[SNSD]Third Times's a Charm (1-23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cre:ssvn

Third Times's a Charm

Cậu đứng trước mặt tôi, một giây là một giọt nước mắt rơi xuống. Tôi cũng khóc. Ông trời ngoài kia dường như cũng đang khóc cho chúng ta. 

"Mình xin lỗi..mình xin lỗi", cậu gào lên. Tôi không thể cảm thấy bất cứ thứ gì được nữa. Tim tôi tê dại vì đau đớn. Cậu tiến sát nhưng tôi lại lùi xa. Tôi không muốn chạm vào cậu. Tôi không không muốn ôm cậu. Tôi không muốn hôn cậu lần nữa. Tôi ghê tởm cậu. 

"Nó không có nghĩa gì hết", cậu lại gào lên. Đáng lý ra cậu phải nghĩ đến điều đó trước khi cậu làm. "Làm ơn đi mà Sica..." Cậu vòng tay ôm lấy tôi. Xin hãy buông tôi ra, hãy để tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, không muốn cậu gọi tên tôi nữa. Nước mắt tôi rơi, tôi khóc khi nhìn sâu vào ánh mắt đầy đau khổ của cậu. Đôi mắt mà tôi từng rất yêu... 

"Sica Ah~ tha thứ cho mình, tha thứ cho mình.." ôm ghì tôi trong lòng, Cậu khóc. 

"Cậu bóp nát tim tôi, cậu nói làm sao tôi có thể tha thứ cho cậu đậy?" 

Cố gắng đẩy cậu ra, tôi chạy đi thật nhanh, bỏ cậu một mình mà không hề quay đầu nhìn lại. Vòng tay qua người, vừa đi tôi vừa cố gắng tự làm ấm mình. Chỉ có cậu, từ trước tới nay, chỉ có vòng tay của cậu mới đủ khả năng làm tôi cảm thấy ấm áp...Nhưng không thể được nữa rồi.. 

Vì cậu đã dùng vòng tay ấy để sưởi ấm cho người khác..

~ Chap 1 ~

4 tháng trước

"Hey, ở đây nè Jessica" - Tiff vẫy tay gọi tôi lại bàn. "Tại sao cậu đến trễ quá vậy?" Cô ấy hỏi trong khi tôi kéo ghế lại ngồi. "Xin lỗi, mình không nghĩ là thời gian lại trôi quá nhanh như vậy" - vừa nói tôi vừa để 2 túi đồ xuống gầm bàn. Tiff nhăn mặt

"Cậu lại shopping nữa hả?" 

"Uhm" - không có lý do gì phải nói dối nên tôi đã thừa nhận "Sao, vậy bạn của cậu đâu rồi?" - tôi hỏi. "Cậu ấy đến trễ quá, chờ mình một chút.." Tiff với tay lấy chiếc điện thoại và tìm số người bạn của cô ấy. "bộ lúc nào cậu ta cũng trễ như vậy hả?"- tôi vừa hỏi vừa kéo ly nước qua Tiff qua bên và uống "Hmm..Gặp đi rồi cậu sẽ biết"

Biết ngay thế nào cô ấy cũng trả lời như vậy, vậy là tôi vẫn phải ngồi ở đây chịu đựng buôi hẹn này. Tại sao tôi lại để cô ấy tự ý hẹn hò dùm tôi chứ? Mà sao tự nhiên tôi lại đến đây trời? Tôi đang rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại và chẳng cần thêm tình yêu nữa. Tôi đã có tới 2 tình yêu rồi. Ngủ và Đọc sách.

"Nếu cậu ấy không phải kiển người của mình là mình về liền đó nha"

"Đừng nói vậy mà, cậu sẽ yêu cậu ấy ngay thôi" - tôi nghi ngờ điều Tiff vừa nói.

"Oh, cậu ấy đến rồi, Hey~ ở đây nè" Tiff đứng dậy vẫy tay gọi người bạn. Tôi quay người qua để nhìn coi ai là người tôi sắp yêu.

Cậu ấy có mái tóc dài, cao, nụ cười thật dễ thương và đôi mắt quyến rũ nhất mà tôi từng thấy. Wow, tôi nghĩ thầm khi cậu ấy đến gần. "Sao đến trễ quá vậy?" Tiff tiến tới ôm cậu ấy. "Mình rời Seul quá lâu rồi nên, yeah, mình bị lạc" Cậu ấy cười.

"Ah, đây là Jessica" Tiff quay qua giới thiệu tôi "Jessica, đây là Yuri"

Chúng tôi bắt tay làm quen, bất ngờ hai chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. Một phần trong tôi muốn quay đi vì ngượng ngùng, nhưng một phần khác, một phần khác lại muốn níu giữ đôi mắt ấy. "Rất vui được gặp cậu, Jessica"

Giọng cậu ta mềm, giọng nói đó...cái cách mà cậu ta gọi tên tôi...nghe rất quen thuộc

Yuri POV

Flash back

"Hey~" Tiff mở cửa ôm lấy tôi. "Lâu quá rồi không gặp cậu đấy", cô ấy nói. Uhm, đã 5 năm rồi kể từ khi tôi rời Seoul. Tiff chẳng thay đổi gì nhiều, cậu ấy luôn vẫn vui vẻ như vậy "Đúng là quá lâu rồi" - tôi cười và nói.

"Vào đi vào đi" - cô ấy đẩy tôi vào nhà "Để mình nhìn rõ cậu cái nào" Tiff quan sát tôi từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu. Vừa quan sát cô ấy vừa gật đầu. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao cô ấy lại gật đầu như vậy nhưng tôi chỉ mỉm cười.

"Cô ấy chắc chắn sẽ yêu cậu" Cô ấy? Cô ấy nào? Mà yêu ai? "Chờ đã Fanny, mình chỉ vừa mới về Hàn Quốc thôi mà, TIFFANY"

"Vậy thì sao?" Cô ấy nhìn và không có vẻ gì là từ bỏ ý định của mình. Tôi lắc đầu và kéo Tiff ngồi xuống ghế "Đừng nói với mình là cậu vẫn còn tình cảm với cô gái đó.." Tiff vừa nói vừa khoanh tay trước ngực "Xem ra cậu vẫn còn..."

Tiff đã đúng, Tôi không thể quên cô ấy. Đã năm năm trời, vẩn chỉ có mình cô ấy mà thôi. Cô ấy chắc không còn nhớ tôi là ai nhưng tôi thì khác, tôi vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ về cô ấy. Mặc dù Tiff là bạn thân nhưng tôi chưa bao giờ nói với Tiff tên của cô ấy "Mình muốn uống chút nước" - tôi cố thay đổi chủ đề

"Ah, tất nhiên, đợi mình một lát" - cô ấy đi vào bếp, tôi đứng một mình nhìn quay nhà

"Cậu muốn uống gì"

"Nước lọc là được rồi", tôi nói. Hmm, ít nhất thì nhà cô ấy vẫn rất gọn gàng. Tôi tự hỏi có phải cô ấy đang ở cùng ai đó. Nhìn xung quanh, mắt tôi chợt dừng lại một bức hình. Tôi tiến lại gần, mắt mở to, miệng há hốc khi tôi nhìn rõ bức hình đó "Khôg thể nào..." Tôi không thể tin được. Là cô ấy.

"Đang nhìn cái gì vậy" Tiff đột nhiên lại gần làm tôi giật mình

"Này, đừng có làm thế chứ!" - "Hả, mình làm gì" Tiff cười và nhìn cái thứ tôi đang nhìn

"Ah, lúc nãy mình định nói đến cô ấy với cậu đó, nè" - cô ấy đưa tôi lý nước

"Vậy tên cô ấy là gì ?"

Tôi hỏi, tôi muốn chắc chắn rằng đó là cô ấy ...

End flash Back

« Jessica, đây là Yuri ». Chúng tôi bắt tay nhau. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy

« Rất vui được gặp cậu, Jessica » tôi mỉm cười

Rất vui khi được gặp lại cậu...  

Chap 2

Yuri POV

"Thật vui khi được gặp lại cậu" đó là những gì tôi rất muốn nói nhưng có vẻ như cô ấy chẳng còn nhớ chút gì về tôi. Tôi kéo ghế ngồi gần Tiff, cố gắng giữ nụ cười, thực sự tôi vừa lo vừa hạnh phúc. Sau 5 năm kể từ khi chuyện đó xảy ra, cuối cùng tôi đã được gặp lại cô ấy "Mình đã gặp nhau lần nào chưa?" Jessica hỏi tôi. Tim tôi đau nhói. Tôi đã hi vọng rằng cô ấy còn nhớ chút gì đó về tôi nhưng hình như không phải.

"Chưa, mình không nghĩ là chúng ta từng gặp nhau" - tôi nói dối 

"Mình nghĩ là mình đã nghe giọng nói của cậu ở đâu đó" 

Tiff cười khúc khích "Đây là cách làm quen mới của cậu đó hả Jess" 

"Không có" Jessica nói. Tôi cười, chuyện này thực sự làm tôi vui vẻ hơn. Dù sao thì cô ấy vẫn còn nhớ giọng nói của tôi, tôi vẫn còn hi vọng.

Một tiếng sau Tiff phải đi, cô ấy nói cô ấy có việc bận, tôi đế thêm " bận có hẹn với ai đó". Tiff liếc và rời khỏi, để tôi và Jessica ở lại một mình. Tôi thực sự cảm thấy lo lắng. Suốt buổi tôi chẳng ăn được gì. Sau đó, tôi cùng Sica đi dạo quanh thành phố. Đi dạo như trước đây, như khoảng thời gian chúng tôi đã từng có. Nhưng một hình ảnh khác lấn lướt vào tâm trí tôi. Tôi không thể nhấc chân khi băng qua đường

"Hey, có chuyện gì vậy" Jessica hỏi

Tôi như đóng băng khi kí ức đó đột ngột hiện về, lướt qua đầu tôi như cuốn phim quay chậm

--

"Giúp tôi với, làm ơm giúp tôi với" Đám đông bu quay chúng tôi. Người tài xế bước ra khỏi xe lập tức gọi cấp cứu "Không sao đâu, mình sẽ cứu cậu.." Tôi vừa ôm cậu vừa khóc. Nước mắt chảy không ngừng, giống nhau máu trên đầu cậu..không ngừng tuôn ra. Cậu chẳng động đậy lấy một cái. Miệng lắp bắp, tôi cầu xin chúa, cầu xin như chưa bao giờ tôi làm trước đây, cầu xin bất chấp cái giá tôi phải trả, chỉ cần cậu bình yên ...

--

"Yuri, cậu không sao chứ?" Cô ấy hỏi tôi. Tôi cảm thấy chóng mặt. Cơ thể tôi đột nhiên yếu hẳn đi "Yuri Ah~" Jessica la lên 

Và mọi thứ tối đen như mực...

Jessica POV

"Cậu ấy bị ngất, ở gần công ty của ba mình đó. Ủa mà chuyện đó không sao chứ? Aish mà sao cũng được. Mình nghĩ là trước đó cậu ấy chẳng ăn gì. Okay, được rồi, mình sẽ gọi khi cậu ấy dậy. Bye"

Tôi cúp máy và đi vào phòng ngủ. Tôi nhìn cậu ấy nằm ngủ, cậu ấy thật đẹp khi ngủ. Đưa tay vén những lọn tóc đang xõa xuống mặt cậu ấy, tôi thấy mắt cậu ấy đẫm nước. Tại sao cậu ấy lại khóc. Cậu ấy mơ thấy ác mộng chăng?

Tôi liền đứng dậy khi nghĩ cô ấy sẽ dậy bất cứ lúc nào. Tôi kéo chăn đắp và đảm bảo rằng cậu ấy sẽ được ấm áp. 

"Jessica...không sao đâu...mình sẽ cứu cậu" Cậu ấy nói trong lúc ngủ. 

Tôi đứng lại và hình dung nhưng gì cậu ấy vừa nói. Tại sao...tại sao giọng nói đó lại quen thuộc quá?...tại sao? Tai sao mọi thứ thuộc về cậu ấy lại thân quen thế này?

Tôi vội bước ra phòng khách, lục lại tủ và lôi ra quyển album "Bạn bè công ty của ba". Tôi nghĩ có thể cậu ấy là con của một trong những người bạn của ba tôi. Vì tôi là con của ba, nên tôi vẫn thường gặp mặt những đối tác của ông ấy khi tôi còn nhỏ. Nó giống như kiểu giới thiệu tôi sẽ là chủ tương lai của công ty này. Tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi tiếp tục coi quyển album thứ 2. Tôi vẫn không thể tìm ra cô ấy "Vậy chắc là cô ấy không phải con của bạn ba rồi." Tôi bước lại kệ tủ để cất quyển album thì bất chợt thấy có một quyển album nữa rơi xuống đất. Chắc là nó đã rơi khi tôi nhón chân lấy quyển album này. Tôi đặt quyển album thứ 2 vào kể và định mặc kể quyển album nằm dưới sàn. Mình sẽ cất nó sau ...tôi nghĩ. Nhưng bất chợt, tôi nhìn thấy nhãn của album "Our memories", tại sao tôi chưa từng thấy qua quyển album này? Cầm quyển album trên tay, tự nhiên tôi rùng mình.

Tôi đắn đo có nên mở nó ra xem không nhưng dường như tay tôi không thể cưỡng lại. Mở nó ra một cách cẩn thận, mắt tôi mở to khi thấy album toàn là hình của tôi và cậu ấy. Cười, nói, nắm tay, lúc này chúng tôi đều còn rất trẻ. Nước mắt chợt rơi ra, tự hỏi tại sao tôi lại khóc?

Khi tôi mở trang kế tiếp thì trên đó được viết

"To Jessica

Happy Birthday. Mình mong là chúng ta có thể giữ lại những kỉ niệm này. Dù mình có là ai thì mình vẫn luôn nghĩ về cậu...luôn yêu cậu...

From Yul"

Cuối thư ký tên Yul, "Yul?"

"Là Yuri..." cậu ấy nói  

Chap 3

Jessica POV

"Là Yuri..." cậu ấy đứng cạnh tôi và nói 

"Cậu không nhớ gì hết phải không?" Cậu hỏi tôi. Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Tôi vẫn đang tự hỏi tại sao trước đây chưa bao giờ tôi thấy quyển album này 

"Tất nhiên là cậu chẳng còn nhớ gì hết...tai nạn đó đã lấy mọi thứ ra khỏi đầu cậu" Yuri cay đắng nói

"Khoan đã" Tôi lắc đầu "Cậu đang nói cái gì vậy?" Yuri đưa tôi vài mảnh giấy mà cậu ấy đang cầm. Có vẻ như nó được cắt ra từ một tờ báo cũ nào đó, mảnh giấy nhòe đi vì nước mắt. "Cách đây 5 năm, con gái của một tỷ phú đã gặp tai nạn.." Yuri vừa nói vừa tiến sát lại tôi. Tôi mở bài báo ra và dường như không tin vào mắt mình. Trong bài báo Bức hình của tôi khi còn nhỏ và hình nơi xảy ra tai nạn

"JESSICA JUNG mất máu quá nhiều do vết thương trên đầu. Những người chứng kiến tay nạn kể lại rằng đầu của cô ấy va đập mạnh vào cửa xe, đó là nguyên do chính gây ra chấn thương não bộ" Cậu ấy dừng lại. Có vẻ như cậu ấy không muốn tiếp tục kể. Tôi không biết làm sao để xoa dịu cậu ấy cũng như trấn tĩnh lại bản thân mình. Tôi thật sự bối rối. Tôi đã mất hết kí ức trong quá khứ sao? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe về tai nạn đó. 

"Cậu đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ...và quên luôn cả mình"

Quên luôn cả cô ấy? Tôi tiếp tục đọc bài báo "Một người bạn của cô Jung, Yuri Kwon, con gái của tập đoàn Kwon - đối tác hợp nhất với tập đoàn Jung, ngồi bên cạnh Jung và ôm cô trong tay.."

-- 

"Giúp tôi với, ai đó giúp tôi với"

"Sica..không sao đâu..mình sẽ cứu cậu" 

*cấp cứu đây, xin mọi người tránh ra..* 

--

Những hình ảnh kỳ lạ đột nhiên lướt qua, đầu tôi càng lúc càng đau "Vậy ..cậu đã ở đó..?" Tôi hỏi, tay ôm lấy đầu cố gắng xoa dịu cơn đau. "Ừ, mình đã ở đó. Mình muốn ở đó với cậu, quan trọng là mình đã muốn ở đó với cậu..."

"Tại sao?"

"Vì mình yêu cậu..." cậu ấy nói và nhìn thẳng vào mắt tôi "Jessica, mình biết là rất khó cho cậu nếu cứ bắt cậu nhớ lại hết mọi thứ trong lúc này, mình không muốn ép cậu"

"Vậy cậu đã ở đâu trong suốt 5 năm qua? Nếu cậu yêu mình, vậy tai sao sau đó lại không đến gặp mình" Tôi không hiểu tại sao tôi lại khóc. Cậu ấy đứng dậy ôm lây1 tôi. Hơi ấm của cậu ấy bao quanh tôi, như thể đang cầu xin một điều gì đó

"Hãy tin mình...hãy tin mình khi mình nói là mình muốn ở đó với cậu" 

"Vậy sao cậu không ở?" Tôi khóc 

"Vì ba cậu"

Ba tôi..? Cậu ấy quay mặi đi. Tôi thật không biết phải làm gì. Tôi quá bối rối khi biết về chuyện tai nạn trước đây và giờ lại càng bối rối hơn khi cậu ấy nhắc tới ba tôi "Vì ba mình? Ba mình đã làm gì?"

"Mọi thứ..." Cậu nhanh chóng trả lời "Ba cậu phá nát mọi thứ" Giọng cậu ấy đanh lại. Chúng tôi vẫn đứng đó mà không thể nói thêm lời nào. 

"Mình phải đi..." Cậu nói và quay vào phòng ngủ lấy đồ. Tôi lặng lẽ bước theo và đứng chờ ngoài cửa, trong tay vẫn nắm chặt quyển album và sấp báo cũ. Tôi không muốn cậu ấy đi. Tôi không muốn cậu ấy rời khỏi tôi. Đó là tất cả những gì trái tim tôi mách bảo

"Mình không muốn cậu đi.." 

Cậu ấy đứng lại "Tại sao?.."

Tôi tiến đến và ôm lấy cậu ấy từ phía sau, gác cằm lên vai của cậu. "Bởi vì mình cần cậu..."

Cậu ấy quay người lại áp sát mặt cậu ấy vào mặt tôi, nhưng chợt dừng lại vì quá ngại ngùng

"Không sao đâu" - tôi thì thầm, tôi muốn nhớ lại, tôi muốn nhớ lại tại sao cơ thể tôi lại mong muốn cậu ấy nhiều đến thế, tại sao tim tôi lại nhanh đập quá nhanh mỗi khi gần cậu như thế này.

Cậu ấy cúi xuống và hôn tôi, nụ hôn dài, ấm và thật nồng nàn. Tôi buông mọi thứ đang cầm trong tay và ôm cậu ấy. Cậu ấy ôm chặt tôi trong vòng tay, áp đôi môi mềm ấy lên môi tôi một lần nữa. Thật quá ngọt ngào...phải chăng cậu ấy đã rất nhớ tôi?

-- 

Mọi người có vẻ nhưng đang rất vui. Cầm ly rượu vang trong tay và đi chào hỏi từng người, tôi đang nghĩ thật sự mục đích chính bữa tiệc của tôi hôm nay là gì?

Tôi rời khỏi phòng và đi đến ban công, cảm giác thật cô độc. Tôi luôn thích nhìn những ánh đèn thành phố vào ban đêm. "Nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đang làm gì ở đây thế này?" đột nhiên cậu lên tiếng. Cậu đang ngồi trên ghế đá với hai chân vắt chéo nhau. Cậu cài lại đôi guốc và tiến đến gần tôi. 

Lúc đó cậu trông thật đẹp. Chiếc váy đen hở vai làm cậu trông rất tuyệt. "Để mình đoán thử coi...cậu đang cảm thấy cô đơn lắm, đúng không?" cậu dường như rất chắc chắn về điều mình vừa nói. Tôi không biết cô gái này là ai "Yeah, mình cũng đang cô đơn lắm đây" - Cậu nói.

"Năm nào cũng như năm nào. Bao giờ cũng là những con người đó, những khuông mặt đó, những câu chào hỏi đó. Những khuôn mặt đó lại là những người mà cậu gần như chắc chắn phải làm việc cùng trong tương lai. Và đối với một người mới 15 tuổi thì những người đó quá già để có thể làm bạn, chẳng trách tại sao cậu lại cảm thấy cô đơn" cậu nói hoàn-toàn-đúng. 

"Vậy chắc cậu cũng cảm thấy cô đơn lắm đúng không? Kể từ nào mà cậu biết nhiều như vậy...?" tôi hỏi. Cậu nhìn tôi cười và nói "Không lâu lắm đâu...kể từ khi mình tìm được một người bạn mới" đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cậu "KWON YURI" cậu tự giới thiệu. Tôi nhìn cậu, cảm giác cô độc đã không còn, thay vào đó, cảm giác ấm áp như bao lấy tim tôi.

"Jessica Jung" bắt tay và mỉm cười "Rất vui được gặp cậu, Jessica" cậu nói

--

Tôi thức dậy và thấy Yuri đang nằm cạnh mình. Tôi cười khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cậu ấy, khác hoàn toàn so với tối qua. Một lúc sau cậu ấy tỉnh dậy và từ từ mở mắt. "Chào buổi sáng" Tôi thầm thì.

"Chào buổi sáng" cậu mỉm cười

"Cậu đã mặc một bộ đầm đen, đúng không?" tôi hỏi. Cậu nín lặng không thốt nên lời "Cách đây 5 năm...tại buổi sinh nhật của mình...cậu đã mặc một bộ đầm đen hở vai phải không?" Một nụ cười xuất hiện trên mặt cậu "Cậu đã nhớ lại sao, Sica...?" Cậu hỏi, tôi gật đầu, miệng cười rộng đến cả mang tai. Nước mắt rơi trên cả hai gò má chúng tôi "Cuối cùng cậu đã nhớ lại rồi..." Áp mặt mình vào sát cậu, tôi hôn cậu nhẹ nhàng "...my black Pearl.."  

Chap 4

Yuri POV

" Có chắc là cậu muốn không? Nếu cậu không muốn cậu không cẩn làm..." Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy như chẳng có vẻ gì là cô ấy chịu nghe lời tôi. Ôm chặt lấy tôi, cô ấy hét lên "Không...mình muốn làm mà". Tôi không nén được cười khi thấy sự lo lắng của cô ấy hiện rõ trên mặt. Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy điều đó.

"Ok ...1...2...3" Cô ấy nhắm mắt lại ngay khi tôi nhảy khỏi cầu với sợi dây Bungee cột cặt ở cổ chân. Tôi biết là thế nào mọi người ở trên cũng đang hò reo cổ vũ nhưng mà tôi chẳng nghe được gì hết ngoài tiếng thét của cô gái đang trong vòng tay của tôi.

AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHAAAAAAAAAHHHHH

Jessica thét vào tai tôi và gần như là tôi điếc. Tôi cũng la nhưng bị tiếng của Sica át hết.

Sợi dây cuối cùng cũng dừng lại, còn tôi và Sica treo thì lủng lẳng dưới cầu khi đợi nhân viên phục vụ kéo tụi tôi lên. 

"Cảm giác thế nào?" Tôi hỏi "Rất vui" 

"Thật chứ? Mình nghĩ cậu rất sợ" Tôi đùa và kết quả là cô ấy đấm vào tay tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, chắc là do chúng tôi đang bị treo ngược, máu dồn lên não "Hey, mình muốn làm một số thứ" cô ấy nói

"Muốn làm gì?"

"Làm cái này" Jessica bất ngờ kéo tôi sát lại gần và hôn tôi. Nó làm tôi nhớ đến cảnh hôn trong Spider man khi mà Spider man xuất hiện và lộn ngược đầu kiss M.J. Nhưng trong trường hợp của chúng tôi thì cả hai đều đang lộn ngược đầu. Ngay khi được trở lại mặt đất, tụi tôi liền tháo bỏ các dụng cụ an toàn.

"Cái đó thiệt kinh khủng" Tiếng Tiffany bất ngờ vang lên phía sau bọn tôi, "Hey" Tôi quay đầu và nhìn thấy cậu ấy đang hẹn hò với ai đó. "Mình đã thấy cả hai cậu lên đó. Mình nói là hai cậu sẽ yêu nhau mà" Tiff nói với giọng điệu rất thỏa mãn. Jessica và tôi chỉ biết nhìn nhau cười. Chúng tôi không thể kể mọi thứ cho Tiff. Sẽ rất khó để giải thích rõ ràng cho cậu ấy hiểu.

"Oh, đây là Taeyeon" Tiff giới thiệu cô bạn của mình "Taeyeon, đây là Jessica và Yuri" 

"Chào, rất vui được gặp cậu" 

"Mình cũng vậy" - Taeyeon nói

"Vậy ra đây là người mà cậu bận phải đi gặp hôm bữa đó hả?" Tôi hỏi, Tiff trông rất ngại còn tôi và Sica thì cười khúc khích "Yeah..." 

"Cậu cần phải để ý cô ấy nhiều hơn, cô ấy là cả một vấn đề lớn đó" Tôi nói ra điều khuyên bảo Taeyeon "Oh, mình biết" Tae cười

"Chơi trò đó không Taetae?" Tiff hỏi Taeyeon " Bungee Jumping?" 

"Ừ" câu trả lời của Tiff khiến Taeyeon lo lắng 

"Thôi nào, thử một lần đi" Tiff nắm lấy tay Taeyeon lôi đi xềnh xệch.

Năm phút sau cả hai đã đứng trước bục nhảy "Ah, OK, mình không làm được" Tiffany nói khi nhìn xuống cầu. Jessica và tôi cười lớn "Thả mình ra" cô ấy hét lên. "Cậu là người bắt chúng ta lên đây và giờ cậu lại muốn chạy trốn hả?" Taeyeon nói. Tiffany đang cố gắng quay lại nhưng mà Taeyeon thì cứ ôm chặt lấy cô ấy. "Oh không, cậu không được đi đâu hết..."

Tae ôm chặt lấy Tiffany và đẩy cả hai xuống cầu "TAAEYYYEEEEEEONNNN AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH" Tiff hét lên. Jessica và tôi đứng nhìn cả hai nhảy xuống "Cậu nghe thấy tiếng cô ấy hét không? Cậu còn hét to gấp 2, à không, gấp 3 lần Tiffany" Tôi nói với Sica

"Không có nha" cô ấy cãi lại

"Có, cậu có" - tôi nghịch ngợm hôn nhẹ lên môi cậu ấy và buông ra nhưng bất ngờ bị Sica kéo lại

*Riing Riing*

"Điện thoại mình...mình có tin nhắn..." 

"Đọc nó sau đi" Jessica nói giữa những nụ hôn 

"Nhưng nhỡ tin quan trọng thì sao..." 

"...ok..." cuối cùng cô ấy cũng chịu buông tôi ra. Trông Sica có vẻ khá thất vọng, hehe. Tôi lấy điện thoại ra và đọc tin nhắn

"Chúng ta cần nói chuyện, mình sẽ đến liền"

Hai giay sau, chiếc Limo đỗ ngay trước mặt chúng tôi. Cửa xe mở ta 

"Vào đi " Cô nói.

« Ai vậy Yuri ? » Jessica liền hỏi tôi « Bạn thôi mà, mình trở lại liền » Sica vẫn nắm chặt lấy tay tôi và không cho tôi đi « mình quay lại liền mà » Tôi nói nhẹ nhàng như một lời đảm bảo. Cô ấy nhìn cô gái trong chiếc Limo rồi lại nhìn tôi, cuối cùng cũng chịu bỏ tay tôi ra.

Tôi ngồi vào trong chiếc limo. Chúng tôi không lái đi đâu hết, chỉ ngồi nói chuyện.

"Cậu nghĩ cậu đang làm cái quái gì vậy?" cô ấy hỏi 

"Vậy cậu nghĩ mình đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#snsd #yulsic