cậu là thanh xuân của tôi thanh xuân tươi đẹp chỉ có một lần ..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu tớ đánh vào tay cậu một cái, tớ bỏ ra một lực thì cậu ít nhất cũng chịu gần một lực như tớ bỏ ra, cùng lắm chỉ sai số một chút xíu thôi. Thế nên tớ đánh cậu tớ cũng đau như cậu mà...
Cậu biết không đấy là định luật bảo toàn năng lượng đấy...
Này...đồ lười kia...quay lại ngay...." tôi vươn tay ra níu kéo lấy tay Dân một lần, rồi lại một lần nữa, đã không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ thử cố gắng níu kéo lấy bàn tay đã từng chỉ là hơi ấm thuộc về một mình mình. Kết quả là... bịch một cái giáng cả mông lẫn đầu xuống nền nhà cứng đờ ngày đông giá rét.
Mùa đông Nhật Bản lạnh thấu tim gan buốt tê đầu óc chân tay cứng đờ, ngước cổ lên nhìn đồng hồ,mới có 4h sáng, khẽ mở khe cửa sổ căn phòng apato, đèn đường len lỏi hắt vào trong phòng một khe nhỏ một luồng sáng yếu ớt nhàn nhạt. Ngoài trời từng bông tuyết rơi đầy trên mái nhà, đọng lại trên những cành cây khô ngày đông cạn sức sống, đọng đầy hai bên đường đi bộ,tiếng xe cào tuyết chầm chậm cần mẫn trong đêm,tiếng xe máy của du học sinh nào đó giao báo đến cửa nhà đối diện...muôn vàn âm thanh to nhỏ, muôn vàn hoàn cảnh, muôn vàn số phận...trong cuộc đời đầy đủ dư vị của chính mình tôi cũng đang chen chúc để vươn lên.
Bây giờ ở Việt Nam đang là 2h sáng, chắc cậu đang ngủ say nhỉ. Còn tôi, chuẩn bị đi làm đây. Chỉ còn một tháng nữa thôi, sắp được về rồi. Ít nhất cũng phải phong độ mà trở về đúng không?
Ba năm đã sắp trôi qua...
ba mươi sáu tháng sắp hết
một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày
hai mươi sáu nghìn hai trăm tám mươi giờ
một triệu năm trăm bảy mươi sáu nghìn tám trăm giây..... đều sắp trôi qua rồi. gambare... ."


******

" Hôm nay tôi đi làm, cũng không có gì nổi bật cả, chỉ là nghe được một bài hát rồi hồn treo lơ lửng ngoài cổng công ty không vào nhập nổi với xác, bị xếp nhắc đôi lần gì đấy. Gì mà...
i tried to reach you, i can't hide
how strong's the feeling when we dive i crossed the ocean of my mind
my wounds are healing with the salt all my senses intensified
whenever you and i, we dive
i crossed the ocean of my mind
but in the end, i drown
you pushed me down, down you pushed me down,down
em đã cố gắng để gần anh hơn, em chẳng thể dấu đi được. những cảm xúc mạnh mẽ khi ta đắm chìm vào nhau. em vượt qua đại dương đầy suy tư. những tổn thương của em được chữa lành nhờ muối mặn. những giác quan của em càng thêm dữ dội, bất cứ khi em và anh khi ta đắm chìm vào đại dương suy tư của em. nhưng cuối cùng em đã chìm xuống. anh đã nhấn em chìm xuống.... tất cả những tủi nhục này khi anh gọi tên em, em đã cảm thấy nỗi đau đớn vào thời điểm anh đến.all the same,when you called my name,i felt pain, when you came...
bất giác nước mắt rơi,tôi cũng không hiểu tại sao.?chỉ là xúc động nhất thời ư? Cảm xúc thoáng qua mềm mại mà day dứt chạm vào kí ức riêng tôi dành cất giữ mình cậu tận đáy tim ,Ấy vậy mà tôi nghẹn thở trong phút chốc! có phải tôi vẫn đang quá sung sướng không,người ta đắm chìm trong đại dương, để mặn chát của muối biển thấm đẫm vào từng vết thương đang toác miệng, để nỗi đau thể xác át đi linh hồn mục rỗng đang héo úa từng ngày...còn tôi, nhìn trông rất ổn... ngày ba bữa tám tiếng làm việc...lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt hoàn mĩ không chê vào đâu được...thật ra nếu không như thế,tôi sợ đến một lúc nào đó trở về, tình cờ gặp lai cậu tôi sợ, tôi quên mất cách cười."

*****

"Một ngày nắng vàng ấm áp,cầm trên tay quyển sách còn vương mùi giấy mới, tôi lại đắm chìm vào câu chuyện buồn của cặp tình trẻ. Hai người  trong Câu chuyện  gặp nhau rồi đến với nhau và rồi lại rời xa nhau. Lý do ư? là nồng nhiệt thủa ban đầu lạnh dần không xoá nhoà được khoảng cách.Tình đầu cứ thế tan theo mây trời...lúc cô gái gặp lại chàng trai, đôi mắt mang cô đơn tiếc nuối. Lúc chàng trai bắt gặp ánh mắt cô gái, miệng ngậm nụ cười chát chua. Chúng ta rồi sẽ tiếc nuối những điều vô tình đánh mất...nhưng cẩn thận gìn giữ cũng  chỉ như nắm cát,càng xiết càng rơi. Từng nhịp từng nhịp  trống rỗng đơn độc,thổn thức cũng chỉ vì một người.
  Ký ức nếu giống như điện thoại thì tốt, gom góp tất cả rồi xoá đi, dù còn tồn tại trong bộ nhớ tạm thì cũng chỉ 30 ngày là sẽ vĩnh viễn biến mất. Nhưng suy cho cùng thì không phải chuyện buồn nào cũng chỉ để quên đi...cậu là thanh xuân của tôi thanh xuân tươi đẹp chỉ có một lần trong đời tôi trân trọng nhất nhưng cũng đau nhất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net