Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:


"Cô tới làm việc cũng được một thời gian rồi, đã thấy quen chưa? Có chỗ nào không thích ứng được không?"

Bây giờ là mười một rưỡi đêm, Phụng Ương vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm bởi vì hơi lạ giường, ngủ đến nửa đêm thì bất đắc dĩ tỉnh lại. Nếu đã tỉnh, dĩ nhiên phải ra ngoài uống cốc nước, hiện tại là đầu thu rồi, rất dễ cảm thấy khô miệng. Có điều cô không nghĩ tới là tại thời điểm nửa đêm canh ba này sẽ gặp phải chủ nhà, mà cái vị đứng đầu một nhà này vẫn đang mặc âu phục phẳng phiu trên người, xem ra là vừa mới vào nhà không lâu, cặp công vụ của anh vẫn còn đặt trên tủ chén đĩa ở phòng bếp.

Chủ nhà Lý Tòng Cẩn hiển nhiên cũng không đoán được sẽ gặp cô vào giờ này, anh vừa vét nốt cái tủ lạnh, đồ ăn thừa đều bưng ở trên tay, chuẩn vị cho vào lò vi sóng hâm lại... Điều này làm cho anh cảm thấy hơi lúng túng.

Hình như luôn rất dễ dàng gặp được cô vào lúc đêm khuya thanh vắng, mà không may là lần nào tình huống của anh cũng đều không hay ho cho lắm. Lần trước là bị coi thành trộm cắp, mà lần này... hình như vẫn giống một tên trộm.

May mà Phụng Ương là một người ít nói, khi đối mặt với tình huống không như mong muốn lại có chút xấu hổ, cô cũng làm như không thấy, cũng sẽ không cố gắng nói cái gì đó để điều hòa không khí, để cho người ta cảm thấy khá hơn một chút, thế nhưng, sự im lặng của cô, lại chính là điều anh cần, tốt nhất là đừng nói bất cứ cái gì cả.

Cô gật đầu với anh một cái, cầm ly rót một ly nước nóng, sau đó nhìn đồ ăn trên tay anh, hỏi:

"Lát nữa anh vẫn phải làm việc, hay là chuẩn bị nghỉ ngơi rồi?"

"Hử?" Lý Tòng Cẩn không hiểu sao cô lại hỏi như vậy.

"Nếu như anh vẫn muốn làm việc tiếp, cần phải bổ sung khá nhiều năng lượng, tôi giúp anh hâm nóng mấy món này. Nếu như là đợi một lát rồi đi nghỉ, tôi khuyên anh nên ăn một ít cháo nhẹ, đối với dạ dày sẽ tốt hơn."

Thì ra là thế. Lý Tòng Cẩn trả lời rất nhanh, "Tôi đợi một lát rồi đi nghỉ. Nhưng tôi thấy trong tủ lạnh không có cháo, cũng không phiền cô tốn thời gian nữa, tôi ăn những thứ này là được rồi."

Phụng Ương nhìn đồng hồ treo trên tường nói, "Hai mươi phút là được rồi. Anh có thể nhân lúc tôi nấu cháo đi tắm thay quần áo gì đấy trước, đợi tới lúc anh xuống, là có thể ăn cháo rồi. Thế nào?"

Nếu cô đã sẵn lòng giúp đỡ, Lý Tòng Cẩn tất nhiên vui vẻ đồng ý. Bụng anh đã réo vang, lúc này cần phải ăn vào đồ nóng, hơn nữa từ tay nghề của cô, thật khiến người ta mong đợi, cái bụng lập tức cảm thấy đói hơn rồi.

"Làm phiền cô rồi. Một lát nữa tôi xuống." Nói xong lập tức đi lên lầu.

Sau đó, quả nhiên sau hai mươi phút, trên bàn ăn có thêm một bát cháo cá lớn một cách kỳ diệu, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm, khiến người ta không nhịn được mà thèm, nếu không phải vì cháo rất nóng, không cách nào ăn miếng lớn, anh thật muốn bê lên húp một hơi vào miệng, để nhanh chóng thỏa mãn nhu cầu của cái dạ dày.

Chỉ là cháo cá rất đơn giản, chính là lấy chỗ canh cá còn lại, khi nấu xong cháo trắng ở trên bếp, đổ vào phủ kín những miếng cá trong nồi cháo, lợi dụng nhiệt độ của cháo, để miếng cá chín trong nháy mắt, rồi rắc rau thơm lên, bánh quẩy và hành hoa, như vậy là làm xong một bát cháo ngon.

Rất ngon. Món ăn đơn giản như này, anh lại cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Tâm trạng của anh rất tốt, mở miệng hỏi Phụng Ương về vấn đề thích ứng ở nơi này của cô. Ban đầu anh không nghĩ muốn hỏi, vào thời điểm nửa đêm canh ba này, nói thế nào cũng không phải là thời cơ tốt để bàn công việc. Câu hỏi này của anh, khiến cho Phụng Ương vốn đang cầm ly nước trở về phòng đành phải dừng bước, quay lại kéo ghế ra, ngồi đối diện với ông chủ.

Mặc dù thời cơ rất không thích hợp, nhưng nếu ông chủ muốn hỏi bây giờ, cô cũng chỉ đành trả lời:

"Nếu đã phải làm việc ở đây nửa năm, tôi nhất định sẽ thích ứng với nơi này."

Nửa năm? Lý Tòng Cẩn nghe vậy ngẩn ra. À, đúng rồi, là nửa năm không hề sai! Khi đó anh ở Singapore, vì vội vàng nhờ bạn bè tìm quản gia tới ngay lập tức, cuối cùng lại sợ quản gia không đủ tư cách đảm nhiệm, thế là chỉ bằng lòng đặt ra hợp đồng nửa năm, giả sử nếu không đủ tư cách, nửa năm sau có thể mời cô rời đi.

Xem ra, dường như cô cũng không có dự định làm lâu dài, phải không?

"... Tôi nghĩ cô sẽ thích ứng được. Chẳng qua, nếu như trong nhà có vấn đề gì, hy vọng cô có thể tìm tôi thảo luận bất cứ lúc nào, tôi sẽ xử lý, ý tôi là, có thể có một vài tình huống sẽ khiến cô chịu ủy khuất, cô đừng âm thầm chịu đựng, có thể nói cho tôi biết."

"Được, cảm ơn." Cô gật đầu, liếc anh một cái rất nhanh, biểu thị nghe thấy rồi, sau đó ánh mắt lại lẳng lặng rũ xuống, nhìn ly nước cầm ở trên tay.

Lúc Lý Tòng Cẩn mở miệng nói ra những lời này, thật ra trong lòng cũng đang đoán xem cô sẽ trả lời thế nào, là nhân cơ hội trách cứ đám người Khải Lâm gây khó dễ? Hay là phàn nàn với anh hai người làm dưới quyền cô không hợp tác? Anh đã quá quen với việc làm thuốc hòa giải của mọi người. Người nhà, đối tác, các đồng nghiệp, nếu có vấn đề gì mà khó có thể quyết định trong chốc lát, cần người khác hỗ trợ phân tích, cung cấp một loạt các quan điểm, hay chỉ là khi muốn tìm một cái thùng rác tâm sự để dốc nỗi lòng vào đó, anh thường là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy là chưa bao giờ tự tiến cử qua chức vụ này, nhưng dường như mọi người tìm đến anh chính là thói quen mà không cần lý do gì. Không nhất định là anh có thể giúp một tay giải quyết vấn đề, nhưng có người nói anh giỏi về lắng nghe, hơn nữa rất kín miệng, thành ra chẳng biết tại sao lại là sự lựa chọn tốt nhất của mọi người khi muốn xả rác.

Kể từ sau khi Khải Lâm và Mẫn Mẫn trở về, mặc dù anh không tận mắt chứng kiến những tình huống gà bay chó chạy trong nhà, nhưng thông qua việc những người khác trong nhà không ngừng gọi điện thoại đến công ty cho anh, cũng coi như là anh đích thân trải qua cảnh đó rồi. Từ vô số cáo trạng trong điện thoại, có thể đoán ra mức độ khó khăn công việc của quản gia mới kia bị những người khác trong nhà hình dung thành ác hình ác trạng.

Vậy thì, tại sao cô ấy chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh chứ?

Anh luôn đi sớm về trễ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống người trong nhà, thời gian qua không có cơ hội gặp mặt nào, cho nên chỉ có thể liên hệ qua điện thoại để giải quyết những vấn đề trong nhà. Không thể không thừa nhận, hai mươi ngày gần đây, điện thoại di động của anh... rất náo nhiệt.

"Cô... không có gì muốn nói với tôi sao?" Anh chờ rất lâu, cháo nóng đều biến thành cháo ấm, hơn nữa anh cũng sắp ăn xong rồi, tại sao cô vẫn chưa bắt đầu kể khổ? Chẳng phải hai người khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần sao? Nếu như cô không thích gọi điện thoại cho người lạ, như vậy có phải nên nắm thật chắc cơ hội mặt đối mặt lúc này hay không?

Phụng Ương giương mắt nhìn anh, cau mày nghĩ một chút, anh đang đợi cô nói cái gì? Không muốn suy nghĩ lung tung, dứt khoát trực tiếp hỏi anh:

"Anh muốn tôi nói gì?"

"Cái gì cũng đều có thể nói. Cô ở nơi này cũng được một thời gian rồi, khi đang quản lý cái nhà này, nếu có ý điều gì cần tôi phối hợp hoặc sắp xếp, cô cứ việc nói, đừng ngại." Anh kín đáo gợi ý.

Chuyện cần anh phối hợp? Chân mày cô vẫn cau lại, trong chốc lát thật sự không nghĩ ra được có cái gì cần phải nói với anh. Thành thật mà nói, đối mặt với anh sẽ khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nếu như có thể, anh cứ tiếp tục đi sớm về trễ, hai bên không gặp nhau còn tốt hơn.

"Phụng tổng quản..."

"Đừng gọi tôi là Phụng tổng quản!" Phụng Ương căn bản vẫn đang cố suy nghĩ, bị anh gọi bằng ba chữ kia mà sợ tới choáng váng, da đầu tê dại, kích động kháng nghị.

Bị phản ứng kích động trong nháy mắt của cô dọa sợ, chiếc thìa trên tay anh suýt chút nữa rơi xuống, Lý Tòng Cẩn nhìn cô khó hiểu, mở miệng muốn gọi tên cô.

"Phụng..."

Anh chưa gọi xong, đã bị cô ngắt lời cực nhanh:

"Xin anh gọi thẳng tên tôi là Phụng Ương! Đừng gọi tôi là Phụng tổng quản! Tốt nhất ngay cả ba chữ Phụng quản gia cũng đừng gọi!" Chiếc đèn phía trên bàn ăn chiếu xuống gương mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có chút dữ tợn, trong ngữ điệu yêu cầu vừa bình tĩnh mang vừa theo sự cứng rắn không cho phép phản đối.

Không thể gọi là Phụng tổng quản? Ngay cả Phụng quản gia cũng không được? Đây là tại sao? Trong lòng Lý Tòng Cẩn nhảy ra một dấu hỏi lớn, nhưng rõ ràng bây giờ không phải thời điểm tốt để hỏi, một là không thân quen, không nên nói quá nhiều ( sợ rằng có hỏi cô ấy cũng không chịu nói). Thứ hai, bây giờ là bọn họ đang thảo luận về công việc của cô, anh đợi cô kể với anh về những khó khăn gặp trong công việc. Cho nên anh gật đầu nói:

"Được, nếu không ngại, tôi gọi cô là Phụng Ương." Thế là bỏ qua chuyện này, trở lại chủ đề chính, "Phụng Ương, lúc cô quản lý việc nhà, có chỗ nào cần tôi phối hợp, nhân thể bây giờ thoải mái nói ra, không vấn đề gì."

Chỗ nào cần anh phối hợp? Suy nghĩ một chút, con mắt quét tới bát đũa trên bàn trước mặt anh... Có rồi! Liền chỉ tay vào bát đũa của anh nói:

"Đợi lát nữa anh ăn xong rồi, xin tiện thể rửa sạch bát luôn."

"...Hả?" Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, làm cho Lý Tòng Cẩn trong thoáng chốc mắc chứng mất ngôn ngữ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Phụng Ương, nói không ra lời.

Biểu cảm này của anh là sao? Phụng Ương nghi ngờ nhìn anh. Lẽ nào anh cho rằng đêm hôm khuya khoắt rửa cái bát sẽ tổn hại đến tôn nghiêm chủ nhà của anh? Được rồi, vậy cô giải thích rõ một chút:

"Bây giờ là đêm khuya, đã hết giờ làm của tôi, anh phải tự mình làm. Tất nhiên, nếu như mà anh khăng khăng muốn tôi phục vụ, tôi cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của anh. Có thể anh sẽ nghĩ: Để bát đến ngày mai, lúc cô Triệu đi làm, tự nhiên sẽ rửa sạch. Có điều tôi hy vọng anh đừng để bát đũa bẩn tới hôm sau, như vậy rất mất vệ sinh, dễ sinh ra vi khuẩn và gián. Tôi yêu cầu cô Triệu mỗi ngày phải dọn sạch phòng bếp sau bữa cơm, chính là vì để cho phòng bếp lúc nào cũng duy trì sự sạch sẽ. Điều này, tôi hy vọng tất cả mọi người phối hợp." Nói xong, nhìn anh, muốn biết anh có hiểu hay không.

"... Như vậy... rất tốt. Cám ơn cô đã hao tâm. Tôi sẽ phối hợp." Thật không dễ dàng Lý Tòng Cẩn mới tìm lại được giọng nói, giống như một học sinh nhỏ ngoan ngoãn ấp úng lên tiếng. Sau đó lại bồi thêm một câu cam đoan, "Đợi lát nữa tôi sẽ nhớ cầm bát đi rửa."

"Vậy được. Anh từ từ ăn. Tôi về phòng đây." Cô cầm lấy ly nước của mình, đẩy ghế ra, đi được hai bước, lại quay đầu nhìn anh một cái nói, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Vẻ mặt Lý Tòng Cẩn vẫn còn ngơ ngác, chưa có khuynh hướng quay về bình thường.

Phụng Ương không quay đầu đi ngay lập tức, nhân lúc anh thất thần, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, khi ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác, cô sẽ không nhịn được len lén quan sát anh...

Cô biết mình đang làm một việc rất nhàm chán: Cố gắng tìm ra một loại quen thuộc ở trên người anh, sau khi không dễ gì mới tìm được, lại nghiêm khắc tiến hành phủ định. Luôn như vậy, phí công tìm đi tìm lại, rất vô vị, nhưng lại không từ bỏ ý định...


Mùi vị bữa sáng không quá giống...

Mười giờ sáng, Lý Tòng Cẩn vừa kết thúc hội nghị như thường lệ quay trở lại phòng làm việc, đang ngồi ngây người trước máy tính. Lúc đầu anh định lợi dụng một khoảng thời gian trống trước mười một giờ xuất phát đi tới công ty khách hàng làm báo cáo, đem báo cáo tài chính quý xem lại một lần, ngoài kiểm tra lỗi sai bên ngoài ra, còn phải thống kê chính xác tài vụ dự đoán của quý tới từ một đống số liệu lớn để cung cấp cho khách hàng tham khảo... Ở trên, là dự định ban đầu của anh, lợi dụng thời gian nửa giờ ít ỏi này, tranh thủ từng giây từng phút đem hiệu quả và lợi ích công việc tăng lên mấy lần.

Dùng hai mươi tư giờ một ngày tạo ra thành quả của bốn mươi tám giờ, là mục tiêu phấn đấu suốt đời của kế toán viên các anh, thời gian qua anh thực hiện cũng không tệ lắm, cũng rất thích thú.

Nhưng mà, hiện tại anh lại đang ngẩn người, chỉ vì nhớ tới mùi vị bữa sáng đã thay đổi.

Không thể nói là khó ăn, so với hai mươi mấy năm qua ngày ngày ăn đồ ăn tới từ quán ăn sáng ở bên ngoài mà nói, bữa sáng hôm nay vẫn là rất tốt. Là bánh trứng mới làm, còn có cháo khoai lang, kết hợp với món ăn mang hương vị đặc trưng của Đài Loan: Lạc rang muối, dưa chuột muối chua, mì căn, rong biển chà bông, nội dung rất phong phú, mùi vị cũng không tệ, nhưng anh cứ mơ hồ cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Cuộc đời của anh cho đến nay, chưa bao giờ coi trọng thức ăn, thỉnh thoảng sẽ bị bạn thân kéo đi ăn những món ăn nổi tiếng ở khắp nơi, từ quán ven đường phải xếp một hàng dài để ăn tới nhà hàng cao cấp phải đặt bàn trước một tháng, dù sao thì nghe ai nói ở đâu ăn ngon, đều sẽ kéo anh đi thử ngay, một tháng luôn có một hai lần. Một số món ăn rất ngon, một số khá được, thế nhưng thấy được những món ăn mĩ vị đó, anh ăn xong liền quên luôn, cũng không muốn lại phải đi ăn nữa. Cho nên đám bạn bè đều nói anh cái người này kiếm tiền giỏi như vậy, nhưng một chút phúc khí cũng không hưởng thụ được. Giống như không quan tâm tới đồ ăn ngon, là một nỗi tiếc nuối lớn trong cuộc đời.

Cho nên lúc này anh đang nhớ tới mùi vị bữa sáng, thực sự vô cùng kỳ lạ.

Nhưng anh không có cách nào để không nghĩ, bữa sáng hôm nay dường như không phải Phụng Ương nấu, cùng là cháo khoai lang, mấy hôm trước anh cũng từng ăn, nhưng hương vị không giống vậy. Lần trước ăn rất mềm, hạt gạo gần như đã nấu nhuyễn ra ở trong nước, là cách làm tương đối phổ biến. Mà cháo khoai lang hôm nay, hạt gạo vẫn còn hình hạt rõ ràng, cách nấu thiên về kiểu nấu đậm đà của Đài Châu hơn. Mới ăn, vẫn sẽ cảm thấy ăn không tồi, nhưng có lẽ là nguyên liệu của cháo không thích hợp, lúc ăn vào, khi cháo trôi tới chỗ cuống họng, lại có một ít vị đắng.

Chẳng lẽ Phụng Ương đã đem phòng bếp giao cho cô Triệu rồi?

Có lẽ nếu tối nay về nhà sớm một tý, có thể sẽ biết được một chút. Nếu mà công việc đừng có nhiều như vậy...

"Lý tổng, buổi trưa có phải mua cơm hộp giúp anh không?" Em gái trợ lý nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc đang mở của anh, trên tay cầm một xấp menu của cửa hàng tiện lợi khua khua với anh.

Lý Tòng Cẩn suy nghĩ một chút, lắc đầu:

"Không cần phiền phức, buổi chiều tôi mới có thể về văn phòng."

"Thế nhưng cho dù anh trở về vào buổi chiều thì cũng không có nghĩa là anh đã ăn trưa rồi mà. Không phải hôm nay anh muốn đi Thành Phú họp sao? Ông chủ kia cực kỳ keo kiệt, luôn làm lỡ bữa ăn của anh, còn không mời anh ăn cơm. Chẳng phải có một lần anh bị bọn họ bỏ đói tới tận ba rưỡi đó sao?"

"Mỹ Dung, không được chỉ trích khách hàng." Lý Tòng Cẩn cười nhắc nhở kẻ tay mơ chỉ vừa mới bước vào xã hội này.

"Có sao đâu? Dù sao bọn họ cũng không nghe thấy, với lại tôi nói sự thật." Cong miệng nói.

"Tóm lại chính là không thể." Anh tắt máy tính, đứng dậy bắt đầu thu dọn tài liệu.

"Được thôi. Nhưng anh thật sự không muốn đặt hàng tiện lợi sao? Có thể mua trước, đợi anh quay về hâm nóng lại là có thể ăn rồi. Gần đây có cửa hàng tiện lợi của một nhà làm ăn rất ngon đó, nghe nói là một nữ đầu bếp làm nghề phụ lúc rảnh rỗi, mỗi ngày buổi trưa chỉ giới hạn một trăm hộp, bán hết thì không có nữa. Một hộp chỉ cần một trăm tệ, thức ăn bên trong đều là món ngon đó, so với các bữa ăn thương mại vẫn ngon hơn, rất đáng giá."

"Cảm ơn cô đã nhiệt tình giới thiệu, nhưng mà thực sự không cần." Xử lý tốt cặp công vụ, anh chuẩn bị ra ngoài.

"Vậy à." Tiểu nữ sinh cực thất vọng, cảm giác mình ra sức chào hàng mà không có được sự ủng hộ nhiệt tình, thật sự là siêu thất bại.

"Chính là như vậy." Đi tới bên cửa, lúc lướt qua tiểu nữ sinh, tiện tay gõ nhẹ lên trán cô một cái, "Được rồi, mau đi hỏi những đại ca đại tỷ khác xem buổi trưa muốn ăn gì, đừng làm chậm trễ thời gian ăn trưa của mọi người." Bước chân bình tĩnh không ngừng lại bước ra ngoài.

Tiểu nữ sinh làm động tác trúng đạn ngã xuống như hoạt hình, đuổi theo đằng sau lão tổng bi ai nói:

"Lý tổng, anh sẽ hối hận, đợi buổi chiều đến lúc anh kêu đói, thì sẽ phải hối hận... ai ya!"

Câu nói tàn nhẫn của cô kết thúc bằng một tiếng kêu thảm thiết.

"Nha đầu chết tiệt, con tới làm công kiếm tiền tiêu vặt, lại dám lười biếng không chăm chỉ làm việc, còn bất kính với người phát tiền lương cho con, con ngứa da à!" Mẹ của tiểu nữ sinh – kế toán viên lớn tuổi sở hữu hai mươi lăm năm thâm niên trong nghề, véo tai con gái, kéo thẳng đứa sinh viên thực tập đang giãy nảy này trở về.

Lúc Lý Tòng Cẩn xoay người đi vào thang máy, theo cửa thang máy vẫn chưa khép lại thấy hai mẹ con bảo bối của công ty lại lần nữa diễn vở kịch "Tam Nương giáo tử", không nhịn được lắc đầu cười.

Tiểu nha đầu nói không sai, ông chủ của Thành Phú luôn khiến anh đói bụng, mỗi lần tới đó họp, đều phải có ý giác ngộ.

Bữa trưa hôm nay, chắc chắn lại bỏ lỡ.

Như vậy, chờ anh từ Thành Phú đi ra, phải tới chỗ nào tạ lỗi với ngũ tạng đây?

Nghĩ tới đây, trong lòng anh dâng lên một chút chờ mong...

Thành Phú rất gần nhà, có lẽ về nhà ăn cơm là lựa chọn không tồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net