15.Wrecking Havoc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Bè tà be ta bè tá~)


---CHAPTER 15: Sự Tàn Phá ()---

'Không thể tin anh ta.'

'Đó chỉ là một lời nói dối.'

'Đừng chìm đắm vào nó.'

'Con người đều như nhau.'

'Nó sẽ xảy ra một lần nữa.'

'Tôi không thể tin tưởng bất cứ ai. Đặc biệt là khi— '

Nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Han Donghoon trong lúc cậu nhóc nắm chặt vai Cale khi cả hai đang bay khỏi nhà ga.

Cậu thiếu niên ấy biết bản thân hữu ích. Cậu có kỹ năng cực hữu dụng đối với một ai đó ở các kịch bản, và kỹ năng của cậu ta sẽ tiếp tục phát triển. Nhưng Donghoon không thích bị lợi dụng, đặc biệt là khi không theo ý mình.

Mặc dù đang bị thôi miên nhưng tâm trí cậu vẫn ghi nhớ từng khoảnh khắc kinh hoàng. Donghoon vẫn có thể cảm thấy sợi dây đang trói chặt lấy cậu, một lớp vải thô ráp bịt chặt mũi và miệng anh khi anh đấu tranh chống lại những kẻ bắt giữ mình trước khi tâm trí anh từ từ trở nên mơ hồ.

Sau đó, anh ta đã mất liên lạc với thực tế. Cơ thể cậu ta di chuyển mà không theo lệnh của bản thân. Đối với cậu ta, việc không kiểm soát được tay chân của mình cảm thấy bất an và hoàn toàn đáng sợ, như thể ai đó đã chiếm hữu cậu và cậu buộc phải xem mọi thứ ở ghế trước mà không thể làm gì hơn là chỉ tồn tại.

Sau đó, Cale xuất hiện, sử dụng cùng một phương pháp bịt mũi và miệng ấy. Ngoại trừ lần này, Donghoon cảm thấy cơ thể mình đang quay trở lại.

Kẻ lạ mặt này đã tuyên bố rằng anh ta sẽ giết các nhà tiên tri cho cậu, và rõ ràng, cậu bé đủ thông minh để cảnh giác.

'Tôi sẽ đi theo anh ta để ra khỏi đây và cuối cùng sẽ trốn thoát.'

Đó là kế hoạch của cậu nhóc. Để chạy khỏi ga Dongmyo, khỏi người trước mặt này, hay mọi thứ khác. Cậu ấy sẽ tự tồn tại bởi vì không ai có thể tin tưởng .

Sau đó cậu ta phát hiện ra hai người khác, và bánh răng trong đầu cậu nhóc bắt đầu quay.

Điều này đã được lên kế hoạch? Họ định chỉ đưa cậu và đi thôi? Tại sao chứ?

Cậu ấy biết mình có khả năng hơn những người khác một chút, nhưng đó vẫn không phải là lý do chính đáng để họ đưa một mình cậu đi, đặc biệt là vì khả năng của cậu ấy không được nhiều người biết chính xác.

Có phải những người này tìm kiếm cậu đơn giản chỉ vì họ nghe tin đồn về nó sao? Thật là ngu ngốc.

Nhưng cậu nhóc không thể bày tỏ suy nghĩ của mình. Bởi  Cale đột nhiên lắc lư và ho dữ dội.

Hai tay đỡ Donghoon của Cale dần buông lỏng, nhưng may mắn thay, cô gái bằng tuổi Donghoon  đã nhanh chóng bắt lấy cậu nhóc.

Donghoon mở to mắt, nhìn cảnh tượng với đôi đồng tử đang run rẩy.

Miệng của Cale ứa ra máu, hai người kia khẩn trương gọi tên anh ta không ngừng.

Trong khi đó, cậu bé chỉ có thể đứng đó. Đầu óc cậu trở thành một mớ hỗn độn ngổn ngang trong chốc lát.

Máu. Có rất nhiều máu.

Cậu nhóc không nói gì, ngay cả khi họ lao về một hướng mà cậu nhóc không biết.

Khi cả nhóm đến ga Gumho, một loạt hỗn loạn khác xảy ra sau đó khi nhìn thấy Cale bất tỉnh và đẫm máu. Yoo Joonghyuk nghĩ rằng điều này thậm chí có thể sánh ngang với sự náo loạn khi mọi người đang xem xét các kịch bản chính.

Khi nghe thấy tiếng động, Kim Namwoon ra khỏi lều với cơ thể hoàn toàn lành lặn bởi thuốc và những người có kỹ năng liên quan đến chữa bệnh, sau đó cậu chàng nhanh chóng đến gần họ, trừng đôi mắt sắc bén như dao, găm thẳng về phía Yoo Joonghyuk. Nhưng khuôn mặt cậu ta tái đi ngay lập tức sau khi nhìn thấy người đang bất tỉnh trên lưng của Yoo Joonghyuk.

"Hyung!" Cậu ta thốt lên, lông mày nhíu lại và đôi mắt mở to kinh hãi.

Cậu ta nhìn sang Na Bori và người lạ mới trước khi ánh mắt ấy đổ dồn vào Yoo Joonghyuk. Tuy nhiên, trong nó không có sự thù hận, chỉ có sự lo lắng và tức giận mà không ai hiểu nó bắt nguồn từ đâu.

"Anh ấy sử dụng năng lực?" Namwoon trầm giọng hỏi, giọng điệu nghiêm túc và yêu cầu câu trả lời.

"Đúng," Na Bori đáp lại một cách khó nhọc, cũng trong trạng thái xúc động như cậu ta.

"Chết tiệt. Tôi đã bảo anh ấy không dùng rồi mà!" Cậu thiếu niên cố gắng kiềm chế để không bùng nổ, nghiến răng khi cắm móng tay vào lòng bàn tay.

"Cậu nói rằng Cale biết về hậu quả của việc sử dụng năng lực của chính mình?" Lần này, Joonghyuk lên tiếng. Giọng nói đều đều của hắn xen lẫn sự bối rối và thích thú.

Namwoon im lặng một lúc, nhìn người đàn ông một cái nhìn hoài nghi trước khi thở dài. "Ừ. Lần trước anh ấy cũng ho ra máu khi chúng tôi chạy trốn khỏi sương mù độc, anh ấy nói đó là sự suy giảm sức mạnh của anh ta."

Trong khi đó, Han Donghoon chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cale, không thốt nên lời.

Cậu nhóc ấy không hiểu.

Người đàn ông này ... ra tay với mục đích cứu cậu sao? Nhưng tại sao?

'Tại sao lại để bản thân phải trải qua những rắc rối chỉ vì một người mà anh thậm chí không biết?'

Nó chỉ đơn giản là để lấy thông tin? Bởi vì Donghoon hoàn toàn chắc chắn rằng có nhiều cách khác để làm điều đó, nhưng thay vào đó người này lại chọn cách bị thương chỉ để giải cứu một người như cậu.

 Donghoon không hiểu, và cậu ấy không chắc sẽ cảm thấy thế nào về điều đó.

"Đưa anh ấy cho tôi."

Giọng nói của chàng trai tóc trắng khiến anh không khỏi suy nghĩ.

Kim Namwoon dang tay về phía Yoo Joonghyuk, chuẩn bị bế Cale.

Người đàn ông im lặng hầu như không liếc nhìn cử chỉ của cậu chàng mà đáp lại,

"... Tôi có thể làm điều đó."

"Tôi cũng có thể làm được!"

"Và?"

"Ý anh là gì 'và?' Tôi đã nói là sẽ làm được, nên cứ giao anh ấy cho tôi! "

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không tin tưởng anh!"

Yoo Joonghyuk phớt lờ cậu ta, và những người khác chắc chắn rằng Kim Namwoon sẽ là người đầu tiên tung ra cú đấm lần này.

"Này!" May mắn Na Bori đã can thiệp kịp thời, lắc đầu tỏ vẻ bực tức. "Đây không phải lúc để đánh nhau. Chỉ cần đưa anh ấy vào lều, tôi sẽ đi lấy thuốc chữa bệnh", cô quyết định bản thân là người đưa ra chỉ dẫn bởi hai người này rõ ràng không có hi vọng để làm việc đó.

Namwoon càu nhàu, miễn cưỡng đồng ý trước khi dẫn Joonghyuk vào lều của Cale. Tất nhiên, không quên dành những cái nhìn chết chóc cho người phía sau- hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó.

Bori quay về phía Donghoon, nhưng chưa kịp mở miệng thì một giọng nói quen thuộc đã cất lên.

"Bori-ya!"

"Heewon Unnie!"

"Chuyện ... Chuyện gì vậy ...?" Jung Heewon mới đến đã lo lắng hỏi, cau mày nhìn theo bóng lưng xa xăm của những người khác.

"Cale Ahjussi... Em nghĩ anh ấy bị thương vì sử dụng khả năng của mình... Anh ấy chảy rất nhiều máu," Bori cố gắng giải thích, vẫn không chắc chuyện gì đang xảy ra.

Heewon mở to mắt, nhìn chằm chằm vào lều của Cale khi cô cắn chặt môi dưới không nói nên lời. "Chị... hiểu rồi ..." Cô nói nhỏ lại, vẻ mặt đầy bất an.

"Nhưng! Anh ấy sẽ không sao, em chắc chắn! Ahjussi sẽ không đi xa đến mức này nếu nó không phải điều quan trọng!!"  Cô gái nhỏ nói một cách lạc quan, cố gắng làm cho tâm trạng trở nên tươi sáng hơn.

Jung Heewon mỉm cười, xoa đầu cô gái trẻ. 'Cô nhóc này luôn là người tích cực.'cô ấy nghĩ một cách trìu mến.

"Và đây là ai?"

Sự chú ý của họ chuyển sang cậu bé bồn chồn.

"Ồ! Cậu ấy là Han Donghoon. Ahjussi bắt cóc— Ý em là, đã tìm thấy cậu ấy và đưa cậu ấy đến đây!"

Người phụ nữ cau mày bối rối trước sự lỡ miệng của Bori, nhưng quyết định không tiếp tục với nó. "Hm, được rồi. Rất vui được gặp em, Donghoon-ssi," Cô chào anh với nụ cười rạng rỡ.

Han Donghoon lảng tránh ánh mắt trước khi lo lắng trả lời, "... Em cũng vậy."

"Ồ, đúng rồi! Unnie, làm ơn chăm sóc cậu ấy một chút được không? Em phải đi lấy thuốc."

"Được rồi, cứ giao cho chị."

"Cảm ơn! Hẹn gặp lại, Donghoon-ssi!" Bori vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt cả hai và lao vào làm nhiệm vụ của mình.

• • •

Rất may, Cale đã tỉnh sau khi bất tỉnh cả ngày. Thật là ngạc nhiên, vì anh ấy nghĩ rằng mình sẽ bất tỉnh lâu hơn dựa trên lượng máu anh ấy ho ra.

Đôi mắt Cale từ từ mở ra, và anh được chào đón bởi khung cảnh mờ ảo của căn lều.

- Cale, cậu tỉnh rồi!

Cheapskate là người đầu tiên gọi cho anh ta.

- Tôi-tôi rất mừng vì cậu đã tỉnh, Cale! * Nức nở * Sức mạnh của tôi mạnh hơn rất nhiều nên tôi đã chữa lành cho cậu nhanh hơn! * Nức nở *

Crybaby hòa vào tiếng khóc khó chịu của mình.

Cale không quá quan tâm đến điều đó. Bởi vì một thứ khác đã thu hút sự chú ý của anh .

Mùi thơm ngon của thức ăn.

Cale cau mày, uể oải ngồi dậy, chỉ thấy Han Donghoon bên cạnh giường đang mở to mắt nhìn anh. Sau lưng cậu ta là những chiếc bàn với nhiều loại thức ăn khác nhau.

"Donghoon-ssi?" Anh ta thở dốc vì đã lâu không uống nước.

"A-À." Cậu thiếu niên thoát khỏi sự bàng hoàng, nhanh chóng lấy cho anh một cốc nước. "Đây..."

"Cảm ơn." Cale khàn khàn nói trước khi uống một ngụm, cảm thấy nhẹ nhõm vì cổ họng của anh ấy không còn cảm thấy khô nữa. "Những người khác không sao chứ?"

Donghoon chớp mắt, không ngờ câu hỏi đó lại là câu đầu tiên anh ấy hỏi. "Họ ... không sao. Na Bori-ssi và Heewon Ahjumma thực sự rất tốt với tôi ..." Cậu nhóc ngập ngừng đáp, dùng ngón tay chơi đùa để tránh ánh mắt có vẻ sắc bén của Cale.

Người đàn ông gật đầu. "Còn Yoo Joonghyuk? Cả Kim Namwoon nữa?"

"Kim Namwoon ..." Han Donghoon nhăn mặt khi nhớ về một cái gì đó. "Cậu ấy hơi ... quá cực đoan đối với tôi. Và ngài Yoo Joonghyuk đã bỏ đi sau khi làm cho anh tất cả những món ăn này."

Lông mày của Cale nhướng lên vì ngạc nhiên.

'Hắn ta đã làm? Quan trọng nhất, Hắn đã rời đi? '

Vẻ mặt anh rạng rỡ, đôi mắt sáng lên khi nụ cười từ từ nở trên môi.

"Ồ, và ngài ấy nói rằng sẽ gặp lại anh trong tương lai."

Nụ cười của Cale lập tức tắt ngúm.

Han Donghoon nghiêng đầu, tự hỏi điều gì đã khiến Cale có biểu hiện như thể anh vừa ăn phải quả chanh đắng và hoàn toàn không biết gì về những suy nghĩ đầy hoảng loạn đang nhảy nhót trong đầu Cale.

'Không được, đồ khốn nạn! Hãy đi và có cuộc phiêu lưu nhỏ của anh với Kim Dokja đi. Làm ơn hãy để tôi yên và chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa! '

Anh khóc lóc trong nội tâm và cuối cùng thở dài.

"Chà, ít nhất thì Kim Namwoon đã không theo hắn ta, vì vậy tôi nên cảm thấy vui vì điều này."

Phân tán suy nghĩ, cuối cùng anh nhìn Han Donghoon. "Còn nữa, làm sao nhóc tới đây?"

Cale không bao giờ mong đợi sẽ nhìn thấy cậu nhóc đầu tiên sau khi mở mắt. Thành thật mà nói, anh ấy sẽ ít ngạc nhiên hơn nếu anh ấy tỉnh dậy ở thế giới khác, bị giết bởi nhân vật chính.

Và anh ấy cũng không bao giờ mong đợi Donghoon sẽ thực sự nói chuyện. Theo như những gì Cale có thể nhớ (về cơ bản là tất cả mọi thứ), cậu bé chỉ giao tiếp với Kim Dokja thông qua điện thoại của họ bằng cách sử dụng internet.

Có phải điều gì đó đã thay đổi vì Donghoon thoát ra khỏi trạng thái thôi miên nhanh hơn không?

Trong một lúc, Han Donghoon im lặng, và Cale cau mày sâu hơn khi anh quan sát vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt của người kia.

"Mọi việc ổn chứ?"

"Tôi..."

Cậu thiếu niên nhìn xuống và Cale không còn nhìn thấy biểu tượng cảm xúc của mình nữa. Nhưng khi nhìn thấy đôi vai nhỏ bé và run rẩy, lồng ngực anh sôi sục với sự bối rối và một điều gì đó giống như lo lắng.

Rồi anh sững người khi Donghoon đột ngột khuỵu xuống, mắt nhắm nghiền và nắm tay nắm chặt lấy hai bên hông.

"Cale Ahjussi, làm ơn giúp em!"

Đứa trẻ van xin, tuyệt vọng. Giọng cậu nhóc run lên, điều mà Cale dễ dàng nhận ra đó là sự sợ hãi. 

Donghoon nín thở, lông mi run rẩy. Và cậu ấy nao núng khi cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình. Trời lạnh, nhưng cử chỉ ấy khiến lồng ngực cậu cảm thấy ấm áp.

"Chuyện gì vậy?"

Một giọng nói điềm tĩnh hỏi cậu nhóc, và Donghoon ngập ngừng trả lời. Không, đúng hơn, cậu ấy không chắc làm thế nào.

"..."

"Donghoon-ssi, anh sẽ giúp nhóc, nhưng nhóc phải nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra chứ." Giọng của Cale trở nên nhẹ nhàng hơn một cách đáng kinh ngạc, và Donghoon đột nhiên cảm thấy ngột ngạt đến mức như một con đập sắp vỡ.

Cale kiên nhẫn nhìn cậu ta nhìn lên và mở hành trang với những cử động không chắc chắn. Thật chậm rãi, bàn tay cậu bé vươn ra để kéo một thứ gì đó ra khỏi cửa sổ hệ thống màu xanh lam.

Cale có thể cảm thấy tim mình ngừng đập trong một giây khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vật đáng ngại - một thiên thạch màu đỏ to khoảng một thùng mưa nhỏ. Thứ mà anh chưa từng thấy trước đây, nhưng lại rất quen thuộc với nó.

Đó là quả trứng của một con rồng lửa, Igneel, còn được gọi là một thảm họa lớp 5 trong tiểu thuyết và là nguyên nhân chính xác dẫn đến cái chết của Kim Dokja trong số nhiều người.

'..... Thứ này đang làm gì ở đây?'

---END CHAPTER 15---

/A.N: Tôi biết tôi đã nói rằng tôi sẽ nghỉ học đại học một vài ngày nhưng tôi không thể làm được, nó sẽ chỉ có cái này thôi, vì vậy hãy lấy nửa chương này ./


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net