-01-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Rồi giờ em muốn thế nào, Daeri? "

Giọng Kang Daniel lúc đấy mờ đục, em chỉ cười lả lướt rồi đặt lên vai người ta một nụ hôn. Em muốn thế nào, em cũng chẳng biết nữa.

" Như thế nào? Em muốn thế nào? "

" Hôn em đi. "

Em cười, ngẩng cổ cao hơn để người ta dễ dàng bắt được đôi môi của em nhưng mà lòng em lại nặng. Người ta bắt được môi em, bắt cả lòng em mà sao em chẳng thể nào bắt được suy nghĩ của người ta?

" Khi nào em tỉnh Daeri, đến khi em tỉnh anh sẽ hôn em và không bao giờ ngừng lại. "

Thay nụ hôn cuồng nhiệt bằng một cái chạm dịu dàng, Kang Daniel day một đường dài từ khóe miệng tới gần mang tai rồi mới đứng dậy kéo chăn đắp cho em. 

Em nhắm mắt lại, cố để mình không nhìn thấy cái thứ đang cứng rắn ở giữa hai chân người ta, cố để bản thân không nghe cái chất giọng nhuốm đầy hơi thở của tình dục đó, cố để cho bản thân em không mất kiểm soát mà níu lấy người ta.

Con người Kang Daniel thật sự cái gì cũng tốt, ngoại trừ việc yêu em.

Lee Daehwi cười nhạt, khóe mắt nhắm lại có chút ẩm ướt. Giá mà em không phải một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net