3. Vết Nhơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh tỉnh dậy sau chỉ tầm hơn nữa tiếng chợp mắt, mọi thứ đã chuẩn bị xong xui chỉ cần ngồi vào bàn và ăn thôi.

Chị mơ hồ dụi mắt, chân quen thuộc trong mơ màn bước đến bên hiên nhà muốn rửa mặt mình cho tỉnh táo.

"Trang em sao vậy?"

Vừa vào nhà đã thấy mâm cơm chỉ còn thiếu mỗi mình, nhưng điều chị quan tâm nhất là lòng bàn tay Thùy Trang đang bị băng bó, hình như là bị thương rồi. Người như lúc làm nhiệm vụ thì không vương một vết xước mà bình thường thì hậu đậu vô cùng.

"Không sao vết thương nhỏ xíu."

Nàng không nhìn chị, quay sang xới cơm mời ông bà, căn nhà bốn người đầy ấm áp, những tiếng thúc dục bắt cả hai ăn thêm, những lời hỏi thăm như sưởi ấm cho tâm hồn cả hai.

"Việc kinh doanh dạo này ổn không hai đứa?"

Diệp Anh ánh mắt nãy giờ cứ thi thoảng lại dời về hướng Thùy Trang, nghe câu hỏi cũng ngẩng mặt tự nhiên đáp.

"Dạ ổn lắm, năm nay coi bộ thuận lợi."

Kinh doanh gì gì đó không phải một lời nói dối để che dấu thân phận đặc biệt này đâu, hai người họ rõ ràng có cùng nhau mở một shop hoa làm bình phông thật đấy, ai lại đi tin hai cô chủ tay yếu chân mền tối ngày tiếp xúc với hoa lại thi thoảng cầm dao ám sát người chứ. Hiển nhiên nó trở thành một vỏ bọc hoàn hảo.

"Vậy cũng được, tết này hai đứa về chơi không? Tết hoa thược dược nở mới đẹp, đợt nào tụi bây về cũng toàn ngấm thược dược trái mùa."

Ông bà vì hai đứa nhỏ mà trồng loại hoa của mùa xuân ngay mùa thu, mà trái mùa thì làm sao nở đẹp nhất được.

"Dạ con không hứa được, suốt năm con chỉ nghỉ đúng hai tháng này thôi."

Lời nàng nói là sự thật, cả năm nàng chỉ nghỉ đúng hai tháng này thôi.

"Ăn xong rồi thì đi chơi đi, trên đồi hoa dã quỳ đang nở rộ đó."

Năm nào tầm độ này về cũng chuẩn xác đầu mùa hoa dã quỳ, ở đất Bazan hoa dã quỳ cũng chẳng cần được vun vén chăm sóc chỉ mọc dại ở mấy triền đồi nhưng cũng là loài hoa rực rỡ nhất rồi.

Trời nắng nhẹ nhàng không quá gay rắc, nóng rát. Nàng chỉ khoác nhẹ chiếc áo khoác mỏng, mái tóc dài xõa xuống trước gió mà đung đưa, Diệp Anh theo nàng phía sau lặng lẽ ngắm nhìn người con gái trước mặt. Bóng dáng nàng tự bao giờ mà in đậm vào tâm trí chị, nàng luôn như thế xinh đẹp mà trầm lắng, có chút vô tình nhưng không sao bất quá Diệp Anh lại thích nàng.

"Đừng đi nữa, ngồi xuống ngắm hoa đi. Em đi xa lắm rồi."

Nàng không đáp lời, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống bóng râm gần đó hướng ánh mắt về những khóm dã quỳ đang đung đưa trong gió. Diệp Anh nhìn ngắm khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng lúc nào cũng ẩn chứa vô vàn tâm tư không thể bọc lộ. Đôi khi Diệp Anh muốn bước vào nhưng lại bị lớp phòng ngự chắc chắn của nàng đẩy xa ra, nhìn nàng như thế lòng chị lại thương nàng nhiều hơn.

"Em có nghĩ vào một ngày nào đó sẽ trở về thành người bình thường không?"

"Người bình thường" trong lời Diệp Anh nói làm nàng khựng lại một chút, ánh mắt dời xuống thảm cỏ xanh mướt. Điều đó có quá xa xỉ không?

"Chị nghĩ chúng ta có thể rửa sạch vết nhơ này sao? Đôi tay này của chúng ta từ nhỏ đã nhuộm màu đỏ rồi."

Không thể phủ nhận lời nàng, Diệp Anh khao khát cùng nàng có một cuộc sống bình thường như bao người, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ rời khỏi tổ chức, nếu rời khỏi tổ chức chưa chắc gì có cuộc sống chứ ở đó mà đồi bình thường.

"Ừm đúng vậy, đã không còn có thể quay đầu được nữa."

Diệp Anh cười nhạt phóng tầm mắt xa xăm vô định, có lẽ cả đời này không thể đá đụng tới hai chữ "bình yên" rồi.

Làn gió thu nhẹ thổi qua hai thân ảnh trầm lặng, Diệp Anh không nói nàng cũng chả buồn mở miệng. Cả mấy tiếng đồng hồ cứ ngồi bó gối ở đó phóng tầm mắt về phía những cánh hoa rực rỡ đang nhảy múa. Cũng chỉ cần như thế là đủ, đối với Diệp Anh chỉ cần bên cạnh là nàng thì mọi thứ đều trở nên đặc biệt.

Trở về nhà khi trời nhá nhem tối, sải bước trên con đường nhỏ đầy sỏi đất, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng bước chân cũng chẳng có vì họ đã quen với việc âm thầm, nhỏ nhẹ.

"Về trễ vậy bây, tắm rửa cơm nước gì đi rồi ngủ sớm."

Một ngày trôi qua một cách chậm chạp mà thanh bình, Diệp Anh ngã lưng xuống giường lẹ cứng ngắt, chị cùng nàng không kén chọn bản năng của một sát thủ dạy cả hai thích nghi với mọi tình huống, không đòi hỏi kèn cựa gì. Căn nhà nhỏ chỉ có hai giường, ông bà một giường hai đứa nhỏ một giường.

Trời khuya thanh vắng, có thể nghe rõ rằng tiếng ếch nhái, dế kêu văng vẳng bên tai cả hai xem nó như một bản nhạc đệm hay ho mà ru mình vào giấc ngủ.

"Cạch" một tiếng vật rơi bàn gỗ, giữa đêm không một tạp âm khiến âm thanh dù nhỏ cũng trở nên lớn. Ánh sáng lập lèo siêu vẹo của đèn dầu khiến cho không gian mờ ảo, một cái bóng lớn áng trước mặt Diệp Anh.

Cái bóng to lớn từ từ di chuyển sát gần giường, có thể thấy được rõ ràng từng cử chỉ nhỏ nhất của nó. Nó ở đó ngắm nhìn hai người đang say sưa ngủ, sau đó chầm chậm đưa tay lên cao như muốn hạ thủ. Bàn tay trên cao nhanh chóng hạ xuống, cùng lúc một tiếng hét lớn vang lên náo động mọi người.

"Aaa đau, con nhỏ bất hiểu này."

Tiếng ông Xuân rên rỉ lớn, bà Tuyết hốt hoảng mở đèn chạy đến. Trước mắt là ông Xuân đang nằm sấp trên giường tre phía trên là Diệp Anh đang giữ cứng tay ông vặn ra sau lưng, Thùy Trang cũng không rảnh rỗi gì sớm đã vô thế phòng thủ.

"Trời ơi bố già, giết người hả?"

Diệp Anh nhận ra được người quen rồi liền buông tay tha cho ông, gương mặt bất mãn không thôi.

"Tao sợ muỗi cắn tụi bây nên qua bắt muỗi, ai dè mày làm quá. Bà mẹ nhức hết cả người."

Ông gương mặt khó chịu xoa xoa tay mình.

"Giữa đêm rồi, thôi không có gì ngủ đi."

Bà Tuyết nhanh lẹ kéo chồng mình đi, xua tay bảo tụi nhỏ ngủ. Diệp Anh cùng nàng không nghĩ ngợi gì mà lần nữa ngã lưng, cố lần nữa ru mình vào giấc.

Ông bà Xuân quay gót, sắc mặt lập tức thay đổi, nhẹ nhìn nhau rồi lại thôi trở về giường mình.

Cả tuần nay về đồi ở, Diệp Anh cùng nàng chả quan tâm đến mấy thứ công nghệ, điện thoại, laptop cũng vứt một chỗ không quan tâm. Sáng tới chiều chỉ có lẩn quẩn ngoài vườn trồng cây, chăm sóc động vật, đi dạo tám chuyện vòng làng rồi thôi, cứ thế mà lập đi lập lại nhưng nó đối với cả hai lại không hề nhàm chán. Họ chỉ muốn được sống như thế mãi thôi.

Diệp Anh ngồi trên giường sau khi cùng ông gánh mấy chục bình nước tưới cây, vai có chút đau nhức mà nhăn mặt, dù gì cũng là nữ cơ mà.

"Dán cái này đi."

Chẳng biết nàng từ đâu quăng cho chị gói thuốc dán, nhỏ giọng nói rồi đi khỏi. Chị cầm gói thuốc trên tay khẽ mỉm cười lòng ấm áp, nàng cũng biết quan tâm lắm, nhưng việc nàng làm điều là làm trong âm thầm.

Diệp Anh sau khi tự lo cho mình xong, lại mở laptop sắp phủ kín bụi ra check mọi thứ. Chẳng có gì quan trọng, chỉ là những tin nhắn từ đàn em, từ bạn bè chung tổ chức. Tổ chức thì không đá động gì đến ngày nghỉ của họ, rất biết đều không xen vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net