39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vừa làm ban nãy là 1 mà sao cậu tính ra tận 57828.3333 vậy?"

Ngụy Gia: "......"

Cô lẳng lặng quay về chỗ ngồi

Được, đứa có vấn đề về não bộ là tôi, được chưa?

Quấy rầy rồi, cáo từ.

Nỗi thống khổ của anh cũng giảm đi phân nửa

Kim Thái Hanh vui vẻ tiếp tục vùi đầu vào nhẩm thơ.

"Tắc thượng yến chi ngưng dạ tử, giác thanh mãn thiên thu sắc lí......"

"Trình tự trước sau sai rồi, cơ mà thôi kệ vậy." Điền Chính Quốc gật đầu: "Câu kế tiếp?"

Kim Thái Hanh nỗ lực tự hỏi: "Sương trọng cổ hàn... Thanh bất khởi? Đúng không?"

Điền Chính Quốc: "......"

"Anh thiếu một câu rồi, "Bán quyển hồng kỳ lâm dịch thủy"."

"......"

Thần kì thật đấy, bốn câu thơ này mà có thể liên kết với nhau thành một khổ???

Tế bào não của Kim Thái Hanh tuyên bố tử vong: "Khó khăn... Khó quá đi à!!!!!!! Anh phải tìm cách cải thiện thôi."

Anh vò mớ tóc rối bù của mình, sau đó trườn bò ra bàn của Điền Chính Quốc: "Bảo bối nhỏ của anh, xoa đi, giúp anh khôi phục kí ức nào ~"

Điền Chính Quốc bật cười, cẩn thận sửa sang lại mớ tóc rối bù của anh: "Được chưa?"

"Xoa nữa đi." Kim Thái Hanh giở trò chơi xấu: "Thêm chút ngọt ngào nữa là bạn trai em có thể tràn trề sinh lực sống dậy rồi."

Điền Chính Quốc nhướng mày: "Anh à, một tiết rồi chưa thuộc thơ mà vẫn muốn được phục vụ miễn phí hả?"

"Em có thể thu phí" Kim Thái Hanh thoải mái nheo mắt: "Thẻ tháng thẻ năm? Hoặc là em cho anh một chiếc thẻ trọn đời đi?"

"Là sao?" Điền Chính Quốc không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.

"Thẻ tháng thì chỉ tính theo tháng, thẻ năm thì tính theo năm, vậy thì thẻ trọn đời sẽ là chiếc thẻ dùng để hưởng dịch vụ của em mãi mãi ~"

Kim Thái Hanh bắt đầu giải thích danh từ mới của mình: "Cơ mà nó có điều kiện à nha. Không phải ai cũng được cấp quyền hạn được mua và sử dụng đâu, chỉ có duy nhất mình anh mà thôi."

Điền Chính Quốc chớp mắt ngẩn người nhìn anh, khóe miệng vô thức cong lên.

Cậu nhịn cười, đợi Kim Thái Hanh tự mãn xong mới nói: "Người bán là em, vậy thì đây là quy định của em phải không? Có quy định rồi thì cũng phải có quyền lợi cho anh chứ nhỉ?"

Điền Chính Quốc khởi động toàn bộ hệ thống đầu óc của Kim Thái Hanh lên, gõ vào trang giấy: "Chừng nào anh thuộc hết đống thơ này rồi thì chúng ta bàn đến chuyện buôn bán sau."

Kim Thái Hanh ôm đầu thở dài mệt mỏi.

"Cạch, cạch!"

Thanh âm kì quái phát ra từ phía bên kia phòng học, Kim Thái Hanh nhận được ám hiệu, quay ngoắt sang nhìn Tiền Húy. Cậu ta đang vui vẻ chỉ vào điện thoại, ý bảo anh mau mở ra xem.

Kim Thái Hanh khoa tay múa chân bảo ok, anh với tay lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần của bạn trai lúc cậu đang ngủ xong xuôi rồi mới chậm rãi mở WeChat lên.

Tiền Húy: 【 Liên kết 】

Tiền Húy: 【 Đừng bảo tao có đồ tốt mà không biết hưởng, ai cũng lớn hết rồi, có phải con nít dăm ba tuổi đâu, kiêu ngạo tự tin lên cho tao! 】

Tiền Húy: 【 Xem vui, học tốt, nhỡ có rớt mất sợi dây lí trí thì anh em của mày cũng chẳng cứu nổi tấm thân mày đâu! 】

Đột nhiên não Kim Thái Hanh ngắn hẳn đi, chẳng hiểu nổi Tiền Húy muốn nói cái gì.

Anh click mở liên kết rồi copy paster mật mã theo đúng những gì Tiền Húy đã gửi cho, thứ đầu tiên đập vào mắt Kim Thái Hanh là chiếc bìa video.....gợi cảm, cả mặt anh thoáng chốc tái mét lại.

Điền Chính Quốc thấy vẻ mặt anh có hơi kì lạ, sát lại gần: "Anh, sao thế?"

"Không... Không có gì!!!" Kim Thái Hanh vội vã ném thẳng điện thoại vào trong ngăn kéo, giấu đầu lòi đuôi: "Chỉ là một video bọn nó gửi đến mà thôi!!!"

Mẹ kiếp!

Khẩu vị của thằng ngu Tiền kia sao nặng đô quá vậy?

Anh lạy, lại còn tự tin lên nữa? Tự tin cái con khỉ ý mà tự tin, mới có tí tuổi đầu không thể trong sáng một chút à?

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.

Kim Thái Hanh lườm Tiền Húy một cái, sau đó vội vã quay sang nhìn Điền Chính Quốc.

Chưa tới ba giây, anh đã tuyên bố bại trận.

Anh cau mày "chẹp" một tiếng, thú tội thật lòng: "Thực ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ... chỉ là thằng Tiền gửi link phim ngắn thôi.... À không, cũng chẳng nhỏ lắm, nhìn giới thiệu thôi cũng thấy dài phết rồi..."

Điền Chính Quốc ngơ ngác muốn hỏi có phim gì mà cứ phải che che giấu giấu mãi vậy thì bỗng dưng trong não cậu xẹt nảy ra một ý nghĩ kì dị, khiến cậu mơ hồ biết được bộ phim mà anh muốn giấu là gì ---

Quả nhiên, cậu nghe thấy Kim Thái Hanh lúng túng giải thích: "Trùng... Trùng hợp ghê, chung loại với bộ phim lần chưa chúng ta đang xem dở..."

"......"

Sắc mặt của Điền Chính Quốc bỗng chốc cứng đờ lại.

Kim Thái Hanh khẽ hỏi cậu: "Quốc Quốc, em... muốn xem hả? Nếu em muốn xem thì anh sẽ lưu về, còn không muốn thì anh sẽ xóa đi luôn!"

Sắc đỏ trên mặt không những không tản bớt đi tẹo nào, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng đỏ hơn.

Điền Chính Quốc không nói gì, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, hàng mi run rẩy kịch liệt

Cung phản xạ của Kim Thái Hanh sau khi đi quẩy quanh vòng trái đất nửa ngày rồi mới chịu quay về nhập vào xác của chủ.

Sắc mặt của bạn trai có gì đó không đúng lắm thì phải.

Kí ức về bộ phim AV hôm trước ùa như nước lũ vào trong não Kim Thái Hanh, anh căng thẳng cuống quít giải thích với cậu: "Quốc Quốc!!! Em đừng hiểu lầm! Anh chỉ đùa thôi, anh tuyệt đối sẽ không xem mấy thứ đó đâu!!! Thật đó, những Omega đó không đẹp xíu nào, ngoài em ra anh thật sự không hứng với bất kì ai khác cả!!!!"

Anh hoảng loạn giải thích nguyên một lúc lâu ơi là lâu, kết quả là chẳng dỗ nổi người ta, ngược lại còn khiến mặt cậu càng lúc càng đỏ hơn nữa.

Kim Thái Hanh sợ hãi xem lại mình có lỡ lời ở đâu không, trên mặt lộ rõ vẻ đáng thương tội nghiệp: "Quốc Quốc ơi, em đừng giận, anh thề là anh không xem......."

"Anh."

Một tay Điền Chính Quốc giữ chặt tay Kim Thái Hanh, một tay đặt lên bả vai anh, cậu dựa vào lòng anh như thể muốn che đi khuôn mặt đã sớm đỏ như trái cà chua chín của mình: "Đừng nói nữa, được không anh?"

"Em không giận đâu, anh đừng nói nữa."

Nếu Kim Thái Hanh mà còn nói thêm nữa thì chắc cậu sẽ bốc cháy tại chỗ mất.

Kim Thái Hanh nhìn đà điểu nhỏ đang cố gắng tìm cách chui vào lòng mình, ngơ ngác chớp mắt vài cái rồi duỗi tay ôm lại cậu.

Hình như em ấy không giận thật.

Này chắc là... ngại ngùng chăng?

Một khi đã có mẩu manh mối nào đó hiện ra, sẽ có vô số dấu vết liên tiếp ùa về, tự động gắn liền lại tạo thành minh chứng cho mẩu mảnh mối đó.

Kim Thái Hanh bỗng dưng phát hiện ra rằng, so với trước khi khôi phục trí nhớ thì em người yêu của anh dạo này càng lúc càng trở nên dễ ngại ngùng hơn thì phải.

Ví dụ cụ thể á hả?

Như hôm trước bất ngờ hôn lên má em ý ở sân bóng rổ trước mặt mọi người này, rồi thì là khi giấu đầu lòi đuôi làm nũng anh rời khỏi phòng thể chất này, hoặc là khi anh lỡ miệng nhắc tới phim AV...........

Vừa mới lạ, lại còn vô cùng đáng yêu nữa chứ

Ít nhất thì trong mắt anh, bạn trai anh chính là hiện thân của sự đáng yêu, chỉ cần ẻm làm gì thì anh cũng thấy đáng yêu hết trơn, đáng yêu muốn chết đi được.

Tuy có hơi bất ngờ nhưng anh vẫn tỏ vẻ rằng mình hoàn toàn có thể chấp nhận tất cả sự thay đổi của bạn trai.

Suy cho cùng, đứng ở góc độ của Quốc Quốc thì bọn họ cũng mới chỉ bắt đầu chính thức bước vào tình yêu được vài tuần thôi mà, cần thời gian để thích ứng là chuyện bình thường.

Dù sao thì cậu cũng là Omega mới tập tành yêu đương mà. Mặc kệ ngày thường tính tình cũng lạnh lùng nhạt nhẽo đến cỡ nào đi, khi đối mặt với người yêu thì nảy sinh chút tâm tư muốn nũng nịu là chuyện bình thường cả!

Chỉ là anh không nghĩ tới, mọi chuyện thực sự không đơn giản như anh tưởng tượng.

***

Nhiệt độ càng lúc càng tăng theo từng tháng ngày, nhoáng cái đã đến ngày Điền Chính Quốc đọc báo cáo xin phép rút khỏi hội học sinh.

Thời gian là tiết cuối cùng của chiều thứ sáu.

Đấy là tiết tự học nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến học sinh tham gia buổi họp hôm đấy cả.

Dựa theo trình tự rút thăm thì Điền Chính Quốc là xếp cuối cùng.

Cả nghìn bài báo cáo thì cũng chỉ cùng một nội dung, chỉ khác hình thức mà thôi. Cậu ngồi nghe một lúc đã mất hết tập trung, cúi đầu lén lút trò chuyện với bạn trai.

Kim Thái Hanh: 【 hình ảnh 】

Kim Thái Hanh: 【 Quốc Quốc nhìn này!!! Lợi hại chưa? 】

Anh gửi một đống hạt dẻ xào đường đã bóc xong, bên cạnh còn quyển ngoại khóa mở bừa đặt trên mặt bàn, Bây giờ đã trôi qua hơn nửa tiết học, cậu chỉ thấy được số trang mờ mờ ảo ảo ở góc ảnh

Điền Chính Quốc: 【 Anh đang đọc gì đấy? 】

Kim Thái Hanh: 【 Đã gửi 1 hình ảnh 】

Kim Thái Hanh: 【 Hồng Lâu Mộng. 】

Kim Thái Hanh: 【 Tranh minh họa đẹp lắm, anh muốn tham khảo thử. 】

Cậu cúi đầu nín cười, quả nhiên, cậu không nên hi vọng gì vào tài nghệ thuật của bạn trai mà.

Thôi thì đánh lái sang chủ đề khác thì vẫn hơn.

Lúc lén nhắn tin, Điền Chính Quốc cảm thấy cổ có hơi ngưa ngứa, cậu nghiêng đầu khẽ cọ vài cái.

Điền Chính Quốc: 【 Sao tự dưng muốn ăn hạt dẻ vậy? 】

Kim Thái Hanh: 【 Anh không ăn, mua cho em. Không phải em bảo em muốn ăn hạt dẻ ả, chờ tí, anh sắp bóc xong rồi. 】

Điền Chính Quốc: 【 Cho em? Em bảo muốn ăn hạt dẻ bao giờ vậy? 】

Kim Thái Hanh: 【 Ơ? Chiều hôm qua lúc em đứng ở cửa lớp ý, không phải em bảo muốn ăn hạt dẻ hả? 】

Điền Chính Quốc cố gắng nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra: 【 Em có nói sao? 】

Kim Thái Hanh ngơ ngác nhìn dòng tin nhắn, không bóc hạt dẻ nữa: 【 Hôm qua lúc em nói chuyện với lớp phó của lớp 2 ý, thằng Tiền đi ngang qua bảo chính tai nó nghe thấy mà. 】

Điền Chính Quốc: 【......】

Cậu cắn môi, nhắn lại: 【 Nếu em đoán không nhầm thì lúc ấy em bảo "tôi muốn về lớp trước cái đã" chăng.....? 】

Kim Thái Hanh: 【......】

Kim - nghe nhầm từ "trong lớp" thành "hạt dẻ" (*) nên mới lặn lội chuồn ra khỏi trường giữa cái nắng hè oi ả này chạy ba quãng đường mới mua được hạt dẻ - Duy, đang rất rất muốn đánh người!

(*) 班里 - trong ban/trong lớp đọc là Bān lǐ, còn 板栗 - hạt dẻ đọc là Bǎnlì

QT của câu "tôi muốn về lớp trước cái đã" là "ta tưởng về trước trong ban một chuyến"

Tất cả là tại thằng Tiền tai điếc kia!!!!

Điền Chính Quốc mở lại tấm ảnh đầu tiên Kim Thái Hanh gửi ban nãy, đầu ngón tay của anh đã bóc hạt dẻ đến sưng đỏ cả lên rồi. Cậu nhìn mà thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, cảm nhận rõ được sự tủi thân đằng sau tấm màn hình kia.

Điền Chính Quốc: 【 Không sao đâu anh, em thích ăn hạt dẻ lắm. Chờ anh bóc xong rồi em về. 】

Điền Chính Quốc: 【 Chiều nay ba mẹ em đến thăm nhà bà ngoại rồi, tẹo nữa anh đến phòng họp đón em rồi chúng ta cùng ăn tối ha? 】

Được bạn trai an ủi khiến trái tim nhỏ đáng thương của tiểu Kim chưa kịp nguội lạnh đã nở thành hoa.

Bỗng dưng được ăn tối cùng với người yêu, tâm tình của Kim Thái Hanh vốn đang suy sụp bỗng chốc tốt hơn rất nhiều: 【 Được, tan học xong anh sẽ đến tìm em ngay, mang cặp sách giúp em luôn. 】

"Được rồi, người tiếp theo"

"A Yến, đến cậu đó."

Bạn nữ ngồi cạnh chọc chọc tay cậu nhắc nhở.

Điền Chính Quốc nhắn cho Kim Thái Hanh một câu 【 Vâng 】, sau đó quay sang cảm ơn với bạn nữ ngồi cạnh rồi lấy bản báo cáo lên bục giảng.

Thực ra thì cậu cũng đã thuộc rồi, mang theo bản báo cáo cũng chỉ để phòng ngừa lỡ có bất trắc gì xảy ra thì vẫn kịp cứu chữa mà thôi.

Ngồi nghe mọi người đọc bản báo cáo xin rút lui khỏi đội học sinh cũng là một hình thức tra tấn chẳng khác gì việc phải nghe thầy chủ nhiệm khối 10 đọc bài phát biểu mỗi sáng thứ hai cả.

Mọi người đều đã đọc xong rồi, đến lượt Điền Chính Quốc thì chẳng ai buồn tập trung chú ý nữa, chỉ lo hí hoáy làm việc riêng của mình, trong lòng thì chờ mong người đứng trên bục giảng mau mau kết thúc bản báo cáo của mình để còn tan học về nhà nữa.

"....... Hai năm hoạt động trong hội học sinh đã tạo điều kiện giúp mình rèn luyện rất nhiều, cũng học hỏi thêm được rất nhiều điều mới. Vô cùng cảm ơn các thầy cô giáo cùng các bạn đã giúp đỡ mình, cảm ơn hội học sinh đã tạo điều kiện cho mình..........."

Bản báo cáo dài một nghìn chữ cũng dần dần đi đến giai đoạn kết thúc.

Kết thúc bản báo cáo, Điền Chính Quốc lật sang trang mới, chuẩn bị đọc nốt trang cảm ơn cuối cùng thì tuyến thể đột nhiên nóng rực, ngứa rát vô cùng đau đớn --

Lửa dục quen thuộc trào dâng lên theo từng đợt, cậu cảm nhận được rõ cơn nóng của tuyến thể và lớp da mịn bao bọc xung quanh càng lúc càng tăng cao.

Sự im lặng đột ngột khiến mọi người trong phòng ngờ ngợ ngẩng đầu lên.

Mùi hoa nhài thoang thoảng lướt qua chóp mũi mỗi người, ai ai cũng thấy bất ngờ.

Đây là...... Pheromone?

Cảm giác choáng váng khủng khiếp liên tục ùa đến, cậu ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc trong không khí mới biết kì phát tình của mình đến rồi.

Bản báo cáo rơi thẳng xuống mặt đất, Điền Chính Quốc nhắm chặt mắt cố gắng giữ cho đầu óc thật tỉnh táo, hai tay siết chặt bục giảng suýt thì ngã khuỵu xuống.

Hầu hết ở đây đều là Omega, nhưng cũng không phải là không có Alpha.

Không biết là do khả năng khống chế bản thân của bạn nam ngồi cuối dãy kia quá kém hay sao mà cậu ta cứ ngơ ngác ngồi đần tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng trở nên đờ đẫn nhìn người đứng trên bục giảng, trên trán còn thấy có chút gân xanh nổi lên.

Bạn nữ ngồi cạnh Điền Chính Quốc ban nãy là người đầu tiên định thần lại được.

Cô nghiến răng đập bàn quát lớn: "Alpha ra ngoài hết đi! Ở đây làm gì nữa?!!"

Một bạn nữ khác cũng kịp hoàn hồn lại được, quay người lúng túng lấy bình thuốc ức chế cùng một chiếc kim tiêm nho nhỏ được đóng gói kĩ càng ở trong cặp ra: "Tớ mang theo thuốc ức chế!!!"

Cô vừa nói vừa luống cuống cất điện thoại giấu trong ống tay áo đi, vội vàng chạy lên bục giảng.

Ngồi gần bục giảng nhất là một bạn nam Alpha

Vốn định theo chân mọi người rời khỏi khu vực nguy hiểm này, nhưng cậu ta lại ở gần bục giảng nhất, sớm đã bị mùi pheromone thơm nồng kia mê hoặc rồi.

Tay nhanh hơn não

Dưới sự chỉ dẫn của tiềm thức, cậu ta làm trái với mệnh lệnh của bạn nữ kia, bước từng bước lên bục giảng chuẩn bị chạm vào Omega yếu ớt sắp lung lay sụp đổ trước mặt.

Tiếc là vẫn chậm một nhịp.

Cậu ta vừa mới vươn tay định chạm tới, còn chưa kịp làm gì thì đã có ai đó lao tới mở toang cửa ra, chạy vọt vào trong phòng, dứt khoát ôm chặt Omega đang tiến vào kì phát tình kia vào lòng.

Mùi thủy mặc lấn chiếm khắp nơi, không chút nương tay xộc thẳng vào mặt của anh bạn kia khiến cậu ta giật mình thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, mãi mới miễn cưỡng dừng chân lại được.

Mùi hoa nhài nhàn nhạt trong không khí đã bị mùi thủy mặc thô bạo lấn áp hết thảy.

Người trước mặt cậu ta giờ đây hệt như con sói dữ hoang tàn đang cố ôm ấp bảo vệ con mồi mà nó yêu thích nhất, xung quanh chỉ toàn là nanh vuốt sắc bén, tuyệt đối không cho bất kì ai sáp lại gần.

Hơi thở của bạn nam kia thoáng chốc nghẹt lại, lắp bắp xin lỗi vài câu rồi lao ra khỏi phòng học luôn.

Tận đến lúc ra khỏi phòng học rồi, cậu ta mới vỗ ngực cố gắng áp chế nhịp tim của mình, hơi thở vốn đang vô cùng căng thẳng cũng dần buông lỏng ra. Nghĩ lại chuyện ban nãy mà thấy run hết cả người.

Sợ quá đi mất.......

May là... may là chưa đụng vào.

===

Điền Chính Quốc ngửi được mùi hương thủy mặc quen thuộc, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được buông lơi, cậu yên tâm ngã vào lòng của đối phương.

"Anh ơi......"

"Ơi, anh đây."

Kim Thái Hanh đỡ lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh đây rồi, đừng sợ."

Bước chân của bạn nữ định lên bục giảng đưa thuốc thoáng chốc ngưng lại, cô giơ bình thuốc ức chế ra cho Kim Thái Hanh xem: "Anh Dư, tớ để thuốc ức chế lên bục giảng nha?"

"Cảm ơn nhưng không cần đâu, em ấy mang thuốc ức chế theo rồi."

Kim Thái Hanh ôm chặt Điền Chính Quốc, quay sang gật đầu tỏ vẻ cảm ơn với bạn nữ kia: "Ngại quá, phiền mấy cậu ra ngoài trước, tiện đóng cửa trước giúp bọn tôi được không? Bây giờ vừa mới tan học xong, chắc bên ngoài vẫn còn nhiều người lắm."

"Được! Bọn tớ đi đây!"

Bạn nữ kia cất thuốc ức chế đi rồi kéo tay bạn bè rời khỏi phòng họp

Cửa trước cửa sau đều đã đóng sạch, bốn góc phòng giam chặt pheromone vào bên trong không cho lọt ra ngoài, chỉ có thể bao quanh lấy hai người duy nhất còn sót lại trong phòng.

Phòng học đã chẳng còn ai nữa, Kim Thái Hanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má của Điền Chính Quốc, sau đó bế cậu đặt lên chiếc bàn trống bên cạnh bục giảng.

Độ cao như này vừa đủ để Điền Chính Quốc có thể dựa vào vai của Kim Thái Hanh, đằng sau cổ áo kia là tuyến thể ửng đỏ đang liên tục truyền ra hương pheromone thơm ngọt ngào ngạt.

Kim Thái Hanh kéo cổ áo ra một khoảng, hơi thở ấm nóng phả lên trên làn da mịn màng mẫn cảm của tuyến thể khiến Điền Chính Quốc khẽ run rẩy đôi chút, vô thức siết chặt eo anh.

"Quốc Quốc, không sao đâu."

Một tay anh ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng đỡ sau gáy: "Ngoan, anh hứa là sẽ nhẹ nhàng thôi, không đau đâu."

Răng nanh đâm thủng làn da bao bên ngoài tuyến thể, pheromone của Alpha dịu dàng truyền vào trong cơ thể cậu, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần hạ xuống theo từng đợt pheromone truyền vào. Điền Chính Quốc híp mắt ngửi mùi thủy mặc nồng nàn quanh anh, đôi mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.

Hai luồng pheromone nhẹ nhàng quyện lại vào nhau, không khí xung quanh bỗng chốc nhuốm mùi ái muội, nhiệt độ phòng cũng tự dưng tăng cao.

Lúc rút răng nanh ra anh cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ lỡ lầm chút thôi cũng có thể tổn thương bảo bối của anh.

"Đỡ hơn chưa em?"

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng giúp cậu kéo cổ áo lên, ôm cậu: "Còn khó chịu không?"

Điền Chính Quốc thở ra, khẽ lắc đầu: "Em không thấy khó chịu nữa."

Giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa yếu ớt của cậu như cánh tay vô hình siết chặt trái tim nhỏ của Kim Thái Hanh vậy

Anh dịu dàng hôn lên mái tóc cậu: "Không khó chịu là được rồi, chúng ta không ra ngoài ăn tối nữa, anh mua đồ về nhà nấu cho em nha?"

Kim Thái Hanh nghe thấy cây nhỏ lười biếng trên vai khẽ "ừ" một tiếng, còn đang định bế cậu xuống thì thấy Điền Chính Quốc khẽ kéo tay mình.

Cậu dùng hết chút sức lực ít ỏi mình tích góp nãy giờ choàng lấy cổ anh: "Anh, em thích pheromone của anh lắm đấy."

Cậu vẫn đang chìm vào trong cơn mê mang, cứ nói tuột ra theo những gì tiềm thức chỉ bảo: "Em mệt quá, anh ôm em thêm chút nữa đi, được không anh?"

Đáp lại cậu là một chiếc ôm vô cùng dịu dàng lại ấm áp.

"Được."

Kim Thái Hanh xoa xoa cổ cậu, dùng mọi cách để dung túng cho bạn trai: "Em nói gì thì anh làm nấy, muốn ôm bao lâu cũng được."

Chỉ cần bạn trai muốn, anh sẽ chiều theo ý muốn của em.

...

Lúc hai người rời khỏi phòng họp, pheromone còn vương vấn trong đó cũng đã tan đi sạch sẽ.

Điền Chính Quốc muốn theo Kim Thái Hanh đi mua đồ ăn, nhưng anh cứ nhất quyết phải đưa cậu về nhà nghỉ ngơi không cho cậu theo mình

Di chứng sau khi đánh dấu tạm thời vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, bây giờ cậu thấy hơi choáng đầu thật nên cũng không nhất quyết một hai phải đi theo anh, cậu mặc kệ Kim Thái Hanh dắt tay mình chậm rãi đi về nhà.

Hoa phượng tím bên đường đều đã nở rộ cả rồi, mặt trời vẫn còn núp mình đằng sau những tán cây cao chưa lặn xuống, bóng cây hắt xuống mặt đất lay động theo từng cơn gió

"Anh, xe đạp đâu rồi, sao không đi?" Điền Chính Quốc cố bắt lấy những cánh hoa nhỏ bé đang rơi ngoài kia, nhưng chỉ có gió xuân lành lạnh khẽ lọt vào từng kẽ ngón tay cậu.

"Trời này nhiều gió, lạnh lắm" Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc bật cười, còn đang định đáp lại rằng nam tử hán sợ gì gió bão nhưng lại bị Kim Thái Hanh cắt ngang: "Nhỡ bạn trai của anh bị cảm lạnh thì sao?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra.

Tận đến lúc lá cây trên cao rụng xuống ngay trước mắt cậu, Điền Chính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ăn