Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì_" Scarlet bắt đầu đứng dậy khỏi giường, nhưng Iko đã giữ chặt cô và giật tóc cô xuống.

"Có phần nào của 'ngồi yên' mà cô không hiểu thế?" Cô quát.

"Tôi sẽ đi xem có chuyện gì," Cinder nói, lượn ra ngoài hàng lang và nhìn xuống cầu thang. Jacin đang ngồi dưới bậc, lúi húi và mải mê làm việc riêng.

"Là Thorne đấy," anh nói, ngước lên nhìn cô.

"Anh ta làm gì vậy? Đập đổ cả bức tường à?" Cinder bước qua Jacin, nhưng khựng lại khi thấy một bình đầy hoa trắng trên sàn dưới chân anh ta. Anh đang tỉ mỉ lôi từng bông hoa ra khỏi bình nước, buộc cành lại vào nhau. Lông mày anh nhau lại đầy tập trung.

"Anh đang làm hoa cưới đấy à?" cô hỏi đầy nghi hoặc.

"Trật tự đi." Anh cầm bó hoa bằng một tay và xoay sang các hướng khác nhau, trước khi bứt một bông cúc trắng và thêm vào bó.

Lắc đầu, Cinder quay đi và nhìn về phía phòng khách. Căn phòng đã được lột xác- những bông hoa và vòng hoa cùng nơ tuyn treo khắp bề mặt. Đẹp, và có chút lộn xộn.

Sói thì không thấy đâu- có lẽ đang thay đồ, cô nghĩ vậy- nhưng Thorne và Kai mỗi người đang đứng lên ghế và treo một dải ruy băng lên trên mặt lò sưởi như một phần cái bệ thờ tạm bợ của họ.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?" Cinder hỏi. "Tiếng gì vừa rồi thế?"

"Đìu đực kỉm sát rồi," Thorne nói bằng cái miệng ngậm đầy đinh.

Cô nhìn Kai, người e thẹn nhún vai. "Bọn anh có chút bất đồng về cái giá sách, nhưng Thorne đúng đấy. Bọn anh lo được mà."

Cinder mở miệng định dò hỏi thêm thông tin, nhưng chần chừ và nhìn quanh căn phòng lần nữa. Chưa có gì hỏng đến mức không sửa được.

"Em nghĩ ta còn bao nhiêu thời gian?" Kai hỏi.

"Iko đang làm tóc cho cô ấy ngay bây giờ. Có lẽ... nửa tiếng nữa?"

Anh gật đầu với cô, và Cinder quay lưng rồi chạy nhanh về phòng ngủ.

"Không có gì phải lo lắng hết," cô nói khi bước vào phòng. Iko đã gần hoàn thành dải tóc bện tinh vi quấn quanh đầu Scarlet như một vầng hào quang, để xõa phần nửa tóc xoăn bên dưới ngang vai.

"Nhưng có gì vậy?" Scarlet hỏi.

Cinder mở miệng nhìn cô, lướt qua nguyên một danh sách những câu trả lời hợp lý tiềm năng. "Ờ... họ đạp đổ một cái ghế. Lúc họ đang... vật nhau." Cô do dự trong lòng, ngạc nhiên vì máy kiểm tra nói dối bên trong không phát sáng. Cô có thể thấy sự nghi hoặc in trên khuôn mặt của Scarlet, nhưng cô cười và nói, "Trông tuyệt lắm, Iko à."

"Em vẫn cần phải sửa những lọn xoăn tự nhiên của cô ấy nữa," Iko nói, bật máy uốn tóc. "Và đính vài hạt trai lên bím tóc nữa."

Scarlet cười lớn. "Chỉ là để luyện tập thôi mà, Iko. Đừng lãng phí thời gian."

Iko bật tiếng tách trong họng- giống tiếng chẹp đầy tinh tế. "Còn cách nào khác để có hiệu ứng đầy đủ? Váy, giày, tóc, mọi thứ. Tất cả mọi thứ phải hợp nhau."

Scarlet thở dài. "Các người đang hành xử kỳ lạ quá đấy. Có gì đang xảy ra mà tôi cần biết không?"

Một tràng KhôngHoàn toàn không đầy tố cáo nhộn nhạo xung quanh cô. Scarlet nhếch mép.

"Sao chị không nói cho bọn tôi về... một món cũ nhỉ?"

Scarlet cau mày. "Một món cũ?"

"Phải. Ừm. Sói có nói gì đó về một truyền thống..."

"Ồ!" Scarlet giũ chân váy, giữ phẳng các nếp nhăn nhiều nhất có thể. "Có một truyền thống đám cưới xưa, xưa lắm rồi, cô dâu sẽ mặc một món cũ, một món mới, một món mượn, một món xanh dương. Vậy nên, với tôi, cái váy là mới." Cô chỉ chiếc váy. "Đôi giày là đi mượn. Và món cũ của tôi ở ngay đằng kia." Cô chỉ tay.

Đó là một chiếc ghim. Một viên đá quý màu vàng ở chính giữa, tạo thành hình ngôi sao năm cánh, với cặp cánh vàng ánh kim sải sang hai bên. Màn hình võng mạc của Cinder nhận ra gần như ngay lập tức, cho cô biết đó là ghim cài của phi công từ quân đội Liên Minh Châu Âu, khoảng năm 81 Kỷ Nguyên Thứ Ba.

"Nó là của bà tôi." Scarlet nói, chìa lòng bàn tay ra. Cress đặt chiếc ghim vào tay cô. "Bà được trao nó khi trở thành phi công. Bà đưa lại cho tôi nhiều năm về trước, và... tôi đã nghĩ nó sẽ như là có một phần của bà ở bên. Tôi đã nghĩ sẽ ghim vào bó hoa cưới hay món nào đó."

"Đừng ngốc vậy chứ." Winter ngồi nhổm dậy quỳ lên hai đầu gối và xích lại gần Scarlet. Lấy chiếc ghim cài khỏi tay, cô rướn người và ghim nó vào vải thân váy trắng, ngay tim Scarlet. "Đây rõ ràng là nơi nó thuộc về."

Scarlet đang mỉm cười khi nhìn xuống chiếm ghim. "Cô không nghĩ nó sẽ không hợp với bộ đồ sao?"

"Ồ, nó chắc chắn không hề hợp," Iko nói từ đằng sau cô.

"Nhưng cô có quan tâm không?" Winter thêm vào.

Scarlet lắc đầu. "Không hẳn."

"Tôi cũng cho là vậy."

"Xong!" Iko ngả ra đằng sau. "Đứng dậy và cho mọi người xem nào."

"Từ khi nào cô lại thành ra hách dịch vậy?" Scarlet nói, cười khúc khích, lúc đứng lên và san phẳng váy. Scarlet xoay một vòng, rồi dừng lại để mọi người ngưỡng mộ tác phẩm thủ công của Iko.

Tóc cô xõa xuống thành những lọn tròn lớn- vẫn xoăn và xù xì, nhưng gọn gàng hơn cô thường để, và đội trên đầu một bím tóc kiểu vòng đính ngọc trai. Cô bước tới nhìn mình trong gương.

Sau một lúc dài, im lặng, cô nuốt khan và đặt một ngón tay lên chiếc ghim cài của bà nội. Cô sụt sịt, rồi ngả đầu ra sau và hít thật sâu cố kìm những dòng nước mắt khỏi trôi xuống. Sau một giây, cô lại cười và cúi đầu.

"Tôi ước gì bà ở đây," cô thì thầm, và không ai cần hỏi ý cô là gì. "Bà sẽ quý anh ấy lắm." Một tiếng sụt sùi nữa, và cô quay lại, quệt mắt. "Bà sẽ mến tất cả mấy người nữa. Tôi nghĩ... tôi nghĩ bà đã hơi lo khi tôi không bao giờ kết được nhiều bạn." Cô đưa tay không theo một hướng nhất định nào. "Và giờ thì nhìn xem. Tôi có nhiều bạn bè tới nỗi, tôi cần cả một tàu chở hàng để chứa tất cả mấy người."

Winter đứng dậy và vòng tay quanh eo Scarlet. "Bà ở trong những vì sao," cô thì thầm. "Jacin và tôi đã thấy bà khi ở trên không, bà đã nhìn xuống mỉm cười với cô, và rất, rất tự hào."

Scarlet lắc đầu kể cả khi chìm vào vòng tay của cô. "Tôi tưởng cô không bị điên nữa."

Winter cười toe toét. "Tôi chưa từng hứa hẹn gì hết," cô nói, ngẩng cao cằm. "Và tôi tin điều đó, nhân tiện. Bà đang dõi theo cô, Scar à, và bà tự hào lắm."

Gật đầu, Scarlet xoa mắt một lần nữa. "Thế này thật tốt," cô nói. "Tốt hơn khi chuẩn bị mọi thứ trước để tôi khỏi thành mớ hổ lốn trong đám cưới thật, phải không?"

Cinder nhìn xuống, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận những cái liếc mắt qua lại giữa Cress và Iko trước khi Cress hắng giọng hỏi, "Thế còn một món xanh dương? Cô không nói cho bọn tôi biết nó là gì."

"Ồ, cái đó." Scarlet nhoài khỏi vòng tay Winter. "Tôi không nghĩ ra được cái gì hết, nên tôi nghĩ sẽ bỏ qua phần đó. Dù sao cũng chỉ là cái truyền thống ngu ngốc thôi mà."

Winter choàng tỉnh ra, mắt cô lấp lánh. "Không hề ngu ngốc đâu, và tôi biết đúng thứ luôn. Có ai có chỉ xanh dương không?"

Scarlet nhìn cô ngờ vực. "Có một bộ khâu vá trên ngăn kéo ở đằng kia."

Winter bước vội tới chiếc tủ, tìm bộ đồ khâu, và chỉ vài chớp sau đã xâu vào kim một sợi chỉ màu xanh cô ban. "Ngồi xuống lại nào."

"Giờ cô lại làm gì đây?" Scarlet hỏi lo lắng khi Winter gấp nếp viền váy cô lại, để lộ lớp vải lụa lót bên dưới.

"Đừng lo. Tôi tự dạy mình thêu thùa từ bao năm trước rồi." Cô cúi đầu xuống để tập trung, những lọn tóc xoăn dày che lấp khuôn mặt.

Scarlet thở dài, nhưng không cãi lại. "Chuyện này sẽ mất bao lâu đây? Có lẽ ai đó nên xuống bảo Sói đi tưới mấy chậu bụi hoa trước khi muộn được không?"

"Tôi sẽ đi," Cress nói. Cô biến mất khỏi phòng trong chớp mắt, nhẹ nhàng đóng cánh cửa đằng sau.

Đột nhiên thấy mệt mỏi vì cứ phải tránh nhăn váy mãi, Scarlet thở dài và ngả xuống giường, để Winter làm bất cứ điều gì cô muốn với lớp váy lót. Cinder cố nhìn qua vai Winter, nhưng mái tóc cô đã chắn hết tác phẩm khâu vá kia, nên cô đành bỏ cuộc và tham gia cùng Iko trên giường, dựa người vào tấm ván đằng đầu.

Cô kéo mở màn hình tin nhắn trên võng mạc và viết nhanh một tin.

CHÚNG TA CÓ QUÊN GÌ KHÔNG?

Iko kiếc nhìn cô, Họ hiếm khi giao tiếp bằng giao diện máy tính bên trong nữa- sử dụng máy tính bảng thay vào đó khiến cả hai cảm thấy giống người hơn- nhưng làm cyborg và android cũng có cái tiện của nó.

CRESS ĐÁNG RA PHẢI XỬ LÝ PHẦN NHẠC RỒI, Iko nhắn trả lời. EM VỪA GỬI CÔ ẤY TIN NHẮN NHẮC NHỞ.

Cinder gật đầu và khoanh tay quanh đầu gối. "Cô có lo lắng không?" cô hỏi.

Scarlet quay đầu. Cô có lẽ đang phá hỏng cả bím tóc kia, nhưng không ai nói lời nào. "Không," cô nói. "Ít nhất, không phải về việc kết hôn. Tôi hơi lo về ý tưởng chuyện này trở thành sự kiện quốc tế và những người không biết tôi hay Sói sẽ tự tiện bình phẩm đám cưới của bọn tôi, nhưng... không. Tôi không có lo về cưới, hay kết hôn. Đó là Sói mà. Nó cảm thấy... đúng." Mắt cô bâng quơ khi cô nhìn lên hư vô trên tường qua đầu Cinder. "Chưa có khi nào mà nó lại không cảm thây đúng cả."

Cinder nuốt khan và không thể không nghĩ về Kai. Từng có khi nào mà nó lại không thấy đúng chưa nhỉ?

Có những lần khó khăn, chắc chắn rồi.

Khi cô lần đầu đổ anh nhưng lại quá sợ hãi để nói với anh rằng cô là cyborg.

Khi anh phát hiện ra cô là người Mặt Trăng, và tưởng rằng cô đã tẩy não anh để anh có cảm tình với cô.

Khi cô bắt cóc anh, hủy hoại bao nỗ lực kết thúc chiến tranh và giành lấy thuốc giải letumosis.

Và, ồ, cái lần anh kết hôn với bà dì bạo chúa của cô nữa.

Cô không thể nói rằng mối quan hệ của họ đã từng có lúc dễ dàng, nhưng rồi, Sói và Scarlet cũng vậy.

Nhưng liệu nó có luôn đúng?

Mạch tim cô kêu ong ong trước câu hỏi.

Chắc chắn phải vậy, cô nghĩ, kể cả hồi mọi thứ còn quá sai. Nếu không cô đã không chiến đấu kiên cường vì anh như vậy.

Cô không chắc bao lâu đã trôi qua lúc cô lạc trong dòng suy nghĩ, khi một tiếng gõ nhẹ vang lên ở cửa và Cress quay trở lại. "Hoa đã được chăm." May mắn thay, Scarlet đã nhắm nghiền mắt và không hề để ý mã lệnh rõ rành rành kia, nếu nó đúng là lệnh thật.

"Tôi gần xong rồi," Winter nói.

"Tôi không thể đợi đến khi nhìn xem cô đã làm gì với cái váy xinh đẹp của tôi được." Scarlet nói, mặc dù cô nghe cũng không quá lo ngại.

"Cô sẽ yêu nó." Winter buộc một nút chỉ và gập người, dùng răng để cắt sợi chỉ dài. "Đó."

Scarlet ngồi dậy và những người khác vậy quanh lại.

Lần này, khi Cinder thấy Winter đã làm gì, kể cả cô cũng không ngăn mình khỏi trầm trồ phấn khích được.

Trong đường chỉ xanh dương, in trên lớp lụa lót váy của Scarlet, Winter đã thêu một từ duy nhất bằng phông chữ đơn giản, tinh tế: Alpha.

"Cô nói đúng," Scarlet, xoa ngón cái lên cụm từ. "Nó thật... hoàn hảo."

Cress hắng giọng. Cinder nhìn lên thấy rằng cô đang cầm máy tính bảng trên tay. Cô mang một nụ cười niềm nở, sung sướng trên khuôn mặt.

"Gì đây?" Scarlet nói, tông giọng nghi ngờ đã quay trở lại.

Phản hồi duy nhất, dù vậy, lại là tiếng nhạc dây vọng lên từ tầng dưới, đủ to để lấp cả căn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net