Chương 26: Điều không ngờ tới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vừa nghe tin, Dan Sun vốn định sẽ bảo với người nói với thái tử rằng mình không khoẻ để tránh phải diện kiến. Nhưng lại nhận được tin rằng người ta sớm đã ở trong phòng khách chờ cậu tới gặp. Lúc này muốn từ chối cũng đã không được nữa rồi.

Dan Sun có chút đau đầu, tất cả là vì khuôn mặt của thái tử là do hệ thống vẽ biểu cảm mà thành. Bắt Dan Sun nhìn cái khuôn mặt chỉ có mấy dấu chấm rồi vài nét thẳng để đoán ý của một tên bị bệnh thần kinh thì đúng như là một cuộc tra tấn tinh thần với cậu vậy.

Mấy người không nhìn nhầm đâu, tôi là viết đúng từng từ. Thật sự là nhìn mặt vẽ rồi đoán ý đó!

Dan Sun bắc ghế đứng lên giơ hai tay làm động tác rồng phun lửa khiến người hầu bên cạnh nhìn thấy mà ngơ ngác. Dan Sun không để tâm mà chỉ gào thét trong nột tâm mình.

Ruốt cuộc là vì cái gì mà mặt của tất cả những người ở thế giới này đều là hình vẽ vậy hả?! Ngay đến cả con chó cũng là hai dấu chấm làm mắt, một dấu chấm làm miệng. Nhìn mà muốn trầm cảm luôn.

Ít cũng phải như nữ hầu trước mắt này nè, có mắt, có mũi có miệng hẳn hoi. Nhìn tổng thể khuôn mặt còn thấy được nét thanh tú, nhẹ nhàng của một thiếu nữ trưởng thà-...

Dan Sun vốn đang phát cuồng vì những dòng suy nghĩ thì chợt khựng lại. Quay lại nhìn thẳng vào mặt của nữ hầu. Nhưng nữ hầu thấy Dan Sun vốn đang nổi khùng không để ý tới cô lại bất chợt quay sang nhìn, vội vàng cúi gầm mặt xuống như sợ rằng cậu một giây nữa sẽ tìm một cái phạt vô lý nào đó để trách phạt cô cho hả giận.

Vì nữ hầu cúi mặt xuống quá nhanh khiến Dan Sun không kịp nắm bắt hình ảnh, cậu tiến tới gần cô và ra lệnh nữ hầu ngẩng mặt lên để nhìn lại một lần nữa. Khuôn mặt đầy đủ bộ phận từ mắt mũi mồm nhanh chóng xuất hiện, mắt Dan Sun lúc này toả sáng gần như giống một ngôi sao luôn rồi.

Ngửa đầu hét lớn trong đầu một tràng dài, khi cúi xuống mới phát hiện vẻ mặt sợ hãi của nữ hầu. Biết bản thân làm một đường các hành động kỳ lạ đã doạ cô sợ, Dan Sun thuận tay phất phất ý bảo cô ra ngoài.

- Không có chuyện gì, ta chỉ đột nhiên thấy mặt  ngươi cũng thanh tú muốn nhìn một lần thôi. Ngươi đi ra ngoài đi.

Người hầu chạy ra ngoài còn nhanh hơn thỏ nhưng Dan Sun lại không hề để ý. Giờ cậu hứng thú hơn cả là vấn đề đột nhiên nhìn thấy mặt của đám người thế giới này. Để xác nhận thông tin, Dan Sun cần gặp thêm nhiều người nữa. Và thế là cậu đã chạy ra ngoài vườn hoa của biệt phủ, nơi có nhiều người làm nhất.

Dan Sun ra đến nơi, nhìn được mặt của những người làm khiến cậu giống như hít phải thuốc phiện vậy. Vì quá khích động mà hai má đỏ bừng lên, vẻ đẹp kinh diễm khiến người làm có chút ngây ngẩn.

'Ồ ồ?!! Hoá ra bác John làm vườn trông như này, bác Janah - vợ bác John nhìn trông mới hiền hậu làm sao!! Thợ cắt tỉa cây Bin trông như ông tội đồ kiêu ngạo trong thất hình đại tội vậy. Đống cơ bắp cuồn cuộn kết hợp với khuôn mặt yếu ớt kia là sao?!'

Dan Sun càng nhìn càng phấn khích, càng thêm bất ngờ trước khuôn mặt của những người đã xuất hiện nhiều lần đi qua chuỗi nhiệm vụ thất bại của cậu. Có những khuôn mặt cậu chưa từng nghĩ sẽ là mặt của một người nào đó.

Nhưng hình như do quá phấn khích nên Dan Sun đã quên mất điều gì đó rồi thì phải. (Lưu Ly ngồi trước màn hình điện thoại chắp tay lại, cầu phúc cho Dan Sun: "Bảo là ngốc, não cá mà lần nào cũng không chịu nhận cơ...")

Có vẻ như cậu đã sớm đánh bay thông tin thái tử đang chờ ở phòng khách ra khỏi não rồi. Ở góc khuất hành lang dẫn ra vườn hoa, một chàng trai lẳng lặng đứng ở đấy, đằng sau là một đám người mặc quân phục màu đen đang cúi thấp đầu. Hiện lên rõ một điều rằng người thanh niên kia đang cực kỳ không vui.

- Thái tử, hay là để tôi ra thông báo cho ngài ấy...

Một chàng trai bước lên một bước đứng ở bên phải thái tử cúi đầu nói. Anh ta cũng mặc một bộ quân phục màu đen nhưng ở phần cổ áo bẻ ra có một đường thẳng màu bạc ở bên phải. Cấp bậc có vẻ cao hơn những người khác một bậc.

- ...

- Thái tử...?

Người được gọi là thái tử vẫn trầm mặc không mở miệng, chàng trai kia thì cũng chỉ còn cách cười khổ tiếp tục đứng bên cạnh chờ lệnh. Anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, bất cứ chuyện gì liên quan tới con trai của công tước - Lean là thái tử sẽ trở nên rất tàn bạo.

Thái tử vẫn đứng lẳng lặng nhìn Dan Sun đang chạy qua lại bắt chuyện với người trong vườn. Nụ cười suốt từ nãy tới giờ chưa từng khép lại, đôi mắt của anh cũng chưa từng rời khỏi khuôn mặt cậu.

'Lean chưa bao giờ cười như thế khi ở trước mặt ta.'

Dòng suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu thái tử, con ngươi đen dường như càng tối lại. Sau đó anh lại bị thu hút bới tiếng nói chuyện rôm rả của đám người hầu cách đó một đoạn.

Một đám người hầu nhân lúc không ai để ý, lười tiếp tục công việc mà đứng nói chuyện. Từ khi nào nhà công tước lại có những loại người làm như này? Miệng thái tử có chút mím lại, bước chân tính bước tới lại bị khựng lại khi nghe thấy giọng nói của một nữ hầu. Tiếng nói đanh đá chua chát lại tràn ngập sự kiêu ngạo ấy như đâm thẳng vào tai anh.

- Các ngươi không biết, ngài Lean vừa khen gương mặt của ta là xinh đẹp thanh tú đó. Từ trước tới giờ các ngươi đã thấy ngài Lean khen ai đẹp chưa hả? Chỉ có mỗi ta thôi đó!

Đám người hầu tỏ vẻ không tin, nhưng nhìn thấy vẻ tự đắc, vui sướng không cách nào giấu được kia của cô hầu lại có chút tin tưởng. Trong mắt tất cả không nhịn được hiện lên tia ghen tị với cô hầu, điều đó làm cho cô ta càng thêm đắc ý. Cô hầu đâu biết rằng có người mà cô tuyệt đối không được đắc tội cũng đang nghiến răng nghiến lợi.

Chính vì không biết nên cô ta vẫn tiếp tục đưa đầu mình vào thòng lọng rồi tự thắt cổ mình bằng câu nói.

- Có thể sau này mấy người sẽ phải gọi ta là phu nhân của cậu chủ Lean đó.

Ngay khi vừa dứt câu nói của mình, nữ hầu chợt cảm thấy sau mình sượt qua một cơn gió lạnh làm cô dựng tóc gáy lên. Kinh hãi quay phắt người lại nhìn, cô ta thấy một đôi mắt màu đen thẳm đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mái tóc đen, bộ quân phục đen, hai kẻ ngang màu bạc nổi bật lên ở phần cổ áo. Đôi mắt đen đặc trưng của hoàng tộc, tất cả đã quy về một đáp án duy nhất. Tất cả nữ hầu ở đó đều đồng loạt cúi thấp người xuống, run rẩy chào vị khách quý hôm nay tới thăm.

- Kính chào thái tử...

- Hoá ra các ngươi còn nhớ ta là thái tử cơ đấy.

Giọng nói bình thản chậm rãi của thái tử vang lên, mắt nhìn về phần cổ gắn liền đầu với thân của cô hầu gái lúc nãy. Giọng anh chẳng nghe ra rằng là đang giận hay vui khiến tất cả người hầu ở đấy căng thẳng.

- Ngươi...ta nhớ là mình đã bảo ngươi tới gọi tiểu chủ nhân của ngươi đến gặp ta...và giờ nhìn xem...

Thái tử quay đầu nhìn Lean hết chạy sang trái rồi chạy sang phải. Giờ thì đang ôm hôn một con cún khiến anh trầm mặc. (Lưu Ly: Thái tử còn không bằng một con cún... Thái tử: ...Ngươi im miệng.)

- Ngươi xem tiểu chủ nhân của ngươi đang làm gì? Các ngươi không coi hoàng tộc ra gì đúng không?

Nghe thấy như thế cả đám hầu vội vàng quỳ xuống dập đầu, tội trạng khinh thường hoàng tộc đối với họ chính là tội chết. Cả đám chỉ có thể run rẩy, mong sao thái tử có thể đột nhiên thấy tâm trạng tốt lên mà tha cho họ.

Chỉ thấy hai người trong đội kỵ sĩ đằng sau tiến lên lôi vị nữ hầu vừa rồi còn ba hoa rằng mình sau này sẽ là tiểu phu nhân đi. Thái tử chỉ lẳng lặng bỏ lại một câu rồi đi mất.

- Bảo với tiểu chủ nhân của các ngươi, hôm nay ta sẽ đưa kẻ này đi vì tội trạng khinh thường hoàng tộc. Ta sẽ lại đến vào ngày mai.

(Lưu Ly: "Ngươi đây là lấy việc tư trả thù riêng!"
Thái tử: "Người đâu bắt lấy cô ta giam vào địa lao."
Lưu Ly /vọt lẹ/: "Ngươi dám làm thế với mami của ngươi sao hả??")

——————————

Đợi đến khi Dan Sun nhớ ra rằng còn thái tử đang chờ, vội vàng tới phòng khách thì đã được người hầu báo rằng thái tử đã sớm trở về cung và hẹn ngày mai sẽ đến lại.

Dan Sun gãi đầu, làm quân thần mà dám để vua phải đợi. Tội này đã đủ để gán cho Dan Sun tội chết luôn rồi, thật may là tên thái tử đó không dùng cách này để ép chết Lean, không Dan Sun sẽ có lần làm nhiệm vụ thứ mười lăm rồi...

Tất nhiên Dan Sun cũng đã nghe tới việc một nữ hầu bị đưa đi, cậu cũng chỉ có thể cầu nguyện cho cô gái đó mà không thể làm gì khác hơn. Dù sao, không nhắc nhở cậu nhanh đi gặp thái tử mà để cậu chạy long nhong ngoài vườn đã đủ để gán tội cho cô ta rồi.

Thái tử là một người nói được làm được, anh nói ngày mai lại tới thì chắc chắn ngày mai sẽ lại đến. Vậy nên Dan Sun đã sớm chuẩn bị rồi đến phòng khách ngồi chờ anh.

Bản thân Dan Sun cũng có chút tò mò không biết khuôn mặt của thái tử như thế nào. Tối hôm qua, cậu đã phải ôm một cục tức đi ngủ rồi. Trong khi Dan Sun có thể nhìn được tất cả khuôn mặt của mọi người, thế mà mặt Lean lại vẫn chỉ là hai cái chấm làm mắt thêm một cái chấm làm miệng. Điều đó khiến Dan Sun có một cảm giác lo sợ rằng khuôn mặt của thái tử cũng sẽ như vậy.

Một người hầu tiến tới cúi thấp đầu báo rằng thái tử đã tới, Dan Sun gật gật đầu cầm tách trà lên uống, chờ đợi vị thái tử - ngọn nguồn của mọi chuyện tiến vào bên trong phòng.

Cánh cửa bật mở, thái tử tiến vào. Tay Dan Sun sẽ run lên khi cậu nhìn thấy được khuôn mặt của thái tử, tách trà nóng rơi thẳng vào mặt tay trái đang cầm đĩa dưới tách trà. Tiếng rơi vỡ của thuỷ tinh, cánh tay của Dan Sun bị nước trà nóng làm bỏng đỏ ửng khiến đám người hầu loạn thành một đoàn.

Tất cả nhưng thứ ấy cũng không ngăn lại biểu cảm kinh ngạc dần vẽ lên trên mặt Dan Sun. Cậu có chút không dám tin, khuôn mặt của tên thái tử đã giết mình cả chục lần lại giống y hệt Jinwo! Chuyện này là sao đây?!



______________
Chúc mừng truyện được 10k lượt đọc, phiên ngoại chúc mừng sẽ sớm được đăng tải.

Tui đã tính đăng từ hôm qua để nhân dịp 2/9 cơ mà ngủ quên mất. Thôi thì chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ha!

Chuyện trước đây từng nói qua là vấn đề bị đem đi nơi khác, tui đã nghĩ rằng có lẽ mình nên drop truyện một thời gian. Nhưng thấy nhiều người thích truyện như vậy khiến tui vui lắm ><.

Tui đã thử lặp wp nhưng nó nhiều thứ quá tui không hiểu. Thôi thì vẫn cứ đăng ở wattpad vậy. Mong rằng các bạn có thể đọc truyện của mình ở wattpad chứ không phải ở mấy trang khác vì truyện của mình chỉ được đăng tại wattpad thôi.

Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi truyện~ Dan Sun cảm thấy rất hạnh phúc khi có nhiều người cùng theo dõi câu chuyện của cậu ấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net