Long Thành Án (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SONG SINH ÁN

" Trường Thành, giúp tôi chăm sóc anh ấy cho thật tốt."

Là ai? Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đó, cuối cùng là ai? Luôn đeo bám vào những giấc mơ của cậu. Rồi không gian trở nên thật yên lặng,mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động.

Một vệt sáng nho nhỏ rọi xuống, Quách Trường Thành giật mình mở mắt, mọi thứ xung quanh đều là màn đêm tịch mịch, bầu trời đầy sao lại là thứ soi sáng tất cả.

Cậu cảm thấy thật quái dị, cậu không nằm trên giường mà lại nằm trên nền cỏ ẩm ướt, không khí vẫn còn xộc lên mùi đất tanh hôi, có lẽ một trận mưa tầm tã vừa đi ngang qua.

Cậu cảnh giác đứng dậy, nhìn xung quanh, cậu liền cảm thấy nơi đây dị thường quen thuộc, hàng bông lau trước mắt nghiêng nghiêng trước gió, đây chính là nơi mà cậu cùng song Tú hay lui tới.

Bất giác một bóng hình thân thuộc như ẩn như hiện dưới hàng bông lau cao cao, thân ảnh cô gái nhỏ bé gương mặt lấm lem nhưng lại xinh xắn dần rẽ hàng lau bước đến.

Cô gái tươi cười cất giọng gọi một tiếng :

- Trường Thành.

Giọng nói trong veo, đôi mắt như biết cười hướng về cậu. Gương mặt tuy đã trưởng thành nhưng không thiếu đi nét ngây ngô của một đứa trẻ.

Quách Trường Thành có chút khó hiểu nhìn cô ấy, Tú Nhã cô ấy chẳng phải đã chết rồi hay sao? Chắc chắn đây chỉ là mơ, đúng vậy chỉ là một giấc mộng.

Tú Nhã vẫn treo nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó sao lại bi thương đến như thế. Quách Trường Thành cảm nhận được sự khác lạ của Tú Nhã, cậu nhẹ bước đến, càng tiến lại gần từng nét trên gương mặt thân quen đó càng rõ ràng. Nhưng dường như có chút gì đó không đúng, càng nhìn rõ gương mặt trước mắt, cậu càng nhận ra sự biến đổi quái dị.

Bỗng chốc Tú Nhã đã biến thành Tú Thanh, nụ cười chợt tắt, chỉ còn lại ánh nhìn oán trách mơ hồ. Quách Trường Thành chợt dừng chân lại, cả người cứng còng.

Tú Thanh lướt đến trước mặt cậu như một cơn gió, da mặt trắng bệch, làng môi tím tái. Đôi mắt không có tròng nhìn cậu, Quách Trường Thành cảm nhận từng đợt da gà nổi lên với cái nhìn lạnh lẽo đó.

Tú Thanh giọng nói âm lãnh như thể vọng từ nơi xa xăm nào đến :

- Chúng ta đã gặp lại.

Nụ cười trên môi lại được treo lên một cách khó khăn, Quách Trường Thành hơi run, cậu nhẹ nói :

- Tú Thanh đã lâu không gặp.

Cô ấy đảo mắt mộng vòng, rồi bất chợt phát ra tiếng cười nhẹ :

- Đã bao nhiêu năm rồi, Quách Trường Thành cậu vẫn như vậy, nhút nhát, rách việc.. Nếu không muốn nói là bất tài, ấy vậy mà Tú Nhã khi xưa lại có thể thích...

Nói đến đây, Tú Thanh chợt dừng hẳn, cô không muốn nhắc lại chuyện khi xưa, cô cảm thấy việc đó thật không đáng. Quách Trường Thành một lúc lâu sau mới có thể thích ứng với tình cảnh hiện tại.

Đây cũng không phải lần đầu cậu gặp quỷ. Tất nhiên lâu dần sẽ khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn.

- Tại sao... Cậu lại gặp tôi??

Tú Thanh bộ dạng ngã ngớn lã lướt xung quanh cậu :

- Tất nhiên là để chỉ điểm hung thủ cho cậu rồi, nếu không Tú Nhã và tôi cũng chẳng cần cực khổ bám theo cậu.

Quách Trường Thành ngac nhiên :

- Tú Nhã cũng đến?

- Ừm... Cũng không hẳn sau khi chết linh hòn chúng tôi hòa làm một, bởi vì thể xác lúc trước là một cái bình chứa dương khí, cho nên linh hồn sau khi chết đã bị vơi dần một nửa. Thế nào? Cậu nhớ em ấy? Chẳng lẽ cậu thích em ấy rồi sao?

Quách Trường Thành lắc đầu nguầy nguậy :

- Không phải đâu. Tôi... Thật ra đã có người trong lòng.

Tú Nhã có chút ngẩn người, sau đó lại vô thức bật cười,bấy lâu nay bản thân mình cũng thật ngu ngốc. Quách Trường Thành khó hiểu nhìn cô, Tú Nhã lượn một vòng xung quanh cậu rồi dừng lại cách mũi cậu 2 mét,Tú Nhã chớp lấy con ngươi không có tròng đen của mình rồi nhẹ đặt ngón trỏ lên trán cậu, lập tức khung cảnh trước khi chết mà Tú Nhã đã thu vào mắt đều hiện lên trong đầu cậu.

Vài giây sau cậu đã khắc ghi từng khung hình một như cái máy ảnh, Tú Nhã lùi lại vài thước, xung quanh liền trở nên mờ mịt, lúc này nụ cười của Tú Nhã đã thay đổi,pha chút tươi trẻ, lại pha chút hiền dịu, đây là Tú Thanh của năm đó.

- Tạm biệt cậu.

Nói rồi cô ấy đã hòa lẫn vào không trung, những đốm sáng vàng lung linh từ từ bao trọn lấy mọi thứ. Cả cơ thể cậu lơ lửng mơ mơ hồ hồ có thể cảm nhận được sự luyến tuyết.

- Trường Thành.

Giọng nói trầm lạnh quen thuộc kéo cậu trở lại, cậu lờ mờ mở mắt, có chút ướt át lẫn vị cay trên mũi, Sở Thứ Chi vươn tay lau lấy khóe mắt cậu nói :

- Lám sao vậy?

Quách đồng học ngơ ngác nhìn xung quanh, ah cậu đang nằm trên ghế sofa ở cục điều tra đặc biệt. Chúc Hồng tỷ tỷ ngồi bên bàn làm việc lạ lùng nhìn cậu, sở phó Đại Khánh nằm trên ghế phía đối diện quẩy đuôi híp mắt với cậu.

Sở ca vỗ mặt cậu :

-Sao lại khóc?

Quách Trường Thành lật đật ngồi dậy, cậu dụi dụi khóe mắt thì ra chỉ là mờ, nhưng cảm giác như thật vậy, cậu còn tưởng mình bị mộng du đi lạc rồi chứ. Cậu thành thật kẻ lại những thứ đã thấy trong mơ, cùng với những manh mối mà Tú Nhã đa cho cậu.

Sở Thi Vương càng nghe càng đen mặt lại, đợi sau khi kể xong, hắn lập tức lấy túi cậu cậu giở tới giở lui, sau đó còn niệm thần chú gì đấy nữa, hình ảnh đó có chút khủng bố, Chúc Hồng thở dài nói với mèo mập :

- Bình dấm chua bị đổ, mùi thật khó ngửi.

- Ta thật không chịu nổi mùi chua này nha.

Một lúc lâu au Sở Thứ Chi cũng đã buông tha cho cái túi tội nghiệp kia, hắn ngồi bên cạnh cậu :

- Vậy hung thủ có một cái hình xăm đầu lâu ? Chúc Hồng nghe có quen tai không ?

Chúc Hồng nheo mắt :

- Tất nhiên, hắn cũng chính là hung thủ sát hại Lilith.

Sở Thứ Chi trầm tư một lúc, như nhớ ra cái gì đó liền hỏi :

- Chúc Hồng ngươi đã điều tra qua người nhà họ Hạ chưa ?

Chúc Hồng lắc đầu, lúc này cô hiểu ý của Sở Thứ Chi liền lập tức vùi đầu lên máy tính, vài phút sau, một sấp giấy xuất hiện trên máy in, Chúc Hồng cầm lên lật lật đọc, sau đó mỉm cười tà mị :

- Tìm thấy rồi.

Cô đưa một tờ giấy tài liệu, trên đó là thông tin của một người với vẻ mặt hung tợn, còn có hình xăm trên cổ.

- Hạ Phong Dương 25 tuổi, là con trai thứ của Hạ Thạch Sơn,nói chính xác thì hắn là con trai ngoài giá thú cũa lão ta, chính vì vậy mà địa vị của hắn cũng không cao lắm, chúng ta thật sơ uất cứ nghĩ hung thủ là thuộc hạ của Hạ gia, không nghĩ tới địa vị của người này không bình thường.

Sở Thứ Chi lạnh giọng :

- Hạ Phong Dương này vốn vĩ cũng chẳng khác thuộc hạ là bao, để hắn đi làm những chuyện này, đúng là ủy khuất cho hắn. Được rồi các người ở lại đây, ta đi dò la một chút.

Sở Thứ Chi đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng lại có một lực kéo nhỏ lên góc áo khiến hắn khựng lại, Quách Trường Thành đôi mắt phẫn nộ nhìn hắn :

- Em cũng đi.

Sở Thứ Chi thở dài :

- Không được, Hạ gia không an toàn, hơn nữa ở đó canh mật nghiêm ngặc, cậu đi chỉ tổ vướng bận tay chân.

Quách Trường Thành cau mày :

- Nhưng mà...

Chưa kịp nói hết câu, Sở Thứ Chi liền lấy tay bịt miệng cậu, ghé vào tai cậu nói :

- Em cả gan không nghe lời tôi sao ?

Quách Trường Thành cảm nhận khí lạnh bên tai, cậu trái tim run rẩy lắc lắc đầu. Sở Thứ Chi hài lòng buông cậu ra, rồi đi mất.

Quách Trường Thành vẫn không từ bỏ ý nghĩ đó, cậu định bụng một chút nữa sẽ lén đi đến Hạ gia, cho dù có bị Sở ca bắt gặp thì ca cũng không thể đuổi cậu về được. Đang lúc đắc ý với suy nghĩ của mình, Sở Thứ Chi bỗng dưng quay lại, hắn hướng Chúc Hồng nói :

- Cô canh chừng thằng nhóc này cho tôi, đừng để cậu ta đi lung tung.

Chúc Hồng cười cười :

- Được.

Kế hoạch phá sản, Quách Trường Thành ũ rũ gục mặt xuống, Sở Thứ Chi cười nhẹ trong lòng, còn muốn lên kêd hoạch qua mặt hắn, cậu quá ngây thơ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi rời khỏi cục điều tra, Sở Thứ Chi lái chiếc jeep đã cũ đến gần biệt thự Hạ gia. Dừng cách đó tầm 100m hắn hướng mắt nhìn xung quanh, hẳn là chỗ này sẽ không bị phát hiện đi.

Hắn bước xuống xe nhìn xung quanh, rồi lách mình vào một bụi cây gần đó, từ phía xa xa chiếc xe limouse màu trắng đi đến, cánh cổng lớn của Hạ gia mở toang ra, chiếc xe chậm rãi đi vào. Sở Thứ Chi vung tay một cái, một con rối nhỏ liền theo chiếc xe mà bám vào.

Khi cánh cổng tự động đóng lại, Sở Thứ Chi trở lại trên chiếc xe của mình một cách bí mật, hắn bấm nút, cửa kính trong suốt liền trở thành kính đen, người bên ngoài không thể nhìn vào được.

Bật màn hình lên, hắn bắt đầu điều khiển con rối từ dưới sau xe nhảy xuống, tròng mắt của con rối chính là camera lỗ kim loại nhỏ nhất, từ đó hắn có thể quan sát tất cả mọi thứ.

Bước xuống xe là ba người đàn ông ăn vận lịch thiệp, một người trong đó là Hạ Thạch Sơn, hai người còn lại vẫn chưa nhìn thấy mặt, nhưng dáng vẻ thần thần bí bí không đơn giản.

Bọn họ vào nhà, nhìn cử chỉ tôn kính của Hạ Thạch Sơn đối với hai người đàn ông đó, khiến Sở Thi Vương không khỏi nghi ngờ.

Đi được một đoạn bọn họ liền vào trong một căn phòng, con rối nhỏ theo không kịp cho nên vẫn là bị nhốt ở ngoài, sau đó con rối men khe cửu mà đưa mắt nhìn vào, nó móc con mắt ra rồi đặt nhẹ vào trong.

Con mắt nhỏ xíu đến mắt thường khó có thể nhìn thấy, con mắt lưu đọng quay nhìn xung quanh, trên bàn trà hai người đàn ông ngồi đối diện, một người đeo mặt nạ bằng bạc, ánh mắt âm trầm khó tả, còn một người từ đầu đến cuối trùm áo choàng đen , phía sau áo choàng là khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra phân nữa phía dưới.

Sở Thứ Chi nhanh chóng đoán ra được bọn họ là ai, hắn không khỏi kinh ngạc, Dạ Tôn cùng Yểm Công Tử lại ở chung một chỗ, Hạ Thạch Sơn là thuộc hạ của bọn chúng.

Dạ Tôn đặt cây gậy nằm kế bên, cầm chung trà nóng vừa được Hạ Thạch Sơn rót cho đưa lên miệng, nhâm nhi một chút lại nói :

- Chuyện lần trước, coi như ta không tính toán, nhưng lần này, không thể để lỡ việc.

Hạ Thạch Sơn khẽ cúi đầu, lúc này bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, con rối nhanh chóng ẩn thân cùng con mắt nép sát tường. Mở cửa bước vào là một nnam nhân khá là trẻ tuổi, vẻ mặt vẫn là hung tợn pha chút lo lắng. Trên cổ hắn là hình xăm đầu lâu, đây chính là Hạ Phong Dương sao ? Ngoài đời trong có vẻ xấu xí hơn trong hình nhỉ.

Hạ Phong Dương khẻ cúi đầu :

- Cha, con đã sắp xếp lịch hẹn với bên đó rồi.

Hạ Thạch Sơn lớn tiếng :

- Không biết lẽ phép, bọn ta đang bàn chính sự, ngươi lại tùy tiện vào ?

Hạ Phong Dương cau mày, liếc nhìn Dạ Tôn cùng người bên cạnh :

- Chẳng lẽ chuyện của con không phải chính sự sao ?

Hạ Thạch Sơn đi đến cho hắn một bạt tay :

- Hỗn láo. Mau cút ra ngoài.

Hạ Phong Dương đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng với cha hắn.

" Xoảng " Tiếng động bất ngờ cắt ngang câu chuyện, Hạ Thạch Sơn nhìn chằm chằm ngoài cửa sau đó liền ra hiệu cho con hắn, Hạ Phong Dương nhanh chóng vọt ra ngoài, men theo tiếng động vừa phát ra mà đi đến. Con rối cũng nhanh chóng đi theo sau hắn, ngay lập tức Sở Thứ Chi bỗng cứng đơ người khi thấy người bị Hạ Phong Dương túm lấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net