Chương 2: Canh cá (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Yêu Hồ Đại nhân (LinhLan601)
*Lưu ý: Toàn bộ tên chương đều do editor tự đặt.

"A?" Đại khái là Sở Trân cũng không nghĩ tới Sở Thiền sẽ nói như vậy, nhất thời ngây ngốc, bộ dáng có chút buồn cười. Nhưng rất nhanh nàng ta lại khôi phục gương mặt tươi cười, có chút mất tự nhiên nhìn thoáng qua con cá trong tay Sở Thiền: "Tỷ tỷ không nấu cơm? Vậy sao tỷ lại làm cá?"

Nói xong còn có chút ghét bỏ nhìn lại chỗ cá đã được xử lí sạch sẽ, cá có cái gì mà ngon, vừa tanh lại vừa lắm xương, lắm vảy.

Sở Thiền rửa lại cá: "Nương sinh bệnh, mới vừa rồi ta đi bốc thuốc còn dư lại chút tiền, chỉ đủ mua con cá, ta tính nấu cho nương ăn."

Thời điểm nàng vừa tới đây, Tôn thị liền ngã bệnh. Trước đó Tôn thị còn cố gắng chống đỡ làm việc nặng, cho nên mấy ngày hôm trước cơm nước vẫn do Tôn thị lo liệu. Buổi sáng hôm nay khi đang làm cơm, Tôn thị liền ngã xuống, lúc này tổ mẫu mới cho Sở Thiền chục xu tiền để nàng đi bốc thuốc.

Nghe xong lời này, Sở Trân liền dùng ánh mắt ''ngươi thật là bất hiếu, mẹ ruột của mình sinh bệnh còn cho nàng ăn thứ này'' nhìn Sở Thiền.

Đương nhiên đây là khi Sở Thiền đưa lưng về phía nàng ta, bằng không Sở Trân cũng không dám trắng trợn khinh thường như vậy.

Sở Thiền không nói lời nào, cũng không muốn quản hai người phía sau. Dù sao hôm nay nàng sẽ không nấu cơm. Nếu là nấu cơm cho tổ mẫu và nương ăn, hoặc là mấy người Chu thị này không nói những lời kia, thì nàng sẽ không nói hai lời mà nấu. Đáng tiếc....

Hơn nữa, theo tính tình Chu thị, trước không nói có tỳ nữ Bình Nhi, nếu hôm nay nàng thật sự nghe theo lời bọn họ đi nấu cơm, chỉ sợ về sau vị mẫu thân này sẽ sai sử nàng càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Thời đại này đã có sinh khương[1], chẳng qua có rất ít người dùng nó để nấu đồ ăn, phần lớn là nấu nước uống để giải trừ hàn khí. Bây giờ đã là mùa thu, thời tiết rét lạnh, gừng cũng không quý cho nên mỗi nhà đều sẽ có một ít. Sau khi ra ngoài gió lạnh, nấu một chén nước gừng có thể làm ấm người, đuổi hàn khí.

[1] Sinh khương: Củ gừng (Lần đầu được nhắc đến nên ta giữ nguyên tên Hán Việt để chú thích cho những ai không biết).

Chỉ là cá đất[2] ở nơi này mùi quá tanh, nếu chỉ dùng gừng thì không thể khử hết mùi đi được. Trong nhà còn có chút trà thô, thứ này cũng không quý, dùng để khử mùi tanh thì không còn gì tốt hơn.

[2] Ở đây để là thổ ngư.

Sở Thiền qua phòng mẫu thân lấy trà thô. Ngày thường trà này đều để Tôn thị dùng lúc mệt mỏi. Lúc này Tôn thị còn đang nghỉ ngơi, Sở Thiền tay chân nhẹ nhàng, chậm rãi ra khỏi phòng.

Khi nàng trở lại phòng bếp, Sở Trân và Bình Nhi vẫn còn ở đây. Trong khi Sở Trân chần chờ không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không, Bình Nhi vẫn luôn lôi kéo tay nàng ta nhắc mãi: "Cô nương, thời điểm người ở Di Châu mười ngón tay không dính nước xuân. Nếu để phu nhân biết, người nhất định sẽ đau lòng."/Editor: Yêu Hồ Đại nhân (wattpad: LinhLan601)/

Sở Thiền lấy cá đã xử lý tốt, thoa một lớp muối ăn, sau lại lấy lá trà đã phao[3] xoa lên thân cá và bụng cá. Lúc này, nàng mới quay đầu lại, cười nói: "Muội muội không cần phải hỗ trợ, ta cũng không nấu cơm. Ta chỉ chờ thuốc nấu xong thì làm chút canh cá cho nương ta mà thôi. Còn ai nên nấu cơm, muội muội qua hỏi tổ mẫu một chút là biết được."

[3] Phao ( 泡 ): phao trà (泡茶), (dùng nước nóng) pha trà.

Sắc mặt Sở Trân có chút đỏ lên nhưng cũng không dám trắng trợn chỉ thị Sở Thiền nấu cơm. Trong lòng nàng ta có chút phẫn hận. Lúc trước khi Sở Thiền bệnh, nàng ta có nghe nói qua về con người Sở Thiền, còn tưởng là một kẻ đầu óc đơn giản dễ đối phó, không nghĩ tới lại dầu muối không ăn như thế này. Mới vừa rồi cha để nàng ta tới đây hỗ trợ, nương lén bảo với nàng ta, chỉ cần nói một hai câu lấy lệ, chứ ngàn vạn lần không được làm việc, hôm nay nhất định phải để cho Sở Thiền nấu cơm. Lúc này nàng ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.

Bình Nhi dĩ nhiên cũng được Chu thị phân phó, vội nói: "Đại cô nương, hai vị phu nhân đều bệnh, Nhị cô nương cũng không thể nấu cơm, người xem, vẫn nên là người nấu thì hơn?"

Sở Thiền đặt chỗ cá đã sơ chế tốt sang một bên, đứng dậy hơi ngửa đầu liếc mắt nhìn Bình Nhi một cái: "Xin hỏi ngươi có phải là tỳ nữ Sở gia?"

Trong lòng Bình Nhi xấu hổ và giận dữ, nhưng vẫn phải trả lời, nàng ta ấp úng nói: "Dạ thưa Đại cô nương, nô tỳ đúng là tỳ nữ Sở gia."

Sở Thiền nở nụ cười: "Ngươi là nha hoàn lại dám sai sử chủ tử làm việc? Cho dù nương ta đang bệnh, hay sau này khi người bình phục, thì chuyện nấu cơm cũng là việc của ngươi. Còn không mau đi nấu cơm, tổ phụ tổ mẫu đều đã đói bụng."

Khuôn mặt Bình Nhi đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận: "Ngươi dựa vào cái gì mà sai sử ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta là tỳ nữ của phu nhân, chỉ hầu hạ phu nhân và cô nương, không phải tỳ nữ của ngươi, không tới phiên ngươi sai sử."

Sở Trân nhíu mày quát: "Bình Nhi, chớ có nói bậy!" Ngoài miệng nói như thế, nhưng trên mặt lại không có nửa phần ý tứ ngăn cản.

Bình Nhi thấy Sở Trân như thế liền biết nàng ta sẽ không trách tội mình, lại càng thêm lớn lối: "Cô nương, nô tỳ đâu có nói sai, nô tỳ là tỳ nữ của phu nhân, chỉ hầu hạ phu nhân và người, nàng ta tính là cái thứ gì chứ."

Sở Thiền bật cười, nha hoàn này cũng thật đủ ngu dốt. Nàng thu hồi ý cười trên mặt, đi đến trước mặt hai người, giơ bàn tay lên tát Bình Nhi một cái, khiến hai người đều ngây ngẩn. Còn không đợi chủ tớ bọn họ phản ứng lại, nàng đã nói: "Nhị nương là bình thê của phụ thân, gả vào Sở gia, sinh là người Sở gia, chết cũng là quỷ Sở gia. Nhị nương đã là người của Sở gia ta thì đừng nói tới một nô lệ được bà ấy mua về như ngươi. Trừ phi ngươi thừa nhận Nhị nương không phải người Sở gia, nếu là như thế, ta sẽ không phân phó ngươi làm việc."

Trên người Bình Nhi này đều là quần áo vô cùng cũ nát, trên tay cũng toàn vết nứt, trong lòng bàn tay đều là các vết chai đóng kén rất to, vừa nhìn liền biết là kẻ thường xuyên phải làm việc nặng. Có thể thấy được, thời điểm ở Di Châu, người làm việc nhà, hầu hạ người khác đều là nàng ta, vậy mà lúc này lại dám ở trước mặt nàng nói những lời như vậy. Nghĩ đến việc này là do Chu thị sai sử, ngược lại nàng càng muốn nhìn xem Bình Nhi này có thể làm gì nàng!

Bình Nhi bụm mặt ngây người, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lắp bắp nói: "Nhưng...nhưng nô tỳ là tỳ nữ của phu nhân......"

Sở Thiền nói: "Nhị nương đã là người Sở gia, ngươi thân là tỳ nữ của Nhị nương, tự nhiên cũng là tỳ nữ Sở gia, hầu hạ chủ tử chính là chức trách của ngươi. Nếu ngươi còn không chịu nấu cơm, ta đành phải đi hỏi Nhị nương một chút, rốt cuộc bà ấy có phải người Sở gia hay không, có phải tỳ nữ bà ấy mua tới, Sở gia chúng ta đều không thể sai sử hay không! Hay là nói, Nhị nương căn bản là không muốn ở cùng phụ thân? Nếu là như thế, ngươi tự nhiên có thể thừa nhận ngươi chỉ là tỳ nữ của một mình Nhị nương."

Thân mình Sở Trân chấn động, quay đầu quát lớn Bình Nhi: "Còn thất thần làm gì? Không mau đi nấu cơm? Chẳng lẽ ngươi muốn để cha ta và tổ phụ tổ mẫu chịu đói!"

Bình Nhi không dám tiếp tục nhiều lời, bụm mặt đi tới bệ bếp bên cạnh rửa sạch cây đậu, bắt đầu nấu cơm.

"Tỷ tỷ." Sở Trân cười gượng: "Nếu Bình Nhi đã đi nấu cơm vậy ta liền qua xem nương trước."

Sở Thiền cũng không hỏi nhiều, trầm mặc gật gật đầu. Chờ Sở Trân đi ra ngoài, chén thuốc của Tôn thị cũng đã nấu xong./Editor: Yêu Hồ Đại nhân (wattpad: LinhLan601)/

Sở Thiền đặt chén thuốc sang một bên, lại lấy một chiếc nồi gốm[4] rửa sạch sẽ, sau đó đặt lên trên bếp lò. Nồi nóng lên, nàng múc vào một muỗng mỡ động vật đã được nấu đông đựng trong vại, chờ mỡ tan ra, thả một lát gừng vào chiên cho dậy mùi, lại cho cá đất đã được trừ bỏ mùi tanh bằng lá trà vào nồi, chiên vàng. Lát sau lại đổ vào một gáo nước lạnh lớn, sau đó đóng nắp nồi để nguyên.

[4] Nồi gốm: Nồi làm từ đất sét nung, hay còn gọi là nồi đất. Các món ăn nấu bằng dụng cụ đất nung thường có hương vị và chất lượng hơn hẳn đồ ăn nấu bằng dụng cụ kim loại.

Như vậy, canh cá nấu bằng nồi gốm sẽ càng tươi ngon.

Sau khi mọi người dần rảnh rỗi, Sở Thiền liền nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Bình Nhi. Tay chân nàng ta rất nhanh nhẹn, lúc này đã bắt đầu nấu cơm đậu.

Một cái tát kia nàng cũng không dùng nhiều sức, lúc này dấu bàn tay trên mặt Bình Nhi đã không còn nhìn ra được. Chính Sở Thiền cũng không hiểu được vì sao mình sẽ động thủ đánh người. Kiếp trước tính tình nàng có chút lạnh nhạt, là một người hiền lành, dù bị người chèn ép cũng không phản bác, càng không cần nói tới việc đánh người. Nhưng mới vừa rồi, nàng vậy mà lại động thủ.

Sở Thiền phát hiện, không chỉ có đầu óc của nàng thông suốt hơn, mà ngay cả tâm địa cũng trở nên cứng rắn, tàn nhẫn hơn.

Thôi, Sở gia như vậy, nếu tâm tính nàng không tàn nhẫn một chút, chỉ sợ không những nguyên chủ sẽ chết, mà ngay cả nương nàng và hai ca ca đều không thể may mắn thoát khỏi.
Nhớ tới hai người ca ca, Sở Thiền liền xoa xoa thái dương. Nàng nghiêng đầu nhìn chén thuốc, thấy đã nguội bớt, lúc này mới bưng qua cho Tôn thị.

Thấy Sở Trân trở về phòng nhưng sắc mặt không tốt, Chu thị ở trước gương đồng nhìn nữ nhi tiến vào, ôn nhu cười hỏi: "Đây là sao vậy? Ai làm cho ngươi sinh khí? Nha đầu Bình Nhi kia đâu, lại chạy tới nơi nào lười biếng rồi? Còn tỷ tỷ ngươi nấu cơm gì? Đại nương ngươi cả ngày đều làm đồ ăn cùng canh đậu nhạt nhẽo, ăn tới trong miệng mùi vị gì cũng không có."

"Đừng nói đến nữa." Sở Trân buồn bực nói: "Tỷ tỷ không nấu cơm, lúc này Bình Nhi đang làm."

Đôi mày lá liễu của Chu thị khẽ nhăn lại: "Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi ta đã dặn ngươi thế nào? Đi vào đó động mồm mép một chút không phải là được hay sao? Còn đứa nha hoàn ngu xuẩn kia, ta đã nói với nó như thế nào, thật đúng là nô tính không thay đổi."

Sở Trân kể lại chuyện vừa xảy ra một lần, Chu thị liền ngẩn ra, sau một hồi mới nói: "Thật là đáng tiếc......"

Cũng không biết rốt cuộc là đáng tiếc cái gì. Chu thị nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: "Không nghĩ tới nha đầu này mồm mép còn rất nhanh nhẹn. Thôi, chúng ta cũng không cần phải tranh chấp chút chuyện nhất thời này, để cha ngươi biết được, lại nói thêm. Hắn vốn dĩ cảm thấy thẹn với bên này, nếu nháo chuyện này đến trước mặt hắn, khẳng định lại muốn giáo huấn chúng ta. Bình Nhi làm thì cứ để nó làm đi, chỉ cần không phải chúng ta làm là được."

Sở Trân cắn môi nói: "A cha đâu? Lại ra cửa tìm việc làm sao? Thật không hiểu được a cha nghĩ như thế nào, bên này nghèo như vậy, vì sao không chịu ở lại Di Châu bên kia. Ở đó có ông bà ngoại, thức ăn cũng tốt hơn nơi này nhiều."

Chu thị cười nói: "Ngươi cái nha đầu này, đừng nói hỗn như vậy. Ở đây mới là nhà của cha ngươi, hắn bị thương phải rút khỏi quân doanh, tự nhiên là nên trở về. Được rồi, lời này cũng không thể nói trước mặt cha ngươi, tránh cho cha ngươi giận dữ."

Qua giờ Thân, Bình Nhi cũng đã nấu cơm xong, liền kêu mọi người ra ăn cơm, lúc này Sở phụ cũng đã trở lại.

Thân mình Sở phụ cao lớn, mặt mày tuấn lãng, diện mạo Tôn thị cũng không tồi. Sở Thiền và hai ca ca đều được kế thừa ưu điểm của cả hai người, bề ngoài rất dễ nhìn. Nhất là Sở Thiền, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ngũ quan đã minh diễm động lòng người.

Lúc này còn không có ghế ngồi, cả nhà ngồi quỳ ở trên giường ăn cơm.

Cơm đậu, dưa muối, món sốt.

Sở Trân và Sở Chí đều ghét bỏ bĩu môi. Tới nơi này vài ngày, ngay cả một chút bọt thịt cũng chưa từng nhìn thấy.

Sở Chí là nhi tử Chu thị hạ sinh, năm nay bảy tuổi.

Sở phụ nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy con trai cả và con trai thứ hai, lập tức nhíu mày nói: "A Duật và A Hoằng đâu? Vì sao đến giờ còn chưa trở về nhà?"

Sở Trân cười nói: "Buổi sáng con nhìn thấy Đại huynh và Nhị huynh ra cửa đi chơi, A Chí còn khóc nháo muốn đi theo hai người."

Nghe vậy, lông mày Sở phụ càng nhíu chặt hơn. Lúc này Sở Thiền mới chậm rãi ngẩng đầu nói: "A cha, mấy ngày nay ta và nương đều bị bệnh, tổ mẫu vì bốc thuốc cho chúng ta mà tiền trong tay không còn bao nhiêu. Tình cảnh trong nhà đã sớm là trứng chọi đá. Đại huynh và Nhị huynh vì lo lắng chuyện này nên ngày ngày mới phải dậy sớm ra cửa tìm việc, nhìn xem có thể kiếm thêm mấy đồng trợ cấp trong nhà hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net