CHƯƠNG 4:SINH TÌNH (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Y Phương
*Hé lô! Sau những ngày lận đận, bù đầu vào thi cử thì tui cũng quay trở lại rồi đây😉 Hoàn thành xong là đăng ngay đấy, đọc vui vẻ nhé!😘

Trước khi quay, đạo diễn vẫn như cũ giảng giải kịch bản cho họ, sau đó đọc thoại một lượt.

Cảnh quay này phải treo dây cáp trong nhà, độ khó cũng khá lớn, nhân viên công tác ở đó chuẩn bị cho Băng Nghiên một bên, vừa hay cũng có thể nghe đạo diễn nói.

"Một hồi Thành Nghị bắt lấy Băng Nghiên bay từ bàn qua, tới thoại của cậu, rồi cậu cứ để cô ấy đứng ổn định là được".

Viên Băng Nghiên gật đầu, người tổ công tác thì đang buộc tay phải của cô và tay trái Thành Nghị lại thành một, có chút bất tiện, cô suy nghĩ, nếu như cảnh quay này diễn ra lâu, chắc hai người bọn họ sẽ đi vệ sinh chung với nhau mất.

"Em thấy dây cáp ở eo thế nào? Có thấy chật hay khó chịu không?". Thành Nghị trước khi bắt đầu quay xem xét kĩ lưỡng dây cáp của cô, thấy Băng Nghiên cười vui vẻ lắc đầu, anh cũng yên tâm đôi phần.

Thấy hiện trường cũng đã chuẩn bị xong, đạo diễn bèn ra lệnh: "Nào! Chuẩn bị 1,2,3... lên".

Viên Băng Nghiên nhìn thẳng vào mắt Thành Nghị, cả thân thể dường như bay lên không trung, chầm chậm hạ xuống.

Cứ tưởng một lần là qua! Cô chưa kịp phản ứng, thì liền nghe nhân viên hiện trường la lớn một tiếng "lửa", Thành Nghị phản ứng rất nhanh rất mau đã đẩy cô sang một bên. Giờ cô mới chú ý vừa rồi đáp xuống, váy của cô bị vướn vào cây nến trên mặt bàn, nếu vừa rồi không cẩn thận một chút có khả năng cô đã bị cháy rụi rồi.

"Đạo diễn, hay là chuyển cây nến này đi đi, chứ để đây nguy hiểm lắm".Cô đang vui mừng vì mình không xảy ra chuyện gì, thì người trước mặt lại một bầu trời xám xịt, khuôn mặt có chút u ám nói chuyện với đạo diễn, ngữ khí này so với thường ngày thật rất khác xa, trông anh có vẻ không vui.

Viên Băng Nghiên giơ tay vỗ nhẹ vai anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh như muốn trấn an rằng bản thân cô không sao.

Đạo diễn thấy biểu hiện của Thành Nghị, đành gật đầu, kêu nhân viên công tác chuyển cây nến đi, sắc mặt anh mới giãn ra đôi chút.

"Rồi... chuẩn bị"

Viên Băng Nghiên quay lại với vị trí ban đầu, chuyện lúc nãy khiến cho cô chấn động một phen, nên tâm lí có chút sợ hãi, tay cô nắm chặt lấy cánh tay của anh.

Thành Nghị nhanh chóng nhìn thấy được vẻ lo lắng của cô, liền như thường ngày cất giọng an ủi: "Cố lên! Anh tin ở em".

Trước khi quay anh còn quay đầu nhìn vị trí cây nến hồi nãy, xác nhận không còn tình huống xấu phát sinh mới quay đầu lại.

"Chuẩn bị...1,2,3 nhấc lên".

Hai người cùng lúc chuyển động, không biết có phải do dùng nhiều sức quá hay không, lúc bay lên chân cô có vẻ đã va vào nhân viên đang đứng ở bên ngoài, dẫn đến cô mới bay được một nửa liền quay đầu lại nhìn, không cẩn thận buông mất một tay.

"Quay lại!" Giọng nói một người con trai vang lên như đang báo động, mạnh mẽ nhưng đầy sự lo lắng.

Mắt anh nhìn thấy cô sắp va vào cạnh bàn bàn bên cạnh, tình hình cấp bách, Thành Nghị đem một bên tay cô vừa buông nắm chặt lại, kéo về phía người mình.

Viên Băng Nghiên hoảng hốt, chỉ biết cả người bị nắm kéo đi, theo quán tính mà va mạnh vào người trước mặt, Thành Nghị không nhịn được mà kêu lên một tiếng, nhưng lúc này cả ý nghĩ của anh đều đặt lên người cô, thấy cô vừa rồi đứng không vững, suýt chút nữa lại ngã người sang một bên, anh nhanh chóng duỗi một tay ôm lấy phía sau lưng kéo cô lên.

"Em xin lỗi! Có bị thương ở đâu không?" Viên Băng Nghiên dựa vào tay anh kéo đứng dậy, lúc nãy cả người cô đều va vào người anh, cũng không cảm thấy đau, nhưng ngược lại Thành Nghị lại bị cô va vào không nhẹ.

Nhưng anh lại lắc đầu, cười mỉm tỏ vẻ không sao, thấy cô đã đứng vững anh nhẹ nhàng buông tay khỏi người cô.

"Em làm anh chấn động một phen đấy! Lần này không được buông tay anh ra, nhớ nắm chặt tay anh, lỡ có gì thì anh cũng có thể đỡ được em." Anh đem tay Băng Nghiên đặt lên cánh tay mình ra hiệu nắm chặt, sau đó anh cũng nắm chặt cánh tay cô, cánh tay cô rất nhỏ, anh cũng chuyển từ giữ nhẹ thành nắm gọn lấy.

"Lát nữa phải nhìn anh, đừng nhìn đi đâu."

Viên Băng Nghiên nắm chặt lấy tay anh, sau khi nghe tiếng "lên" của đạo diễn, lần thứ ba bay lên không trung. Chiếc váy xanh của cô bay bỗng, đến mắt cũng không dám chớp, đôi mắt nhìn thẳng vào con ngư đen láy của Thành Nghị, không dám động đậy, cô như đắm chìm vào đôi mắt ấy. Ánh mắt anh như có một ma lực thần kỳ, khiến cho Băng Nghiên gỡ bỏ hết những vớ vẩn, phòng bị của bản thân mà ỷ lại vào người con trai trước mặt. Lần này, cuối cùng cô cũng hạ xuống đất an toàn.

"Ok! Qua." Giọng nói đạo diễn truyền qua chiếc loa, ông đem cảnh này xem lại một lượt, cảm thấy ổn rồi, bèn nói: "Ok rồi, chúng ta quay cảnh tiếp theo, Toàn Cơ vạch áo Tư Phượng, các cậu cởi dây cáp của cô ấy xuống đi".

Anh rất nhanh cầm lấy quyển kịch bản, nhìn một lượt, cảm thấy có chút chưa hình dung ra được cảm xúc của tình tiết này, liền nói rõ: "Hay chúng ta diễn thử trước đoạn này đi."

Viên Băng Nghiên bên này vừa gỡ xong dây cáp, rất nhanh liền bị đạo diễn kéo qua trước bàn thảo luận.

"Trình tự lát nữa là Băng Nghiên nói lời thoại, chính là câu lửa có thể khiến Ngạo Nhân Cân ngắn lại, sau đó sẽ dùng lực đẩy Tư Phượng vào kệ đằng kia, rồi vạch áo cậu ấy, đưa đầu sáp lại gần".

Sau đó ông quay lại nói với Thành Nghị : "Tư Phượng lúc này cậu phải thể hiện xấu hổ một chút, làm nũng một chút với Toàn Cơ, cậu hiểu rồi chứ".

Thành Nghị ở một bên gật đầu.

"Rồi, thử một đoạn nào".

Tay hai người vẫn còn buộc lại với nhau, Viên Băng Nghiên đem cây nến ở trên bàn nhấc lên đưa gần sợi dây, rồi bắt đầu đọc thoại : "Lửa... có thể khiến Ngạo Nhân Cân ngắn lại". Sau đó cô để nến xuống bàn, nhấn mạnh vai Thành Nghị, khẽ nhẹ đẩy lùi anh về phía sau, anh cũng rất phối hợp lùi ra phía sau vài bước, cuối cùng chạm đến kệ tủ cứng, cả người anh bị cô ép ở trong góc.

"Đúng đúng đúng, chính là như thế đấy". Đạo diễn ở bên cạnh liên tục gật đầu, cười nói.

Quay xong cảnh xa, tiếp theo là cảnh quay cận mặt, nhưng đạo diễn không cho họ di chuyển, bọn họ vẫn cứ duy trì động tác này, đến khi nhân viên công tác đi lại để chỉnh lại vị trí.

Viên Băng Nghiên đứng trước mắt Thành Nghị, nghe tiếng "bắt đầu" liền vạch một vạt áo anh ra, đưa đầu sát lại người anh.

Cô tiến lên một bước nhỏ, vừa hay có thể nhìn thấy được trọn vẹn yết hầu của anh, trong bầu không khí ái ngại này, cộng thêm tư thế thân mật như thế này, càng khiến cho tim cô đập thêm nhanh.

"Băng Nghiên lại gần thêm chút nữa, đúng". Một bước, rồi hai bước ,cả người cô như dán trên người Thành Nghị, sự đụng chạm như thế khiến cho hai người trở nên nhạy cảm, cả người nóng dần lên.

"Cậu thử phản ứng căng thẳng thử xem". Thấy hai người vẫn giữ một chút khoảng cách, đạo diễn không chịu được, liền trực tiếp cầm kịch bản đến chỉ đạo.

Đột nhiên ông đẩy mạnh Viên Băng Nghiên vào người Thành Nghị, khiến cho cô loạn choạng mà va vào phần ngực của anh. Anh cũng xấu hổ khi cô lại gần, khiến nhịp thở tăng nhanh, khuôn miệng chúm chím.

"Cái đẩy này, có phải cậu cảm thấy rung động rồi không? Cả thân hình đều bị mềm nhũn ra rồi phải không?".

Cả người Thành Nghị đều nóng lên, lưng dán chặt vào kệ phía sau.

"Cậu tưởng tượng đi, khi một cô gái đột nhiên lột đồ cậu, thì lúc này cậu có cảm xúc gì?" Đạo diễn ở bên cạnh dặm mắm, thêm muối hết sức tạo cảm xúc cho Thành Nghị.

"Đúng, cậu xem cô ấy thở ra, dòng khí ấm phà vào phần ngực cậu, rồi cô ấy thổi lên phần da đó... cảm nhận được chưa."

Thành Nghị một bên nghe đạo diễn nói, khiến cho anh căng thẳng đến mức muốn bất tĩnh, thở cũng không dám thở mạnh.

Đạo diễn thấy cảm xúc cũng gần đạt đến yêu cầu, liền bắt đầu diễn thử : "Vào vị trí đi, cậu diễn thử một lượt xem nào".

Viên Băng Nghiên đứng một bên nhìn Thành Nghị diễn, tay cô vẫn nắm một bên vạt áo của anh không dám buông tay.

Thành Nghị thì quay đầu lại nhìn, thấy cô đang đứng ngoan ngoãn nhìn mình, phần chóp mũi lại ngửi được một mùi dầu gội thảo mộc rất thơm, tay anh nhẹ nhàng đưa lên hờ hững trên tóc của Băng Nghiên, anh không muốn làm rối mái tóc của cô, bàn tay to của anh nhẹ nhàng nhấn xuống, đẩy đầu về sau một chút.

"Ôi! Cậu dùng lực quá rồi." Đạo diễn có phần gấp gáp, bầu không khí có phần ái ngại bị ông làm phá vỡ: "Cậu đặt tay lên đây này rồi đẩy ra, đừng nhìn cô ấy".

Đạo diễn đặt bàn tay của Thành Nghị đè lên tóc mái của Băng Nghiên, chiếc mái thưa này cô phải tạo kiểu rất lâu mới phùng lên, đột nhiên lại bị đè xuống khiến cho cô có chút khó chịu nà biểu hiện ra mặt.

"Đừng...đụng... đụng... vào tóc". Thành Nghị thấy biểu cảm chịu đựng của cô, liền hoảng hốt buông tay ra, sự khó xử này khiến anh nói chuyện có phần ấp úng.

"Vậy, cậu để ở phần đầu cô ấy đi, nhớ là đẩy nhẹ nhàng thôi." Anh quay đầu lại, khắc chế trái tim mình đang đập bình bịch từ nãy đến giờ, tay nhẹ nhàng đặt lên tóc cô, khẽ đẩy ra xa.

"Đúng rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu quay".

Lúc này, anh không còn nghe được gì nữa, trong đầu lúc này chỉ là cảm giác được sự mềm mại của từng tất tóc trên đầu ngón tay, cùng với biểu cảm xấu hổ của người đang đứng áp mặt vào phần ngực trên cơ thể mình.

Sự nóng bỏng trước mặt khác xa một không gian lạnh buốt phía sau lưng, quả thực như hai tầng nóng lạnh, mỗi một giây một khắc đều đang thử nghiệm lấy tâm trí anh. Anh lưu luyến thứ cảm giác này, nhưng đồng thời lại cảm thấy dày vò.

Viên Băng Nghiên cảm thấy hơi vô vị, liền đưa mắt lên nhìn anh một cái. Đường nét từ nơi cổ anh kéo dài xuống dưới, trang phục này nửa kín nửa hở cộng với phần ánh sáng lờ mờ phản phất càng làm mê hoặc người khác.

Sự mê hoặc này khiến cô kìm lòng không được mà sít lên phía trước một chút, chóp mũi cô thở ra, những hơi thở ấm nóng phà vào phần da đang nửa lộ nửa kín kia, khiến ngực Thành Nghị nhấp nhô lên xuống, hơi thở khó khăn.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên phần đầu cô, khẽ dùng lực tương tự lúc nãy:

"Chử Toàn Cơ...sao muội lại cư xử không biết chừng mực như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, muội và Chung Mẫn Ngôn còn hẹn ước chung thân, sao muội lại như thế này."

"Ta chỉ xem vết thương cho huynh thôi mà".

"Không cần muội quan tâm".

Ánh mắt Thành Nghị lay động, đi một mạch ra khỏi máy quay, tim đập loạn xạ không ngừng, trong đầu anh xuất hiện một câu chú niệm: "ta sợ, bản thân không chịu đựng được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net