Long Thành Án (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÀ SƯ

Sở Thứ Chi dọn ra một bàn thức ăn, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng, nhìn những món rau xào đầy màu sắc cùng với sườn non chua ngọt, Sở Thứ Chi chắc mẫm khi Trường Thành cùng đứa nhóc họ Cố kia trở về, hẳn là sẽ vui đến cười toe toét.

Thế nhưng mạch suy nghĩ của hắn bị đánh gãy bởi tiếng bước chân gấp gáp, Cố Uyển Nhi mặt trắng xanh đảo lộn mở cửa chạy toang vào, cô bé nắm chặt lấy góc áo hắn dùng sức cố kéo hắn rời khỏi nhà.

Sở Thứ Chi nắm lấy đôi tay nhỏ, giọng nói lo lắng hỏi :

- Có chuyện gì?

Cố Uyển Nhi nức nở rơi nước mắt :

- Ca... Ca bị người xấu... Hức... Thúc thúc mau đi cứu ca ca...

Sở Thứ Chi trong lòng đánh bốp một cái, hắn không ngờ Tăng Chí Vĩ lại cả gan hành động như thế, xem ra mục tiêu của hắn không phải là Cố gia và Lăng gia, mà chính là nhắm vào bọn họ.

Sở Thứ Chi gấp đến độ lao đi mất dạng, Cố Uyển Nhi vừa bị kinh động, vừa lo lắng cho Quách Trường Thành, cô bé run rẩy ngồi xụp xuống khóc một trận. Lúc này Sở Thứ Chi vừa chạy đi vừa lấy điện thoại bấm số của cục điều tra, đầu máy bên kia vang lên giọng vang vang của Uông Chủy.

"Cục điều tra đặc biệt xin nghe"

- Uông Chủy, cô báo với Chúc Hồng và Lâm Tĩnh đến nhà tôi ngay, có chuyện không may xảy ra.

"Được, tôi báo ngay"

Không trả lời, Sở Thứ Chi nhanh chóng cúp may, mắt hướng về phía con đường tối đen lao đến, chỉ vài phút sau, mọi thứ xung quanh vắng lặng như tờ. Sở Thứ Chi đứng đó, định thần nhìn xung quanh.

Hắn thấy con khôi lỗi đã bị đứt đoạn nằm bên vệ đường, hắn tiến đến nhặt nó lên, vô tình thấy một mảnh giấy trắng mà Tăng Chí Vĩ cố tình để lại.

Trên đó có ghi địa chỉ cùng thời gian, có lẽ gã muốn gặp riêng Sở Thứ Chi, hắn tức giận vò nát mảnh giấy, lại nhìn xung quanh thêm một lượt nữa, ngay khi một vệt máu nhỏ đập vào mắt hắn, Sở Thứ Chi lo lắng ngồi xổm dùng tay quệt lên vệt máu còn tươi đó, mùi máu quen thuộc của Quách Trường Thành khiến mắt hắn nổi lên gân xanh.

Cây đèn pin của cậu bị vất sang một bên lúc này lăn lốc đến dưới chân hắn, bóng dáng mờ ảo từ phía xa biến mất, Sở Thứ Chi trái tim như loạn nhịp nhìn về phía đó, hắn khẽ cau mày nhặt lên cây đèn pin.

Trên cây đèn pin vẫn còn dính một ít thịt vụn bị cháy xém, thịt vụn này là của một cái xác, hắn kỳ quái nhìn chăm chú nó.

Lâm Tĩnh từ phía sau chạy đến, hiện trường vắng vẻ chỉ có Sở thứ Chi ngồi đó, Lâm Tĩnh có chút sợ hỏi :

- Tiểu Quách bị bắt đi rồi?

Sở Thứ Chi gật đầu, khi anh nhìn đến cây đèn pin trong tay hắn, Lâm Tĩnh vội tiến đến giật lấy cầm xem kỹ lưỡng, anh giọng nói khẩn trương :

- Cây đèn pin này hết năng lượng... Không thể nào.

- Sao?

- Cây đèn pin này là một món vũ khí dùng tà linh tích trữ lâu năm làm đạn dược, một khi bắn ra tia lửa, tà linh trong cây đèn pin này sẽ bị dao động một ít, nhưng hiện tại không còn tà linh nữa, chứng tỏ phát bắn cuối cùng này rất mạnh, mà xung quanh lại không có vết tích bị cháy, chuyện này rất không đúng.

- Tăng Chí Vĩ mạnh đến như thế?

- Không thể, dù hắn có mạnh đến đâu, nhưng tia lửa này sẽ tiêu diệt tất cả những thứ xấu xa, kể cả Tà Sư cũng không chống đỡ nổi, trừ khi...

- Trừ khi thế nào?

- Những thứ được sồi sinh từ cõi chết... Không thể bị tiêu diệt bằng cách này.

-...

Sở Thứ Chi một mảnh trầm lặng, hắn cũng biết rõ để hồi sinh một thứ ở thế giới bên kia, hẳn phải dùng đến nghi lễ bái tế, một loại ma thuật đen bị cấm lưu hành từ hàng nghìn năm trước, những nghi lễ bái tế sẽ dùng một thứ quý giá để đánh đổi, đó chính là sinh mạng, trong số các nghi thức đó, chỉ có duy nhất 1 cái đủ thực lực để hồi sinh người chết đó chính là Thất Hồn Sinh Tử trận đồ.

Thất Hồn Sinh Tử vốn là một loại nghi thức được truyền từ Tây Phương thời xưa, dùng ấn triện là một hình ngôi sao năm cánh nằm trong một vòng tròn được vẽ bằng máu, năm đỉnh cánh sao được đặt một cái thố gốm chứa đầy máu của vật hiến tế, ở giữa là một cái thố cao chứa xương trẻ sơ sinh trộn lẫn vào máu.

Mỗi một cái thố là máu của một người hiến tế, tức là cần hi sinh 6 mạng người để thực hiện nghi lễ, quan trọng nhất là phải bắt sống một linh hồn của đứa trẻ có cùng ngày giờ sinh của người chết.

Xương cốt của người chết được đặt đối diện với ấn triện, khi Tà Sư niệm chú trục xuất hồn của đứa trẻ cũng là lúc hắn đưa linh hồn đó vào Trấn Linh bùa, sau đó đốt nó trong cái thố đặt giữa ấn triện, Tà Sư niệm chú trong vòng nửa nén nhan rồi tự cắt máu mình để kết thúc nghi lễ, sau khi kết thúc nghi lễ, hài cốt của người chết sẽ dần dần được bao bọc lại bằng máu thịt.

Người chết ngay từ lúc đó sẽ hồi sinh cả phần hồn lẫn phần xác. Thế nhưng kẻ được hồi sinh sẽ mãi mãi không thể trở lại cuộc sống bình thường, kẻ đó phải uống máu tươi để duy trì sự sống, tâm tính sẽ bị ô bẩn, vì Thất Hồn Sinh Tử là loại tà thuật tàn sát sinh linh, lại còn dẫn đến hậu quả khó lường, thế nên nó đã bị cấm tuyệt trở thành thất truyền trong hàng nghìn năm.

Sở Thứ Chi hắn thật không thể ngờ rằng, Tăng Chí Vĩ có thể biết được loại tà thuật này, ngay cả Lâm Tĩnh cũng có thể đoán ra điều đó, sự lo sợ trong anh lại càng dâng lên, hiện tại bọn họ không chỉ phải đối phó với Tà Sư trăm năm khó gặp một lần, mà còn phải đối phó với thứ quỷ quái trở về từ cõi chết kia, khó càng thêm khó, quả khiến người khác đau đầu.

Lâm Tĩnh vỗ vỗ vai hắn :

- Chúng ta trở về đi, chuyện này nên báo với sở trưởng, hi vọng bọn họ về kịp lúc.

Sở Thứ Chi nắm chặt tờ giấy trong tay xoay người rời đi, trong nhà Chúc Hồng đã thành công dỗ nín Cố Uyển Nhi, khi thấy bọn họ trở về, cô nhỏ tiếng nói :

- Thế nào?

Sở Thứ Chi nhìn Cố Uyển Nhi vùi đầu lên đùi Chúc Hồng ngủ, hắn thở hắt ra một hơi :

- Mọi chuyện càng rắc rối hơn.

Chúc Hồng cau mày :

- Là sao?

Lâm Tĩnh lên tiếng giải thích, theo như suy đoán của bọn họ, hiện tại tình thế của Tiểu Quách như ngàn cân treo sợi tóc, có thể mục tiêu của bọn họ là hướng về cậu và Sở Thứ Chi. Còn nguyên do là vì sao, thì không ai biết chắc chắn cả.

Chúc Hồng vẻ mặt không khá hơn Lâm Tĩnh là bao, sau cuộc gọi đường dài cho Thẩm giáo sư, cô mệt mõi muốn thiếp đi, Sở Thứ Chi lên tiếng đánh thức cô :

- Khi nào họ về?

- Thẩm giáo sư nói bọn họ đã đặt vé máy bay, đang trên đường về, có lẽ tối ngày mai sẽ tới.

- Không kịp.

Nói xong hắn móc tờ giấy đã nát tươm đặt lên bàn, Chúc Hồng nhướn mắt nhìn lên, một hàng chữ đỏ au trông rất lệch lạc, 5 giờ chiều ngày mai tại rừng trúc sau núi Long Thành. Lâm Tĩnh không đồng tình nhìn hắn :

- Anh muốn một mình đến đó sao?

Chúc Hồng tức giận nói :

- Lão Sở, chúng ta làm việc chung với nhau bao lâu rồi, một chút tin tưởng cũng không có?

Sở Thứ Chi điềm tĩnh lắc đầu :

- Không phải, Tăng Chí Vĩ muốn nhắm đến là tôi, không nên liên lụy mọi người, nếu để mọi người đi cùng, ai biết được hắn sẽ kích động gây hại Tiểu Quách không chứ?

Lâm Tĩnh khoanh tay ngồi bên cạnh Chúc Hồng, nếu làm theo lời Tăng Chí Vĩ, nhỡ Sở Thứ Chi cũng xảy ra chuyện, thì bọn họ phải biết làm thế nào? Phải ăn nói với trảm hồn sứ thế nào đây? Cục điều tra đặc biệt không thể thiếu hắn.

Chúc Hồng suy nghĩ một lúc lâu, cô đảo mắt nói :

- Theo dõi từ xa, Tăng Chí Vĩ sẽ không phát hiện?

Lâm Tĩnh mắt lóe lên :

- Phía sau núi Long Thành còn có một khu phế tích gần đó, nếu chúng ta lắp đặt máy nghe lén lỗ kim trên người anh, rồi ở khu phế tích theo dõi, ngay khi có chuyện chỉ cần anh ra hiệu chúng tôi sẽ lập tức chạy đến ngay.

Sở Thứ Chi ngầm đồng ý, sau đó bọn họ cứ lập ra kế hoạch tỉ mỉ rõ ràng, cho đến sáng hôm sau, ai cũng mệt mõi, chỉ có Sở Thứ Chi tĩnh lặng ngồi xem bản đồ,trên tay hắn còn nắn nắn lại những con búp bê bằng đất sét. Cố Uyển Nhi tỉnh dậy, mắt mờ nhạt nhìn Sở Thứ Chi, cô bé đi đến vẻ mặt lo lắng :

- Ca ca sẽ...

Sở Thứ Chi giọng trầm ổn :

- Sẽ không sao.

Cố Uyển Nhi rầu rĩ ngồi bên cạnh hắn, đối mắt chăm chú nhìn lên từng ngón tay tinh tế của hắn. Sở Thứ Chi nhướn mày nhìn ánh mắt con bé, sau đó cầm con búp bê nhỏ trên tay đưa cho Cố Uyển Nhi :

- Thế nào? Giống không?

Cố Uyển Nhi gật đầu nhận lấy :

- Rất giống...

Con búp bê bằng đất sét là một bé gái nhỏ nhắn, mái tóc bum bê chi tiết, miệng cười thật tươi, đây là lần đầu tiên Cố Uyển Nhi được tặng một món như thế, bé thích thú ôm vào lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Căn phòng tối, mùi tanh tươi, không khí ẩm ướt, nền đất lạnh lẽo, Quách Trường Thành run rẩy ngồi cuộn tròn trong góc phòng, cậu không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm, qua nhiều giờ đồng hồ, đau nhứt cùng mệt mỏi đã muốn đánh sụp cậu.

Lăng Thần Phong đứng sừng sững ở giữa phòng, hắn nhắm tịt mắt, cứ như pho tượng bất động.

Tăng Chí Vĩ sau khi đem Quách Trường Thành đi, vẫn ngồi lẩm nhẩm ở một góc phòng, trước mặt gã bày ra vô số những đồ vật hình thù kỳ dị, đặc biệt là quả cầu thủy tinh lúc này như phảng phất những hình ảnh mơ hồ, gã xòe tay trên đỉnh quả cầu, xoa xoa vài cái, lập tức những hình ảnh mờ ảo bị thu vào trong lòng bàn tay gã.

Tăng Chí Vĩ nhếch môi, gương mặt nhợt nhạt lúc này hiện lên vài phần lãnh sắc, gã tiến đến bên cạnh Lăng Thần Phong, vỗ nhẹ vai hắn đánh thức hắn từ sâu trong mộng. Lăng Thần Phong mở đôi mắt đen ngầu nghiêng đầu nhìn gã một cái, Tăng Chí Vĩ vuôt nhẹ mặt trắng dã của hắn :

-Đến lúc cần, ta sẽ đưa thứ này vào trong đầu hắn.

Lăng Thần Phong vô biểu tình nhìn đến bàn tay đen dần của Tăng Chí Vĩ, hắn như đang suy nghĩ gì đó liền đưa mắt đến cơ thể đang co cụm trong góc, bất chợt hắn tiến đến, nắm mạnh tóc Quách Trường Thành ép cẩu đối diện với mặt hắn.

Quách Trường Thành bất ngờ bị chế trụ có chút hoang mang, đôi mắt sáng ngời nhưng pha lẫn mơ hồ nhìn vẻ mặt hận thù trước mặt, Lăng Thần Phong nhếch mép :

- Cố Gia An, ngươi nhìn kỹ, ta là ai?

Quách Trường Thành khó hiểu nhìn hắn, một hồi lâu cậu mới lên tiếng :

- Tôi... Không biết...

Cổ họng khô khốc, có vẻ như từ lúc đến đây cậu không hề uống một giọt nước nào, cộng thêm cảm giác sợ hãi bất an hiện tại khiến cơ thể của cậu như thất thoát một lượng nước rất lớn.

Lăng Thần Phong có vẻ như rất tức giận, hắn thô bạo bóp lấy má cậu, lại kéo mặt cậu kề sát gần hơn, từng hơi thở tanh tươi phải vào mũi cậu :

- Nhìn một lần nữa.

Mùi hôi thối từ cơ thể Lăng Thần Phong bốc lên, khiến cậu cảm thấy muốn nôn hết các thức ăn mấy ngày vừa qua, cậu cố gằng tránh khỏi ma trảo của hắn, dãy dụa một hồi lâu không thành lại càng khiến Lăng Thần Phong điên tiết lên.

Tăng Chí Vĩ đứng phía sau trông thấy hai người bọn họ dây dưa, lòng gã như lửa đốt, vừa khó chịu vừa căm phẫn Quách Trường Thành, gã không nói tiếng nào mà nhào đến, lòng bàn tay đen một mảng úp lên đỉnh đầu cậu.

Quách Trường Thành thét lên như gà bị chọc tiết, cơn đau từng hồi từ đỉnh đầu truyền xuống, những thứ đen đen ảo ảo kia liên tục chui vào trong đầu cậu, nước mắt sinh lý tự giác rơi xuống như nước lũ.

Lăng Thần Phong trợn mắt nhìn Tăng Chí Vĩ :

- Ngươi làm gì?

Tăng Chí Vĩ cười giễu cợt :

- Giúp hắn nhớ lại kiếp trước, chẳng phải Lăng tướng quân muốn như thế sao?

- Nhưng cũng không cần dùng ngay lúc này...

- Rất cần thiết.

Mọi thứ đều trở nên im lặng, Quách Trường Thành chịu đau được một lúc liền ngất đi, ý thức rơi vào mộng cảnh.

Tăng Chỉ Vĩ lạnh lùng đứng đó nhìn cơ thể mềm nhũn nằm trên đất, Lăng Thần Phong cũng không còn thái độ gì với gã, hắn chỉ trở lại bộ dạng như pho tượng lúc ban đầu. Lúc này nước mắt trên đôi mắt ánh tím chực rơi một giọt, tất cả những gì Tăng Chí Vĩ đã làm, có lẽ là vô ích.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặt trời ngã dần hướng Tây, ẩn khuất phía sau ngọn núi Long Thành cao lớn, màn đêm như cơn lũ bão kéo xụp bao phủ Long Thành, những đám mây đen đều đã che mất tất cả mọi thứ ánh sáng.

Lâm Tĩnh lo lắng nhìn đồng hồ trên tay, anh cảm thấy trong lòng như bị kim châm, chỉ mới gần 5h nhưng trời đều tối om thế ? Dị tượng này đúng là điềm xấu, anh không biết liệu sở trượng có về kịp lúc hay không.

Chúc Hồng bước xuống mở cửa xe sau, cô ló đầu vào trong nói với người đàn ông điềm tĩnh :

- Sắp đến giờ rồi.

Sở Thứ Chi thong dong bước xuống xe, hắn nhìn xung quanh khu phế tích cũ nát, sau đó hít một hơi thật sâu, hắn lập tức cau mày :

- Âm khí quá nặng.

Chúc Hồng ngạc nhiên :

- Ở đây mà vẫn ngửi được sao?

Sở Thứ Chi nhếch một bên mày, Chúc Hồng gật gù :

- Mũi ngươi thính như khuyển cảnh.

Thi Vương ánh mắt lạnh đến cóng người liếc nhìn cô, Chúc Hồng chớ chớp mắt, tằn hắn giọng chui vào xe ngồi cạnh Cố Uyển Nhi, cô giọng nhẹ nhạng :

- Nghe rõ lời chị dặn, một chút nữa giù có chuyện gì, em cũng không được rời khỏi chỗ ngồi. Phải tuyệt đối ở yên chờ bọn chị về.

Cố Uyển Nhi trên tay ôm con búp bê nhỏ gật đầu, Lẫm Tĩnh ngồi trên ghế vô lăng chuẩn bị vài món, anh cũng theo Sở Thứ Chi xuống xe, đi đến gắn một thiết bị vào trong áo khoác len màu đen của hắn, rồi đưa cho hắn một cái tai nghe cực nhỏ, Lâm Tĩnh cẩn thận nói :

- Nhớ rõ, khi có chuyện thì cứ nói "trời đã tối rồi", chúng tôi lập tức đến đó ngay. Cái này dùng để liên lạc, ngươi đeo vào đi.

Sở Thứ Chi gắn gắn thứ gì đó vào trong tai mình, Lâm Tĩnh lúc này đã leo lên hàng ghế sau của loại xe công sở 16 chỗ, anh bật máy phát, nói vào trong mic :

- Nghe rõ không?

Sở Thứ Chi lên tiếng đáp lại :

- Rất rõ, toi đi đây.

- đợi đã.

Lâm Tĩnh mở cửa xe, ném cho hắn một cây súng lục, Sở Thứ Chi có vẻ không cần nhìn anh, Lâm Tĩnh chắc nịch nói :

- Chỉ là đề phòng.

Sở Thứ Chi nhét cây súng vào trong ống giày, sau đó mất dạng, Lâm Tĩnh cùng Chúc Hồng lo lắng nhìn nhau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rừng trúc sau núi Long Thành là một nơi âm u hẻo lánh, ngay lúc này giói lạnh hiu hiu thổi càng khiến nó trở nên mờ ám hơn. Sở Thứ Chi đi trong khu rừng rợp lá trúc, trên đất xào xạt tiếng động khiến không gian lúc này mât đi vẻ yên tĩnh.

Cách trước mặt hắn vài trăm mét, là bóng đen mờ ảo, đôi ắt ánh tím lóe sáng khiến thứ đó trở nên nổi bật, Sở Thứ Chi bất cần lên tiếng :

- Trường Thành đâu?

Tăng Chí Vĩ lướt đến, vẻ cười cợt của gả đáng ghét đến muốn đấm vào mặt, gã búng tay một cái, từ phí xa xa một thân hình quen thuốc đi đến, Quách Trường Thành ánh mắt như thất thần nhìn chằm chằm Sở Thứ Chi.

Đôi mắt của cậu lúc này chứa đựng một màu tím khác thường, xinh đẹp, mạ mị nhưng lại không có hồn, lơ đãng vô cùng. Ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm Thi Vương khiến hắn tâm đau như cắt, đôi mắt xám tro nổi gân thét lên :

-Ngươi đã làm gì em ấy?

Tăng Chí Vĩ thích thú cười :

- Chỉ là muốn chơi vài trò thôi mà.

Sở Thứ Chi không nói tiếng nào, hắn hướng đến nơi cậu đứng mà lao qua, một cánh tay thô bạo bắt ngay vai cậu từ phía sau ném qua một bên, đối diện với Sở Thứ Chi đang ngẩn người là Lăng Thần Phong với tử khí quanh thân, Sở Thứ Chi ngạc nhiên ngoài dự liệu :

- Quỷ Tướng Quân?

Tiếng nói thất kinh của hắn truyền đến máy phát, Chúc Hồng và Lâm Tĩnh có cùng một biểu tình khó tin nhìn nhau, Lâm Tĩnh như mệt mỏi nói :

- Thật không ngờ Tăng Chí Vĩ lại hồi sinh Quỷ Tướng Quân. Rốt cục việc này có liên quan gì đến Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này Sở Thứ Chi đang đánh nhau với Quỷ Tướng Quân đến thất kinh bát đảo, bộ giáp cồng kềnh nhuốm đầy máu khiến thân hình to lớn của Quỷ Tướng Quân có phần chậm chạp hơn so với Thi Vương, Sở Thứ Chi liên tiếp bắn ra từng đạo quang lam đến cơ thể kia, những lỗ thũng, vết cắt đều không ảnh hưởng đến Quỷ Tướng Quân.

Tăng Chí Vĩ khinh bỉ cười một cái, nhân lúc Sở Thứ Chi mất tập trung, gã liền hô lên, một cỗ phong ấn bao bọc xung quanh nơi Sở Thứ Chi đứng, cổ phong ấn xoay vòng như đang chèn ép Thi Vương, chân hắn không chụ nỗi nên khụy xuống.

Cả cơ thể đều không chuyển động được, hai tay bị kéo sang hai bên, Sở Thứ Chi quỳ rạp trong phong ấn, những xợi xích lưu ly thắt chặt lấy cơ thể hắn, ánh lên ánh sáng tím bi thương, từng đợt đau đớn đều như xé nát cơ thể hắn. Máu đen rỉ ra bên khóe môi, đôi mắt xám tro đã không còn dũng mãnh như khi nãy.

Tăng Chí Vĩ cao hứng đi đến, xuyên qua phong ấn, nâng cầm hắn lên, từng góc cạnh tuấn lãng đập vào mắt gã, giọng nói ngả ngớn như trêu đùa hắn :

- Ngươi nhìn cũng không tồi. Nhưng mà rất tiếc, ta phải dùng sức mạnh của ngươi để nuôi dưỡng Lăng tướng quân, phải bỏ đi cái thể xác này, thật lãng phí.

Sở Thứ Chi nheo mắt nói :

- Tất cả mọi chuyện ngươi làm chỉ là để Quỷ Tướng Quân được sống?

- Đúng vậy, nhưng mà... Còn có trả thù các ngươi. Những kẽ đã tổn thương ngài ấy.

Sở Thứ Chi khó hiểu nhìn hắn, lòng bàn tay có chút sắc đen để lên đỉnh đầu hắn, vô số những hình ảnh chui vào trong đầu Sở Thứ Chi, những viễn cảnh từ rất rất lâu đều được thể hiện rõ ràng.

Chỉ vài phút sau, Sở Thứ Chi đều đã hiễu rõ mọi chuyện, kiếp trước của hắn và Tiểu Quách đều đã được sáng tỏ, Tăng Chí Vĩ hài lòng bỏ tay ra :

- Thế nào?

- Đều là lỗi của ta, các người không cần làm hại Trường Thành, mọi ân oán... Đều tính lên một mình ta.

Lăng Thần Phong lúc này điên dại cười lớn, hắn bước đến, tay cầm trường thương đâm vào bụng Sở Thứ Chi, đầu thương sắt nhọn chỉ cắm vào da thịt Sở Thứ Chi phân nửa, lực đạo liền dừng lại, Lăng Thần Phong điên dại xoắn lấy cây thương, khiến cho vết đâm bị xé toạc ra, Sở Thứ Chi đau đến đầu đầy mồ hôi, máu đỏ xẫm gần như là đen chảy xuống thấm ướt vạt áo hắn.

Trong cơn đau, Sở Thứ Chi chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn đến Quách Trường Thành vẫn mất hồn đứng đó, hắn đau lòng nhiều hơn là cơn đau về thể xác, dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều khiến người hắn yêu thương chịu thiệt thòi.

Lăng Thần Phong nhìn ra ánh mắt tình sâu đó, mối hận trong lòng liền bùng cháy, tay cầm thương dùng lực đâm sâu hơn, Sở Thứ Chi đau đến phải nhắm mắt lại, gục đầu xuống.

Tăng Chí Vĩ nhận ra tâm tình của Lăng Thần Phong, trong lòng gã như sóng cuộn, gã bỏ mặc Sở Thứ Chi hịu dày vò, đi đến cạnh Quách Trường Thành đang đứng đó, nhét vào tay cậu một đoản kiếm chừng vài phân.

Quách Trường Thành như cổ máy biết đi, tiến lại gần Sở Thứ Chi, quỳ rạp xuống đối diện hắn. Sở Thứ Chi cảm nhận hơi ấm quen thuộc, hắn ngước mắt lên nhìn, khi đối diện với ánh mắt màu tím đạm mạc đó, hắn đau lòng kêu lên một tiếng :

- Trường Thành.

Bỗng dưng ánh tím đó chợt tan mất, đôi con ngươi màu đen trong sáng dần hiện rõ, Quách Trường Thành ý thức từ trong mộng mị kéo trở về, cậu mơ hồn nhìn Sở Ca vừa bị trói buộc vừa bị thương, cậu đau lòng khóc thành tiếng :

- Sở Ca...

Lúc này cậu cảm nhận ánh mắt thâm ý của sở Ca lại cảm giác đến điều không đúng, cậu hướng ánh mắt xuống,khi thấy tay mình cầm một con đao đang chĩa thẳng vào tim Sở Ca, cậu hoảng hốt muốn rụt tay lại, nhưng cả cơ thể đều không nghe theo sự khai khiến của cậu.

Quách Trường Thành giọng nức nở nỉ non :

- Sở Ca... Em... Làm sao...

Tăng Chí Vĩ vượt qua vẻ mặt có chút ngỡ ngàng của Lăng Thần Phong, gã cúi người quàng tay lên cổ cậu móng tay thon dài nhưng tím xanh xuốt ve góc mặt cậu, giọng nói trầm thấp đầy ma mị :

- Đồng chí Tiểu Quách hiện tại không thể điều khiển bản thân nữa, mà là ta điều khiển.

Quách Trường Thành đôi mắt đã đỏ ngâu, ướt đẫm lệ, cậu run giọng nói :

-Ngươi... Thả Sở Ca ra đi...

- Không thể nào, bây giờ ta có hai lựa chọn, một là ngươi đâm chết hắn, ta sẽ thả ngươi về, còn hai là ngươi tự sát, ta tất nhiên sẽ thả hắn về.

Sở Thứ Chi thét lên :

- Không được.

Cũng lúc này, Lâm Tĩnh và chúc Hồng núp đằng sau bụi tre quan sát mọi chuyện, từ lúc phát hiện ra mối nguy hại, bọn họ đã tức tốc chạy đến đây, ngay khi vừa nghe đến những lời mà Tăng Chĩ Vĩ nói, Chúc Hồng lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net