Long Thành Án (41)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SỞ GIA

Mất hai ngày để bọn người của cục điều tra theo dõi Sở Nguyệt, cuối cùng bọn họ cũng đã nắm được cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.

Tối hôm đó Sở Nguyệt rời khỏi nhà một cách lén lút, cô ta bắt một chiếc taxi bên vệ đường. Chúc Hồng nhanh nhạy lái xe theo đuôi Sở Nguyệt.

Đến một con đường nhỏ, Sở Nguyệt xuống xe và mắt láo liên nhìn xung quanh, Chúc Hồng ngồi trên xe cách đó 10 mét, quan sát cô ta thật rõ ràng.

Sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, Sở Nguyệt đi nhanh vào con hẻm nhỏ gần đó. Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh nhanh chóng xuống xe đuổi theo.

Đi đến ngõ cụt của con hẻm, Sở Nguyệt đi vào cánh cửa sắt đóng kín cạnh đó. Chúc Hồng hít vào, cảm nhận được nùi tanh hôi trong không khí, cô ngưng trọng nói:

- Trong đó có mùi hôi của xác chết! Thứ mà cô ta cố che giấu, không tốt đẹp chút nào cả.

Lâm Tĩnh gật đầu, anh quyết định đi đến trước cánh cửa, lấy trong túi quần một tấm mùa màu trắng, anh đốt nó lên rồi nhét nó qua khe cửa.

Làn khói mê hương tràn ngập bên trong đó, vài giây sau liền phát ra tiếng ngã "Bịch". Anh quay sang nhìn Chúc Hồng nháy mắt:

- Cô ta ngất rồi, xem tôi có giỏi không?

- Xùy, đó chẳng phải là chuyện bình thường đối với Lâm đại sư đây sao?

Chúc Hồng mỉa mai mở cửa vào trong, Lâm Tĩnh khịt mũi mắng thầm trong bụng, khen người ta một câu đâu có chết ah.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, bóng đèn màu đỏ hất ánh sáng ra xung quanh, khiến nó nhuốm một màu máu, mục đích là để che đậy vệt máu thật trên bốn bức tường, dưới sàn là Sở Nguyệt nầm úp sấp, trên tay cô ta còn cầm mội que lửa tự động.

Chúc Hồng hừ lạnh đá đá cơ thể bất động kia, sau đó liền đi một vòng xem xét xung quanh, lúc này mới phát hiện một thứ kinh người, một đống xác chết chất thành núi ở trong nhà tắm, những thi thể đều là những cô gái trẻ xinh đẹp, bọn họ đều bị cắt cổ mà chết, không còn một giọt máu nào.

Lâm Tĩnh theo sau cô, vừa nhìn thấy đống thi thể kia, anh trừng mắt kinh ngạc:

- Cái quỷ gì đây?

Chúc Hồng giọng nói phẫn hận:

- Tất cả bọn họ, đều còn rất trẻ, xem ra Sở gia tay nhuốm đầy máu, tội lỗi chất chồng, có dùng nước sông hoàng hà cũng rửa không sạch.

Lâm Tĩnh thở dài, trong căn phòng này, mùi hôi thối nồng nặc, mùi tội lỗi dày đặt khiến anh trong lòng khó chịu cực độ.

Anh rất muốn giúp những nạn nhân này mai táng, để họ được yên nghỉ bước trên con đường đầu thai chuyển kiếp, nhưng anh không thể, phải giữ lại tất cae xác chết đem đến viện pháp y, tìm chứng cứ buộc tội Sở gia. Chỉ có như thế, bọn họ mới không cần làm oan hồn vất vưởng.

Lúc này vang vọng xung quanh là những tiếng la hét, nhưng tiếng gào khóc của những cô gái, sợi hãi, thống khổ, chết một cách từ từ. Chúc Hồng bất giác cảm thấy ươn ướt nơi khóe mắt.

Cô dùng tay quệt đi giọt nước ấm nóng trên mặt, dứt khoác vác Sở Nguyệt ra ngòai, cô căn dạn Lâm Tĩnh:

- Hãy đốt Trấn Tâm Phù, oán hồn của họ đều lai vãng ở đây, rất có thể sẽ lọt ra ngoài và làm hại người khác.

Lâm Tĩnh gật đầu, sau khi sắp xếp các thi thể nạn nhân nằm ngay ngắn ở giữa phòng lớn, Lâm Tĩnh lấy một tấm Trấn Tâm Phù ra, niệm kim cô đại bi chú, sau đó nó tự bốc cháy, ngọn lửa xanh phừng phực trên không trung, rồi từ từ rơi xuống mặt đất, bốc khói tan mất.

Những tiếng gào théo khóc lóc cũng dần nhỏ lại, biến mất trong sự yên tĩnh. Vô số những làn khói xanh nhập vào thi thể. Lâm Tĩnh thở dài một hơi, cầm điện thọai và gọi về phòng pháp y.

Vài phút sau, con hẻm đó đã bị niêm phong, cảnh sát túc trực không cho bất kì ai đi vào, người dân tò mò vây xem đông ngịt, họ trông thất những nhân viên pháp y, liên tục đem ra vô số bao tải đen, bên trong là xác chết.

Ngày hôm sau, tin tức chấn động cả Long Thành, trên các mặt báo đều là tiêy đề "Hàng chục thiếu nữ, bị thảm sát, hung thủ tọai ngọai nhởn nhơ, lòng dân hoang mang tột cùng."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong không gian bao la rộng lớn, một màn đêm bao trùn tất cả, Quách Trường Thành ngơ ngác đứng giữa màn đêm.

Cậu nhìn xung quanh, không một thứ gì cả, cậu lúc này đã lo lắng, kêu lên:

- Có ai ở đây không? Lâm Tĩnh ca! Chúc Hồng tỷ! Mọi ngườu đang ở đâu?

Đáp lại tiếng gọi của cậu, là một mảnh im lặng, đột nhiên dưới chân cậu xuất hiện một cái hố, cậu rơi xuống đó. Mọi thứ đều quay mòng mòng, một lát sau cái mông của cậu chạm vào một thứ rất cứng.

Cậu chật vật đứng dậy, mới phát hiện ra bản thân đang đứng trước một rừng hoa, giữa rừng hoa là một mái đình nhỏ.

Thiếu niên đứng đó, lưng hướng về phía cậu, Quách Trường Thành nhận ra thiếu niên kia, chẳng phải là người thường hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hỏa hồ điệp.

Quách Trường Thành từ từ đi đến, cậu lên tiếng gọi:

- Này! Cậu...

- Huynh ấy sắp không còn nữa, làm ơn, cứu lấy huynh ấy.

Quách Trường Thành khựng lại, khó hiểu trước câu nói của thiếu niên:

- Ai?

Thiếu niên im lặng, sau đó lại hóa thành Hỏa Hồ Điệp, bay về phía căn biệt thự to lớn.

Cậu nhanh chóng đuổi theo, cậu lúc này mới phát giát nơi này chẳng phải Sở gia hay sao, vậy hóa ra khu vườn hoa kia là hậu viện Sở gia, người mà thiếu niên kia nói đến chắc hẳn là Sở ca, làm sao có thể. Rốt cục thiếu niên đó là ai, có can hệ gì với Sở ca. Một vạn câu hỏi thắt thành nút trong đầu cậu, không có lời giải.

Cậu hì hục chạy theo Hỏa Hồ Điệp, cho đến khi cậu mệt mỏi ôm ngực đứng trước một căn phòng kì lạ, cánh cửa hoàn toàn làm bằng sắt gia cố, xung quanh vũ kỹ ẩm mốc đến có mùi hôi. Căn phòng nằm ở một góc khuất, sâu trong dãy hành lang dài vô tận.

Hỏa Hồ Điệp bay xuyên qua cánh cửa, cậu hồi hộp đưa tay lên, đẩy vào. Lúc này xung quanh cậu đột ngột chuyển biến. Cậu như rơi từ không trung, những tiếng la hét, khóc lóc thảm thiết vây quanh cậu.

Quách Trường Thành từ từ mở mắt, cậu đang đứng trước một căn phòng thơm phức, ánh đèn mờ ảo xung quanh khiến nó trở nên mị hoặc hơn.

- Đã đem tới rồi?

Một giọng nói đầy sự khinh miệt vang lên, cậu từ từ di chuyển về phía phát giọng nói đó.

Bên bàn trang điểm, nữ nhân mái tóc màu hạt tiêu xỏa dài, chiếc lược thủy tinh nhẹ len lỏi từng kẻ tóc, chải xuống tận dưới.

Nữ nhân đặt nhẹ chiếc lược lên bàn, qua tấm gương đối diện, Quách Trường Thành có thể thấy rõ dung nhan kinh tởm của nữ nhân, nửa bên mặt nhăn nheo héo mòn, nửa bên còn lại là nữ nhân xinh đẹp.

Đó chẳng phải là Sở Hạ Phi sao? Sao bà ta lại có bộ dạng này?

Đột nhiên Sở Hạ Phi quay người lại, ánh mắt hung hăn nhìn vì phía cậu, bà ta đứng dậy từ từ đi đến chỗ cậu, cánh tay nhăn nhúm vươn đến.

Quách Trường Thành tim đập nhanh, cậu sợ hãi lùi bước, ấy vậy mà cánh tay ghê tởm đó lại hoàn toàn xuyên qua người cậu.

Bà ta kéo phăn một người con gái trẻ tuổi, ném cô ta nằm xuống sàn nhà. Quách Trường Thành cả kinh nép qua một bên, Sở Nguyệt không biết là đứnv sau cậu từ khi nào lên tiếng:

- Đại trưởng lão, có cần thêm người nữa?

Sở Hạ Phi phất tay:

- Không, lui xuống đi.

Sở Nguyệt dè chừng rời khỏi phòng. Sở Hạ Phi nhìn cô gái trẻ kia, ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm cô.

Cô gáu khóc lóc cầu xin:

- Xin tha cho tôi... Làm ơn... Ah...

Không để cô ta dứt câu, Sở Hạ Phi trực tiếp dùng móng tay sắt nhọn xẹt ngang cổ họng. Máu đỏ tươi tràn ra, cô gái trợn mắt há hốc miệng, liên tục phát ra những tiếng ú ớ, vài giây sau cô ta gục xuống.

- Tiện nhân! Luôn dùng vẻ đẹo này quyến rũ đàn ông, hạ tiện.

Nói xong, Sở Hạ Phi cúi xuống, hì hục uống lấy máy chảy ra từ vết thương. Quách Trường Thành chứng kiến cảnh tàn sát ghê người, mùi hôi tanh rỉ sét nồng nặc căn phòng, bụng cậu một trận lục đục. Cậu ôm miệng mà lùi ra sau, sự sợ hãi khiến tay cậu bắt đầu run rẩy.

Lúc này mọi thứ xung quanh liền tối om, các cảm xúc giác quan đều không cảm nhận được, như thể cậu mất đi ý thức rồi vậy.

Trong không gian tĩnh lặng, cậu nghe loáng thoáng cuộc cãi vả ở đâu đó:

- Bà đang thể hiện cái gì ở đây?

- Ngươi câm mồm, ngươi không có tư cách gì để chất vấn ta.

- Sở Hạ Phi, bà quá đáng lắm, chúng ta cùng hội cùng thuyền lập kế hoạch thâu tóm các đại gia tộc khác, mọi chuyện gần xong thì bà lại muốn đá tôi ra?

- Ha ha, ngươi đã giúp được gì cho Sở gia? Kẻ ăn bám vô dụng như ngươi hiện tại lại đòi quyền lợi, nực cười.

- Đại trưởng lão, bà đừng quên, bí mật ghê tởm của bà tôi cũng góp một phần sức chứ. Nếu như tôi công bố với bên ngòai, Sở Hạ Phi bà giết người uống máu để giữ thanh xuân, tới chừng đó, bà làm sao còn có thể giữ vững vị trí của mình?

- Ngươi dám?

- Sao lại không? Chịn bà đã ép ta đến bước đường cùng.

- Được... Chỉ có người chết mới có thể giữ im lặng... Đừng trách ta.

- Bà nghĩ có thể giết được tôi, bà lầm rồi.

- Arg... Ngươi...Ly rượu này... Khốn kiếp...

- Là trùng độc, mang đến cái chết đau đơn cho bà. Ha ha ha, Sở Hạ Phi bà không đấu lại tôi đâu.

- SỞ...THANH...TÔNG...

"Bốp Bốp Bốp" Tiếng vỗ tay thanh thúy phá tan màn đêm, cậu mệt mỏi mở mắt, xung quanh căn phòng không bóng đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo bên cửa sổ rọi vào.

Trong bóng tối, cậu mơ hồ thấy được thân ảnh nam nhân, giọng nói trầm u vang lên:

- Tốt lắm, Nhị đương gia quả thật giết người rồi!

Sở Thanh Tông run rẩy quỳ bên cái xác, hoảng sợ nhìn hắn:

- Ngươi là ai?

- Ám Nguyệt, ngươi biết chứ?

- Ngươi...ngươi muốn gì?

- Ha ha, bị ta nắm thóp được điểm yếu, nên biết điều một chút.

Sở Thanh Tông run rẩy gật đầu, Ám Nguỵêt cười gian:

- Ta muốn ngươi đổ mọi tội lỗi lên đầu Sở Thứ Chi.

- Cái gì??

- Chỉ cần làm theo lời ta, ngươi sẽ thoát tội.

-Được...

Sở Thanh Tông lúc này như trầm mặc không nói, sau đó mọi thứ trở nên mờ ảo, những lời tiếp theo mà bọn họ nói, cậu đều không thể nghe được.

Và giây sau, cậu mở mắt ra phát hiện mình đang đứng giữ rừng hoa, nơi ban đầu cậu gặp thiếu niên.

Thiếu niên gương mặt thanh tú nhìn cậu:

- Tôi chỉ có thể giúp đựơc đến đó...Cậu hãy giúp huynh ấy...

Nói xong thiếu niên lại hóa thành Hỏa Hồ Điệp rồi bay mất.

Quách trường thành vẫn chưa giải tỏa thắc mắc trong lòng, cậu chạy gọi với theo:

- Này... Đừng đi, cậu là ai?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Trường Thành!!

Lâm Tĩnh lay lay Quách Trường Thành đã đổ mồ hôi ướt cơ thể, giống như cậu đang gặp ác mộng vừa nói mớ vừa run rẩy.

- Ah... Đừng đi...

Quách Trường Thành bật người tỉnh dậy, cậu la toáng lên khiến Lâm Tĩnh ngây người.

Chúc Hồng đặt văn kiện lên bàng, nhíu mày nhìn cậu:

- Làm sao vậy?

Quách Trường Thành lắc đầu:

- Em gặp ác mộng thôi... À việc hỏi cung Sở Nguyệt thế nào rồi ạ?

Chúc Hồng thở dài:

- Cô ta vẫn còn cứng miệng lắm.

Quách Trường Thành suy nghĩ đôi chút, rồi lại nói:

- Để em thấm vấn cô ta.

Lâm Tĩnh tròn xoe mắt nói với cậu:

- Thật sao? Có chắc là em làm được không?

- Em nghĩ rằng em có thể.

Chúc Hồng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cô đồng tình:

- Để cậu ta thử.

- Chúc Hồng cô hôm nay lạ thật.

- Nhiều chuyện, cứ để cậu ấy vào phòng thẩm vấn đi.

- Được.

Nói xong Quách Trường Thành theo Lâm Tĩnh vào phòng thẩm vấn, Sở Nguyệt mệt mõi ngồi tựa lưng trước bàn.

Cậu hít một hơi lấy dũng khí, liền ngồi đối diện cô, giọng nói trở nên nghiêm túc:

- Cô hãy khai ra tất cả đi.

Sở Nguyệt cười khẩy, khinh bỉ lườm cậu:

- Khai cái gì? Tôi không phạm pháp sao phải nhận tội?

- Tôi biết tất cả bí mật của các người, đừng giấu giếm nữa.

Sở Nguyệt nhìn ánh mắt kiên định của cậu, cô ta có chút lo lắng trong lòng:

- Cậu...thì biết được cái gì chứ?

Quách Trường Thành tâm tình phức tạp im lặng, cậu nếu cậu khai ra hết bí mật đó, liệu cô ta có chối bỏ, bởi vì bản thân cậu cũng không nắm rõ chứng cứ.

Lúc này Chúc Hồng đột ngột đi vào, vẻ mặt như nghiêm trọng lắm, nói nhỏ vào tai cậu.

Sau đó cô ra ngòai, ném lại cái lườm về phía Sở Nguyệt, khiên cô ả run rẩy.

Quách Trường Thành thần sắc trở nên càng kiên định hơn:

- Việc làm tội lỗi của các người, không thể chối bỏ. Uống máu của thiếu nữ để giữ thanh xuân của bản thân, mà cô lại là người tiếp tay cho tội ác đó, cô không khác gì Sở Hạ Phi cả.

Sở Nguyệt mặt đều trắng bệch, trừng mắt lắp bắp nói:

- Cậu... Cậy nói hàm hồ cái gì?

- Cô giúp Sở Hạ Phi bắt cóc các thiếu nữ trẻ tuổu xinh đẹp, nhốt bọn họ vào căn phòng bí mật, rồi hằng đêm đem đến một người cho bà ta uống máu, hiện tại chúng tôi đã bắt được tên thủ hạ của cô, chứng cứ đều đã có đủ.

Sở Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu, cô không hề nghĩ sự tình ra nông nỗi này, đến nước đường cùng, còn gì mà phải che dấu nữa, cô khóc lóc nói:

- Phải... Là Sở Hạ Phi ép tôi bắt người cho bà ta, nếu không... Bà ta sẽ giết tôi... Tôi không muốn chết nên nghe theo. Vậy mà... Bà ta đã bị giết, tôi không thể để tội lỗi đó vẩy bẩn được, nên tìm cách tiêu hủy thi thể, đuổi tên thuộc hạ kia rời khỏi đây. Không ngờ là các người lại bắt được hắn ta.

- Vậy còn hung thủ...

Sở Nguyệt đang muốn nói lại đột nhiên im lặng, do dự một hồi, cũng không thể khai ra hung thủ được.

Quách Trường Thành có chút khó chịu, cậu cau mày nói nhẹ nhàng:

- Là Sở Thanh Tông. Cô biết rõ ông ta là hung thủ, nhưng lại giấu giếm, tại sao vậy?

Sở Nguyệt bả vai run run, đôi mắt thấm đỏ ngước nhìn cậu:

- Tôi còn có em trai... Nó không thể gặp chuyện... Nó còn phải đi học...

Quách Trường Thành bị ánh mắt bất đắc dĩ của cô làm cho mềm lòng, cậu lấy khăn giấy đưa cho cô ấy:

- Nếu em trai cô biết việc cô làm, cậu ấy sẽ rất buồn.

-...

- Cục điều tra sẽ bảo vệ cậu ấy mà...

- Cậu... Có chắc không?

- Tôi không chắc, nhưng Chúc Hồng tỷ cùng Lâm Tĩnh ca thì rất giỏi. Tôi tin họ.

Sở Nguyệt nhắm mắt, cúi gầm mặt, cô nghĩ đến đứa em trai yêu quý của mình, bao nhiêu năm làm tay sai tội lỗi cũng vì muốn bảo vệ em trai, thế nhưng Sở Hạ Phi Chết rồi, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Sở Thanh Tông lại lấy em ấy ra uy hiếp cô lần nữa, ông ta nắm rất rõ tình hình của em trai Sở Nguyệt, mặc dù cậu đang du học nước ngoài.

Nghĩ một hồi, cô nghĩ nên để chuyện này chấm dứt, chuộc lại lỗi lầm. Cô kiên nghị nói với cậu:

- Được, em trai tôi hiện đang học ở Pháp, hãy bảo vệ em ấy, tôi sẽ khai ra tất cả, còn có cả chứng cứ nữa.

Quách Trường Thành vui vẻ gật đầu, cậu với tâm trạnh rời khỏi phòng thẩm vấn. Chúc Hồng vừa đánh một cuộc điện thọai cho sếp Lý, nhờ anh ta sắp xếp cảnh vụ bên Pháp âm thầm đưa em trai Sở Nguyệt về nước.

Quách Trường Thành tuo cười với cô:

- Chúc Hồng tỷ, thành công rồi. Làm sao chị biết cô ta sẽ khai ra tất cả vậy?

Chúc Hồng xoa đầu cậu:

- Chỉ cần nói dối một chút, có thể đả động đến suy nghĩ cô ta, Sở Nguyệt không phải là người quá tâm cơ.

Cậu ngạc nhiên:

- Nói dối? Vậy chúng ta không bắt được thủ hạ của cô ta sao?

- Đúng vậy, không làm như vậy, sao cậu có dũng khí hả? Lần này thu được chiến lợi lớn, một phần cũng là công lao của tôi.

Quách Trường Thành mím môi gật đầu, Chúc Hồng nói không sai, nhờ có kế của cô ấy, cậu mới có thể làm được một việc có ích như này.

Sau khi lấy lời khai của Sở Nguyệt, đoạn ghi âm được Chúc Hồng cẩn thận giữ lấy, nó chính là bằng chứng rửa sạch mội tội lỗi của Sở Thứ Chi, lần này Sở gia chắc chắn sẽ mất đi quyền thế.

Lâm Tĩnh bắt đầu liên lạc với người của Hải Tinh cục, nhưng anh lần này lại tìm đến bố của Triệu Vân Lang, chỉ có như vậy mới không để lỡ mất cơ hội tốt này, bởi vì cục trưởng Hải Tinh cục là một kẻ tham tiền sợ quyền, nếu đem việc này trình báo lên ông ta, chắc chắn ông ta sẽ thông đồng Sở Thanh Sơn để lấp liếm sự việc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài ngày sau, cục trưởng Hải Tinh cục bị gián chức do lỗi thất trách, bố của Triệu Vân Lan được bổ nhiệm lên thay thế vị trí này.

Người của cục điều tra đặc biệt trình lên chứng cứ, Hải Tinh cục cho người tìm đến bắt Sở Thanh Sơn về điều tra, Long Thành ngày hôm đó một trận rộn ràng, báo chí đưa tin tràng lang, lòng người phẫn nộ.

Trong phòng thẩm vấn, Sở Thanh Sơn vẫn bình thản đối mặt với Lâm Tĩnh. Lão một mực không chịu thừa nhận việc mình làm.

Lâm Tĩnh dần mất kiên nhẫn:

- Chúng tôi đã có bằng chứng, ông đừng chối nữa.

- Tôi không có tội.

Lâm Tĩnh hừ lạnh, ra hiệu cho người bên ngòai đem bằng chứng vào, đó là một hũ cốt, bên trong vô số cổ trùng.

Ngay khi Sở Thanh Sơn thấy nó, sắc mặt liền biến đổi:

- Cái này...

- Chúng tôi tìm được chong căn hầm bí mật, gần phòng ông. Chỉ cần đen đi xét nghiệm dấu vân tay, chắc chắn sẽ buộc tội được ông. Không những thế, chúng tôi còn có cả nhân chứng.

Sở Thanh Sơn cả kịn trừng mắt:

- Là ai?

- Sở Nguyệt.

- Sao cô ta dám...

- Đừng phí lời, ông chắc chắn sẽ bị định tội, khôn hồn thì khai ra, ông đem Sở Thứ Chi đi đâu rồi?

Sở Thanh Sơn cười như điên dại:

- Hahaha, đừng hòng tìm được hắn.

Lâm Tĩnh lúc này đã không khống chế được cảm xúc, anh tức giận bỏ ra ngòai. Quách Trường Thành khi thấy anh vừa bước ra, cậu sốt sắng chạy đến hỏi:

- Ông ta có...

-Không.

Ngay khi nghe được từ đó, cậu như suy sụp, yếu thế tựa lưng vào tường. Cậu tự trách bản thân, sao lại bô dụng như vậy, chỉ cần đến sớm hơn, là có thể cứu lấy Sở ca.

Lúc đó cậu theo đoàn người đến Sở gia lục soát, cậu theo trí nhớ mà chạy đến căn phòng bí ẩn kia, kết quả là trọg phòng trống rỗng, trừ những vệt máu đen tanh ra, thì chẳng thấy bóng dáng Sở ca.

Cậu như thất thần nhìn vũng máu đó, cậu nhận ra được mùi tanh tươi này, đó là máu của Sở ca.

Một  buổi mệt nhọc, cậu mong chờ Sở Thanh Sơn sẽ khai ra, ông ta đã đưa Sở ca đi đâu rồi, nhưng ông ta lại không nói dù chỉ một câu.

Quách Trường Thành vừa hận vừa tức, cậu đẩy Lâm Tĩnh qua một bên, xông vào trong phòng, ánh mắt như lửa nhìn Sở Thanh Sơn:

- Sở ca đâu.

Sở Thanh Sơ có chút sợ hãi trước đôi mắt khác thường đó, Lâm Tĩnh theo vào cũng sững sờ một hồi, anh cảm thấy đây không phải là Quách Trường Thành mà anh quen biết.

Cậu gằn giọng một lần nữa:

- Huynh ấy đâu.

Sở Thanh Sơn lắc lắc đầu, cậu như mất khống chế tiện tay rút cây đèn pin trong túi ra, cậu không do dự ném thẳng nó vào đầu ông ta.

Vật cứng ném trúng, khiến ông ta chảy máu ngã trên đất, Lâm Tĩnh cả kinh nhanh chóng giữ lấy cậu.

Chúc Hồng cùng vài người khác nghe tiếng động liền chạy đến, cảnh tượng trước mặt khiến cô khó tin.

Tiểu Quách giãy giụa điên cuồng, Lâm Tĩnh dùng lực khống chế cậu:

- Trường Thành...

Chúc Hồng vội chạy đến giúp anh một tay, Lâm Tĩnh nhanh chóng điểm huyệt sau ót cậu, miệng niệm chú.

Chốc lát một thứ lấp lánh thoát ra khỏi người cậu, Quách Trường Thành yểu xìu tựa người vào Lâm Tĩnh ngất đi.

Luồng sáng hóa thành Hỏa Hồ Điệp bay lượn xung quanh, sau đó hóa thành một thiếu niên tuấn lãng.

Sở Thanh Tông lập tức hoảng sợ hô lên:

- Niệm Chi...chẳng phải ngươi đã chết rồi sao.

Thiếu niên căm hận nhìn lão, giọng đầy oán thán:

- Phải, ta chết không nhắm mắt, nên đến đây đòi mạng các người. Mau nói huynh ấy ở đâu, ít ra ta còn có thể tha cho ông.

Sở Thanh Sơn run lẩy bẩy, lắp lắp nói:

- Là Ám Nguyệt...là hắn... Hắn đã đem Sở Thứ Chi đi mất... Cũng là hắn hại chết ngươi, không liên quan tới ta... Không liên quan tới ta...

Không để ông ta nói hết câu, Sở Niệm Chi huơ tay một cái, cơ thể ông ta bốc cháy, la hét thảm thiết.

Dưới sự chứnh kiến của nhiều người, Sở Niệm Chi lại biến mất trong không trung, không một vết tích.

Thu dọn bãi chiến trường, mọi người đều rời đi, bản báo cáo vụ án

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net