39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh dẫn cậu lên nhà.

Bàn đồ ăn đã lạnh ngắt, Kim Thái Hanh định thu dọn bát đũa chuẩn bị nấu món mới thì Điền Chính Quốc giữ chặt tay anh lại: "Anh à, không sao đâu, hâm nóng lại là được rồi."

"Nhưng hâm nóng lại rồi thì không còn mới nữa." Kim Thái Hanh lúng ta lúng túng đáp lại cậu.

"Thi xong cái là anh phát ngốc luôn hả?" Điền Chính Quốc xoa xoa vành tai anh, ngón tay cậu vẫn lạnh ngắt như ban nãy: "Anh ơi, em chưa ăn gì từ sáng đến giờ đâu đó, anh nỡ bỏ đói em sao?"

Kim Thái Hanh đâu dám để bảo bối của anh chịu đói đâu.

Anh cẩn thận bưng từng chén đĩa đồ ăn vào bếp, hâm nóng từng món từng món một rồi lại bưng ra bàn, khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm nồng của đồ ăn tỏa ra khắp căn phòng.

Điền Chính Quốc cầm đũa lên thưởng thức thành quả khổ công tôi luyện của bạn trai bao ngày qua, nhưng còn chưa kịp ăn thì đã thấy bạn trai nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt một xíu xìu xiu nào.

Cậu chuyển hướng, gắp đồ ăn đưa đến tận miệng anh: "Anh à, sao không ăn đi mà nhìn em làm gì vậy? Nhìn em là đủ no rồi sao?"

Kim Thái Hanh há miệng ngậm lấy, hương vị thơm ngon của món ăn ngập tràn trong khoang miệng.

Xem ra ban nãy bốc phét cũng không căng lắm, hương vị của món ăn cũng không tồi.

"Anh quên."

Anh cười trừ vào lại phòng bếp xới cho mình một chén cơm.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc được nếm thử món ăn do chính bạn trai cậu nấu, vậy nên mỗi miếng cậu đều vô cùng nghiêm túc tận hưởng mùi vị của thức ăn.

Có điều, từ nãy giờ bạn trai cậu thất thần hơi nhiều rồi đó.

Bảo ăn cơm là chỉ ăn cơm thật luôn, đến cả thức ăn trên bàn anh cũng quên gắp, ánh mắt vẫn luôn sát sao theo dõi cậu từ đầu đến giờ không hề rời đi.

Chỉ cần Điền Chính Quốc ngẩng lên, Kim Thái Hanh sẽ vội vội vàng vàng quay sang chỗ khác giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đến lúc cậu cúi xuống thì anh lại tiếp tục nhìn chằm chặp vào cậu.

Tới tới lui lui vài lần, Điền Chính Quốc không nhịn được nữa.

Cậu thở dài buông bát đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt anh: "Giờ em cứ bất động như vầy cho anh ngắm nha?"

"Ơ không! Anh... Anh chỉ nhìn em chút thôi."

Kim Thái Hanh nóng mặt, luống cuống thu dọn bát đũa: "Quốc Quốc, hay em ra sofa ngồi xem TV trước đi, anh rửa bát dọn dẹp xong xuôi rồi ra nha?"

Kỳ kỳ quái quái, không biết lại đang cất giấu tâm tư gì đây.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Em giúp được gì không?"

"Không cần không cần." Kim Thái Hanh vội vàng từ chối, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn hết bát đũa trên bàn đi: "Rửa bát thôi mà, anh làm một mình cũng được, nhanh thôi, em không cần giúp anh đâu."

"Được rồi."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh thu dọn bát đũa xong xuôi rồi mới đứng dậy đi ra phòng khách ngồi.

Cậu chẳng muốn xem TV tẹo nào, thi thoảng lại ngó sang phòng bếp trông coi bạn trai, ai ngờ ánh mắt của hai người lại vô tình va vào nhau.

Cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau.

Mà da mặt anh thì lại chẳng dày bằng cậu, vội vã quay đầu lại coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục rửa bát.

Trong mắt Điền Chính Quốc tràn đầy ý cười.

Cậu chẳng buồn xem TV nữa, bỏ điều khiển xuống rồi vịn vào tay ghế sofa ngắm bạn trai nghiêm túc làm việc nhà.

Ngoài trời đang đổ mưa phùn, phòng khách lại đang bật điều hòa vô cùng ấm áp, xua tan cái giá rét đủ để cắt da cắt thịt ngoài kia. Đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để đánh một giấc ngon lành.

Điền Chính Quốc có chút buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài nhìn anh suýt thì làm rơi bát đĩa.

Dọn dẹp lau tay xong xuôi, anh lại gần cậu. Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nhích sang một bên, cơ mà Kim Thái Hanh thì lại không ngồi xuống, anh chỉ nhỏ giọng hỏi dò cậu: "Quốc Quốc, anh ôm em xem TV được không?"

Điền Chính Quốc khẽ ngáp một cái, dụi dụi khóe mắt đỏ bừng của mình rồi giang tay ra.

Kim Thái Hanh cười tươi cẩn thận ôm chặt lấy cậu vào lòng, sau đó vùi mặt vào hõm cổ cậu hít lấy hít để. Trông anh thực sự rất giống như cún bự dính người luôn ý

Điền Chính Quốc mỉm cười xoa xoa đầu anh: "Anh à, sao anh lại dính người quá vậy?"

"Anh là của em mà." Giọng Kim Thái Hanh ồm ồm: "Không dính chặt thì em sẽ chạy trốn mất, đến lúc ấy thì anh phải làm sao đây?"

Điền Chính Quốc: "Em ở đây thì chạy trốn đi đâu được?"

"Ai biết..." Kim Thái Hanh lại càng ôm chặt cậu hơn: "Không phải đã hai ngày rồi anh chưa được gặp em sao?"

Điền Chính Quốc quay ngoắt sang nhìn anh: "Em không tìm được anh hay là anh không chịu ra gặp em?"

"......"

"Em vẫn luôn đợi anh, nhưng em đợi mãi vẫn chẳng thấy anh đâu. Suýt thì tưởng bạn trai em định bỏ rơi em luôn rồi đó."

Thôi được rồi, Kim Thái Hanh tự giác biết mình đuối lý, ngậm ngùi không nói lời nào.

Khóe miệng Điền Chính Quốc khẽ cong cong, vui vẻ ôm ngược lại anh: "Anh yên tâm đi, cam kết với anh: đây là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối cùng!"

"Sau này sẽ không hư như thế nữa."

Kim Thái Hanh càng lúc càng bộc phát thiên phú ẩn mang tên "dính người"

Điền Chính Quốc ở nhà anh suốt buổi tối hôm ấy.

Lúc nào anh cũng bám chặt lấy cậu không buông, đến cả làm bài tập cũng phải ôm cậu trong lòng thì mới chịu an tâm làm bài.

Kinh nghiệm lần trước vẫn hiện hữu rõ trong đầu cậu, Điền Chính Quốc còn đang nghĩ xem có phải anh lại đến kì mẫn cảm rồi không đây.

Cơ mà mọi thứ trông vẫn rất giống như bình thường, chắc không phải kì mẫn cảm rồi.

Điền Chính Quốc dần dần nhận ra được cảm xúc dị thường trong ánh mắt anh mỗi khi Kim Thái Hanh nhìn cậu.

Lúc đầu thì chẳng rõ ràng lắm, nhưng càng ngẫm thì càng thấy loại cảm xúc này có thể gọi là... "bất an"

Tựa như buổi tối hỗn loại năm ngoái, cậu theo ba mẹ đến bệnh viện ở huyện thăm bà ngoại đột ngột phát bệnh. Lúc ấy, ánh mắt của Chương Dao cũng từa tựa như vầy.

Lo được lo mất, bất an vô cùng.

Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đang lo lắng chuyện gì.

Tối đến, cậu phải về nhà, Kim Thái Hanh cứ nằng nặc đòi đưa cậu về cho bằng được. Đến nơi, anh cứ đứng yên tại đó không nhúc nhích thêm tẹo nào, hình như anh đã phải do dự rất lâu rồi mới dám hỏi cậu: "Quốc Quốc ơi, nay em về rồi... Sau này còn đến nữa không?"

Do quá đỗi lo sợ cậu sẽ từ chối mà trong ánh mắt của anh đều chất đầy nỗi lo âu thấp thỏm.

Điền Chính Quốc chợt ngừng tay lại, ngơ ngác quay sang nhìn anh.

Kim Thái Hanh lặp lại câu này thêm một lần nữa, giọng điệu nhỏ hơn ban nãy rất nhiều.

Hỏi xong anh mới thấy mình ngốc quá, ngại ngùng giơ tay gãi cổ rồi đánh lái sang chủ đề khác, giấu đầu lòi đuôi: "Bên ngoài vẫn đang mưa thì phải? Để anh xem còn ô nào to hơn nữa không, ô này nhỏ quá-----"

"Anh ơi." Điền Chính Quốc nhẹ nhàng cất tiếng gọi anh.

Kim Thái Hanh bị ngắt lời, chưa kịp nghĩ ra nên đáp gì thì bị Điền Chính Quốc vòng tay qua cổ kéo xuống, bốn mắt nhìn nhau nghiêm túc hỏi anh: "Anh đang nghĩ gì?"

Ánh mắt anh mơ mơ hồ hồ nhìn sang chỗ khác, giả ngu: "Nghĩ, nghĩ gì chứ?"

"À, cũng đúng, không nên hỏi như vậy." Điền Chính Quốc sửa lời: "Anh đang lo lắng điều gì?"

"......"

Kim Thái Hanh vẫn đang cố gắng vắt kiệt sức ra xem có nên nói cho cậu biết không, Điền Chính Quốc cũng không vội vã thúc giục, chỉ an tĩnh chờ anh đáp lại câu hỏi của mình. Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn anh, vô cùng kiên nhẫn.

Về mặt kiên trì, Kim Thái Hanh vốn dĩ đã chẳng phải đối thủ của Điền Chính Quốc rồi.

Kim Thái Hanh ủ rũ tuyên bố mình bại trận

Anh gục đầu xuống, giọng rất khẽ: "Quốc Quốc à, anh thấy không có cảm giác an toàn...."

Anh nói: "Trước anh luôn mong ngóng ngày em có thể khôi phục trí nhớ, như vậy thì anh sẽ không cần phải lo nghĩ đến một ngày nào đó em sẽ chẳng cần anh nữa rồi. Anh nghĩ nếu em nhớ rõ lại thì sẽ là động lực giúp anh càng quyết tâm theo đuổi em hơn, càng thêm tự tin vào tình yêu hơn. Nhưng đến lúc em thật sự khôi phục kí ức rồi, anh mới thấy, em thật sự rất giống như quả bom nổ chậm vậy."

"Em sẽ phát hiện ra hóa ra tình yêu của chúng ta chỉ bắt đầu từ hiểu lầm, thực chất em vốn dĩ chẳng hề thích anh, chán ghét anh, thấy anh là phiền, chẳng buồn để ý, quan tâm và nói chuyện với anh gì cả."

"Anh đã vất vả tính toán đủ mọi cách để đối phó với sự việc, ai ngờ ông trời lại cho anh một bất ngờ lớn như vậy. Không những em nói em không muốn chia tay anh, lại còn tự mình tới tìm anh, nói thích anh, muốn ở bên anh mãi mãi......"

Kim Thái Hanh mím môi, trong âm giọng ẩn chứa đầy sự bất an: "Quốc Quốc, em có biết không? Anh cảm thấy như bản thân đang ngủ mơ vậy. Anh không biết tại sao anh lại may mắn đến nhường này nữa...? Kim ờng như tất cả mọi thứ may mắn đều ùa đến với anh chỉ trong một ngày, không chân thực chút nào hết trơn. Phải chăng...phải chăng do anh quá nhớ em nên sinh ra ảo giác sao...?"

"Có phải anh đang nằm mơ không?"

Anh hỏi tiếp: "Nếu bây giờ anh để em đi, ngay giây sau đó anh sẽ tỉnh lại, rồi vô tình nhận ra tất cả chỉ là mộng tưởng của anh.... Và rồi, em sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, đúng không?"

"Phải chăng nếu anh để em đi...... Chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp mặt nữa?"

Giọng điệu của bạn trai cậu vừa ngốc nghếch lại vừa cẩn thận, khiến lòng cậu bỗng dấy lên nỗi chua xót khôn nguôi.

Hốc mắt của Điền Chính Quốc bỗng dưng cay xè

Cậu nín nhịn nỗi xúc động vào lòng, nắm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng đặt lên má mình, mỉm cười: "Bây giờ anh đã có thể tin em là thật rồi."

"Em đang đứng trước mặt anh đây, là người vẫn sống khỏe mạnh trên cõi đời này, chỉ cần anh muốn là có thể chạm đến, sao lại là mơ được cơ chứ?"

Tay của Kim Thái Hanh rất ấm, gò má cậu cũng thế. Làn da của cả hai bên áp sát vào nhau, lan tỏa hơi ấm dịu dàng của mình cho đối phương.

Điền Chính Quốc nắm chặt lấy tay anh: "Anh à, còn nhớ những gì em viết trong thư tình không?"

Kim Thái Hanh gật đầu.

Tất nhiên là nhớ rõ rồi, anh đã đọc bức thư ấy không dưới 50 lần, sao lại không nhớ được cơ chứ?

"Nhớ rõ là tốt rồi." Điền Chính Quốc cười: "Em muốn tuyên bố với anh rằng, tất cả những gì em viết trong đó đều là thật."

May mắn của em là có được một người tốt như anh làm bạn trai, vậy nên mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút trôi qua, em lại càng thích anh hơn, đấy là thật. Em nói lời thích, lời yêu, nói muốn nắm tay anh đi nốt quãng đường tương lai, tất cả đều là thật không chút dối trá."

"Anh không cần cảm thấy tất cả mọi chuyện không giống thật đâu, vì dù không mất trí nhớ đi chăng nữa thì việc em thích anh cũng là sớm hay muộn mà thôi."

Đầu óc của Kim Thái Hanh thoáng chốc cứng đờ

Anh lúng ta lúng túng há miệng thở dốc, nghẹn nửa ngày mới rặn ra được một câu: "...... Tại sao?"

"Vì anh rất chi là ấm áp đó." Điền Chính Quốc nói: "Anh hệt như mặt trời nhỏ liên tục tỏa sáng khắp nơi vậy, có ai đến gần mà không thấy mến không?"

Cậu bóp bóp tay anh, chủ động nhắc tới hiểu lầm tai hại dẫn đến tan vỡ quan hệ như ban đầu, giọng nói bỗng dưng pha lẫn thêm nhiều chút chột dạ: "Anh có muốn biết tại sao ban đầu em ghét anh vậy không?"

Kim Thái Hanh nhíu mày một lúc, sau đó hỏi lại: "Không phải vì anh lắm mồm quá nên em thấy phiền à?"

Lần này đến lượt Kim Thái Hanh chọc cười cậu rồi

"Sao vậy được? Nếu em ghét anh chỉ vì lí do vậy thì chẳng phải oan uổng quá sao?"

Kim Thái Hanh ngẩn ngơ nhìn cậu: "Hóa ra không phải vì vậy sao?"

"Tất nhiên là không phải rồi, vì một chuyện khác cơ."

Hiểu lầm lâu như vậy rồi, lần này Điền Chính Quốc mới có cơ hội giải thích mọi chuyện từ đầu tới đuôi một cách rõ ràng: "Anh à, hồi lớp 10, ngày mà anh và tụi Tiền Húy dạy dỗ Trần Phàm trong ngõ hẻm nhỏ ý... em có đi ngang qua, thấy hết tất cả rồi."

Lúc ấy cậu không nghĩ ra nổi Kim Thái Hanh với Trần Phàm có thù gì với nhau không, lại càng không nghĩ nổi tại sao một Alpha lại đi chuốc oán với một Omega được cơ chứ, hơn nữa cậu cũng đang có ấn tượng tốt với Kim Thái Hanh nên lúc thấy anh và mấy tên Alpha khác hợp sức bắt nạt một Omega, tuy rằng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cậu cũng đã xét đến việc trong chuyện này chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó rồi.

Nhưng lúc cậu đang định chạy tới ngăn cản thì thấy Kim Thái Hanh lên tiếng

Cậu thấy anh dẫm lên tay phải của Trần Phàm, cười nhạo nó: "Omega vừa yếu đuối lại vừa vô dụng, trừ phát tình ra thì có thể làm gì được cơ chứ? Tao gai mắt mày nên tao mới đạp mày xuống dạy dỗ cho một trận đấy? Sao? Không phục à? Ngon thì bò dậy đấm chết tao đi?"

Giọng điệu mỉa mia, ánh mắt cũng lạnh lẽo hệt như đang nhìn rác rưởi

Bước chân của Điền Chính Quốc chợt ngừng lại

Vẻ mặt bình tĩnh của cậu lúc ấy đã xuất hiện kẽ hở

Điền Chính Quốc không thể tin nổi, cậu trợn to hai mắt, sống lưng cứng đờ như có một luồng khí lạnh thổi qua xương cốt, dọc từ bàn chân leo đến tận cần cổ.

Omega vô dụng

Vừa yếu đuối lại vừa vô dụng

Trừ phát tình ra thì có thể làm được quái gì cơ chứ?

Những câu đó cứ như thần chú của quỷ khắc sâu vào trong trí nhớ của Điền Chính Quốc, mãi mãi không quên đi được.

Nếu không phải do chính tai cậu nghe thấy, chính mắt cậu chứng kiến mọi việc, cậu sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi Kim Thái Hanh có thể thốt ra những lời lẽ kinh khủng như này, cũng sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi một người luôn nhiệt tình phóng khoáng như anh lại là người đi mỉa mai làm nhục Omega.

Đây như đòn cảnh tỉnh nhắc nhở cậu đã nhìn lầm người rồi.

Hóa ra tên Alpha này không phải là hình tượng như cậu đã nghĩ, cũng không tốt như cậu đã tưởng tượng. Suy cho cùng thì vẫn là một tên rác rưởi đi khinh thường Omega mà thôi.

Điền Chính Quốc cũng là Omega, vậy nên cậu không thể ngăn bản thân thầm hỏi lúc Kim Thái Hanh nói chuyện với cậu, anh cũng đang mang trong mình suy nghĩ hệt như lần trước ở ngõ hẻm kia không? Có cho rằng dù cậu có xuất sắc đến nhường nào thì cũng chỉ là một Omega vô dụng thôi không?

Như vậy thì khác gì đang âm thầm hạ nhục cậu cơ chứ?

Vậy nên, từ hôm đó, Điền Chính Quốc trực tiếp kéo Kim Thái Hanh vào danh sách đen, hảo cảm của cậu đối với anh cũng tụt dốc không phanh. Bởi vì mỗi khi nhìn anh, cậu sẽ không nhịn được mà liên tưởng tới những câu từ rác rưởi mà anh nói ở trong ngõ hẻm kia, càng lúc càng thấy chán ghét anh hơn.

"....... Em đã giữ suy nghĩ này trong mình rất lâu rồi, tuy rằng thi thoảng em cũng có nghi ngờ về nó, nhưng chung quy lại vẫn chưa hề thay đổi, vẫn mông lung lắm. Tận cho đến hôm em gặp Kim ơng Tiêu đấy thì mới ngỡ ra chân tướng sự việc không giống như em nghĩ."

"Sau đó, lúc ở bệnh viện, em có hỏi anh rằng anh có ân oán gì với Trầm Phàm thì anh mới kể hết mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho em nghe, lúc đấy em mới ngộ ra tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Điền Chính Quốc chớp mắt, cọ cọ tay anh: "Quả nhiên bạn trai em đúng là Alpha tốt nhất thế giới mà."

Kim Thái Hanh nghe xong mà choáng hết cả đầu

"Hóa ra......là vậy?"

Hóa ra lý do mà người ta đột ngột trở mặt với anh lại có nguyên nhân rõ ràng như vậy?!

"Vâng."

Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng áy náy, chống trán xin lỗi anh: "Là do em không phân rõ xanh đỏ đen trắng nên mới hiểu lầm anh lâu như vậy, để anh chịu ấm ức đến tận bây giờ, em rất rất xin lỗi anh...."

Mọi thứ xảy đến quá đỗi đột ngột, Kim Thái Hanh còn chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn mơ: "Này... Quốc Quốc à.... Sao em không hỏi anh? Anh có thể giải thích mà?"

Anh vội vội vàng vàng giải thích với cậu, giọng điệu xen lẫn với chút tủi thân ấm ức khó thấy: "Anh không hề mắng những Omega khác, cũng chưa từng khinh thường Omega bao giờ hết, anh chỉ chửi mình nó mà thôi, những lời ấy đều do anh rập khuôn y như đúc lại những gì nó nói hết mà..."

"Anh à, em biết, em biết hết rồi."

Điền Chính Quốc hối hận vì lúc đó không đi hỏi anh lắm ấy chứ

Rõ ràng là còn chưa phân rõ trắng đen mà đã lạnh nhạt thờ ơ với người ta rồi. Hình như lúc ấy Kim Thái Hanh còn hết lòng tìm cách dỗ dành cậu, nhân nhượng nhường nhịn cậu đủ điều nữa, nhưng cậu lại chỉ một mực lạnh lùng quyết không hé răng nửa lời với anh....

Rõ ràng cậu đã có vô số cơ hội để hỏi

Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng hỏi gì cả.

"Em xin lỗi anh... lúc thấy anh làm vậy, em khó chịu lắm."

Cậu vô cùng nghiêm túc nói hết ra cho anh nghe: "Nếu lúc ấy, người bắt nạt Trần Phàm chỉ là một người lạ nào đó, hoặc là một bạn nào đó em không thân thì em sẽ chẳng khó chịu như vậy. Nhưng lúc thấy người ấy là anh, em thật sự không chịu nổi."

"Em thật sự không thể chấp nhận nổi một Kim Thái Hanh luôn nói cười đùa giỡn với em, luôn rạng rỡ như ánh dương ấm áp vậy mà lại là loại Alpha đi bắt nạt và làm nhục Omega, như chênh lệch một trời một vực vậy."

"Em có ngu ngốc quá không?" Điền Chính Quốc tự trách: "Vốn dĩ em không định nói cho anh vì sợ anh sẽ giận, sẽ chê cười em---"

Cậu còn chưa dứt lời thì anh đã bế bổng cậu lên dựa vào cửa rồi.

"Quốc Quốc!"

Kim Thái Hanh nén chặt niềm vui xuống đáy lòng, hai mắt sáng ngời nhìn cậu: "Anh không giận, cũng sẽ không chê cười em gì cả, anh chỉ muốn hỏi em một việc thôi!!!"

Điền Chính Quốc đặt tay lên vai anh, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu: "? Chuyện gì?"

Kim Thái Hanh: "Dựa theo những gì em nói thì anh có thể nghĩ sang hướng là: từ rất lâu, lâu lắm rồi ý, em cũng có chút..... thích anh?"

Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của cậu rồi

Điền Chính Quốc ngơ ngẩn ngẩn ngơ một lúc lâu ơi là lâu, như thể đang nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ đáp án vậy, mãi môt lúc sau mới khẽ gật đầu đáp lại anh

Ừm!

Dù sao thì trái tim cậu cũng chỉ là của Kim Thái Hanh rồi, vậy thì yêu sớm hơn chút, hay là muộn hơn chút thì cũng có sao đâu?

Kim Thái Hanh sắp bay đến nơi luôn rồi

Anh ghì chặt lấy bạn trai không chịu buông tay, chỉ hận không dính chặt người cậu và anh lại vào với nhau thôi.

Trong lòng anh kích động đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên rồi.

Kim Thái Hanh thầm nghĩ, đống suy nghĩ mơ tưởng ảo mộng quần què gì gì đó cút ngay, Quốc Quốc thực lòng thích anh, vậy thì anh là con cưng của ông trời, thế thôi, nghĩ nhiều!

"Quốc Quốc, tại sao vậy?" Anh ôm chặt người thương vào lòng, nâng niu như bảo bối quý giá nhất trần đời này của anh vậy: "Em tốt như vậy thì sao lại thích anh cơ chứ?"

Trong chốc lát, đầu Điền Chính Quốc hiện ra vô vàn ưu điểm của Kim Thái Hanh.

Nhưng cậu lại chẳng nói gì cả, chỉ mỉm cười vỗ vỗ lưng anh, nghiêm túc nói: "Anh vừa đẹp trai lại còn vừa ấm áp nữa, làm gì có ai không thích cơ chứ?"

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, cười toe toét

"Quốc Quốc, em xem có phải hôm bữa anh dạy dỗ nó nhẹ tay quá không? Hay giờ qua lại đập nó một trận cho chừa nhỉ?"

Điền Chính Quốc gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với ý kiến này của anh

Đúng là nên đánh thật

Nếu không phải do Trần Phàm thì cậu với anh đã có thể ở bên nhau từ lâu rồi.

***

Mới sáng sớm tinh mơ, Đỗ Tư Tư với Ngụy Gia đã chụm đầu vài nhau hí hoáy bàn tán chuyện gì đó.

"Chắc không phải do anh Kim gây chuyện đâu ha, ổng cưng Điền Chính Quốc như trứng vậy, sao chọc cậu ấy tức được?"

"Nhưng Điền Chính Quốc cũng đâu phải dạng thích chọc giận người khác đâu?"

"Cũng đúng, chẳng lẽ thời kì cắn nhau sau khi ngọt ngào nửa năm đến rồi à?"

"Hơ, tớ nghĩ không phải là do anh Kim chọc giận Điền Chính Quốc đâu, mà khéo khi ổng lại làm mấy trò con bò khiến Điền Chính Quốc tức điên lên, thành ra chiến tranh lạnh luôn ấy."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như ngày kỉ niệm yêu nhau thì ổng lại đi tặng phong bì giúp đỡ người nghèo ở vùng núi chăng?"

"......"

"Hoặc nấu bữa sáng là món tỏi hầm Bản Lam Căn?"

"........."

Đỗ Tư Tư nín lặng, mãi mới khó khăn cất tiếng thán phục trí thông minh tột đỉnh của Ngụy Gia: "Gia Bảo, mình nói thật, hình như đầu óc cậu không được giống với người bình thường cho lắm."

"Tớ chỉ đứng ở góc độ của anh Kim để nói chuyện thôi mà."

"Chắc anh Kim nghe xong sẽ nổi máu đánh người mất."

Hồi chuông đầu tiên vang lên, báo hiệu mười phút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ăn