Chương 6: Chấp niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Huynh ấy tên Chu Nhứ, kẻ hèn này là Ôn Khách Hành, bọn ta hộ tống Thành Lĩnh suốt một đường tới đây, có thể nói là vô cùng khó khăn, cất bước gian nan."

Vốn tưởng đưa xong công tử nhỏ họ Trương tới tay của Triệu Kính là có thể hoàn thành lời hứa, tất cả đều vui, ở suối vàng cũng không cần lo có người tới gây phiền tổ tông nhà mình.

Tích đức làm việc tốt tất nhiên là tốt, cho dù làm có hơi cực, nhưng mặc kệ thế nào việc tốt đầu tiên cũng đã thắng lớn, quả thật là một chuyện đáng mừng.

Nhưng có lẽ ta không phải là mầm non làm chuyện tốt, ta thật sự rất ghét mấy thứ quanh co lòng vòng kiểu này, nên nếu về sau có cơ hội thì cứ đưa nó cho Ôn đại thiên nhân đi, dù sao hắn cũng là kẻ một ngày không làm việc tốt là ngứa cả người.

Vừa nghĩ tới việc cuối cùng bản thân cũng có thể không câu nệ điều gì mà lưu lạc thiên nhau tự do tự tạ xem sông xem núi, ta liền sướng run cả người.

Dựa theo tính toán thì điểm tiếp theo hẳn làThái Sơn.

Trên núi Thái mây mù che đỉnh, ngỡ rằng sóng trắng tại biển Đông*. Đây là danh ngôn thiên cổ đã thuyết phục không biết bao nhiêu văn nhăn mặc khách, tuyệt vời biết bao, dâng trào biết mấy.

Từ xưa đến nay Thái Sơn đều được người gọi có là "Thần Sơn", ta phải đến xem thử ngọn núi thần này liệu có danh xứng với thực.

Vốn nghĩ là làm xong việc tốt thì sẽ không lưu danh tính tiêu sái rời đi, nhưng không ngờ người tính cũng không bằng trời tính.

Nếu biết trước ta nhất định sẽ không mềm lòng mà mang theo tên họ Ôn này, chỉ vì vài ba câu 'thật không dễ dàng' của hắn mà chúng ta được gióng trống khua chiêng nghênh đón vào vào Triệu gia làm khách quý.

Ôn Khách Hành, việc này là của ta hay là của huynh? Người đứng ra nhận uỷ thác là ta còn chưa than câu nào mà huynh đã than là làm sao? Chẳng phải vì chuyến đi màn trời chiếu đất này huynh đã làm ngũ tạng miếu của mình chịu khổ mấy ngày rồi sao? Khi nào ra khỏi đây ta sẽ bồi thường huynh mấy chầu là được, hà tất gì cứ phải nán lại chỗ này?

Mẹ kiếp huynh, chào tới chào lui một hồi mặt của ta cũng cười tới cứng ngắc, sao ta càng nhìn lại càng không ưa tên họ Ôn này xíu nào hết vậy nè.

Hơn nữa mấy gã tự xưng là đại hiệp giang hồ này cứ thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, nhìn chả khác gì mấy bà tám ở ngoài chợ, vừa nghe có chuyện một cái là hận không thể chui đầu vào cửa nhà người ta để hóng, hận không thể lột cả tầng da của ngươi ra để xem đây là yêu ma phương nào.

Cũng may lúc còn ở Thiên Song ta cũng rất ít khi lộ diện, nếu không ở cái tình thế này cho dù thuật dịch dung của ta có cao tới đâu cũng khó để bảo đảm không lộ sơ hở.

Nhìn người đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài, ví như Ôn đại thiện nhân của chúng ta đây, một thân công tử phong lưu, ai ngờ bùn nhão chẳng lên được tường.

Mà thôi mà thôi, chuyện tới đâu thì hay tới đó, nể tình công sức đánh xe mấy ngày nay, ta không chấp với huynh.

"Hương hoa, hương trầm, hương mỹ nhân, người người ngà say. Tiếng nước, tiếng đàn, tiếng yến oanh, tiếng nào cũng rung động."

Ta biết Ôn đại thiện nhân huynh tài trí hơn người, học năm xe sách, miệng đầy văn thơ, nhưng huynh cũng không cần nhiệt tình thể hiện tài hoa hơn người của mình ở chỗ như thế này chứ?

Rồi cái gì mà ' ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu ', ' trăm nghe không bằng một thấy'. 'gặp được người thật, phong thái còn hơn lời đồn', 'không dám không dám, tài mọn mà thôi'. Lão Ôn ơi Lão Ôn, huynh cứ bằng mặt không bằng lòng như thế hoài có mệt không?

Huynh mệt hay không thì thôi cứ để qua một bên, nhưng ta bị mấy cái vuốt mông ngựa này của huynh làm cho mệt hết cả người rồi này, ngáp một cái, nếu không phải là ở đây có rượu ngon, ta mẹ nó đã sớm chạy lấy người rồi.

Nói theo lời huynh là chúng ta cũng coi như đồng sanh cộng tử, xem như cũng là người uen, nhưng sao bây giờ ta mới biết công phu nịnh hót của huynh là 'hơn người' thế này?

Chậc chậc, vừa giả tạo, vừa dối trá, vừa âm hiểm, tại hạ thật sự bội phục từ đáy lòng.

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu một ngày nào đó huynh chán ghét giang hồ thì có thể đến Câu Lan Viện kiếm cơm, chỉ bằng trình độ xã giao như con công xoè đuôi này của huynh, quả thật là tiền đồ vô lượng!

Thấy không, đọc sách nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt, sách hay hay không còn phải do người đọc nó nữa.

"Không khóc, con là nam nhân, nam nhân có thể đổ máu chứ không được rơi nước mắt."

Ta quyết định rời khỏi Tam Bạch sơn trang này, dù sao chuyện cũng đã xong, ta cũng chẳng có lý do gì để ở lại.

Nhưng trước khi đi, ta do dự một lát rồi cũng đi tới phòng của Thành Lĩnh.

Những ngày bôn ba đã làm cho công tử nhỏ từ nhỏ đến lớn đều ngâm mình trong vại mật này chịu khổ rất nhiều, nhưng cậu ấy chỉ cắn răng chịu đựng, không than trách một câu.

Đôi vai gầy yếu đó cuối cùng cũng trưởng thành trong một đêm.

Lúc ta tiến vào thì cậu ấy đã ngủ rồi, nhưng dù ngủ thì chân mày cũng nhíu thật chặt, ta biết cậu ấy lại gặp ác mộng. Từ khi Kính Hồ Sơn Trang xảy ra chuyện, đứa nhỏ này chưa lần nào được một giấc ngủ ngon.

Trong lòng thế mà lại sinh ra vài phần không nỡ, Cửu Tiêu, nếu như đệ thấy ta bây giờ có phải sẽ cười ta hay không? Nhưng dù đệ có cườii, ta thật sự cũng không yên lòng.

Đệ nói xem, cậu ấy có thể an ổn sống ở đây không? Những kẻ xưng là người nhà của cậu ấy liệu có chăm sóc tốt cho cậu ấy không?

Yến tiệc hôm nay, vậy mà có kẻ lại bắt một đứa trẻ còn nhỏ như thế uống rượu, ta nhịn lắm mới không đi tới chặn lại.

Dù sao đây là nơi cậu ấy sẽ sống, ta giúp cậu ấy chặn một lần, hai lần, ba lần, nhưng có thể chặn giúp cậu ấy cả đời sao?

Nhưng nếu những kẻ này đối xử với cậu ấy như con ruột của mình, họ sẽ bắt con mình học những thứ phù hoa phiền phức, học việc chuốc rượu mua say sao?

Đôi mắt bỗng nhiên có chút chua, ta nghĩ một lát lại cảm thấy buồn, thân ta ta còn lo chưa xong, lấy sức đâu mà quan tâm kẻ khác?

Hẹn gặp lại, hài tử, mong cậu được bình yên, hãy cố gắng sống sót, chỉ khi còn sống thì cậu mới có hi vọng tương lai.

Có lẽ hai người chúng ta lòng cũng tương thông, ta vừa mở cửa muốn đi, Thành Lĩnh lại tỉnh, cậu ấy cứ ngồi đó nhìn ta, kêu ta một tiếng sư phụ.

Trong chớp mắt, nước mắt tràn ngập khoé mi, Cửu Tiêu ơi Cửu Tiêu, sao ta lại không biết Tiểu Thành Lĩnh đang suy nghĩ và trông mong điều gì, nhưng thứ ta làm được, chỉ có thể là... trước khi giọt nước mắt nơi mi rơi xuống, ta xoay người rời khỏi phòng.

Liệu ai có thể biết lòng ta đau biết mấy? Lúc sư phụ mấy, đệ ngày đó cũng giống hệt cậu ấy, vừa khóc vừa nói với ta rằng 'Đệ biết rồi, đệ không khóc, sư huynh không khóc, ta cũng không khóc!'

Có nơi nào có thể để cho ta khóc một hồi mà không cần sợ hãi?

Nhưng mà bây giờ, mọi sự đã khác, tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đều không còn nữa. Vì thế Thành Lĩnh, con nhất định phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.

"Nước của Ngũ Hồ Minh sâu vô cùng, mà Tiểu Thành Lĩnh của chúng ta lại ngốc như thế."

Chỉ là không nghĩ tới ngoài ta ra vẫn còn một người lo cho sự an nguy của Tiểu Thành Lĩnh, có ghế khách quý không ngồi mà lại leo lên nóc nhà làm đầu trộm đuôi cướp.

Vì thế Lão Ôn, chỉ cần huynh có thể hiểu ta, dù ngày thường ta có đối xử với huynh thế nào, thì trước mặt người ngoài, chúng ta chính là người nhà.

Nếu như đã lo lắng như thế thì chi bằng tìm hiểu kỹ vũng nước đục Ngũ Hồ Minh này, cũng để Tiểu Thành Lĩnh có được một ngôi nhà yên ổn.

Nhưng Tam Bạch Sơn Trang to lớn này thật sự sẽ trở thành ngôi nhà bảo vệ cậu ấy chu toàn sao? Dòng người hối hả tới lui này liệu có một người thật sự đưa cậu ấy vào lòng mà đối xử như người một nhà?

Cửu Tiêu ơi Cửu Tiêu, chẳng lẽ người sắp chết thì tâm cũng mềm hơn? Từ lúc nào mà ta biến thành một bà mẹ lảm nhảm thế này?

"Một cao thủ sát khí ngút trời như huynh không ngờ lại sợ máu, người chết ta, cười chết ta rồi!"

Có phải buồn cười lắm hay không? Một ác ma giết người không chớp mắt như ta lại sợ máu?

Huynh cười như thế, nếu như người khác biết cũng sẽ có phản ứng như huynh sao?

Không biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, những người mà ta muốn bảo vệ kia đều trở lại, nhưng dưới hình dáng máu me bê bết, trừng mắt chết trước mặt ta.

Không ai sạch sẽ, người nào cũng bê bết máu tươi, sắc đỏ đó đâm sâu vào mắt, vào máu thịt của ta, vừa nhìn thấy màu đỏ, ta lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Lão Ôn, nếu như ta nói cho huynh mỗi đêm ta đều bị nỗi sợ này hành hạ đến không dám ngủ, huynh có phải sẽ cười càng tuỳ ý hay không?

Huynh không từng trải qua nên huynh sẽ không hiểu, đó là một nỗi đau còn đau hơn gấp ngàn lần cảm giác xuyên tim xẻo cốt mà Thất Khiếu Tam Thu Đinh đem lại, nhưng dù huynh có đau, huynh cũng thốt không nên lời.

Cho dù ta muốn nói thì ta lại có thể nói với ai? Ai có thể chân chính hiểu được nổi khổ trong lòng ta?

Lão Ôn, huynh có thể dễ dàng cắt bỏ máu tươi dính trên tay áo, nhưng huynh có cách để xoá bỏ sự đau đớn trong lòng ta?

Lão Ôn, cảm giác đó thật sự là sống không bằng chết!

"Chu Tử Thư, huynh gạt người, ta đi mách mẹ!"

Ôn Khách Hành, huynh vừa nói gì đó?

Chu Tử Thư? Nếu như ta không nghe lầm, huynh đang gọi Chu Tử Thư đúng không?

Huynh là ai? Sao huynh lại biết tên ta? Huynh biết tên của ta từ lúc nào?

Khi ngửi thấy Tuý Sinh Mộng Tử thì sẽ xuất hiện ảo giác, mà thứ xuất hiện trong ảo giác chính chấp niệm của bản thân, là người hoặc là việc bản thân quyến luyến nhất cả cuộc đời.

Ôn Khách Hành, vừa nãy trong ảo giác huynh đã thấy gì? Tại sao trong ảo cảnh của huynh lại có sự tồn tại của Chu Tử Thư?

Huynh rốt cuộc là ai? Nếu như huynh thật sự từng xuất hiện trong cuộc sống của ta, dù chỉ là một chút, ta làm sao lại không có chút ấn tượng nào với huynh?

Nhưng tất cả những việc xảy ra dường như đều được một tiếng 'Chu Tử Thư' của huynh giải thích. Nếu như ta nhớ không lầm, khi huynh thấy ta dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ thì mới bám theo ta.

Trách không được huynh cứ muốn nhìn gương mặt thật của ta, trách không được huynh bức thiết muốn ta sử dụng Bạch Y kiếm, bây giờ nghĩ lại, có lẽ huynh đã sớm biết tất cả, thứ huynh cần chỉ là một thứ để xác nhận mà thôi.

Thế nhưng, Ôn Khách Hành , nếu như huynh đã nhận ra ta thì sao lại không trực tiếp tới hỏi ta? Vì sao lại không tự giới thiệu bản thân? Vì sao lại muốn tới thế gian phù phiếm này thăm dò lẫn nhau?

Nghĩ tới cả đoạn đường này, lúc huynh xuất hiện, những lúc huynh dung túng ta chăm sóc ta, cho dù ta có lạnh lùng với huynh, lỗ mãng với huynh, tránh huynh như hồng thuỷ mãnh thú thì huynh vĩnh viễn luôn là một công tử văn nhã nở nụ cười dịu dàng với ta, ta nghĩ ra rồi, tất cả những thứ huynh làm tất cả đều là vì chuyện này.

Nếu như không quen biết, ai lại có thể vô tư hi sinh tất cả cho ai?

Nhưng mà Ôn Khách Hành, cho dù huynh thật sự biết Chu Tử Thư, thì Chu Tử Thư sao lại trở thành chấp niệm cả đời của huynh?

---------- End chương 5.

* Trên núi Thái mây mù che đỉnh, cứ ngỡ sóng trắng tại biển Đông: câu gốc "泰山嵯峨夏云在, 疑是白波涨东海 | Thái Sơn tha nga hạ vân tại, nghi thị bạch ba trướng đông hải" - trích từ bài thơ Tảo Thu Đan Phụ Nam Lâu Thù Đậu Công Hành của Lý Bạch.

** Do tra không được nên tui chém đại dựa trên nghĩa, mấy cô thông cảm :'(

(Xin lỗi vì hôm qua tui lại lười huhu. Btw nhưng tui hận thơ!!! Tra hoài không ra huhuhuu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net