26/1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình, bạn bè,...
Tất cả đều không còn quan trọng. Tôi chọn sống cho chính mình, tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Tôi chọn sống cô đơn...

Tôi dọn đến nơi ở mới. Một căn nhà cũ kĩ. Các bức tường nứt vỡ, quạt trần như sắp rụng và chuột ở khắp nơi. Thật may, hệ thống điện nước vẫn ổn định. Với giá thuê rẻ mạt, tôi không đòi hỏi gì hơn.
Tôi bắt tay vào vệ sinh căn nhà. Sắp xếp đồ đạc xong cũng mất gần một ngày. Tôi mệt mỏi nằm xuống giường rồi ngủ thiếp đi.

Tỉnh dạy vào gần trưa, tôi uể oải đi làm đồ ăn. Tôi mang bát mì vào phòng. Theo thói quen, tôi khoá chốt cửa. Tôi vừa ăn vừa xem nốt bộ phim yêu thích. Ăn xong, tôi mang bát ra rửa. Trở lại phòng, tôi khoá chốt cửa.
Buổi chiều, thợ đến sửa quạt trần.
Tối đến, tôi vẫn nằm trong phòng xem phim. Tôi hài lòng với sự tẻ nhạt này.

Sáng hôm sau, thức dạy, tôi vội vàng thay quần áo để kịp buổi phỏng vấn. Tôi thắc mắc vì sao điện thoại không phát chuông báo thức. Tôi kiểm tra.

26/1/2020

Ngày mai mới diễn ra buổi phỏng vấn. Tôi hoang mang xem lại lịch. Tôi vẫn nhớ rõ khi tôi chuyển đến đây là ngày 25. Tại sao hôm nay lại là ngày 26? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tự nhủ rằng chắc mình nhớ nhầm ngày. Thay lại bộ quần áo, tôi ra bếp nấu mì. Mang vào phòng, tôi tiếp tục xem bộ phim.
Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Không có ai bên ngoài. Tôi lo lắng chạy ra ngoài kiểm tra. Cửa nhà vẫn khoá trong. Tôi cho rằng do mệt nên tưởng tượng lung tung. Cánh cửa phòng đột nhiên đóng lại, sau đó là tiếng chốt cửa. Tôi chạy lại mở, cánh cửa đã bị khoá. Tôi dần chuyển sang lo sợ. Tìm chìa khoá, tôi lấy hết can đảm mở cửa phòng. Bên trong hoàn toàn không có ai. Tôi kiểm tra khắp phòng, không có gì bất thường. Nghĩ mình chỉ đang không tỉnh táo, tôi đi tìm thuốc an thần. Ra ngoài phòng, tôi nhận ra quạt trần lại sắp rơi xuống, mặc dù thợ đã đến sửa chiều qua. Cửa phòng tiếp tục đóng lại rồi tự khoá chốt. Tôi sợ hãi uống thuốc thật nhanh rồi cố gắng ngủ.
Tôi tỉnh dạy, nhìn điện thoại, đã 5 giờ chiều. Tôi nhớ lại những việc vừa xảy ra, chắc căn bệnh đó lại tái phát. Ra ngoài, nhìn thấy quạt trần đã trở lại như lúc mới sửa, tôi càng khẳng định chuyện sáng nay là do hoang tưởng.

Buổi tối, những chuyện kì lạ lại xuất hiện. Cánh cửa phòng tự mở và đóng. Sau khi đóng nó luôn luôn khoá chốt. Van nước ở phòng tắm cũng tự động mở rồi đóng như có người tắm vậy. Tôi cố gắng không để ý đến mọi thứ, uống thuốc an thần xong tôi lập tức đi ngủ.

Chuông báo thức vẫn không kêu, tôi mệt mỏi bước ra khỏi giường. Nhìn vào điện thoại.

26/1/2020

Tôi kiểm tra cài đặt của điện thoại. Mọi thứ vẫn bình thường. Tôi mở máy tính.

26/1/2020

Tôi gọi cho bên quản lý.
"Số điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng".
Tôi quyết định đi đến nơi phỏng vấn.
Cửa nhà không thể mở ra.
Tôi dùng hết sức đẩy vẫn vô ích. Tôi gọi cho thợ sửa cửa.
"Số điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng"
Dùng mọi cách trong vô vọng, tôi dần bất lực. Tôi thử gọi cho người thân.
"Số điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng"

Đây là cô đơn sao?

Quạt trần lại hỏng, cửa phòng tự động đóng mở.
Tôi dùng thuốc. Lần này tôi uống quá liều. Một lúc sau, tôi ngất đi.

Tôi tỉnh dạy, đã sang ngày mới. Tôi tìm đến chiếc điện thoại. Mở màn hình.

26/1/2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC