Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ

Edit: tina

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎆🎉

Chương này xem như lì xì cho các nàng ha(≧▽≦)

============================================================

☆, Chương 19

Không khí nhất thời trở nên quỷ dị, ma tu như hổ rình mồi, không biết có phải đã nghi ngờ Đoạn Du hay không, mà lúc này người bên Vô Nhai Phái đã kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rơi xuống.

Tình huống hiện tại, đại khái chỉ có Đoạn Du và Quý Tịch là rõ ràng nhất, Quý Tịch lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt Lâm Từ Khanh, Lâm Từ Khanh bình tĩnh vô cùng, giống như không nghe thấy lời của Đoạn Du nói.

Người của Vô Nhai Phái liền nổi lên một trận xôn xao, tên đệ tử mở miệng lúc trước cả giận nói: "Đoạn Du! Ngươi......"

Đoạn Du đánh gãy lời hắn, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là đệ tử của môn phái cách vách kia, lần trước đoạt nhiệm vụ của ngươi, ngươi vẫn còn ghi thù à."

Lời hắn vừa thốt ra, phía Vô Nhai Phái liền lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng Đoạn Du thấp thỏm, lòng bàn tay đã thấm mồ hôi.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, một đoản kiếm kề sát lưng Đoạn Du, ánh mắt ma tu lạnh băng, chỉ cần hắn nói sai một câu, lập tức liền ra tay giết hắn.

Tình hình hiện tại lại không giống trong nguyên thư, trong nguyên thư khi Đoạn Du cùng một ma tu kết bạn ra ngoài đụng phải người của Vô Nhai Phái, nếu có bị vạch trần thì cũng giải quyết nhẹ nhàng.

Hiện tại hơn phân nửa bởi vì sự có mặt của Lâm Từ Khanh, việc tìm kiếm và phá trận đều tiết kiệm không ít thời gian, hiện tại đã đi trước cốt truyện.

Quý Tịch có chút lo lắng, giành mở miệng trước, theo Đoạn Du hô lên: "Ngươi là ai? Ta là tới tìm sư huynh của ta, mau đem hắn thả ra! Có lẽ sư tôn ta còn có thể cho các ngươi đi thống khoái hơn một chút."

Người Vô Nhai Phái càng ngốc hơn, thế nhưng vẫn có một hai người đã ngộ ra, ma tu nghe thấy lời Quý Tịch nói, không còn hoài nghi Đoạn Du nữa, không kiên nhẫn nói: "Cái gì mà sư huynh chứ, sớm đã chết rồi!"

Hắn chỉ huy mọi người: "Giết bọn họ cho ta!"

Hai bên lần lượt ra tay, Lâm Từ Khanh đem Quý Tịch chặt chẽ bảo vệ ở sau lưng, không cho bất luận ma tu nào tới gần.

So sánh với tu sĩ bình thường, ma tu càng thích cận chiến, mang theo trọng đao xông loạn tới, thế công hung mãnh.

Đoạn Du thừa dịp không ai chú ý tới hắn, trong hỗn loạn muốn tiếp cận Lâm Từ Khanh, lại bị đệ tử Vô Nhai Phái ngăn lại.

"Ngươi đến tột cùng sao lại thế này?" Ánh mắt đệ tử phức tạp, trường kiếm trong tay không có nửa điểm thả lỏng, "Linh An Quân tự mình tới tìm ngươi, ngươi thế nhưng lại cùng ma tu thông đồng làm bậy?"

Đoạn Du hướng hắn đưa mắt ra hiệu, giải thích nói: "Ta không có nhập ma, đó là cố ý lừa bọn họ, ta có lời muốn nói với sư tôn, ngươi......"

Đệ tử hoàn toàn không tin, dùng kiếm chỉ vào hắn: "Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi đừng mơ gạt được ta."

Vừa dứt lời, hắn đối Đoạn Du xuất kiếm, Đoạn Du không muốn cùng hắn giao thủ, liên tiếp tránh né, nôn nóng hô lên: "Sư tôn!"

Lâm Từ Khanh nghe thấy tiếng hắn, quay đầu nhìn thoáng qua.

Dù sao đã tới một bước này rồi, Đoạn Du gỡ xuống ngụy trang trên pháp khí, ma khí trên người nháy mắt biến mất không còn, Kim hệ linh khí từ trên thân kiếm phát ra, còn thuận tay hướng một ma tu vung kiếm.

Lúc này đệ tử mới thu tay lại, kinh ngạc nói: "Nguyên lai ngươi thật sự......"

Ma tu lúc trước thấy thế giận không thể át, người này lại lừa bọn họ lâu như vậy!

Hắn đã xem nhẹ đám tu sĩ này, hiện tại vốn là có chút không địch lại, kết quả còn bị phản bội, hơn nữa Lâm Từ Khanh vẫn luôn ở hậu phương còn chưa đem hết toàn lực ra đánh.

Trên mặt ma tu lộ ra một tia âm ngoan, hô lớn với đồng bọn: "Rút!"

Ma tu đang triền đấu với Vô Nhai Phái đồng thời dừng tay, nhanh chóng rút lui xuống địa đạo, không thấy bóng dáng.

Địa đạo đen nhánh một mảnh, có đệ tử hỏi Lâm Từ Khanh: "Ngũ trưởng lão, có cần tiếp tục đuổi bắt không ạ?"

Còn chưa biết là tình huống bên dưới như thế nào, Lâm Từ Khanh giơ tay: "Tạm thời không cần."

Đoạn Du còn ở một bên, hắn tiến lên nửa quỳ đối với Lâm Từ Khanh, trầm giọng nói: "Sư tôn, lời nói của con lúc nãy đều là để lừa gạt những ma tu đó, con chưa bao giờ nhập ma, khoảng thời gian trước đó con ẩn nấp trong bọn chúng, điều tra được một chút tình huống."

Lâm Từ Khanh hơi hơi gật đầu: "Đứng lên mà nói."

Lời này có nghĩa là đã tin hắn rồi, Đoạn Du đứng lên, đem chuyện ma tu dưới đất bày trận, lợi dụng địa mạch chi khí gia tốc tu luyện nói cho mọi người, mục đích cụ thể của đám ma tu này vẫn chưa rõ ràng.

Hắn còn đề cập đến cái gì tôn chủ, đêm qua an bài hai ma tu đi đánh lén, nhưng tựa hồ không thành công.

Quý Tịch nghe đến đó, trong lòng kinh ngạc.

Tôn chủ trong lời ma tu, đúng là Tiêu Chiếu, chính hắn phái người tới bắt mình, nhưng để làm gì?

Người hắn muốn nhằm vào, không phải nên là Đoạn Du thân là khí vận chi tử sao?

Hơn nữa ở trong nguyên thư, hiện tại Tiêu Chiếu căn bản không biết khí vận chi tử ở nơi nào, cơ hồ không có quản chuyện ở Thanh Hà Trấn, càng đừng nói phái người đánh lén.

Quý Tịch cẩn thận tìm kiếm trong đầu những ký ức về cốt truyện, muốn tìm xem có phải đã để sót chuyện gì hay không, người bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng dắt lấy tay cậu.

"Đừng sợ, có vi sư ở đây, bọn họ không thể gây thương tổn cho ngươi."

Quý Tịch ngẩng đầu, nhợt nhạt cười một chút: "Ân."

Đoạn Du muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được đối Lâm Từ Khanh nói: "Sư tôn, nơi này nguy hiểm như vậy, vì sao còn mang tiểu sư đệ tới?"

Một khắc hắn nhìn thấy Quý Tịch kia, liền thiếu chút nữa không đứng vững, tuy cuối cùng là Quý Tịch hiểu ý đồ của hắn, lên tiếng làm cho ma tu không hoài nghi hắn nữa, nhưng nơi này quá mức nguy hiểm, Quý Tịch tu vi không cao, khó bảo toàn sẽ không bị thương.

Lâm Từ Khanh trầm mặc không nói, Quý Tịch nhỏ giọng nói: "Sư huynh, là ta một hai muốn đi theo......"

Nghe thấy cậu nói như vậy, biểu tình Đoạn Du nhu hòa xuống, sờ sờ đỉnh đầu Quý Tịch: "Không có việc gì liền tốt."

Tuy rằng ma tu đã thoát đi, nhưng trận pháp dưới nền đất vẫn còn vận hành, nếu không phá, địa mạch ở Thanh Hà Trấn sau vài thập niên thậm chí mấy trăm năm đều sẽ bị phá hư, dẫn đến các loại thiên tai.

Trải qua trao đổi ngắn ngủi, mọi người quyết định tiến vào địa đạo tìm kiếm mắt trận, Đoạn Du ở bên trong một đoạn thời gian, đối với đường đi cơ bản đã quen thuộc.

Mọi người đều muốn đi, Quý Tịch tự nhiên cũng đi cùng, trong địa đạo không có ánh sáng, Lâm Từ Khanh lấy ra một viên dạ minh châu nhỏ bằng một quả trứng gà lớn đặt ở trong lòng bàn tay cậu.

"Cầm cái này."

Y ôm chầm Quý Tịch, ôm cậu nhảy vào địa đạo, những người còn lại lục tục tiến vào, Đoạn Du ở phía trước dẫn đường.

Ma tu tựa hồ từ nơi này chạy thoát ra ngoài, trong địa đạo không thấy bất luận kẻ nào, Đoạn Du dẫn mọi người rẽ trái rẽ phải, thông đạo nhỏ hẹp bắt đầu mở rộng ra, lộ ra một tia ánh sáng.

Cuối cùng bọn họ đi vào một căn phòng hình tròn, vách tường treo đèn, ở giữa là một hòn đá nhỏ bất quy tắc, tản ra ánh sáng lục chậm rãi chuyển động.

Nhìn qua thì đây là mắt trận, có đệ tử dẫn đầu tiến lên muốn đụng vào, Quý Tịch lại cảm thấy không ổn.

Nơi này tựa hồ còn có cái gì đó, nhưng cậu đã quên mất, chẳng lẽ mắt trận cứ như vậy dễ dàng bị người lấy đi?

Khi đệ tử thử đụng vào mắt trận, cảnh tượng trước mắt Quý Tịch đột nhiên biến đổi, toàn bộ người xung quanh đều biến mất, liền đến dạ minh châu trong tay cậu cũng không thấy.

Căn phòng ban đầu cũng biến thành một mảnh đất trống, Quý Tịch hoảng loạn mà hô: "Sư tôn?"

Không có bất luận kẻ nào trả lời, Quý Tịch lúc này mới nhớ tới.

Cái mắt trận này, nguyên bản là chế tác ảo trận, bị Tiêu Chiếu dùng làm mắt trận của trận pháp hấp thụ địa mạch, nếu có người muốn phá trận lấy mắt, sẽ phải chịu ảnh hưởng của ảo trận.

Lúc trước Đoạn Du cũng vào ảo trận, hắn thân là vai chính, tự nhiên sẽ không bị ảo trận ảnh hưởng đến, thực nhanh liền phá giải.

Quý Tịch bình tĩnh lại, đi về phía trước một bước.

Phía sau truyền đến "Sàn sạt" tiếng bước chân, Quý Tịch đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một ma tu với tư thế quái dị đứng ở phía sau, tứ chi cứng đờ nghiêng đầu nhìn cậu.

Khuôn mặt của ma tu này bình thường, ánh mắt tử khí trầm trầm, Quý Tịch lại liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn chính là Tiêu Chiếu.

Hoặc là nói, Tiêu Chiếu hiện tại tạm thời bám vào ma tu trước mặt.

Đây là phương pháp hắn thường xuyên dùng, khi chính mình không thể ra mặt, liền chế tác một con rối, lại thêm một tia thần thức thay thế chính mình.

Miệng con rối cũng không có động, lại phát ra thanh âm khàn khàn: "Ngươi chính là......"

Tiêu Chiếu hiện tại chỉ là một tia thần thức, cơ bản không có pháp lực, Quý Tịch không hề sợ, trực tiếp hỏi: "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn bắt ta?"

Con rối từng câu từng chữ nói: "Khí, vận, chi, tử."

Quý Tịch tức khắc hít hà một hơi, phản bác nói: "Ta không phải! Ngươi nhận sai người rồi."

Vị vai ác đại ca này có phải có vấn đề ở đâu rồi không?

Đối mặt với lời phủ nhận của cậu, con rối ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục dùng tiếng nói quái dị lẩm bẩm: "Dục niệm của con người, vĩnh viễn không thể thỏa mãn, mà ngươi......"

Nói đến một nửa, ảo trận bị người phá giải, cảnh tượng chung quanh lại thay đổi trở về, ánh mắt con rối chợt lóe, cứng đờ mà ngã xuống.

Tiêu Chiếu đã rời đi.

Trận pháp là bị Đoạn Du phá giải, có mấy người sắc mặt vẫn còn hoảng hốt, hiển nhiên còn chưa từ trong ảo cảnh lấy lại tinh thần, Quý Tịch quay đầu tìm được Lâm Từ Khanh.

"Sư tôn!"

Lâm Từ Khanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Quý Tịch đang chạy về hướng y, trong mắt ý vị không rõ.

-

Khi ảo trận bị kích phát, Lâm Từ Khanh cũng vào trận.

Loại trận pháp nay y không biết gặp qua mấy lần, năm đó khi nhập môn phái, trên Thông Thiên Giai là lần đầu tiên trải nghiệm.

Xưa nay y không có gì vướng bận, trong ảo trận cũng không chịu ảnh hưởng lớn gì, hiện tại cũng không để trong lòng.

Thẳng đến khi y thấy "chính mình" xuất hiện ở trước mắt.

Giống như hình ảnh trong tấm gương phản chiếu bước ra, một "Lâm Từ Khanh" khác mang biểu tình đạm nhiên mà đứng yên một chỗ, lại đột nhiên cong khóe môi lên, trong mắt cũng hiện lên ý cười ôn nhu.

Đồng thời xuất hiện còn có "Quý Tịch", cậu kêu một tiếng sư tôn, vui vẻ mà nhào vào trong lòng "Lâm Từ Khanh".

Một màn này dường như thật sự tồn tại, Lâm Từ Khanh nhìn một "chính mình" khác đang vỗ về tóc và sườn mặt của "Quý Tịch", cúi đầu hôn lên môi cậu, trằn trọc.

Không dừng lại ở môi, còn có cái cổ trắng nõn, hầu kết nhỏ, xương quai xanh tinh xảo.

Cảnh tượng trước mắt dần dần mất khống chế, Lâm Từ Khanh không dám xem nữa, nhắm mắt lại gắt gao bóp lòng bàn tay.

Nguyên lai......

Đây là dục niệm của y.

Thẳng đến khi trận pháp bị phá, hết thảy đều biến mất, Quý Tịch chân chính liền ở cạnh y không xa lắm.

Quý Tịch chạy tới, lôi kéo ống tay áo Lâm Từ Khanh: "Sư tôn, vừa rồi con đột nhiên không thấy người nữa."

"Ta ở chỗ này." Lâm Từ Khanh trầm thấp đáp, trong cổ họng khô khốc, chần chờ nắm lấy tay Quý Tịch, "Đừng sợ."

===================================
Cuối cùng sư tôn cũng đã biết dục niệm của mình rồiiiii~~ Nên đổi xưng hô gì đây các nàng¯\_(ツ)_/¯. Online đợi gấp!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net