Cappuccino!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc sống xã hội áp lực như ngày nay, cafe trở thành thức uống phổ biến nhất từ độ tuổi thanh thiếu niên cho tới trung niên. Nhiều người xem nó như một phần của ngày. Số khác xem nó như một người bạn tri kỷ mỗi đêm. Đối với Solar cũng vậy, anh uống nó mỗi ngày để chống lại cơn mệt mỏi suốt thời cấp ba đến thời sinh viên như bây giờ, dần dần rồi chuyển sang nghiện cafe luôn. Anh khẳng định rằng cả người sẽ rất mệt mỏi nếu không làm cốc cafe mỗi sáng. Vì thế, công việc ghé quán cafe gần nhà mỗi sáng hay lúc làm bài tập trở thành thói quen thường nhật của anh.
Một buổi sáng sớm như mọi ngày, Solar ghé quán cafe gần nhà để mua một cốc. Vừa bước vào, ánh mắt toàn bộ khách lẫn nhân viên đều hướng về anh. Vì anh đẹp trai, anh biết. Đôi mắt tựa viên kim cương trắng lắp lánh giữa ánh sáng hoàng kim của tròng kính vàng. Mái tóc đen có lọn tóc trắng nhỏ. Chiếc nón khủng long trắng, huy hiệu ánh sáng giữa trán mũ, vành xám có hoạ tiết highlight vàng đẹp mắt, anh đội nó lệch hướng nhìn. Áo len dài tay xám, quần âu trắng. Áo khoác kaki nâu dài và đôi giày nike trắng. Solar đúng kiểu sói ca trong mắt bao nhiêu người.

"Cho tôi như mọi khi nhé!"

"À vâng!" Chị nhân viên không khỏi luống cuống làm ly cafe cho khách.

"À anh gì ơi!" Một cô gái đi chung với bạn chủ động bắt chuyện với anh.

"Anh là anh Solar khoa kinh tế năm 3 phải không ạ?" Cô gái thẹn thùng hỏi.

"Ừm, anh đấy!" Cô gái với bạn bỗng reo mừng quíu quýt.

"Em là Fanah lớp dưới đấy ạ. Còn đây là nana, bạn em!" Solar cười rồi gật đầu làm quen.

"Dạ... Anh cho em xin số điện thoại được không ạ?" Nana hỏi.

"Được chứ, đây số của anh." Solar với hai cô bạn kia cùng trao đổi số.

"Dù hơi tiếc nhưng bây giờ em có chuyện cần phải đi rồi , gặp anh sau ạ!"

"Ừ, có gì khó khăn trong học tập cứ gọi anh. Gặp hai em sau!" Hai cô gái kia vừa đi vừa cười đùa. Solar không để tâm nữa, tiếp tục chờ cốc nước của mình.

"Cậu vẫn phô trương như ngày nào nhỉ?" Thunderstorm bạn cùng Khối của Solar.

"Im đi, cậu cũng đâu vừa gì?" Hắn diện áo thun đỏ, quần jean đen, áo khoác đen kèm hoạ tiết highlight đỏ như tia sét. Đôi giày cao cổ màu đỏ và chiếc nón khủng long đen đính huy hiệu sấm đỏ. Ăn mặc đúng kiểu coolboy.

"Cho tôi một cốc cacao nhiều sữa." Solar cười khi Thunderstorm thường ngày hay lạnh lùng lại gọi cốc cacao "ngọt ngào" ấy. "Dạo này thay đổi khẩu vị rồi à?"

"Hừ, tôi đâu nghiện giống cậu. Hai ba ngày uống một cốc là được rồi." Thunderstorm xoay người lại tựa vào bàn tiếp khách, tiện tay chào người ngoài cửa. Cậu bé mặc áo hoodie xanh dương, quần baggy trắng, đội mũ len kí hiệu gió lốc xanh dương. Cậu bé ấy hí hửng vẩy tay với Thunderstorm. Còn Solar, anh quên mất tên này có người yêu rồi.

"Ly espresso của anh xong rồi ạ!" Chị nhân viên đưa cho Solar cốc cafe. Solar vội trả tiền rồi xoay đầu đi mất, ở đây cơm chó phiền quá. "Tớ đi trước nhé, Cyclone!"

"Ừm, hẹn gặp cậu ở trường!" Cyclone vẫy tay chào người bạn. Tuy không cùng khối nhưng ít ra vẫn có quen biết.

Solar đi trên dãy hành lang tìm phòng học. Húp ngụm cafe, vị đắng lan tỏa trong khoang miệng. Đối với người chưa quen uống sẽ thấy ly cafe của anh rất đắng nhưng Solar thì không nghĩ vậy. Anh cho rằng cafe càng đắng càng ngon. Solar vào phòng học, lựa một bàn ít người trong góc, từ từ nhâm nhi cafe vừa xem lại tài liệu.

"Yo! Không phải hotboy Solar đây sao?" Blaze, tên tăng động đồng thời cũng là trưởng câu lạc bộ bóng rổ. Style thường ngày của nó cũng rất phù hợp để "vận động". Áo thun trắng cụt tay, quần đùi dài qua đầu gối màu đen in hoạ tiết hình lửa đỏ và vàng. Nó thường mặc hoodie cam được nó cho là hổ và đội nón len khủng long đen kèm huy hiệu lửa đỏ.

"Phải không ngờ có ngày cậu lại chịu đến lớp đấy?"

"Chịu thôi, nếu nghỉ thêm sẽ bị thôi học đấy!" Blaze tự tiện ngồi kế Solar. Nó ngục xuống bàn nhìn về hướng kia. Solar húp tiếp một ngụm rồi nhìn theo ánh mắt tên đó. Một chàng trai trầm tính đang ngủ gục. Cậu ta mặc áo khoác khủng long xanh dương nhạt có mũ trùm, quần Baggy xám. Solar ngán ngẫm nhìn Blaze, cái không khí này quen quen ấy.

"Thích lắm à?"

"Thích lắm- hả không!" Blaze la lối. Solar chỉ cười trừ nhìn mặt nó đỏ như hạt lựu, kiểu này là thích người ta đến chết rồi.

"Thử làm quen chưa?"

"Uh-" Nhìn qua cũng đủ hiểu nó đơn phương rồi, Solar tự hỏi: sao nhiều lúc thấy Blaze bạo lắm mà giờ thẹn thùng như con gái thế này? Thôi đành vậy, nếu Blaze không dám thì để anh đây đi thay cậu.

"Khoan đã, Solar!!" Blaze hú hét cầu xin anh bạn mình đừng đi. Còn Solar, anh bỏ ngoài tai những lời đó, tự tin làm mai cho bạn mình. Anh đến trước chàng trai còn ngủ kia, nở nụ cười thương mại.

"Chào cậu! Hình như chúng ta học chung lớp, tôi có thể xin số của cậu được không?" Solar dùng biết bao cách thức tiếp cận bất bại của mình. Đáp lại anh, cậu chàng kia chỉ ngó nhẹ cái rồi gục xuống bàn ngủ tiếp. Anh khó chịu với tính cao ngạo kia, đang định đấm cậu ta vào phát thì chàng trai ấy cho anh sdt. Mặc dù thái độ không tốt lắm nhưng anh đã có thông tin liên lạc của cậu ta rồi.
Anh về lại bàn, đưa số của tên đó cho Blaze. Nó ríu rít cảm ơn anh rồi còn thề gì mà mãi là anh em tốt. Anh khinh, có người yêu xong cũng bỏ bạn thôi à. Vừa xong, giảng viên cũng vừa đến. Tiết học cứ thế bắt đầu rồi lại kết thúc trong nhàm chán.
Solar vứt cốc cafe đã trống rỗng vào thùng rác, chán chường rời phòng học. Suốt gần 2 tiếng vừa rồi, Blaze cứ luyên thuyên mãi về cậu bạn ngủ gục lúc nãy, cũng vì thế anh mới biết được cậu ta tên Ice. Nhưng Solar đâu quan tâm làm gì, anh về thẳng nhà của mình, tuy nhà nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi với cả cũng gần trường. Solar lấy hộp salad tôm tối qua làm sẵn trong tủ lạnh. Anh ăn cho qua bữa trưa rồi đánh một giấc chuẩn bị chiều ra quán cafe làm bài tập. Cuộc sống này với anh cũng không có gì đặc sắc. Solar trằn trọc nhớ đến thằng bạn Blaze duy nhất còn độc thân cũng đang để ý đến người ta. Mọi người xung quanh anh, họ dường như đều tìm được nửa kia của mình rồi. Còn mỗi mình anh, cô đơn giữa vạn người. Đời anh có khi giống ly espresso thường ngày anh uống. Một vị đắng thuần.

Solar ngủ một giấc chỉ khoảng 20-30 phút, dù rất muốn ngủ thêm nhưng anh vẫn còn bài tập cần phải làm. Solar rời giường, vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh ngủ tiện sửa soạn ra ngoài. Anh mang theo chiếc túi nhỏ đựng laptop lẫn sách vở đến quán cafe gần nhà. Vừa đi, Solar vừa ngắm nhìn xung quanh, chắc do vẫn còn trưa đứng bóng nên đường vắng khách hẳn. Đi một chút liền đến quán, anh đánh giá bên trong: trưa nay cũng ít khách nhỉ.

"Cho tôi như mọi khi nhé!" Solar không cần nhìn mặt nhân viên. Anh vẫy tay gọi đồ uống song đến bàn gần góc quán.

"Dạ vâng nhưng..." Một giọng trong trẻo đáp lại. Solar chắc chắn không phải cô nhân viên hay làm cốc cafe cho anh. Anh liền đưa mắt nhìn. Một cậu bé nhỏ con sở hữu đôi mắt lục bảo lắp lánh. Mái tóc mượt như gội bồ kết, một lọn tóc trắng phía trước. Cậu bé ấy mặc đồng phục của quán: tạp dề nâu có túi nhỏ và logo quán, áo sơ mi dài tay được cậu xắn lên khuỷu tay. Cái cách mà cậu ấy bối rối cũng dễ thương đấy chứ. Solar như bị hút hồn tự động đến gần quầy order.

"Anh gì ơi?"

"Hả- à ừ?" Solar có chút bốt rối xong đỏ mặt.

"Anh muốn order đồ uống gì ạ?" Cậu bé ấy cười, nụ cười ngây thơ xen lẫn dịu dàng.

"Ly espresso vị đắng..."

"Hả? Nhưng nó đắng lắm đấy ạ!" Cậu bé ấy nhóm người làm mặt cậu ta dí sát mặt Solar. Anh bối rối nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

"À không sao đâu-"

"Sao anh không thử uống cappuccino đi ạ?" Cậu ta cố thuyết phục anh đổi món. Solar cảm thấy đôi mắt lục bảo ấy chân thành nhìn về anh, vô tình đồng ý lúc nào không hay.
Solar trở lại bàn lấy sách vở lẫn máy tính làm bài tập. Chốc chốc, khuôn mặt cậu bé lại hiện lên trong đầu anh. Anh vẽ luôn bóng hình ấy vào vở. Đến đây, Solar vò đầu nhầm bình tĩnh lại, hôm nay anh không hiểu mình bị sao lại lơ đễnh đến vậy.

"Đồ uống của anh đây ạ!" Solar luống cuống cất vở đi. Cậu nhân viên từ tốn đặt đồ uống trên bàn, do trong quán có mỗi anh là khách nên cậu ta đứng bên nhìn anh uống. Vì bị nhìn chầm chầm, Solar hơi xấu hổ húp ngụm cafe song ho sặc sụa vì nóng.

"Anh có sao không ạ?" Cậu đưa khăn giấy cho Solar, hoảng sợ lo anh bị bỏng.

" Thật sự xin lỗi anh do hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên-" Cậu cúi đầu 90° hối lỗi.

"Không sao đâu, do tôi không chú ý! Cậu không cần căng thẳng vậy đâu!" Solar nhìn khuôn mặt như sắp khóc kia. Nhiều cảm xúc trong lòng anh dâng trào khó tả.

"Để xin lỗi, để em mang cho anh mấy món đồ ngọt ạ!" Solar chưa kịp cản lại, cậu bé đã chạy mất hút. Một lát sau lại mang ra một khay đựng toàn đồ ngọt, cơ mà nhiều quá rồi. Thầm thở dài, Solar nhìn một lượt quanh quán.

"Bây giờ quán cũng không có khách nào khác, em ngồi đây ăn chung với anh được chứ?"

"Dạ? Như vậy sao được ạ!"

"Không sao đâu, với lại chỗ này hơi nhiều và anh không thích ăn đồ ngọt lắm." Cậu nhân viên suy nghĩ một lúc rồi ngồi đối diện Solar. Cậu không ăn ngay chờ anh ăn trước. Solar nhìn ánh mắt thèm ăn mà phì cười, cậu nhân viên này dễ thương thật đấy.

"Em ăn đi, không cần chờ anh đâu!"

"À vâng ạ, vậy em xin phép!" Cậu nhân viên bỏ một thìa bánh vào miệng. Đôi mắt lục bảo to tròn trở nên long lanh hơn. Biểu cảm thích thú múc thêm vài thìa nữa đưa lên ăn. Cậu vui vẻ ăn mà không chú ý Solar đang nhìn cậu. Anh từ từ nhâm nhi ly cappuccino, vị ngọt thanh béo của nó cũng không đến nỗi tệ. Mãi tận một lúc sau, đồ ngọt trên khay cũng hết sạch. Cậu nhân viên thoả mãn ngồi liếm mép, bấy giờ cậu mới nhớ ra Solar vẫn chưa ăn món nào. Cậu hoảng hốt định xin lỗi anh. Về phần Solar, anh ngắm cậu nãy giờ rồi. Anh tựa đầu trên tay, đôi mắt bạc sau lớp kính vàng không dấu nỗi sự trìu mến. Vẻ đẹp của anh, làm cậu thiếu niên nào đó lạc hồn, mãi say đấm quên cả xung quanh.

"Em ăn xong rồi hả?"

"À dạ vâng!" Cậu giật mình đỏ mặt.

"Vậy tính tiền giúp anh nhé, cả khay đồ ngọt này nữa!" Solar dọn sách vở, máy tính và túi chuẩn bị về.

"Đâu được ạ, đây là em mời mà!" Cậu nhân viên đứng dậy định đến quầy thanh toán. Nhưng solar đã đến đó trước, anh dựa theo menu bấm giá. Đến khi cậu ta lại gần thì anh đã thanh toán mất tiêu, anh lấy giấy và bút đưa cho cậu nhân viên mảnh giấy ghi chú.

"Hôm nay vui lắm, cảm ơn vì ly cappuccino nhé!" Solar vội chào rồi đi mất. Bóng anh vừa khuất, cậu nhân viên liền ngồi sụp xuống xấu hổ thầm nghĩ anh ta thật đẹp trai.

"Nhưng mà cái này là... số điện thoại?"

Solar về thẳng nhà, ngồi tựa ngay cửa. Anh vò đầu thật mạnh đến rối cả tóc để mớ cảm xúc thẹn thùng này vơi đi. Cùng lúc đó, tin nhắn từ điện thoại reo lên. Solar liền mở lên xem: "yêu cầu kết bạn của Thorn<3plant". Nhìn ảnh đại diện có thể thấy đó là cậu nhân viên nãy. Anh lướt một vòng quanh trang cá nhân, chỉ toàn một màu xanh của cây và hoa cỏ đầy màu sắc. Đúng như cái tên, cậu ấy thích cây thật. Cùng lúc đó, tin nhắn của Thorn đến.

____________

Xin chào anh ạ!
Anh có phải vị khách vừa rồi không ạ?

Ừ, là anh đấy!

Hoá ra anh tên Solar ạ?

Anh cũng không biết tên em là Thorn đấy!^^
Anh bỏ về nhanh quá nhỉ?

Không phải đâu ạ! Do tên anh hợp với anh quá nên... ⊙﹏⊙

Vậy em tìm anh có việc gì không nào?

Dạ em muốn hỏi là chủ nhật tuần này anh có rảnh không ạ?

Anh rảnh.

Vậy... Em có thể mời anh một bữa để cảm ơn chuyện hôm nay không ạ? ><

Được thôi, nhưng em không cần phải cảm ơn gì đâu! Chút việc nhỏ thôi mà!^^

Dạ, hẹn gặp anh tại XXX lúc 9 giờ cuối tuần ạ! (ʘᴗʘ✿)

_____________

Solar bật cười, cậu Thorn này dễ thương quá.
Sáng chủ nhật, Solar dậy sớm hơn mọi hôm để làm việc nhà và sửa soạn. Sau cùng, anh vẫn rất háo hức mong chờ ngày hôm nay. Ra khỏi nhà lúc 7:45, Solar thấy rằng không nên để người còn lại đợi nhưng anh lại đi quá sớm rồi. Solar đến điểm hẹn vừa tròn 8 giờ. Một bóng dáng nhỏ nhắn chờ anh ở đó. Cậu ta diện áo thun dài tay xanh lá, quần kaki ngắn nâu cafe, đôi giày trắng năng động. Cậu ta đội nón khủng long xanh đen kèm hoạ tiết gai xanh lục.

"Thorn!"

"A, anh Solar!" Cậu bé vui vẻ vẫy tay.

"Xin lỗi, em chờ anh lâu không?" Solar thấy hơi có lỗi khi bắt Thorn chờ một mình trên đường.

"Không sao đâu ạ! Do em háo hức quá nên đến hơi sớm, mà em cũng vừa đến à!"

"Vậy à..." Solar không biết phải làm gì, đáng lẽ anh nên đến sớm hơn thì cậu nhóc này không cần đợi rồi. Suy nghĩ một lúc, anh đề nghị. "Dù sao cũng còn sớm, em muốn đi chơi với anh không?"

"Dạ? Ưm em nghĩ là được ạ!" Solar cười, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thorn dẫn đi. Cậu đỏ mặt, giờ trong hai người ai nhìn vào cũng thấy giống người yêu hơn là "anh em".
Solar dắt Thorn đến công viên giải trí. Vừa đến, Thorn đã cười tít mắt thôi thút Solar đi theo. Anh chỉ có thể cười nhạt chạy theo cậu. Họ trả nghiệm đủ thứ trên trời dưới đất: tàu siêu tốc, xe đụng, tô tranh, chụp ảnh, nhà ma... Mỗi nơi mỗi người mỗi cảm xúc, nhưng họ giống nhau đều cảm thấy rất vui và sẽ luôn bên cạnh nhau. Thấm mệt sau khi chơi một vòng quanh nơi này, Solar thu được một chiếc tai thỏ nhỏ xinh. Nón của anh được Thorn buộc vào chùm bóng bay nhiều màu sắc, ung dung mang theo.

"A, anh Solar!" Một giọng nói gọi anh từ sao.

"Em là Fanah? Chúng ta gặp lại rồi." Cô gái này đưa theo bạn cô, Nana.

"Dạ vâng ạ, nhưng đây là..."

"À đây là Thorn, bạn mới quen gần đây của anh."

"Bạn mới mà dẫn nhau đi công viên sao?" Fanah buông đôi mắt sắc lẻm. Thorn rùng mình nhẹ, cậu không nhận ra thù ý của cô kia.

"Chào chị, em là Thorn! Sinh viên khoa y dược của đại học XXX!"

"Ồ vậy là cùng trường à? Anh Solar chắc cũng biết phải không ạ?"

"Haha, anh cũng vừa biết thôi." Solar cười ngượng.

"Anh cũng học khoa y dược trường XXX ạ?" Thorn sáng mắt, không ngờ cậu lại học chung trường với Solar.

"Anh khoa kinh tế nhưng đúng là cùng trường."

"Ồ, vậy ạ." Thorn có hơi hụt hẫng, nhưng được cùng trường với Solar cũng vui rồi.

"Tsk! Anh Solar cũng ở đây rồi, tụi mình cùng chơi gì đi!" Cô ta ôm tay anh. Solar lắc đầu đẩy cô ta ra.

"Anh giờ có hẹn rồi, Thorn đi thôi!" Solar giờ tay ra ngỏ ý muốn nắm tay cậu.

"Vâng ạ!" Thorn vui vẻ trở lại. Cậu nắm tay anh, sánh bước trên con đường thẳng. Bỏ lại người phía sau, một đôi mắt thù địch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net