Long Thành Án (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÔNG TY GIẢI TRÍ

Ánh đèn đầy màu sắc bật lên, rọi xuống sân khấu lộng lẫy, tiếng hát thanh thoát vang vọng trong khán phòng rộng lớn. Từng tếng nhạc ma mị như đi sâu vào lòng người khiến họ mê mang.

Người con gái với mái tóc vàng óng ánh, dưới ánh đèn lấp lánh màu càng trở nên thu hút. Đôi mắt phụng tinh tế nhìn xuống sân khấu, đôi con ngươi màu nâu hạt dẻ như hớp hồn những nam nhân phía dưới, tiếng hò hét ngày một lớn hơn. Người con gái mỉm cừơi hài lòng với sự rực rỡ của mình.

Sau cánh gà, hai nữ ca sĩ  gương mặt giống nhau như đúc tô son đánh phấn, những gương mặt thanh tú cùng vóc người tiêu chuẩn khiến bọn họ như toát lên một nét đẹp hút người.

Tiếng hò hét bên phía ngoài sân khấu khiến họ có chút cau mày, một người trong số đó với giọng điệu chán ghét nói :

- Hừ, bọn đàn ông thối đó sớm muộn cũng chết dưới tay con ả.

Người ngồi kế đặt nhẹ cây cọ xuống, vuốt vuốt tóc :

- Nữ thần tượng Lilith, cũng sắp hết thời.

- Tú Nhã em nói như thế tức là...

Tú Nhã mỉm cười trong sáng, giọng nói ngây ngô :

- Bên trên chẳng phải mở đợt tuyển gà mới sao? Tú Thanh chị quên rồi?

Tú Nhã như nhận ra điêu gì đó, vuốt nhẹ đôi mi cong vút :

- Có lẽ cô ta sẽ sớm biến mất.

Tiếng nhạc ngoài sân khấu đều đã dừng, chỉ còn những tiếng đồng thanh kêu Lilith, ánh đèn sân khấu mờ dần, tiếng hò reo cũng dần dần ngừng lại.

Lilith bước chân nặng trĩu trở về phòng nghỉ, nhìn chính bản thân trong gương sau đó cô ủ rũ móc điện thoại ra, tiếng nhạc chờ có chút buồn vang lên sau vài giây liền được thay thế bằng giọng nói trầm thấp.

Lilith thở dài một hơi, sau đó nói :

-Chúng ta chia tay đi.

Đầu dây bên kia có chút hoản loạn :

- Sao em lại nói thế? Có chuyện gì sao?

- Không... Chỉ là em cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục được nữa, từ nay anh đừng đến tìm em ...

- Có phải là tên quản lý đó ép buộc em?

- Không phải đâu. Là chủ ý của em, chúng ta chấm dứt thôi. 

- Em...

- Tạm biệt. Anh hãy bảo trọng.

Chiếc điện thoại bị quăng vào một góc phòng vỡ nát, Lilith gục đầu xuống bàn trang điểm, khóc thút thít đến đau quặng trong lòng.

Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, cánh cửa mở ra bước vào là một người đàn ông lịch lãm, ông ta đẩy đẩy gọng kiếng mỉm cười :

- Chia tay rồi?

Lilith lặng im, đôi mắt có chút thất thần, ông đi đến đặt ban tay lên vai cô ta, kề sát vào tai cô ta thì thầm :

- Đến giờ rồi, chúng ta nên đi sớm thôi.

Lilith trở nên như một người vô hồn, cả hai lặng lẽ rời khỏi quảng trường Lưu Sa, chiếc xe dần dần mất hút trên con đường đen kịt không một ánh đèn.

Lúc này bên trong quảng trường một trận náo loạn, trên mặt đất nằm vất vưởng là 2 cái xác của hai nam thanh niên vẫn còn trẻ tuổi, thất khiếu chảy máu, mắt trợn trắng, một bộ vô cùng kinh người.

7h sáng số 9 đường Quang Minh, cục điều tra đặc biệt.

Mèo Đại Khánh hôm nay đặc biệt tốt, tinh thần sảng khoái nằm trong lòng sếp Lý nghoe nguẩy cái đuôi, sau vài ngày đi công tác, Đại Khánh mới có thể ăn cá khô mà sếp Lý làm.

Chúc Hồng vẫn tiếp tục cắm mặt vào điện thoại chơi trò rắn săn mồi phiên bản 3.0, Lâm Tĩnh bán hòa thượng thảnh thơi ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng.

Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy tự nhốt mình trong phòng trưng bày cổ vật, Thẩm Nguy nhìn nhìn thứ thánh khí được gọi là Luân Hồi Quỹ, Triệu Vân Lan bất giác như bị thu hút đưa tay chạm lên nó, Thẩm Nguy nhanh chóng bắt lại, giọng nói cáu gắt :

- Đừng chạm vào, anh sẽ bị tổn thương.

Triệu Vân Lan như hồi thần :

- Này...

-  Luân Hồi Quỹ là một thứ rất nguy hiểm, tùy tiện động vào sẽ ảnh hưởng đến dương khí của anh. Còn nữa ba món kia cũng vậy, Sơn Hà Chùy, Công Đức Bút,Trấn Hồn Đăng, anh không thể chạm vào, tuyệt đối không.

Triệu Vân Lan phì cười ghé sát Thẩm Nguy :

- Bà xã lo cho ông xã đến thế sao?

Thẩm Nguy tức giận :

- Tất nhiên là lo...

Đến đây phát hiện bản thân thất thố, hắn có chút xấu hổ đẩy đẩy gọng kính xoay mặt đi, Triệu Vân Lan trong lòng vui vẻ nắm chặt lấy tay hắn lay lay:

- Tôi sẽ nghe lời anh hết. Được chưa.

Thẩm Nguy thở dài một hơi, tại sao mình lại có thể yêu cái tên quái đản dở hơi này cơ chứ, hắn nghĩ thế.

Quách Trường Thành một bộ dạng bé ngoan chăm chỉ đọc sách, Sở Thứ Chi tiếp tục làm thương nhân chân chính xem sàn chứng khoán.

Quách Trường Thành có đôi lúc lại lén nhìn nét mặt nghiêm túc chăm chú của Sở ca, đôi lông mày đậm cứ khẽ cau lại, gương mặt không biểu tình khiến cậu nghĩ rằng, Sở ca thật là soái.

Sở Thứ Chi bắt được ánh mắt lén lút của cậu, vừa lúc nhàm chán nên trêu cậu một chút, hắn nheo mắt lại âm hiểm nói :

- Từ khi nào Trường Thành em lại trở thành kẻ nhìn lén?

Tiểu Quách như bị bắt giang, lúng túng lảng tránh câu hỏi của Sở ca, trái tim bé nhỏ loạn đập. Sở Thứ chi băng lãnh đi đến, chống hai tay lên bàn đặt cậu trong vòng tay mình, ghé sát lên tai cậu thủ thỉ :

- Em trốn không khỏi ánh mắt tôi đâu.

Quách Trường Thành như cá mắt cạn, cậu đỏ mặt có chút sợ hãi lắc đầu, sau đó liền nhanh chóng luồn khỏi vòng tay Sở ca chuồng vào nhà vệ sinh. Mèo Đại Khánh nằm trên sô pha ha hả nói :

- Sở Thi Vương bắt nạt trẻ nhỏ.

Chúc Hồng mặt đầy hắc tuyến từ đầu đến giờ :

- Ta là xà lại cứ bắt ta ăn cẩu lương.

Lâm Tĩnh hớp một ngụm cà phê nóng, chấp tay một vẻ nghiêm chỉnh :

- A di đà phật.

Sở Thứ chi trong lòng thích thú với biểu tình của cậu chẳng thèm quan tâm bọn họ liền theo vào nhà vệ sinh. Mèo Đại Khánh vểnh râu :

- Ai nha lại đi tìm trẻ nhỏ bắt nạt, Thi Vương đánh rơi tiết tháo.

Uông Chủy trên lan can ngồi nhịp hai chân tò mò :

- Tán ca, muội thấy tất cả mọi người đều kỳ quái.

Tán Ca ngây ngốc nhìn :

- kỳ quái??

- Phải đó. Đại Khánh cứ thích dính lấy sếp Lý, bắt hắn vuốt lông làm cá, còn có Triệu sở trưởng cùng Thẩm giáo sư liên tục bắn ra ánh mắt kỳ lạ, Thi Vương lại cứ liên tục trêu chọc Tiểu Quách, mà Tiểu Quách cứ đỏ mặt mãi, chẳng phản khán, có phải tất cả bọn họ bị bệnh hết rồi không?

Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh đồng thanh lên tiếng :

- Người trong cái sở này đều là Gay.

Uông Chủy gật gù :

- Thì ra bọn họ đều là Gay, mà Gay là cái gì?

Tan Táng mặt có chút khó nhìn, hắn liền kéo Uông Chủy trở về thư viện, thế giới này quá nguy hiểm.

1h giờ chiều số 4 đường Quang Minh,cục điều tra đặc biệt.

Mọi người nghiêm túc ngồi bên bàn làm việc, Triệu Vân Lan bộ dáng ngả ngớn ngôi trên bàn lớn ở giữa phòng, Thẩm Nguy nghiêm túc ngồi trên ghế kế bên, tay cầm một sấp tài liệu lật đọc. Triệu Vân Lan nói :

- Các người có đọc qua báo sáng nay chưa?

Lâm Tĩnh gãi đầu :

- Có phải liên quan đến tin tức về quảng trường Lưu Sa?

Triệu Vân Lan gật đầu :

- Phải, tối hôm qua sau khi kết thúc tiết mục biểu diễn của nữ thần tượng Lilith, thì hai thanh niên đứng dưới khán đài đột ngột tử vong, thất khiếu chảy máu mà chết.

Chúc Hồng tron mắt :

- Có phải Lilith cô gái người Nga gốc Hoa tóc màu vàng óng?

- Đúng vậy, cô biết sao?

- Ừm tôi có chút thích cô ta.

Triệu Vân Lan gật gù :

- Vậy liền giao vụ này cho Chúc Hồng cùng Sở Thứ Chi giải quyết.

Sở Thứ Chi khoanh tay trước ngực giọng lãnh đạm :

- Còn có Quách Trường Thành nữa.

Triệu Vân Lan bật cười :

- Được. Còn có Trường Thành nữa, theo bọn họ đi đến hiện trường, sẵn thẩm tra những người có mặt ở đó, đây là danh sách.

Thẩm Nguy bất chợt chen vào :

- Việc này không đơn giản. Show trình diễn hôm đó đều là do công ty giải trí Tảo Nghiệp quản lý.

Lâm Tĩnh cau mày :

- Đó chẳng phải là công ty đã thu mua cái chung cư kia sao?

Triệu Vân Lan trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ sâu đậm :

- Đại Khánh cùng sếp Lý đi điều tra công ty Tảo Nghiệp, Lâm Tĩnh anh ở đây giúp chúng tôi tìm xem các điểm khả nghi.

Phân phó nhiệm vụ xong, mọi người đều việc ai nấy làm. Uông Chủy cùng Tan Táng sắp xếp lại văn phòng. Lâm Tĩnh, Thẩm Nguy, cùng Triệu Vân Lan ôm một đống tài liệu các vụ án liên quan đến công ty Tảo Nghiệp đều bắt đầu kỹ lưỡng tra.

Chúc Hồng ngồi trên ghế tài xế tập trung lái xe, Sở Thứ Chi ngồi cạnh Tiểu Quách ở ghế sau, tay hắn vân vê lọn tóc của cậu, tay còn lại lật bảng danh sách những người có mặt tại hiện trường ra xem, Tiểu Quách liền nhì thấy một cái tên quen thuộc :

- Người này... Bọn họ...

Sở Thứ Chi nhìn cậu :

- Em quen?

Quáchh Trường Thành thật thà gật đầu :

- Tú Nhã và Tú Thanh từng là bạn học những năm cấp 3 của em, gia cảnh của hai chị em bọn họ trước kia rất nghèo, thường hay bị bắt nạt, lúc đó bọn họ chỉ thân với mỗi mình em. Sau này khi tốt nghiệp liền thay đổi, bọn họ ngày càng trở nên nổi tiếng.

Sở Thứ chi híp mắt :

- Thân lắm sao?

Tiểu Quách Thật thà gật đầu, Sở ca bỗng dưng hung hăn lườm cậu một cái, trái tim bé nhỏ của cậu lại một lần nữa hẩng một nhịp, cậu ngồi im phăn phắt cho đến khi tới nơi.

Bên trong quảng trường Lưu Sa lúc này cũng khá là đông người, bọn họ tấp nập dọn dẹp gỡ đi sân khấu dựng sẵn. Trông thấy ba người bọ họ tiến tới, một người liền ra cản :

- Các người không thể vào đây.

Chúc Hồng một mặt hung hăn đưa ra thẻ công tác:

- Gọi người quản lý đến đây.

Người đó lập tức sắc mặt đại biến tức tốc đi mất, vài phút sau người quản lý cấp cao lịch lãm nhã nhặn đi đến, Sở Thứ Chi tinh mắt nhìn đến bảng tên của hắn Tảo Thiên Bình.

Tảo Thiên Bình đôi mắt gian manh nhìn Chúc Hồng :

- Các vị đến đây có việc gì?

Sở Thứ Chi nói :

- Thẩm tra về cái chết của hai nạn nhân tối qua. Gọi những nhân viên  có mặt tại hiện trường đến.

Tảo Thiên Bình cười thân thiện gật đầu :

- Thì ra là vậy, được rồi mời hai vị vào trong phòng nghỉ, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.

- Được.

Bọn họ theo chân Tảo Thanh Bình đi đến một căn phòng phía sau cánh gà, căn phòng cũng không rộng chỉ chừng mười mấy mét vuông, trong phòng chỉ đặt vỏn vẹn hai cái bàn trang điểm, một cái bàn lớn ở giữa phòng cùng năm sáu cái ghế đặt xung quanh, bên góc tường phía bên trái còn có một cánh cửa được khóa chặt.

 Bọn họ ngồi chờ khoảng chừng 10p, cửa phòng chợt mở, một giàn những nhân viên bước vào, trông họ đều cứng nhắc.

Sau hơn 2 tiếng thẩm tra tất cả, bon họ chỉ thu được những lời khai không khác nhau là mấy, đêm hôm đó sau khi Lilith kết thúc buổi trình diễn liền trở về nhà nghỉ ngơi, trong lúc đó hai nạn nhân bất chợt ngã xuống và chết, tất cả nhân viên đều đang bận rộn làm việc chuẩn bị sân khấu cho màn trình diễn của Song Tú tiếp theo, cho nên ngoài khán giả ra không có ai từng tiếp xúc qua nạn nhân.

Nhưng điểm kỳ lạ ở đây, bọn họ đều đồng loạt nói một câu, sau khi Lilith kết thúc buổi trình diễn liền về  nhà, như thể được học thuộc từng chữ một.

Rời khỏi quảng trường Lưu Sa, Sở Thứ Chi ngầm để lại con búp bê nhỏ bằng xương. Hắn trong lúc thẩm tra phát hiện ra những nhân viên ở đó đều vẻ mặt không đờ đẫn thì phờ phạt ốm yếu, tất cả bọn họ đều âm khí đầy người.

Có vẻ như Chúc Hồng nhận ra được ý nghĩ của Sở Thứ Chi, cô vừa lái xe vừa nói :

- Tảo Thiên Bình đó không bình thường, trên người hắn ta có mùi rất lạ.

Sở Thứ Chi gật đầu :

- Đúng vậy.

Quách Trường Thành tò mò :

- Tức là sao ạ?

Sở Thứ Chi nhẹ nhàng nói :

- Người bình thường thì dương khí đều nhiều hơn âm khí, nhưng Tảo Thiên Bình này lại trái ngược, những nhân viên ở đó cũng vậy, đều âm khí nặng nề, một dạng phờ phạt đờ đẫn, duy chỉ có hắn ta, âm khí có chút thất thoát nhưng nét mặc lại hồng hào.

Quách Trường Thành gật đầu, cậu chăm chỉ ghi ghi chép chép, Sở Thứ Chi như một thói quen xoa tóc cậu, Chúc Hồng liếc mắt :

- Tiếp theo đi đâu?

Sở Thứ chi nhìn ra ngoài cửa sổ :

- Đi đến từng nhà những khán giả có mặt ở đó hỏi.

Chúc Hồng cau mày :

- Cả nghìn người đấy.

Sở Thứ Chi đưa một tờ giấy :

- tôi đã khoanh vùng những người này, tất cả bọn họ đều đứng cách nạn nhân từ không quá 100 mét, đến từng nhà hỏi.

Chúc Hồng thở dài một hơi dài,danh sách có hơn chục người, hôm nay lại là một ngày mệt mỏi.

Đến trước một ngôi nhà đơn giản ở trung tâm, Chúc Hồng ngồi trên xe chợp mắt một chút để hai người kia vào thẩm vấn. Trong nhà bày trí đơn giản, chủ nhân căn nhà là một cặp vợ chồng trẻ, họ là bạn của hai nạn nhân cùng đi xem buổi diễn với họ.

Quách Trường Thành ngồi bên cạnh Sở Thứ Chi bắt đầu lấy sổ ra ghi chép, người chồng ngồi đối diện ọn họ bắt đầu kể :

- Tối hôm đó chúng tôi có hẹn 7h đi xem buổi diễn, bởi vì được tin Lilith sẽ diển ở đó, cô ấy là thần tượng của bốn chúng tôi, cho nên mới đi xem. Sau khi cô ấy hát xong, tôi cảm thấy A Lâm cùng  A Tiêu rất kỳ quái, bọn họ đều nói là cảm thấy không được khỏe, rất đau đầu, chúng tôi chỉ nghĩ la do ánh đèn ở đó cùng không khí ngột ngạt khiến bọn họ như thế, đành tiếp tục ở lại, thế nhưng... Sau vài phút bọn họ đều ngã lăn ra chết... Đáng sợ là tai mắt mũi miệng đều chảy máu không ngừng...

Cô vợ từ trong phòng lấy ra một bao thư đưa cho Sở Thứ Chi rồi ủy khuất nghẹn ngào nói :

- Sau đó người của công ty Tảo Nghiệp đến đưa chúng tôi cái này, bảo rằng đừng quan tâm đến vụ việc đó,cứ coi như không biết gì....

Sở Thứ Chi lấy trong bao thư ra kột cộc tiền, Quách Trường Thành nhìn nét mặt buồn sầu của bọn họ rồi mím môi 

- Vậy tại... Sao ?

Cô vợ đột nhiên khóc lóc :

- Bọn họ là bạn thân của chúng tôi... Thân với nhau đã chục năm rồi... Vì một số tiền như thế này mà bán đứng bọn họ... Chúng tôi không thể làm như thế.

Người chồng thương tâm nắm chặt lấy tay cô ấy, đột nhiên cô ấy như mất hết khí lực tựa người lên anh ta, người chồng hốt hoảng :

- Bà xã?

Quách Trường Thành lo lắng nắm lấy vạc áo của Sở ca :

- Làm sao vậy?

Sở Thứ Chi nhìn ra được điểm bất thường liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô ấy, hắn cau mày :

- Vợ anh trước đó có nhịn ăn nhịn uống hay bị bệnh gì không?

- không, cô ấy vốn rất tốt, nhưng 1 tháng nay cứ lờ đờ thế nào ấy.

Sở Thứ Chi cảm nhận từng chút dương khí hơi yếu của cô ta, cô ta nhất định bị hút mất dương khí mới trở nên yếu ớt, sau đó hắn nhìn chăm chú đến sắc mặt của người chồng , liền nhận ra gi đó nói :

- Anh thần tượng Lilith bao lâu rồi?

Người chồng lúng túng :

- Được... Một năm....

- Vậy còn hai nạn nhân?

- Bọn họ thì lâu hơn... Ba năm rồi.

Sở Thứ Chi hiểu ra điểm bất thường này là vì sao, hắn lạnh giọng :

- Sau này đừng đi đến những buổi diễn liên quan đến công ty giải trí Tảo nghiệp nữa, còn nữa số tiền này cầm lấy rồi rời khỏi Long Thành, đi càng xa càng tốt nếu hai người muốn sống.

Người chồng kinh ngạc nhận lấy phong bì chứa tiền :

- Vậy...

- Để cô ấy nghỉ ngơi một chút.

Sau đó hắn nắm tay Quách Trường Thành rời khỏi nhà, cậu có chút khó hiểu :

- Sở ca??

Hai người sau khi lên xe, Chúc Hồng liền tỉnh, cô khởi động máy rồi trở về cục điều tra, Quách Trường Thành kéo vạt áo hắn :

- Sở ca sao lại bảo bọn họ rời khỏi?

Sở Thứ Chi vừa vuốt tóc cậu vừa nói :

- Công ty Tảo Nghiệp không bình thường, bọn họ bỏ ra một số tiên lớn như thế muốn bịt miệng những khán giả ở đó, lý do vì sao lại bịt miệng của bọn họ không phải là sợ dính đến tai tiếng, mà là muốn che giấu cái gì đó, một khi hai vợ chồng đó tiết lộ, chắc chắn người của Tảo Nghiệp sẽ cho người điều tra hai vợ chồng họ, nếu biết được bọn họ là bạn thân của hai nạn nhân, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho họ. 

Quách Trường Thành gật đầu :

- Vậy... Tại sao cô vợ lại đột ngột ngất?

- Cô ta bị hút dương khí một thời gian dài cho nên mới như vậy, mà người chồng cũng bị. Hai nạn nhân chết cũng vì mất hết dương khí, dẫn đến thất khiếu chảy máu mà chết. Việc này liên quan đến Lilith.

Chúc Hồng có chút giận :

- Sao lại liên quan đến cô ấy chứ?

- Nạn nhân từng làm fan hâm mộ cô ta 3 năm, buổi diễn nào có mặt cô ta đều tham dự, hai vợ chồng thì thần tượng cô ta mới vừa 1 năm, không phải là trùng hợp đi?

Chúc Hồng trong lòng có chút khó chịu, vốn dĩ cô cũng là hâm mộ Lilith, cho nên cảm giác lúc này không dễ dàng gì.

Sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Sở Thứ Chi trực tiếp xách Tiểu Quách trở về nhà, hắn ngã người trên sô pha :

- Tôi đói rồi.

Tiểu Quách ngoan ngoãn đi đến tủ lạnh lấy ra một vài nguyên liệu làm thức ăn rồi cười nói :

- Để em nấu cơm.

Sở Thứ Chi trong lòng vui vẻ nhắm mắt ừ hử một tiếng, Tiểu Quách như cô vợ nhỏ, lục đục chuân bị đồ ăn, mùi thơm của món thịt chiên lan tỏa khắp phòng.

Sở Thứ Chi mở mắt hít lấy mùi hương ngọt ngào, hắn đưa mắt nhìn đến bóng lưng hao gầy của cậu, lại nhìn đến nụi cười treo trên môi cậu. Hắn không tự giác đi đến ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên vai cậu :

- Thơm thật.

Tiểu Quách cảm thấy hơi nhột :

- Sở ca đợi một chút, sẽ xong mau thôi.

Sở Thứ Chi cọ cọ lên tai cậu, cắn lên một ngụm rồi phả hơi lạnh vào :

- Tôi đói rồi... Hay là ăn em nhỉ?

Tiểu Quách ngạc nhiên đỏ mặt, trái tim bung loạn xạ, cậu lúng túng làm rơi cái giá xào, Sở Thứ Chi liền bắt lấy cổ tay vẫn còn ngỡ ngàng trên không chung, hắn lưu manh ngậm mút lấy vành tay cậu, cánh tay ôm eo cậu liền chặt hơn.

Quách Trường Thành cảm giác như một luồn điện xẹt qua, hay tay run rẩy gỡ lấy Sở ca đang dán chặt lên người cậu quấy phá :

- Sở ca! Đừng mà, thịt sẽ khét mất...

Sở Thứ Chi liếm lộng bên tai cậu, cắn mút nó, trong màng nhĩ của cậu nghe rõ từng tiếng ướt át phát ra từ miệng của Sở ca, điều đó khiến đầu óc cậu dần hổn loạn, đôi mắt long lanh nhiễm một tầng sương.

Sở Thứ Chi liền thhõa mãn rời bỏ cái tai thơm mềm của cậu, Quách Trường Thành hơi nhũn chân lấy tay chống đỡ, Sở ca cười nói :

- Thịt khét tới nơi rồi.

Quách Trường Thành lúng túng loay hoay nhặt lấy giá xào, miệng không ngừng lầm bầm :

- Chết rồi, thịt khét sẽ không ngon, Sở ca sẽ không thích.

Sở Thứ Chi cảm giác ấm áp trong lòng ôm nhẹ lấy cậu :

- Sẽ thích, chỉ cần món em làm đều thích cả.

Quách Trường Thành nước mắt rơi lả chả mếu máo quay đầu :

- Thật...Thật không ?

Sở Thứ Chi phì cười :

- Ngốc, vừa mới bị trêu một chút liền khóc, tôi nói đều là thật mà em không tin?

Quách Trường Thành hít lấy hít để :

-  Sở ca không lừa em?

Sở Thứ Chi ôn nhu liếm liếm khóe mắt đầy nước của cậu rồi hôn nhẹ lên đó :

- Nhất định không lừa.....

Quách Trường Thành ngoài hành phúc ra đều chỉ có hạnh phúc, kể tư khi cha mẹ mất, điều khiến cậu cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến nay, chính là bên cạnh Sở ca.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

LỜI TÁC GIẢ : thả chút đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net