Chương1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diệu ngồi thu mình lại trong góc phòng, hai tay cô túm chặt lấy đầu mình, miệng không ngừng khóc lớn. Từ bên ngoài vọng lại những tiếng cười đùa của một cặp nam nữ, từng câu từng chữ tựa như những con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim cô.

Chồng cô-Lục Kinh Thương đang vui vẻ cùng người bạn thân nhất của cô- Yên Nhất tại chính căn nhà được gọi là "của cô." Chu Diệu tủi thân, cô gục mặt xuống đầu gối mình, cả người không một chút sức lực. Tiếng khóc bi thương của cô gái nhỏ vang lên yếu ớt tại căn phòng kín, bóng tối từ từ nuốt trọn lấy thân hình cô, Chu Diệu hai mắt dần mờ ảo, ngã ra sàn.

Trong giấc mơ, Chu Diệu nhìn thấy anh đang ôm mình, miệng không ngừng phát ra những lời đường mật ngọt ngào. Cô chợt mỉm cười trong vô thức, nơi khoé mắt cũng đã dần thấm ướt.

"..Diệu...Chu Diệu..."

Ai? Ai đang gọi tôi vậy? Trước mắt là một khoảng không đen thui, Chu Diệu nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình. Liệu...có phải là anh không? Cô giơ tay lên giữa không trung, mong chờ rằng anh sẽ nắm lấy.

"Thương
.." Chu Diệu mấp máy môi, nước mắt không ngừng tuôn ra.

"Diệu, em tỉnh chưa?" Như mong muốn, cánh tay cô đã được ai đó nắm lấy. Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang , Chu Diệu mở mắt choàng tỉnh, tia ánh nhìn yếu ớt dọc theo cánh tay ấy.

"Cuối cùng em cũng tỉnh." Một giọng nói nam nhân thốt lên, cả căn phòng tràn ngập mùi kháng sinh dần trở nên yên tĩnh, Chu Diệu dường như cảm thấy cả người mình đang trôi nổi trong hư không.

" Lục Kinh Trạch ?" Cô thốt lên một cách khó nhọc, đảo mắt nhìn khắp cả căn phòng. Ngoài hai người bọn họ ra, trong phòng không có thêm một ai.

Lục Kinh Trạch-trưởng nam của Lục gia và cũng là anh rể của cô. Đáng lẽ người mà cô phải gả cho đó chính là anh.

"Ừ, là anh đây. Em đã thấy đỡ hơn chưa?" Kinh Trạch nói, hai tay anh ta nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh đang phải cắm kim truyền nước của cô.

"Em..sao lại ở đây?" Chu Diệu cả người mềm nhũn, nằm im không nhúc nhích. Giờ mà quấn cô lại bằng giấy vệ sinh thì chắc ai cũng tưởng là xác ướp.

"Em bị tụt huyết áp, bác sĩ nói là do nhịn ăn. Chu Diệu, rốt cuộc thằng Thương nó đã làm gì em vậy?" Phiên Trạch trả lời cô, trong lòng lo lắng không thôi.

"Không sao! A Trạch, bây giờ em muốn ở một mình." Cô lắc đầu nói, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt mặn chát kia.

"Ừ. Vậy anh ra ngoài nhé, em nghỉ ngơi đi." Kinh Trạch lưu luyến buông bàn tay Chu Diệu, đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi ra ngoài, Kinh Trạch quảnh đầu lại nhìn Chu Diệu, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa vang lên, Chu Diệu vươn tay vịn lấy mép bàn bên cạnh, rướn người ngồi dậy. Cô tựa lưng vào thành giường, phóng đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tràn ngập tâm sự. Lục Kinh Thương, anh thật sự không đến sao?

Ngày hôm sau, Chu Diệu được suất viện, việc đầu tiên mà cô làm đó chính là đi về nhà. Đi về cái nơi đáng sợ được gọi là "nhà" ấy.

Vừa mới bước chân đến cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô đó chính là một phòng khách bừa bãi, đồ ăn vương vãi khắp nơi, túi tiếc, giấy má ngổn ngang trên sàn. Thậm chí Chu Diệu còn nhìn thấy một chiếc quần nhỏ của phụ nữ, nó bị vứt xuống dưới chân ghế sofa, trên đó còn lưu lại một số vết tích của "cuộc vui".

Chu Diệu mím chặt môi, mười đầu ngón tay siết lại, cô khẽ xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp.

Lục Kinh Thương ấy mà, anh ấy rất ưa sạch sẽ, nhìn là biết ngay cái đống này là do Yên Nhất gây ra để chọc tức cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net