Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:


‒ Tại sao? – Một đầu bếp chuyên nghiệp lại tới làm quản gia?

‒ Có lẽ là bởi vì, tôi không phục vụ thực khách nhiệt tình.

Ngày đó, anh chỉnh đốn xong tâm tình kinh ngạc, trước khi chuẩn bị ra cửa tới công ty, Lý Tòng Cẩn nhịn không được hỏi Phụng Ương như vậy. Mà Phụng Ương sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, giọng nói nhàn nhạt trả lời.

Khi đó cô nhất định không biết, lúc cô nói ra những lời này, trong mắt lộ ra đầy sự cô đơn cùng bướng bỉnh, như là thất vọng với chính mình, hoặc như là đang giận dỗi với người nào đó.

Lý Tòng Cẩn chưa từng nảy sinh hiếu kỳ về phương diện cá nhân với bất kỳ một người làm nào, thế nhưng trong lòng lại không gạt đi được dáng vẻ của Phụng Ương hôm đó.

Hình ảnh đó thật ra rất nhạt, dưới ánh mặt trời mùa thu sáng ngời, cô đứng trong bóng râm lạnh nhạt giống như một cái bóng. Anh tưởng là mình không hề nhớ cái nhìn trước khi rời đi ngoái đầu lại nhìn cô lần nữa kia, thế nhưng mỗi khi anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hoặc là lúc đang làm việc mà không có một đống lớn chữ số xoay chuyển trong đầu, thì sẽ nhớ tới dáng vẻ khi đó của cô.

Nhớ tới cô, không nằm ở cô đẹp bao nhiêu, hay tính cách cô độc lập thế nào, cả nam lẫn nữ kiểu người khác biệt như vậy anh gặp nhiều rồi, ưu tú mà có sự đặc biệt càng khỏi phải nói, anh sẽ không bởi vì gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô mà đặc biệt nhớ trong lòng. Thỉnh thoảng lại nhớ tới cô, chẳng qua là...

Chẳng qua đầu tiên là bị thức ăn ngon cô nấu đút cho no, tiếp theo lại biết người quản gia cô thực ra là một đầu bếp sở hữu giấy chứng nhận đầu bếp chính quy, sau đó, bọn họ tạm biệt nhau, cô đứng ở cạnh cửa phòng bếp nhìn theo anh ra ngoài, mà anh đi tới chỗ ngoặt, lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, thế là ký ức lúc đó khắc sâu vào đầu, không thể tự kiềm chế.

Cho nên, nguyên tắc không bao giờ tìm hiểu chuyện riêng tư không liên quan đến công việc của công nhân viên, cuối cùng cũng bị đập tan vào hôm nay, đồng thời cũng làm kính mắt của bạn bè rơi tới vỡ nát rồi...

"Không phải chứ, Tòng Cẩn. Cậu đúng là Lý Tòng Cẩn mà tôi đã quen biết mười mấy năm sao? Cậu là giả mạo phải không?" Lúc trước Lâm Chí Cương giúp đám Lý Tòng Cẩn gấp rút tìm quản gia tới, thấy Lý Tòng Cẩn lại có thể hỏi thăm anh về chuyện của quản gia, âm điệu khoa trương từ đầu điện thoại xa tít bên kia truyền tới.

Lý Tòng Cẩn có chút bất đắc dĩ cười than:

"Chí Cương, đừng đùa nữa, tôi thật sự muốn biết vị tiểu thư Phụng Ương này có bối cảnh thế nào. Cô ấy là một đầu bếp, nên có kinh nghiệm làm việc về phương diện này, tình huống mà người của cậu ghi trong hồ sơ là thế nào, có thể nói cho tôi biết một chút không?"

"Hả? Chính miệng cô ấy nói cho cậu biết nghề nghiệp của cô ấy là đầu bếp? Sao có thể chứ!" Sự kinh ngạc của Lâm Chí Cương lúc này là hàng thật giá thật.

Từ trong giọng điệu của anh, Lý Tòng Cẩn nhạy bén phát hiện ra một kiểu quen thuộc, trực tiếp hỏi thẳng:

"Cậu đã quen cô ấy từ trước, phải không?"

"Ặc... cái này, cái này không quan trọng mà." Có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà nói lắp.

"Không, rất quan trọng, tôi cảm thấy như thế càng tốt. Cứ như vậy, tư liệu tôi nghe được từ phía cậu sẽ tương đối gần với sự thật."

"Này, tôi còn chưa thừa nhận là tôi quen cô ấy... Thật ra thì cũng không tính là quen... Được rồi, cho dù tôi muốn nói là không quen biết cô ấy, cậu cũng sẽ không tin, cũng không lãng phí thời gian với nhau nữa. Phải biết rằng, chúng ta thân làm ở chức tinh anh, nếu thời gian tính bằng tiền bạc, vậy có thể nói là mỗi giây trên dưới mấy chục vạn đấy."

"Chí! Cương!" Lý Tòng Cẩn cũng không nói nhiều làm gì, trực tiếp nhấn mạnh tên bạn mình.

"Được được, tôi nói, tất nhiên tôi sẽ nói. Có điều, bạn già này, trước tiên tôi hỏi cậu, cậu từ cái tâm trạng gì mà muốn hiểu rõ Phụng Ương? Mong cậu cẩn thận trả lời, bởi vì đáp án liên quan tới việc cậu có thể biết được cặn kẽ hơn."

Lý Tòng Cẩn trở nên trầm ngâm, kỳ thực cũng không rõ lắm bản thân tại sao muốn nghe ngóng chuyện của Phụng Ương, khi anh không tự chủ được mà bận tâm, khi vẫn không có một chút rõ ràng là nó thể hiện cho cái gì, thì đã làm như vậy trước rồi.

"... Nếu như tôi nói tôi vẫn chưa rõ bản thân muốn làm gì, cậu có tin không?"

Đầu kia rõ ràng ngẩn ra, sau đó giọng nói trở nên có chút thận trọng, còn thận trọng đến rất trang trọng và nghiêm túc.

"Tòng Cẩn, tôi cảm thấy có thể cậu sắp xong đời rồi."

"Cậu nói gì cơ?"

"Tôi nói thật. Phụng Ương kia... Tôi tuyên bố trước, tôi không hề quen cô ấy, nhưng lại biết cô ấy. Nhà tôi cùng với Phụng thị của các cô ấy có quan hệ sâu xa, cho nên đối cũng có nghe nói tới những nhân vật quan trọng của nhà họ. Bây giờ cậu đừng hỏi tôi cái gì gọi là Phụng Thị trước, chuyện cũ đó thực sự quá dài, đợi ngày nào đó cậu xếp ra kỳ nghỉ độ mười ngày nửa tháng, lại tới nghe tôi kể chuyện cũ cho hay nha. Hiện tại tôi nói trước cho cậu biết, tư liệu nhân sự cơ bản của Phụng Ương như sau:

Thứ nhất, lúc bảy tuổi sau khi cha mẹ đều mất, cô ấy được chủ nhân của Phụng gia nhận nuôi.

Thứ hai, cô ấy vốn họ Trần, về sau yêu cầu đổi sang họ Phụng, từ chỗ này cậu có thể nhìn ra được, Phụng Ương cũng không phải là người của Phụng thị chính thống, huyết thống xa vô cùng... cũng giống như tôi. Phụng Ương kia, bởi vì khi còn nhỏ cảnh ngộ không tốt, nuôi thành cái tính cách quái gở, khiến cho sau khi cô bước vào Phụng gia, thích ứng không được tốt, các mối quan hệ hơi tệ, vẫn luôn là độc lai độc vãng.

Thứ ba, lúc cô ấy mười chín tuổi hoàn thành giai đoạn thứ hai học tập trù nghệ, bây giờ tiến vào giai đoạn phục vụ tại chức kỳ hạn năm năm, trong khoảng thời gian này, cô ấy nhất định phải làm đủ bốn năm ngày công tác thực tế, mới có thể chính thức kết thúc thân phận học đồ mà thành nghề. Tuy rằng cô ấy đã ra ngoài làm việc sáu năm rồi, nhưng số ngày làm việc chính thức vẫn chưa đủ.

Thứ tư, những chỗ trước kia cô ấy làm việc đều là khách sạn lớn với nhà hàng nổi tiếng, đều là làm phó bếp, mỗi công việc làm lâu nhất không quá mười tháng. Nghe nói đều là lúc giám đốc định thăng chức cho cô ấy lên làm đầu bếp chính, thì cô ấy nộp đơn xin thôi việc.

Được rồi, về cơ bản chính là như vậy. À, tiện thể dâng tặng một chuyện nhỏ ngoài lề: người Phụng Ương ghét nhất là Phụng tổng quản, người thích nhất là Phụng chủ tiền nhiệm và đại diện của Phụng chủ đương nhiệm."

"Phụng chủ? Là người năm đó nhận nuôi cô ấy sao?"

"Đúng vậy. Có điều Phụng chủ tiền nhiệm đã mất rồi, người đó là người mà Phụng Ương sùng bái nhất, có thể nói Phụng Ương là vì người đó mà lựa chọn làm đầu bếp." Trong thanh âm của Lâm Chí Cương cũng mang theo chút tiếc nuối.

Người sùng bái nhất? Khó có thể tưởng tượng tính tình lạnh nhạt như Phụng Ương, mà cũng sẽ có người để thích và sùng bái. Lý Tòng Cẩn cảm thấy hơi khó chịu, không biết có phải là gần trưa rồi, liên quan tới cái bụng đói hay không nữa.

"Phụng chủ kia... là nam à?" Lý Tòng Cẩn hỏi có chút khó khăn.

"Tất nhiên không phải! Bảy tám chục năm qua Phụng chủ của Phụng Thị đều là nữ, sẽ không có đàn ông." Cho nên nam Phụng chủ đương nhiệm chỉ có thể là người đại diện, vĩnh viễn sẽ không có một ngày trở thành chính thức. Lâm Chí Cương im lặng nói bổ sung trong lòng.

"Chí Cương, hôm nào thật sự phải tìm cậu ra ngoài tâm sự rồi." Mặc dù Lâm Chí Cương nói rất rõ ràng, nhưng hiện tại sau khi nghe những thứ này lại muốn biết nhiều hơn. Đã như vậy, cuộc trò chuyện ngắn ngủi sẽ không có cách nào khiến anh thỏa mãn, hôm nay thật sự không phải thời điểm thích hợp, vẫn là mặt đối mặt nói chuyện tốt hơn.

"Không thành vấn đề."

"Vậy được, chúng ta hẹn một lúc nào đó, tháng này cậu rảnh tối hôm nào? Tháng sau cũng được."

Lý Tòng Cẩn rất nhanh mở lịch làm việc ra hẹn thời gian với Lâm Chí Cương. Hiểu rõ phong cách làm việc của bạn thân nên Lâm Chí Cương ở bên kia cũng chỉ đành ngoan ngoãn mở PDA[1] ra xác định rõ thời gian đặt cuộc hẹn kia. Lúc đang chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện, Lâm Chí Cương nói, "Tôi hy vọng sự tò mò của cậu đối với cô ấy sẽ chỉ vẻn vẹn là tò mò, đừng tham gia vào quá sâu. Tôi phải nhắc nhở cậu trước, Phụng Ương vô cùng khó theo đuổi. Chưa nói đến phụ nữ Phụng gia bọn họ quả thực giống như sống ở một hành tinh khác, cho dù theo đuổi được, cũng là bắt đầu một khó khăn mới, tốt nhất là cậu không nên đi tới bước kia."

Đương nhiên, đây chỉ là lời khuyên vô dụng, hai bên đều biết.

Nếu như có thể không đi tới bước kia, thì vào giờ phút này căn bản Lý Tòng Cẩn sẽ không gọi một cuộc điện thoại này.


Đến mỗi giờ dùng cơm, Lý Tòng Cẩn đều sẽ đặc biệt nhớ Phụng Ương.

Đáng tiếc hiện tại đã không được ăn thức ăn cô tự tay nấu rồi. Sau khi anh liên tục vài ngày "ra ngoài bàn công việc, bỏ lỡ bữa trưa, vừa hay ở gần nhà, thế là trở về tìm đồ ăn thừa ăn" rồi cướp đoạt đồ ăn ngon Phụng Ương nấu ra vào mỗi buổi chiều, Phụng Ương cuối cùng cũng hoàn thành thực đơn mà cô vạch ra cho Lý gia, mà kết quả nữa là trọng lượng cơ thể của Lý Tòng Cẩn tăng ba cân.

Sau đó, cô lại không nấu ăn nữa, mà là huấn luyện cô Triệu học theo cô thiết kế thực đơn nấu ra đồ ăn phù hợp cho tất cả người trong nhà. Mặc dù cô Triệu vẫn cứ oán thán liên tục, nhưng ngược lại thì vô cùng chịu khó học tập, tự nhiên có người có thể dạy cô nấu ra đồ ăn vô cùng ngon, tuy là rất mệt, nhưng thu hoạch lại lớn, người có ngu đi nữa cũng sẽ nắm chắc cơ hội khó có được này. Cho nên cho dù ở khâu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cùng dọn dẹp có nhiều vô số kể những quy củ yêu cầu cô tuân theo mà làm, không được phép có nửa điểm lơ là, khiến cho cô Triệu phải mất nhiều gấp đôi thời gian làm chuyện phiền toái so với lúc nấu cơm bình thường, cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Phụng Ương không nấu ăn nữa, sau đó, vòng eo Lý Tòng Cẩn rộng ra một tấc lại trở về nhỏ bé như bình thường. Đương nhiên, không phải nói cơm nước ăn không ngon. Thật ra thì dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của Phụng Ương, tay nghề của cô Triệu có tiến bộ, quả thực không thể vơ đũa cả nắm, từ những món ăn của bà nội trợ gia đình vô cùng bình thường, trở thành những món ăn tiêu chuẩn tới mức có thể mở nhà hàng nhỏ để bán, sự tiến bộ này thật kinh người.

Nhưng sau khi đã ăn đồ ăn vốn do Phụng Ương tự tay làm ra, lại ăn đến thành phẩm cùng loại do người học đồ là cô Triệu làm ra, về khẩu vị đương nhiên là có sự khác biệt rất lớn. Cho nên sức ăn của anh lại trở về tiêu chuẩn ban đầu, trên người không dễ dàng gì mới nuôi ra mỡ tự nhiên cũng dễ dàng tiêu hao sạch sẽ trong lượng công việc khổng lồ.

Thực ra mỗi ngày anh đều muốn lấy dũng khí yêu cầu Phụng Ương giúp anh nấu ăn, nhưng lại biết có một ngày sau khi mở miệng, thế nào cũng nhận được đáp án thế này "Tôi là quản gia, không phải đầu bếp". Huống hồ, cô sở hữu tay nghề tốt, cũng là cùng ăn ba bữa cơm do cô Triệu nấu với cả nhà, cũng không một mình vì bản thân mà làm để ăn. Người ngay cả đối với chính mình cũng khắt khe như vậy, sao lại có thể thỉnh cầu cô vì người khác làm thêm chức phục vụ?

Bây giờ nghĩ lại, mấy hôm nay cô đích thân nấu ăn, thực sự là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất suốt đời – Sau trưa ánh nắng mùa thu tươi đẹp, một góc tòa nhà yên tĩnh tràn ngập mùi thơm của thức ăn, mà anh đứng ở bên ngoài cửa khẽ gõ, mỉm cười nhờ người con gái mang vẻ mặt kinh ngạc ở bên trong kia giúp anh mở cửa, sau đó anh liền biến thân thành con sói trong truyện cổ tích "bảy chú dê con", nhào vào phòng, vơ vét hết sạch thức ăn ngon, rồi lại nghênh ngang mà đi...

Nghĩ tới đây, không nhịn được cười. Đã đói bụng làm cho tâm tình của anh hơi không tốt, nghĩ nhiều chuyện thú vị một chút, có thể thúc đẩy tâm trạng sa cút của anh tốt lên một tý.

Được rồi, nên tiếp tục công việc rồi!

"Cốc cốc!" Ngoài cửa em gái trợ lý thực tập sinh lại lần nữa tới thăm hỏi, theo thông lệ làm việc vào mười một giờ trưa mỗi ngày:

"Lý tổng, buổi trưa có cần đặt hàng tiện lợi giúp anh không?"

"Hôm nay không cần, lát nữa tôi phải đi Hướng Vinh đưa tài liệu, nên sẽ ăn ở bên ngoài xong rồi mới trở về."

"Thật đáng tiếc, hôm nay không dễ dàng gì mới cướp được hai mươi suất một trăm tệ ăn siêu ngon của nhà kia, vốn muốn nói phần anh một suất, anh ăn rồi nhất định sẽ nghiện."

Lý Tòng Cẩn nghe, nhớ mang máng tuần trước Mỹ Dung từng đề cập với anh có một quán ăn trưa tiện lợi của một nhà ăn ngon không thua nhà hàng dành cho thương nghiệp, hình như còn hạn chế số lượng, mỗi ngày chỉ làm rồi bán trên trăm cái.

"Cướp? Quán tiện lợi gì mà vênh vang như vậy, khiến người tiêu tiền mua cơm hộp cho nó còn phải cướp?"

"Bởi vì thật sự ăn rất ngon mà! Một ngày chỉ bán ra một trăm suất, tòa cao ốc này của chúng ta mấy chục công ty đã có trên một nghìn nhân viên, mọi người đều muốn mua, lại không ai nhường ai, thì đành phải quyết đấu thôi!" Mỹ Dung dùng ngôn ngữ tay chân hình dung cường điệu nói.

"Quyết đấu? Lợi hại như vậy?" Lý Tòng Cẩn buồn cười nói.

"Đương nhiên, anh phải biết rằng những tiểu muội văn phòng của chúng ta cũng có nghề giang hồ, mỗi ngày mọi người đều bốc thăm, oẳn tù tì, đấu đá nhau để tranh quyền mua cơm tiện lợi một trăm tệ. Hôm qua tôi chơi oẳn tù tì thuận lợi liên tục, cho nên được tận hai mươi suất, cái này rất khó có được đó! Anh thực sự không ăn? Bỏ qua cơ hội không tới nữa đâu."

"Không ăn, cảm ơn."

"Không muốn thì thôi vậy, ngược lại không ăn được coi như anh không có phúc thôi." Tiểu nha đầu lần thứ hai chào hàng thất bại ủ rũ cúi đầu rời đi, tìm người khác để đi.

Không có phúc? Có nghiêm trọng như thế không? Không phải là anh không tin sự chào hàng nhiệt tình của Mỹ Dung, dù sao tiểu nha đầu cũng nổi tiếng là kén ăn, cô nói đồ tiện lợi ăn ngon, thì nhất định là có chỗ đáng giá. Chẳng qua đối với anh mà nói, đây không phải là chuyện rất quan trọng, ở bên ngoài, ăn gì chẳng như nhau. Hơn nữa chính là... Dù sao cũng không phải Phụng Ương nấu, ăn những cái khác đều không có gì khác biệt, thức ăn ngon bên ngoài anh ăn nhiều rồi, cho dù ngon cũng không giống như thế.

Anh lắc đầu. Vẫn là làm việc nhanh một chút thôi, đợi lát nữa còn phải ra ngoài nữa.


Cùng lúc mười một giờ trưa, Phụng Ương đang chỉ đạo hai người làm khác ngoài nữ đầu bếp cố gắng sửa sang lại căn nhà.

Đây là bài học mỗi ngày phải làm, bất kể một ngày trước dọn dẹp sạch bao nhiêu, đến ngày thứ hai, nhất định sẽ lại thấy xung quanh biến thành cái bãi rác. Rõ ràng là Cao Khải Lâm đối đầu với Phụng Ương rồi, mỗi ngày biến ra các trò gian trá khác nhau gây khó dễ cho cô, so với mấy ngày hôm trước cầm một cái bánh kem lớn đập đầy phòng khách mà nói, hôm nay chỉ là xé tung một cái gối lông vũ, xem như là dễ xử lý nhiều rồi.

"Cô đang bận không? Có rảnh hay không?"

"Đương nhiên bận. Không rảnh." Lãnh đạm.

"Không rảnh tôi cũng không quan tâm! Lần này cô phải giúp tôi! Xin nhờ!"

"Phụng Yên, cô gọi nhầm điện thoại rồi, tôi là Phụng Ương, không phải Phụng Tiệp hay là Phụng Nộn." Nói rõ thân phận xong thì muốn tắt máy.

"Van xin cô đừng tắt máy! Phụng Ương, tôi đương nhiên biết là gọi vào điện thoại của cô! Bây giờ tôi không liên lạc được với người khác nữa! Nếu không phải là bất đắc dĩ, sao tôi lại gọi cho cô! Thấy tôi lấy dũng khí gọi cho cái mặt núi băng cô như này, giúp một chút đi? Van xin cô, tôi sắp nhảy lầu rồi!"

"Được, tôi giúp cô. Cô định nhảy lầu ở đâu? Tôi có thể gọi điện thoại cho 119, không thì cũng có thể thông báo cho nhà tang lễ." Người em gái này ở trong Phụng Thị suốt ngày thiếu tiền, nhất định lại là nhận một đống công việc bán thời gian ứng phó không được, nên không thể làm gì khác hơn là hấp tấp tìm người xung quanh cứu hoả. Phụng Ương chưa bao giờ tham gia cùng với cô ấy, từ chối trở thành một người trong cái danh sách đội cứu hỏa dài và kỹ lưỡng của đứa em gái này.

"Lúc tôi đang gấp như này, đừng nói đùa được không? Dù sao cô cũng mau tới đây! Còn nữa, trước khi tới đây đi chợ mua giúp tôi cải thìa trước, ít nhất phải mua mười bó, phải nhanh! Nhất định phải chạy tới trong vòng hai mươi phút! Nhất định đấy!" Để đề phòng Phụng Ương từ chối, cho nên tắt điện thoại cực nhanh.

Phụng Ương trừng mắt nhìn điện thoại di động, mắt hiện lên tia hung ác, khóe miệng giật giật.


‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒

Chú thích:

[1] PDA: Personal Digital Assistant, là các thiết bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường có đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ, danh sách việc cần làm, sổ ghi nhớ, và máy tính bỏ túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net