Phần Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


18-6 [1961 New York]

Vào buổi tối nó ở đó: đột nhiên nó ở đó, ngập tràn căn phòng, cảm thấy mãnh liệt của vẻ đẹp, quyền năng và dịu dàng. Những người khác nhận biết nó.

19.

Suốt đêm nó ở đó mỗi khi tôi thức giấc. Đầu nặng nề khi đang đi tới máy bay [để bay đến Los Angeles]. – Lọc sạch bộ não rất cần thiết. Bộ não là trung tâm của mọi giác quan; giác quan càng tỉnh táo và nhạy cảm bao nhiêu bộ não càng sắc bén bấy nhiêu, nó là trung tâm của ký ức, quá khứ; nó là kho lưu trữ của trải nghiệm và hiểu biết, truyền thống. Vì vậy nó bị giới hạn, bị quy định. Những hoạt động của nó được lên kế hoạch, được cân nhắc cẩn thận, được lý luận, nhưng nó vận hành trong giới hạn, trong thời gian-không gian. Vì thế nó không thể sáng chế hay hiểu rõ cái gọi là tổng thể, nguyên vẹn, toàn bộ. Cái tổng thể, cái nguyên vẹn là cái trí; nó trống không, hoàn toàn trống không và do bởi trống không này, bộ não hiện diện trong thời gian-không gian. Chỉ khi nào bộ não tự lau chùi sạch sẽ những quy định, ham muốn, ganh tị, tham vọng của nó; chỉ sau đó nó có thể hiểu rõ cái tổng thể. Tình yêu là tổng thể này.

20.

Trong xe hơi trên đường đến Ojai,[1], lại nữa nó bắt đầu, áp lực và cảm thấy của bao la vô hạn. Người ta không đang trải nghiệm bao la này; đơn giản là nó ở đó; không có trung tâm từ đó hoặc trong đó trải nghiệm đang xảy ra. Mọi sự vật, xe cộ, con người, những tấm bảng quảng cáo, rõ ràng thật kinh ngạc và màu sắc có cường độ mãnh liệt. Trên một tiếng đồng hồ nó tiếp diễn và bộ đầu rất nặng nề, đau buốt xuyên thủng bộ đầu.

Bộ não có thể và phải phát triển; sự phát triển của nó sẽ luôn luôn từ một nguyên nhân, từ một phản ứng, từ bạo lực đến không bạo lực và vân vân. Bộ não đã phát triển từ trạng thái sơ khai và dù được trau chuốt, khôn khéo, kỹ thuật như thế nào chăng nữa, nó sẽ vẫn còn trong ngục tù của thời gian-không gian.

Vô danh là khiêm tốn; nó không hiện diện trong sự thay đổi danh tánh, quần áo hoặc đồng hóa cùng cái mà có lẽ là vô danh, một lý tưởng, một hành động anh hùng, quốc gia và vân vân. Vô danh là một hành động của bộ não, vô danh có ý thức; có một vô danh hiện diện cùng sự nhận biết của cái tổng thể. Cái tổng thể không bao giờ trong lãnh vực của bộ não hay ý tưởng.

21.

Thức giấc khoảng hai giờ khuya và có một áp lực kỳ lạ cùng đau buốt khắc nghiệt hơn, càng khắc nghiệt hơn trong trung tâm bộ đầu. Nó kéo dài trên một tiếng đồng hồ và người ta thức giấc nhiều lần bởi sự mãnh liệt của áp lực. Mỗi lần đều có trạng thái ngây ngất đang lan rộng; hân hoan này tiếp tục. – Lại nữa, ngồi trong ghế tại phòng khám nha sĩ, đang chờ đợi, đột nhiên áp lực bắt đầu. Bộ não trở nên bặt tăm; rung động và đầy sinh động; mọi giác quan tỉnh táo; hai mắt đang thấy con ong trên cửa sổ, con nhện, những con chim, những hòn núi xanh biếc xa xa. Chúng đang thấy nhưng bộ não không đang ghi lại cảnh thấy. Người ta có thể cảm thấy bộ não đang run rẩy, việc gì đó sinh động khác thường, rung động và vẫn thế hoàn toàn không đang ghi lại. Áp lực và đau buốt thật mạnh mẽ và cơ thể đúng là không còn hoạt động, thiếp đi trong thanh thản.

Nhận biết tự phê bình rất cần thiết. Tưởng tượng và ảo tưởng gây biến dạng sự quan sát rõ ràng. Ảo tưởng sẽ luôn hiện diện, chừng nào khao khát cho sự tiếp tục của vui thú và sự chấm dứt của đau khổ vẫn còn hiện diện; sự đòi hỏi có những trải nghiệm vui thú tiếp tục hay được nhớ lại; sự lẩn tránh của đau khổ, phiền muộn. Cả hai thứ này nuôi dưỡng ảo tưởng. Muốn xóa sạch hoàn toàn ảo tưởng, vui thú và đau khổ phải được hiểu rõ, không phải bằng kiềm chế hay thăng hoa, đồng hóa hay phủ nhận.

Chỉ khi nào bộ não yên lặng mới có thể có sự quan sát đúng đắn. Liệu bộ não có thể yên lặng? Nó có thể khi bộ não, đang nhạy cảm cao độ, mà không có khả năng gây biến dạng, nhận biết một cách thụ động.

Suốt buổi chiều áp lực vẫn liên tục.

22.

Thức giấc nửa đêm và có đang trải nghiệm của một trạng thái đang trải rộng vô hạn của cái trí; chính cái trí là trạng thái đó. "Đang cảm thấy" của trạng thái này được lột bỏ mọi cảm tính, mọi cảm xúc, nhưng rất thực tế, rất thực sự. Trạng thái này tiếp tục trong một khoảng thời gian đáng kể. – Suốt cả sáng nay, áp lực và đau buốt thật khắc nghiệt.

Hủy diệt là cốt lõi. Không phải hủy diệt nhà cửa và những sự vật nhưng hủy diệt những mưu kế và những phòng vệ thuộc tâm lý, thần thánh, những niềm tin, sự lệ thuộc vào những giáo sĩ, những trải nghiệm, những hiểu biết và vân vân. Nếu không hủy diệt tất cả những thứ này không thể có sáng tạo. Chỉ trong tự do sáng tạo đó mới hiện diện. Một người khác không thể hủy diệt những phòng vệ này cho bạn; bạn phải phủ nhận nhờ vào sự nhận biết đang hiểu rõ về chính mình riêng của bạn.

Cách mạng, thuộc xã hội, thuộc kinh tế, chỉ có thể thay đổi những sự vật và những quy định phía bên ngoài, trong những vòng tròn đang thâu hẹp hoặc đang lan rộng, nhưng nó sẽ luôn luôn ở trong lãnh vực bị giới hạn của sự suy nghĩ. Để có được sự cách mạng tổng thể, bộ não phải từ bỏ tất cả cơ chế bí mật, phía bên trong của uy quyền, ganh tị, sợ hãi và vân vân của nó.

Sức mạnh và vẻ đẹp của một lá non là tánh mong manh của nó đối với sự hủy diệt. Giống như một lá cỏ nhú lên vỉa hè, nó có sức sống chống cự lại cái chết bất ngờ.

23.

Sáng tạo không bao giờ trong bàn tay của cá thể. Nó hoàn toàn kết thúc khi tánh cá thể, với những khả năng, những năng khiếu, những kỹ thuật và vân vân của nó, thống trị. Sáng tạo là chuyển động của bản thể không biết được của cái tổng thể; nó không bao giờ là sự diễn tả của một mảnh.

Ngay khi người ta đang đến giường, có trạng thái phong phú tràn ngập giống như tại ngôi nhà il L.[2] Nó không những ở trong phòng mà dường như bao phủ quả đất từ chân trời sang chân trời. Nó là một phước lành.

Áp lực, cùng đau buốt kỳ lạ, có mặt ở đó suốt buổi sáng. Và nó tiếp tục trong buổi chiều.

Ngồi trong ghế của phòng khám nha sĩ, người ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn qua hàng giậu, cần ăn-ten TV, cột điện báo, vào những hòn núi xanh biếc. Người ta đang nhìn không chỉ bằng hai mắt nhưng còn bằng toàn bộ đầu của người ta, như thể từ phía sau bộ đầu, bằng đang hiện diện toàn bộ của người ta. Nó là một trải nghiệm lạ thường. Không có trung tâm từ đó quan sát đang xảy ra. Những màu sắc và vẻ đẹp và những đường viền của núi non cực kỳ mãnh liệt.

Mọi máy động của suy nghĩ phải được hiểu rõ; vì mọi suy nghĩ là phản ứng và bất kỳ hành động nào từ phản ứng chỉ có thể gia tăng rối loạn và xung đột.

24.

Áp lực và đau buốt ở đó suốt ngày hôm qua; tất cả nó đang trở nên khá rầy rà. Khoảnh khắc người ta có một mình, nó bắt đầu. Và ham muốn cho sự tiếp tục của nó, bất kỳ thất vọng nào nếu nó không tiếp tục đều không hiện diện. Đơn giản nó chỉ ở đó dù người ta mong muốn hay không. Nó vượt khỏi mọi lý luận và suy nghĩ.

Làm một việc gì đó vì lợi ích của chính nó có vẻ quá khó khăn và hầu như không được hoan nghênh. Những giá trị xã hội được đặt nền tảng trên sự làm việc vì lợi ích của một việc khác. Điều này dẫn đến sự hiện diện cằn cỗi, một sống không bao giờ trọn vẹn, tổng thể. Đây là một trong những lý do của sự bất mãn gây ra không hiệp thông.

Được thỏa mãn thật xấu xa nhưng không thỏa mãn lại nuôi dưỡng oán hận. Sống đạo đức vì mục đích lên được thiên đàng hay đạt được sự công nhận của những tiêu chuẩn kính trọng, của xã hội, khiến cho sống thành một cánh đồng cằn cỗi chỉ được cày xới lặp đi lặp lại mà không bao giờ được gieo hạt. Trong bản thể của nó, hoạt động làm việc gì đó vì lợi ích của một việc khác này là một loạt phức tạp của những tẩu thoát, những tẩu thoát khỏi chính mình, khỏi cái gì là.

Nếu không đang trải nghiệm bản thể đó, không có vẻ đẹp. Vẻ đẹp không chỉ trong những sự vật bên ngoài hay trong những ý tưởng, những cảm thấy và những suy nghĩ bên trong; có vẻ đẹp vượt khỏi suy nghĩ và cảm thấy này. Chính bản thể này là vẻ đẹp. Nhưng vẻ đẹp này không có đối nghịch.

Áp lực tiếp tục và sự căng thẳng ở phần đáy của bộ đầu và nó gây đau buốt.

25.

Thức giấc nửa đêm và phát giác cơ thể hoàn toàn cứng ngắt, nằm ngửa duỗi người thật thẳng, không cựa quậy; tư thế này đúng là đã được duy trì trong một thời gian. Áp lực và đau buốt có ở đó. Bộ não và cái trí cực tĩnh. Không có phân chia giữa chúng. Có một cường độ mãnh liệt của sự yên tĩnh lạ thường, giống như hai máy phát điện lớn đang chuyển động hết công suất; có một độ căng kỳ lạ nhưng không có sự căng thẳng trong đó. Có một cảm thấy bao la về toàn sự vật và một quyền năng không có phương hướng lẫn nguyên nhân và vì vậy không có tàn bạo và nhẫn tâm. Và nó tiếp tục suốt buổi sáng.

Trong suốt năm qua hoặc như thế, người ta thường thức giấc, để trải nghiệm, trong trạng thái bị đánh thức, việc gì đó đã xảy ra trong khi ngủ, những trạng thái nào đó của thân tâm. Nó như thể người ta thức giấc chỉ để cho bộ não ghi lại việc gì đang xảy ra. Nhưng lạ lùng thay trải nghiệm đặc biệt này sẽ phai lạt rất mau. Bộ não không đang cất nó trong những cuốn băng ký ức của nó.

Chỉ có hủy diệt và không có thay đổi. Vì tất cả thay đổi là một tiếp tục được bổ sung của cái đã là. Tất cả những cách mạng kinh tế, xã hội đều là những phản ứng, một tiếp tục được bổ sung của cái đã là. Trong mọi cách, sự thay đổi này không hủy diệt được gốc rễ của những hoạt động thuộc cái tôi ích kỷ.

Hủy diệt, theo nghĩa chúng ta đang dùng từ ngữ đó, không có động cơ; nó không có mục đích mà hàm ý hành động vì lợi ích của kết quả.

Hủy diệt tánh đố kỵ là tổng thể và trọn vẹn; nó hàm ý sự tự do khỏi kiềm chế, kiểm soát, và không có bất kỳ động cơ nào.

Hủy diệt tổng thể này có thể thực hiện được; nó ở trong đang thấy toàn bộ cấu trúc của tánh đố kỵ. Đang thấy này không nằm trong thời gian-không gian nhưng ngay tức khắc.

26.

Áp lực và căng thẳng của nó ở đó, rất mạnh mẽ, chiều hôm qua và sáng nay. Chỉ có một thay đổi rõ ràng; áp lực và căng thẳng ở phía sau của bộ đầu, qua vòm miệng đến đỉnh đầu. Một cường độ mãnh liệt của sự yên tĩnh lạ thường tiếp tục. Người ta phải yên lặng chỉ để cho nó bắt đầu.

Kiểm soát trong mọi hình thức gây tai hại cho đang Đang hiểu rõ tổng thể. Một tồn tại bị kỷ luật là một sống của quy phục; trong quy phục không có tự do khỏi sợ hãi. Thói quen hủy diệt tự do; thói quen của suy nghĩ, thói quen của nhậu nhẹt và vân vân dẫn đến một sống nhàm chán và giả tạo. Tôn giáo có tổ chức cùng những niềm tin, những giáo điều và những lễ nghi của nó khước từ cơ hội mở toang vào vô hạn của cái trí. Chính cơ hội này lau sạch bộ não của thời gian-không gian. Sau khi được lau sạch, bộ não có thể sử dụng không gian-thời gian.

27.

Sự hiện diện kia xảy ra tại ngôi nhà il L. có ở đó, đang chờ đợi kiên nhẫn, thật dịu dàng, cùng bao dung vô hạn. Nó giống như ánh sét vào một đêm tối trời nhưng nó ở đó, xuyên thấu, đầy hân hoan.

Cái gì đó lạ thường đang xảy ra cho các cơ quan của cơ thể. Người ta không thể đặt chính xác ngón tay của người ta trên nó nhưng có một thôi thúc, khăng khăng "kỳ lạ"; không cách nào, nó được tự sáng chế, được sinh ra từ sự tưởng tượng. Nó rõ ràng khi người ta yên lặng, một mình, dưới một cái cây hay trong một căn phòng; nó ở đó thật khẩn thiết khi người ta sắp sửa chìm vào giấc ngủ. Nó ở đó khi câu này đang được viết ra, áp lực và căng thẳng, cùng đau buốt thân thuộc.

Sự trình bày theo hệ thống và những từ ngữ về tất cả sự kiện này dường như thật vô dụng; những từ ngữ dù chính xác bao nhiêu, sự diễn tả dù rõ ràng bao nhiêu, không chuyển tải sự kiện thực sự.

Có một vẻ đẹp tuyệt vời và không thể diễn tả được trong tất cả sự kiện này.

Chỉ có một chuyển động trong sự sống, cả bên ngoài và bên trong; chuyển động này không thể phân chia, mặc dù nó bị phân chia. Bị phân chia rồi, hầu hết mọi người tuân theo chuyển động bên ngoài của hiểu biết, những ý tưởng, những niềm tin, uy quyền, an toàn, thành công và vân vân. Phản ứng lại việc này, người ta theo đuổi một sống tạm gọi là bên trong, cùng những ảo tưởng, những hy vọng, những khát vọng, những huyền bí, những xung đột, những thất vọng của nó. Vì chuyển động này là một phản ứng, nó xung đột với cái bên ngoài. Thế là có mâu thuẫn, cùng những đau khổ, những lo âu và những tẩu thoát của nó.

Chỉ có một chuyển động duy nhất, cả bên ngoài lẫn bên trong. Cùng đang hiểu rõ cái bên ngoài, ngay đó chuyển động bên trong bắt đầu, không trong đối nghịch hay trong mâu thuẫn. Vì xung đột bị loại bỏ, bộ não, mặc dù thật nhạy cảm và tỉnh táo, trở nên yên lặng. Sau đó chỉ chuyển động bên trong là có giá trị và ý nghĩa.

Từ chuyển động này có một quảng đại và từ bi mà không là kết quả của lý luận và tự phủ nhận có mục đích.

Bông hoa mạnh mẽ trong vẻ đẹp của nó vì nó có thể bị bỏ quên, bị gạt đi, hoặc bị dập nát.

Người tham vọng không biết vẻ đẹp. Đang cảm thấy của bản thể là vẻ đẹp.

28.

Thức giấc nửa đêm la hét và rên rỉ; áp lực và căng thẳng, cùng đau buốt lạ lùng của nó, thật dữ dội. Đúng là nó đã diễn tiến trong một khoảng thời gian và nó tiếp tục trong một khoảng thời gian sau khi thức giấc. Tiếng la hét và rên rỉ xảy ra khá thường xuyên. Những tiếng này không thoát ra do sự ăn uống khó tiêu. Đang ngồi trong ghế phòng khám nha sĩ, trong khi chờ đợi, toàn sự việc đó lại bắt đầu và đang xảy ra, trong buổi chiều, khi trang này đang được viết. Sự việc đó dễ nhận biết hơn nhiều khi người ta ở một mình hoặc trong một nơi đẹp đẽ nào đó hoặc thậm chí trong một đường phố ồn ào, bẩn thỉu.

Cái được gọi là thiêng liêng không có chất lượng riêng biệt. Một viên đá trong một ngôi đền, một hình ảnh trong một nhà thờ, một biểu tượng không là thiêng liêng. Con người gọi chúng là thiêng liêng, cái gì đó linh thiêng phải được thờ phụng do bởi những thôi thúc, những sợ hãi và những ước mong phức tạp. "Thiêng liêng" này vẫn còn trong lãnh vực của suy nghĩ; nó được dựng lên bởi suy nghĩ và trong suy nghĩ không có gì mới mẻ hay thiêng liêng. Suy nghĩ có thể sắp xếp vào chung những phức tạp của những hệ thống, những tín điều, những niềm tin, và những hình ảnh, những biểu tượng, những kế hoạch của nó không thiêng liêng gì hơn những bản sơ đồ của một ngôi nhà hay mẫu thiết kế của một máy bay mới. Mọi kế hoạch này vẫn còn trong những ranh giới của suy nghĩ và không có gì thiêng liêng hay huyền bí về nó. Suy nghĩ là vật chất và nó có thể bị biến thành bất kỳ thứ gì, xấu xí – đẹp đẽ.

Nhưng có một thiêng liêng không thuộc suy nghĩ, cũng không thuộc một cảm thấy được làm sống lại bởi suy nghĩ. Nó không thể bị công nhận bởi suy nghĩ cũng như nó không thể bị sử dụng bởi suy nghĩ cho một mục đích nào đó. Suy nghĩ không thể diễn tả nó. Nhưng có một thiêng liêng, dửng dưng với bất kỳ biểu tượng hoặc từ ngữ nào. Nó không thể truyền đạt được. Nó là một sự kiện.

Một sự kiện phải được thấy và đang thấy đó không qua từ ngữ. Khi một sự kiện được diễn giải, nó không còn là một sự kiện; nó trở thành cái gì đó hoàn toàn khác biệt. Đang thấy có tầm quan trọng nhất. Đang thấy này vượt khỏi không gian-thời gian; nó xảy ra ngay lúc này, tức khắc. Và cái gì đã được thấy không bao giờ được thấy lại giống như thế. Không có lặp lại hoặc đang chờ đợi xảy ra.

Thiêng liêng này không có người sùng bái, người quan sát suy gẫm về nó. Nó không ở ngoài chợ để được mua bán. Giống như vẻ đẹp, nó không thể được thấy qua đối nghịch của nó bởi vì nó không có đối nghịch.

Sự hiện diện đó có mặt ở đây, đang ngập tràn căn phòng, đang đổ đầy những quả đồi, vượt qua sông biển, đang bao bọc quả đất.

Đêm qua, như nó đã xảy ra một lần hoặc hai lần trước kia, cơ thể chính xác là một cơ quan và không còn gì nữa, đang vận hành, trống không và bất động.

29.

Áp lực và căng thẳng của đau buốt ở đó; nó như thể là, sâu thẳm bên trong, một giải phẫu đang xảy ra. Nó không được khai triển qua ý muốn riêng của người ta, dù là một ý muốn nhỏ nhoi đến chừng nào. Người ta đã cố ý và trong một khoảng thời gian đi vào nó, thật sâu. Người ta đã cố gắng thúc giục nó; cố gắng gây ra nhiều điều kiện khác nhau phía bên ngoài, ở một mình và vân vân. Vậy mà không có gì xảy ra. Tất cả việc này không phải là việc gì đó mới xảy ra.

Tình yêu không là quyến luyến. Tình yêu không nhượng bộ đau khổ. Tình yêu không có thất vọng hay hy vọng. Tình yêu không thể được làm cho kính trọng, một phần của cái khung xã hội. Khi tình yêu không hiện diện, mọi hình thức của tổn thương tâm lý bắt đầu.

Sở hữu và bị sở hữu được nghĩ là một hình thức của tình yêu. Sự thôi thúc muốn sở hữu này, một con người hay một tài sản, không chỉ do những đòi hỏi của xã hội và những hoàn cảnh nhưng còn phát sinh từ một nguồn sâu xa hơn nhiều. Nó xuất phát từ những chiều sâu của cô độc. Mỗi người cố gắng che đậy cô độc này theo nhiều cách khác nhau, nhậu nhẹt, tôn giáo có tổ chức, niềm tin, một dạng hoạt động nào đó và vân vân. Tất cả việc này là những tẩu thoát nhưng cô độc vẫn còn ở đó.

Giao phó bản thân cho một tổ chức nào đó, cho một niềm tin hoặc hành động nào đó là để bị sở hữu bởi chúng, một cách tiêu cực; và một cách tích cực là để sở hữu. Sở hữu tích cực và tiêu cực đang gây lợi lộc, đang thay đổi thế giới và cái tạm gọi là tình yêu. Kiểm soát một người khác, định hình một người khác nhân danh tình yêu là sự thôi thúc muốn sở hữu; sự thôi thúc muốn tìm được bảo đảm, an toàn trong một người khác và sự thanh thản. Quên bẵng mình qua một người khác, qua một hoạt động nào đó dẫn đến sự quyến luyến. Từ quyến luyến này, có đau khổ và thất vọng và từ tâm trạng này có một phản ứng, muốn được tách rời. Và từ xung đột của quyến luyến và tách rời này nảy sinh mâu thuẫn và thất vọng.

Không có tẩu thoát khỏi cô độc: nó là một sự kiện và tẩu thoát khỏi những sự kiện nuôi dưỡng hoang mang và đau khổ.

Nhưng không sở hữu bất cứ thứ gì là một lạ thường, không sở hữu thậm chí một ý tưởng, huống chi là một con người hay một đồ vật. Khi ý tưởng, suy nghĩ, bén rễ, nó đã trở thành một sở hữu rồi và thế là sự đấu tranh tìm kiếm tự do bắt đầu. Và tự do này không là tự do gì cả; nó chỉ là một phản ứng. Những phản ứng bén rễ và sống của chúng ta là mảnh đất trong đó các rễ tăng trưởng. Chặt đứt tất cả những rễ, từ cái này đến cái khác, là một dốt nát thuộc tâm lý. Nó không thể thực hiện được. Chỉ sự kiện, cô độc, phải được thấy và thế là mọi thứ khác tan biến.

30.

Chiều hôm qua khá nặng nề, hầu như không thể chịu nổi; nó tiếp tục nhiều tiếng đồng hồ.

Đang dạo bộ, được bao quanh bởi những hòn núi đá, trơ trụi, tím biếc này, đột nhiên có cô đơn. Cô đơn hoàn toàn. Mọi nơi, có cô đơn; nó có sự phong phú thừa thãi vô hạn; nó có vẻ đẹp đó vượt khỏi suy nghĩ và cảm thấy. Nó không đứng yên, nó đang sống, đang chuyển động, đang len lỏi mọi xó xỉnh và ngõ ngách kín đáo. Đỉnh núi đá cao sáng lên màu sắc ấm áp ngà ngà bởi hoàng hôn và cái ánh sáng nhẹ nhàng và màu sắc đó tỏa đầy bầu trời cùng cô đơn.

Nó là cô đơn lạ thường, không phải cô lập nhưng một mình, giống như một giọt mưa ôm trọn tất cả nước của quả đất. Nó không là vui vẻ hay buồn bã nhưng cô đơn. Nó không có chất lượng, hình dạng hay màu sắc; những thứ này sẽ khiến cho nó thành một cái gì đó được công nhận, được đo lường. Nó đến giống như một tia chớp và kết hạt. Nó không nẩy mầm nhưng nó ở đó trong nguyên vẹn của nó. Không có thời gian để trưởng thành; thời gian có gốc rễ trong quá khứ. Đây là một trạng thái không nguyên nhân, không gốc rễ. Vì thế nó hoàn toàn "mới mẻ", một trạng thái không đã là và không bao giờ sẽ là, vì nó đang sống.

Cô lập đã được biết và cô độc cũng vậy; chúng dễ nhận ra bởi vì chúng thường được trải nghiệm, thực sự hay tưởng tượng. Quá quen thuộc với hai trạng thái này nuôi dưỡng sự khinh miệt tự mãn và sự sợ hãi nào đó mà từ đó sinh ra yếm thế và những thần thánh. Nhưng tự cô lập và cô độc không dẫn đến cô đơn; chúng phải được kết thúc, không phải để kiếm được cái gì đó, nhưng chúng phải chết đi tự nhiên như sự héo tàn của một bông hoa mỏng manh. Kháng cự nuôi dưỡng sợ hãi và cả chấp nhận. Bộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net