Chương 3: biến mất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Hà Mễ Sao Phấn Ti

Nguồn : Xà Viện

Dịch : QT, GG, Baidu ....

Edit : 变态的Yuan

Ngô Tà nói với Tiểu ca: nếu em biến mất, anh sẽ biết. Nhưng tôi không phải là Tiểu ca, cũng không quen Ngô Tà. Nếu tôi biến mất trong biến người mênh mông này, liệu có ai biết?

———————————————————

Mùa hè phương nam nhiều mưa rào kèm sấm chớp, lúc ra cửa rõ ràng trời còn xanh thẳm, nháy mắt liền cuồng phong gào thét. Tôi cầm bình giữ nhiệt đứng trước cửa tiệm, vì quên mang dù mà tự nhận xui xẻo.

Trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đuốc nhà nhà bởi màn mưa mà trở nên mờ mịt mông lung. Cái bụng kêu réo kháng nghị, tình huống này vừa không thể hoàn thành nhiệm vụ mà mợ giao, đưa canh cho anh họ, cũng không thể về nhà ăn cơm, mà chỉ có thể đứng đây chờ

Đèn nê-ông trên cửa tiệm sáng rực, không ngừng có người ra ra vào vào, trong đó phần đông là các cô gái xinh đẹp ăn mặc khiêu gợi. Có vài cô thậm chí còn đến gần mời tôi vào chơi. Nhưng bởi vì rất gần với bệnh viện anh họ đang công tác, nên trên người tôi căn bản không mang theo tiền. Nếu không đã sớm đến tạp hóa đối diện mua dù

Lúc tính đi trở về, thì một cô gái mặc đầm liền ngắn cỡn không tay màu hồng đi đến. Váy ngắn là kiểu sườn sám, mặt vải thêu bươm bướm, rất có hương vị Trung quốc cổ điển. Phát hiện tôi đang nhìn cô, cô gái mỉm cười với tôi, quyến rũ xinh đẹp

"Em trai, muốn vào chơi không?"

"Không... không phải, tôi đang tránh mưa thôi" Lời kịch này tôi đã từng nghe qua trước đây, có rất nhiều cô gái đều nói như vậy

"Cũng đúng..." Cô gái lấy một cây dù gấp từ trong túi rồi đưa qua, tôi chú ý thấy trên cánh tay trắng nõn như ngó sen đó có một hình xăm bươm bướm, dưới ánh đèn rực rỡ của đèn nê ông vô cùng yêu diễm

"Vậy nhanh về nhà đi, không nên nán lại chỗ này."

Mùi nước hoa trên người cô gái phả vào mặt, làm tôi cảm thấy có hơi lâng lâng. Khó nhất là từ chối ơn huệ của người đẹp, nói không chừng đây là cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn a

Tôi nhận dù, hỏi: "Vậy tôi làm sao trả cho cô đây?"

Lúc này một chiếc xe ngừng trước cửa, cô gái nhìn thoáng qua xe, rồi từ trong túi lấy ra danh thiếp nhét vào tay tôi, "Trong này có số điện thoại của tôi"

Cô nháy mắt với tôi, cười khẽ bước đến cạnh xe, mở cửa lên xe

Khi đèn hậu của xe vẽ lên một đường cong ánh sáng trong bóng đêm rồi đi xa, tôi còn cảm thấy trong hơi thở vẫn tràn ngập mùi hương trên người cô gái

Đấy vốn chỉ là một nét bút trong cuộc sống. Tôi cũng biết ảo tưởng trong lòng không có khả năng thực hiện, trả dù cho cô gái tốt bụng kia xong, thì sự tình liền kết thúc

Thế nhưng hôm sau khi tôi gọi điện thoại cho cô thì di động lại tắt máy. Thầm nghĩ có thể di động của cô hết pin hoặc có chuyện không tiện bắt máy. Ngày thứ ba, ngày thứ tư đều tương tự như vậy

Trên danh thiếp, ngoài tên và số di động của cô còn viết "Dạ sắc lưu liên" ( quyến luyến sắc đêm). Cửa tiệm mà ngày đó tôi gặp được cô dường như có tên này

Cửa tiệm này buổi tối mới kinh doanh, tôi cầm danh thiếp tới đó tìm người. Nhưng bất kể những cô gái xinh đẹp kia hay quản lý đều nói không có người này. Tôi đeo bám rất lâu, gã quản lý nọ còn cho hai tên bảo an cao to đuổi tôi ra ngoài

Tôi rõ ràng tận mắt nhìn thấy cô đi ra ngoài mà. Chẳng lẽ ngày đó là tôi nhìn thấy ma. Tay siết chặt cái dù kia, ngờ vực và lo lắng trong lòng mãi không thể gạt bỏ

Hôm nay lúc đi qua đoạn đường có 'tay' kia, nghe nói lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi vốn định đi đường vòng, nhưng nhớ lại lời cô gái đến xin dược sám lúc trước, vẫn kiên trì đi nhìn xem

Số lượng của tay hình như tăng thêm, trên cánh tay đã dấy lên khí đen. Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, tình huống này không thể tiếp tục kéo dài nữa.

Về trong tiệm cầm mấy thứ tiền giấy và hoa sen, còn mua ngũ quả, ở góc đường đó bái tế. Cho dù là thứ kỳ quái gì, hy chúng cũng thích những thứ này

Những cái tay đó khua quanh khói trắng như tua bạch tuộc, khói khuếch tán thành hình xoắn ốc, hoa sen gì gì cũng lấy đi. Nhưng 'tay' vẫn tiếp tục trò đùa dai của chúng. Thật không rõ chúng muốn làm gì, cũng không giống như muốn bắt người thế chân

Tôi đành chịu, bọn chúng rốt cục muốn gì chắc phải nhờ lão Trương đến xem thử

Cảm thấy có ánh nhìn rơi trên người, không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không xa đó có hai người gã mặc quân trang, gã đang nhìn là người cao lớn hơn.

Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ diện mạo của hắn. Chính là tầm mắt săc bén đó như đang nhìn con mồi, khiến người tôi cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nhưng làm tôi cảm thấy kinh ngạc là gã trẻ tuổi đeo kính còn lại. Phía sau hắn có hai tiểu quỷ đi theo

Tôi làm bộ không nhìn thấy bọn họ, tiếp tục thắp nhang. Hai tiểu quỷ bộ dáng trẻ con kia rất tinh nghịch, cứ nhao nhao ầm ỹ, rất vui sướng chạy thẳng về phía tôi. Không ngừng xoay quanh tôi, lại cúi người làm mặt quỷ. Tôi làm như không thấy, chúng nó lại bắt đầu hít sâu khói nhang

[ ăn ngon, siêu ăn ngon a. ]

[ thư thư, ta muốn ăn cái này. Mua cho ta, mua cho ta đi. ]

Mấy tiểu quỷ này chạy về lôi kéo người trẻ tuổi đeo kính. Hắn bất đắc dĩ, đành phải đánh tiếng với đồng nghiệp, rồi đến nói với tôi: "Cậu bạn, cậu mua nhang ở đâu đấy?"

Tôi thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để đẩy mạnh tiêu thụ. Chính là biểu hiện bên ngoài vẫn duy trì vẻ đề phòng, "Chú hỏi cái đấy để làm gì? Chú cũng muốn thắp nhang?"

Quân nhân bình thường đều không tin thứ này. Khi tôi phát hiện người này nuôi tiểu quỷ, tam quan lần thứ hai bị đả kích. Chẳng qua ngẫm lại cũng thấy đúng, con người hiện tại thích nuôi vài loại thú cưng quái dị, tỷ như con gián, Totoro vân vân. Cho dù là quân nhân có sở thích này cũng không kỳ quái ( địa phủ nhắc nhở ngài: thỉnh chớ đem tiểu quỷ làm thú cưng)

"Mua cho người trong nhà" Nghe hắn nói như vậy, tiểu quỷ phía sau đều giơ tay hoan hô

"Kỳ thật nhang đấy là của tiệm nhà tôi. Anh có thể đến mua trong giờ kinh doanh." Đang lúc tôi chuẩn bị đưa một tấm danh thiếp tự chế cho hắn, một giọng nam mạnh mẽ xen vào

"Anh nha, quá chiều chúng nó rồi"

Gã quân nhân cao to vữa này chậm rãi đi tới. Người này không chỉ dáng cao, hơn nữa còn rất khôi ngô, quân trang phẳng phiu không thể giấu được thân thể cường tráng của hắn. Thắt lưng da quanh eo, giày lính đen bóng, uy phong lẫm lẫm, trên người tràn ngập khí chất nghiêm nghị. Rất khó tưởng tượng một kẻ chưa từng vào chiến trường sẽ có khí thế mãnh liệt như thế trên người

Hai tiểu quỷ kia rất sợ hắn, lập tức lui đến thật xa

Trước kia tôi có nghe quỷ sợ những quân nhân và cảnh sát có ý chí kiên định, trên người có mang sát khí. Hiện tại xem ra quả nhiên không giả. Ngay cả những cái 'quái tay' kia cũng không dám tới gần

Nhưng thật kỳ quái, vì sao quân nhân lại mặc quân trang đi lung tung? Chẳng lẽ bọn họ đang làm nhiệm vụ? Tôi cố ý liếc một chút đai lưng của bọn họ, cũng không treo súng gì gì.

Đáng ra thanh niên đeo kinh đang chuẩn bị nhận tấm card trên tay tôi, nhưng người nọ đã dùng tốc độ không nhìn rõ cướp đi

"Hữu duyên đường. Là tiệm nhang đèn sao?" Người nọ đeo kính đen, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang rất hứng thú đánh giá tôi

Bị hắn nhìn chằm chằm làm tôi cảm thấy mình giống như con thú nhỏ bị thợ săn theo dõi, không rét mà run. Người đàn ông này tương đối nguy hiểm, phải tránh xa hắn. Chính là tôi lại không thể nói rõ hắn nguy hiểm chỗ nào

"Đúng vậy. Chú quân nhân, nếu các chú có nhu cầu, hoan nghênh đến xem"

Tôi đốt xong đồ, vỗ vỗ hai tay chuẩn bị chạy lấy người. Hai người này có điểm kỳ quái, tôi vẫn là không nên dây vào bọn họ. Thậm chí còn hơi hối hận vì sao lại đưa danh thiếp cho bọn họ

"Chờ một chút."

Cổ tay bị người ta dùng sức kiềm chế dùng sức giữ chặt, tôi nhất thời mất thăng bằng ngã về phía sau, đụng vào lồng ngực rắn chắc phía sau. Cảm giác hơi thở của người nọ kề vào cổ tôi ngửi một chút

Dường như nghe thấy đối phương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu 'thơm quá'. Trong lòng tôi cả kinh, toàn thân phát lạnh, thình lình dùng sức đẩy người nọ ra, bỏ chạy một mạch không dám quay đầu

X, hôm nay thế nhưng gặp phải biến thái! Trở lại trong tiệm mới nhớ ra, trên danh thiếp đưa cho bọn hắn có địa chỉ nơi này, nếu tên biến thái kia tìm đến...

Rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa

Buổi tối dẹp tiệm về nhà, trong ngõ không có đèn đường, chỉ dựa vào ánh đèn xuyên qua cửa sổ của các hộ gia đình hai bên để nhìn đường. Tôi tính bước nhanh hơn, nhưng bị thứ gì đó bắt lấy cổ chân

Trong bóng đêm, một cái tay trắng nõn thò ra từ mặt đá nhám, móng tay đỏ tươi trong bóng đêm vừa quỷ dị lại yêu diễm. Cánh tay phụ nữ này từ từ bò lên đùi tôi

Tuy là đã thấy rất nhiều ma, tôi cũng còn không quá sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy 'thứ' trước mắt, tôi vẫn sởn gai ốc.

Trên mặt đường đá nhám bò ra mấy đoạn tay gãy, còn có cẳng chân, tứ chi gì gì rơi rụng khắp nơi. Một cái đầu phụ nữ lăn qua lăn lại trên mặt đất, há miệng muốn nói chuyện nhưng lại phun ra lượng lớn máu tươi

Tôi bắt đầu nghĩ mình gặp ảo giác. Đang lúc muốn lao ra khỏi con hẻm, thì trên đỉnh đầu truyền đến tiếng khóc, phía trên nhỏ nước xuống mặt tôi. Tôi dùng tay chùi một cái, phát hiện đầy tay máu tươi

"Oa ~~~" tôi hét to rồi chạy như điên, dưới chân bị cái tay kia quấy lấy, cả người ngã dập mật.

"Cầu xin các cô đừng bám lấy tôi! Nam mô A di đà phật, đại từ đại bi Quan Thế Âm, Tề Thiên đại thánh tôn Ngộ Không, siêu nhân siêu nhân điện quang..."

Tôi đem các danh hào đánh quái bắt yêu lợi hại trong lòng toàn bộ tụng ra. Nhưng tiếng khóc kia lại càng lúc càng thê lương. Huyết lệ rơi xuống càng lúc càng nhiều

"Giúp giúp chúng tôi... Cứu cứu chúng tôi..."

Giọng nói đó rất đáng thương, khiến người ta không khỏi mềm lòng. Trẻ con than đói, phụ nữ khóc lóc là âm thanh khiến người ta không nhẫn tâm nghe nhất trên đời. Theo tiếng động ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với một gương mặt chảy huyết lệ, vô cùng bi thương tuyệt vọng

Một phụ nữ, nửa người trên nằm ghé trên hoa sen trôi nổi giữa không trung. Đầu hợp với một bên bả vai, chỉ một cánh tay bám vào một bên hoa sen. Cổ tay trắng nõn này với cái tay thò ra từ mặt đường giống nhau, đều là ngón tay tô màu đỏ tươi, đều là ngón tay thon dài xinh đẹp. Trên cánh tay có một hình xăm bươm bướm xinh đẹp

"Cô... cô sao lại như vậy?" Gương mặt của người phụ nữ vì đau đớn mà dữ tợn đến mất đi dáng vẻ ban đầu, nhưng hình xăm bươm bướm kia, tôi vừa nhìn đã nhận ra

Gương mặt của người phụ nữ đột nhiên từ bi thương chuyển sang phẫn nộ, trong ánh mắt màu máu tràn ngập oán hận, "Là bọn chúng... là bọn chúng giết chúng tôi... phải báo thù... phát bắt bọn chúng trả giá..."

"... Tìm được chúng tôi... Phát hiện chúng tôi..." Người phụ nữ kia giữ chặt cổ tay tôi, "Nhất định!"

"Oa ——" tôi bật người dậy, phát hiện mình đang ngồi trên giường, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Dùng tay lau đi mồ hôi lạnh, chợt phát hiện trên cổ tay có năm dấu tay màu đen.

Ngày hôm sau, tôi vẫn cảm thấy bồn chồn, nên quyết định không đi mở cửa tiệm. Thì ra dưới mặt đường kia là thứ như vậy, tôi giải quyết không được, đành báo án

Nhưng đến trước cục cảnh sát tôi lại do dự. Tôi nên nói thế nào đây, có ma nhờ tôi đến giải oan? Có phải đang quay 'Bao thanh thiên' đâu. Hơn nữa tôi còn chưa rõ chỗ nào dưới mặt đường có 'đồ'

Bọn họ chỉ muốn có người phát hiện ra vụ án này mà thôi, chứ không phải thật sự muốn làm ác hại người. Nhưng nếu không giải quyết sớm, oán khí của những phụ nữ đó sẽ càng lúc càng lớn, sẽ càng có nhiều kẻ hy sinh hơn.

Chẳng qua, cái cục cảnh sát này cũng quá 'bẩn' đi...

Tôi vẫn luôn tin rằng không có con ma nào dám diễu võ giương oai trên đầu cảnh sát. Thế nhưng ngoài cửa lớn của cục cảnh sát này lại có một đống ma. Không ít là tới giải oan. Nhưng cũng có khá nhiều du hồn, đang lượn tới lượn lui tìm ăn. Còn có thể nghe thấy bọn chúng thảo luận chuyện xàm của cảnh sát

Nào là gã người mới đợt này quá ngu, nào là lão cục trưởng lại bị bà xã phạt quỳ bàn chà, cảnh sát gì đó bị con nữ quỷ kia ám linh tinh. Cũng không ít kẻ đang kêu gào đói nha đói nha, ngày hôm qua không ai đến thắp nhang, nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận. Tôi đây mới phát hiện dưới gốc đại thụ cạnh cảnh cục thế nhưng có một cái miếu nhỏ. Thật là một sự kết hợp kỳ quái

Tôi bước vào cửa lớn, tiểu thư tiếp dân thân mật hỏi tôi có phải muốn báo án không

"Đúng vậy" Tôi ngồi xuống, nữ cảnh kia bắt đầu ghi chép. Sau khi hỏi xong những thông tin cơ bản, liền bắt đầu tiến vào chuyện chính

"Thưa ngài, xin hỏi án muốn báo là..."

"Án giết người."

Nữ cảnh hơi giật mình, "Xin hỏi là tự thú à?"

"Không phải" Tôi cuống quít lắc đầu, "Là báo án. Báo án nha!"

"Mời ngài tường thật tỉ mỉ chi tiết vụ án" Vẻ mặt của cô ta trở nên rất thận trọng, thậm chí còn bấm ghi âm

"Có mấy cô gái bị giết, tình huống chi tiết tôi không rõ lắm"

"Di thể đang ở đâu?"

"Chắc là đang ở dưới mặt đường"

"Vị trí cụ thể? Đã đào lên rồi sao?"

"Vị trí cụ thể thì tôi không biết. Bởi vì chưa đào lên"

"Bị hại như thế nào? Thân phận người bị hại?"

"Không biết."

"Thời gian bị hại là?"

"Không biết."

"Đối tượng tình nghi là hung thủ..."

"Không biết."

Hỏi ba lần tôi đều không biết, nhưng nữ cảnh vẫn rất bình tĩnh như trước. "Thưa ngài, anh có biết hình phạt cao nhất khi báo án giả là gì không?"

"Không biết."

Trên đầu cô gái rõ ràng xuất hiện một chữ thập (╬ ̄皿 ̄) , nụ cười cũng trở nên méo mó. Rõ ràng là cánh hoa xinh đẹp như vậy nha.

"Đừng nóng giận, phấn của cô sắp rớt rồi kìa"

Tôi dường như nhìn thấy ngọn lửa hừng hực bùng lên sau lưng đối phương. Nhưng mặt cô vẫn duy trì nụ cười méo mó kia. "Thưa ngài, mời ngài để lại số điện thoại, sau này chúng tôi sẽ liện hệ với anh"

Tôi biết là sẽ thế mà, trong tay không có chứng cứ, người ta mới không thèm để ý đến tôi. Xem ra đành phải nhờ vả lão Trương thôi. Hy vọng phí của hắn sẽ không quá đắt.

Nhưng đúng lúc này, có một lão già nổi giận đùng đùng nhào tới, "Hôm qua thằng ngu nào trực ban?"

"Chào Trần lão cục trưởng" Cô tiếp dân, các cảnh sát đều đứng lên chào ông lão

"Rốt cục là thằng khốn nào. Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự là trị thẳng tay!"

Các nữ cảnh vội mời ông lão ngồi xuống, lại rót trà còn mở quạt. Đãi ngộ giữa tôi và lão thật là như trên trời dưới vực nha. Trong chốc lát gã cảnh sát nổi danh kia đi ra, chế phục nhếch nhác, chắc mới bị người ta kéo từ ký tức xá lên. Hoảng sợ chào ông lão, "Báo cáo, tối qua là tôi trực ban"

"Tối qua cậu đã làm gì?"

"Không làm gì nha?" Dưới tầm mắt nghiêm khắc như đao của ông lão, người nọ mờ mịt

"Không làm gì mà mặt ta sẽ như vầy?" Ông lão nghiêng đầu, chỉ vào mặt mình. Trên mặt rõ ràng có một dấu tay năm ngón

"Những 'anh em' ngoài cửa kia sáng nay nổi giận đùng đùng quất ta một tát ở trong mơ"

Tôi suýt nữa phun hết nước trong miệng ra. Nhưng những người khác dường như tập mãi thành thói quen, đều dùng ánh mắt chất vấn gã cảnh sát kia. Người này vẻ mặt vô tội, bối rối không biết làm sao

"Cái kia..."

Vài ánh mắt sắc bén như dao cạo lập tức quét đến trên người tôi. Sát khí của cảnh sát quả nhiên rất ghê gớm, tôi thầm hối hận mình cớ gì lại mở miệng nha. Nhưng lỡ bắt chuyện rồi thì phải nói tiếp thôi

"Hắn không thắp nhang cho bọn chúng"

"Đúng rồi, hôm qua quên" Gã cảnh sát trẻ tuổi vỗ đầu. Kết quả bị ông lão tức giận gắt lên, "Còn không mau đi!"

"Dạ" Cảnh sát cúi chào một cái liền lập tức chạy ra ngoài. Ông lão kia nhìn về phía tôi, đang muốn nói gì đó, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một chuỗi leng keng trong trẻo

"Trần lão, ngọn gió nào thổi ông tới vậy?" Hai gã đàn ông mặc thường phục đi đến, người nói chuyện là gã đi phía trước

"Thói quen. Không đến đây một chút thì lại cảm thấy khó chịu" Ông lão nhìn thấy người nọ thì dường như rất vui vẻ, "Chúc mừng anh gần đây liên tục phá hai vụ án. Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử"

Người nọ cùng ông lão khách sáo hai câu, tầm mắt lại rơi xuống phía tôi. Bộ dáng người này rất đẹp trai, mày rậm mắt sáng, anh khí bức người, chính khí lẫm liệt. Có chút cảm giác đại hiệp cổ đại

Chẳng qua ánh mắt của hắn thật nghiêm khắc, bộ dáng rắn mặt không thích đùa, khiến người ta cảm thấy khó thân cận. Nói thế nào nhỉ, các nữ sinh hiện đại hẳn sẽ gọi hắn 'Khốc ca'

Tôi phát hiện trên người hắn có một luồng sáng vàng, tuy rằng trên người anh họ cũng có chút ánh sáng trắng nhu hòa, nhưng không chói mắt như của hắn. Các hồn ma dường như cũng không thích tới gần gã có ánh sáng trên người

"Hắn là..."

Dưới ánh nhìn chăm chú của người này, mọi người lập tức dời lực chú ý sang người tôi. Bị năm gã cảnh sát cùng lão cục trưởng trừng, 'Áp lê' thật sự làm tôi ăn không vô.

"Tôi tới báo án" Tôi khoát tay, tỏ vẻ mình là một lương dân

"Đúng rồi, anh bạn trẻ. Lúc nãy cảm ơn cậu nha." Ông lão dùng ánh mắt thưởng thức nhìn tôi, "Cậu là con nhà ai?"

Vấn đề cổ quái của ông lão làm tôi sửng sốt một chút, nhưng cảnh sát hỏi thì phải thành thật trả lời, "Tôi họ Đỗ"

"A... Chưa từng nghe qua."

"..." Vậy ông hỏi để làm chi?

"Cậu báo án gì?" Gã đàn ông có ánh sáng trên người kia bước tới hỏi

"Án giết người" Không đợi tôi trả lời, nữ cảnh kia đã cướp lời. Còn nhìn tôi bằng vẻ mặt 'chị muốn xem kịch vui'

Gã lập tức nhíu mày, "Phát hiện thi thể ở nơi nào?"

Tôi đang tính nói 'Không biết', thì lại nhớ đến chuyện vừa rồi, chắc mẩm gã này sẽ coi tôi như thằng báo án giả mà bắt lại. Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh họ đen mặt

"Chôn dưới nền đất đường XX. Vị trí cụ thể tôi không thể nói, nhưng tôi có thể dẫn đường" Hiện tại chỉ có thể đánh cuộc một phen

Trong mắt gã mang theo hoài nghi, nhưng ông lão lại nói: "A chính, anh đi với cậu ta một chuyến đi. Thằng bé này có thể đã 'nhìn' thấy cái gì đó"

Lúc ngồi trên xe, gã đàn ông tên A Chính rất nghiêm khắc nói với tôi: "Cậu tốt nhất thành thật một chút, hừ, tôi không tin cái gì quỷ thần đâu"

Cái gì vậy, làm như tôi chính là hung thủ á. Thật quá đáng! Về sau không bao giờ nhận ủy thác kiểu này nữa >_<

"Anh bạn trẻ, đừng sợ. Kỳ thật đội trưởng của chúng tôi không phải đang nghi ngờ cậu đâu. Anh ta chỉ hơi rắn miệng tí thôi" Ông chú ngồi bên cạnh gọi là chú Lâm. Chú là đội viên hình cảnh, mà Chu Chính là đội trưởng của chú ta.

Chú Lâm chỉ cần mở máy hát ra liền không đóng lại được, "Thật ra cục của chúng tôi trước kia là bãi tha ma, cho nên 'anh em tốt' rất nhiều, xảy ra không ít việc lạ. Trần lão đặc biệt tin tưởng mấy thứ kia. Tuy rằng ổng đã về hưu, nhưng khi rãnh rỗi vẫn sẽ đột nhiên chạy đến nói ai ai ai bất kính với 'anh em tốt' hại ổng bị thưởng bạt tai hoặc quấy rầy linh tinh..."

"Cậu vừa rồi làm cái gì, khiến vị lão cục trưởng kia kính trọng vài phần..."

Ổng kính trọng vài phần sao? Thật nhận không ra nha. Chú Lâm còn nói một ít sự kiện kỳ lạ khác trong cục, sau bị Chu Chính trừng mắt, đành phải im tiếng

Đến đường XX, tôi chỉ mấy chỗ có 'tay' vươn ra. Chú Lâm khó khăn, "Anh bạn trẻ, cậu chắc không?"

Tôi gật đầu, chú càng nghi ngờ, "Không đúng nha. Con đường này không phải mới xây, sao lại có chôn xác?" Lại quay đầu hỏi Chu Chính: "Đội trưởng, muốn đập ra kiểm tra phía dưới không?"

Chu Chính nhíu mày nhìn mặt đất, tôi sợ hắn nói tôi báo án giả, tim đập rất nhanh. Không biết vì nguyên nhân nào, những cái 'tay' đó không dám tới gần hắn, mà trốn rất xa

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên chạm phải tầm mắt của tôi. Tim của tôi thiếu chút nữa nhảy lên tận cổ, phải nén lắm mới không kêu lên. Bởi vì ánh mắt kia thật sự sắc bén như dao, so với lúc anh họ tức giận còn đáng sợ hơn gấp trăm lần >_<

"Cống thoát nước."

"A?"

Chu Chính đột nhiên phun ra ba chữ, làm tôi và chú Lâm đều sửng sốt một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đm