Chương 9: Lưu luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A Nhứ, cuối cùng ta cũng thấy được mặt thật của huynh, nó còn xinh đẹp hơn tưởng tượng của ta.

Người có đôi xương bướm xinh đẹp như thế sao có thể là người bình thường được? Chỉ là gương mặt thật của hắn, vẫn khiến tim ta loạn nhịp.

Chỉ vì một cái liếc mắt, ta đã quỳ trước Phật cầu năm trăm năm.

Ta nghĩ, nếu như có một ngày đại thù đã báo, ta cũng may mắn sống sót thì sẽ đi tới Giang Nam cắm rễ, chỉ có Giang Nam hạnh hoa yên vũ mới có thể làm nổi bật lên cái khí phong lưu như lan này của A Nhứ.

Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh, lạc hoa thời thiết hựu phùng quân*

Nếu điều đó là thật sự thì chẳng phải điều may mắn nhất cuộc đời này hay sao?

Nếu quả thật có một ngày như vậy, để A Nhứ lưu lại, ta chấp nhận ném hết tất cả mặt mũi, dây dưa quấn quít, 36 kế luân phiên sử dụng.

Ta sẽ chọn một chỗ có hoa đào bay tán loạn, rồi xây một căn nhà nhỏ, ở đó có nước chảy chân cầu, có hoa rơi cùng tuyết, ban ngày sẽ chấp kiếm luận anh hùng, đêm đến thì đối tửu bả ngôn hoan.

Đúng rồi, phải nuôi thêm vài con cá chép nữa, để ngắm cũng để ăn luôn, A Nhứ đẹp thì đẹp thật, nhưng gầy quá, nuôi cá để sau này dễ nấu canh cá bồi bổ cho huynh ấy.

Nhưng dựa theo tính của A Nhứ thì chắc là không muốn ăn mấy con cá chép này đâu, vậy thì dưỡng thêm vài con cá xấu nhưng có thể ăn, đúng, cứ quyết định như thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta lại cười ra tiếng,

A Nhứ cầm cây gỗ gõ tay ta: "Nhìn cái gì?"

Ta vẫn cười toe toé như một thằng ngốc, huynh hỏi ta nhìn cái gì? Đương nhiên là nhìn huynh rồi, cũng chỉ có huynh mới có thể làm cho tâm trí ta đây mê mẫn. Nhưng sao có thể trách ta được chứ? Ai bảo A Nhứ nhà chúng ta lại đẹp thế này cơ chứ?

A Nhứ, sao huynh lại có thể như vậy được? Chúng ta ăn chung ở chung, cùng sinh cùng tử, cùng chung hoạn nạn với nhau một thời gian dài như vậy ta chưa bao giờ ghét bỏ cái gương mặt như quỷ bệnh lao và cái mùi hôi chua cách ba tấc đất cũng có thể nghe thấy trên người huynh. Nhưng sao huynh chỉ rửa mặt một cái mà người cũng thay đổi luôn rồi?

Ta chỉ uống mấy ngụm rượu của huynh, huynh lại ghét bỏ ta một cách rõ ràng như thế! Nhìn cái dáng vẻ không tình nguyện uất ức lau lau cái miệng hồ lô của huynh, lòng ta trực tiếp hoá thành một ao xuân thuỷ.

A Nhứ, huynh nhất định là cố ý! Huynh rõ ràng biết rất rõ chút tâm tư của ta danh cho huynh, huynh còn trêu chọc tới trêu chọc đi, ta bảo đảm, ngươi hư hỏng nhất thiên hạ chính là huynh đó!

Ta còn chưa kịp tỉnh hồn trong cái dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp kia của huynh, huynh lại hỏi rốt cuộc ta họ gì?

A Nhứ, ta họ Ôn, ta có thể lừa trời lừa đất lừa tất cả mọi người nhưng ta sẽ không lừa huynh, nếu như huynh nhất định phải hỏi, ta tình nguyện không nói.

Mà hình như ta chưa chính thức giới thiệu qua bản thân nhỉ? Ta, Ôn Khách Hành, giới tính, nam, yêu thích, nam.

Trong Quỷ Cốc từng có một tên tiểu quỷ mắng ta là đồ đoạn tử tuyệt tôn, mà gã mắng cũng đúng, một nam nhân không thích nữ nhân thì lấy đâu ra con cháu?

Nhưng dù gã nói đúng nhưng ta cũng không thích người khác bàn tán về ta, thế nên nghe xong câu đó, ta chỉ cười, rồi đưa hết quỷ tử quỷ tôn của gã về Quỷ Môn Quan hết.

Ngươi không phải nói ta đoạn tử tuyệt tôn sao? Vậy ta cho ngươi nếm thử trước cái tư vị đoạn tử tuyệt tôn nó như thế nào, nói ta điên thì sao, ta đúng là điên đấy, ta điên rồi, các ngươi ai có thể gây chuyện với ta?

Khi còn ở trong cốc, không ngày nào mà hai tay ta không nhiễm máu tanh, nơi đó là Quỷ Cốc, là nơi quỷ sống, cá lớn nuốt cá bé là quy tắc sinh tồn cua bầy quỷ.

Sao ngươi có thể hy vọng xa với một bầy quỷ có thể hiểu lễ nghĩa tri thức giống một con người?

Trong mắt của ta, đám chính đạo trên nhân gian còn không bằng quỷ, chúng ta xấu, là xấu ra mặt, mà những kẻ được gọi chó của chính đạo kìa đều là một đám ác quỷ khoác da người, toàn bộ đều đáng giết.

Thế nhưng A Nhứ à, có một số việc, nó là của riêng ta, nó là chấp niệm cả đời người này của Ôn Khách Hành này, nhưng dù bản tính ta là tốt hay xấu là điên hay là cuồng thì tình cảm ta đối với huynh đều là thật.

Ta giết Quỷ Thắt Cổ, ngoại trừ việc không muốn huynh biết thân phận của mình ra thì còn một nguyên nhân khác, đó chính là, quan tâm sẽ bị loạn.

Chỉ cần có ta ở đây, sao ta có thể cho phép người khác tổn thương huynh nửa phần?

Ta là quỷ, là cốc chủ của quỷ cốc, là vương của vạn cổ, vì để đứng được trên vị trí này, không có ngày nào mà ta không sống trong mưu kế, máu tươi dính trên hai tay ta nào chỉ là thành sông?

A Nhứ, ta biết đó là không tốt, nhưng ta không dừng lại được, thù cha mẹ không đội trời chung, sao ta có thể dừng lại được?

Có thể ở bên cạnh huynh, dù chỉ là hai ba ngày thì cũng là khoảng thời gian yên ả nhất đời ta.

Vì thế, đừng nên hỏi ta quá nhiều, ta tình nguyện khóc lóc òm sòm nói sang chuyện khác cũng không muốn lừa gạt huynh.

"Lão tử đói bụng, Lão Ôn, mau đi kiếm đồ ăn cho ta đi!"

A Nhứ, có phải huynh biết ta không có ác ý với huynh, hay là huynh cũng biết tâm ý của ta đối với huynh rồi? Cho nên huynh mới có thể thẳng thừng sai bảo ta.

A Nhứ, cuối cùng thì kẻ giỏi nắm bắt nhân tâm nhất vẫn là huynh, huynh biết ta không thể nhìn huynh chịu uất ức.

Chỉ vì ta hỏi một câu "Sao huynh không tự đi?", không ngờ huynh lại giả bộ như cơ thể khó chịu, ta thật sự bất ngờ, Chu Tử Thư bình thường vô cùng nghiêm túc khi nào học được cái bản lĩnh vô lại này?

Nếu biết sớm huynh còn một mặt như vậy, dù cho có bị huynh một chưởng đánh cho nửa tàn cũng bắt buộc huynh tháo cái mặt nạ của huynh xuống.

Dù sao, đều là ta cam tâm tình nguyện.

A Nhứ, ta rất thích huynh, có phải huynh đang làm nũng dùa giỡn ta đúng không?

Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, càng đừng nói một người cách cái danh anh hùng mười vạn tám nghìn dặm như ta đây, vì thể, ải mỹ nhân, đương nhiên khó thế bước qua rồi.

Cho dù huynh có bảo ta đi hái sao cho huynh, ta cũng sẽ hái ngôi sao to nhất sáng nhất đưa đến cho huynh.

Một đêm này là đêm ta vui vẻ nhất từ lúc hiểu chuyện tới giờ, Chu Tử Thư, huynh thay đổi rồi, huynh không giống cậu bé cứng nhắc cũ kỹ ngày xưa nữa. Huynh thay đổi rồi, chân thực hơn, thoải mái hơn.

Ta luôn suy nghĩ lời nói của huynh, sao huynh lại nói ta là tai hoạ?

Mà cũng đúng, ta thừa nhận ta chính là tai hoạ, một tai hoạ chỉ muốn gieo hoạ cho huynh.

Ta, là thứ mà huynh không bao giờ có thể thoát.

Ta liên tục khuyên huynh đừng uống quá nhiều rượu, nhưng huynh cứ không nghe, xem đi, sau đến không còn biết trời trăng gì rồi kìa?

Huynh nói huynh đang vui, nhất định không say không về, A Nhứ, nếu huynh có chuyện vui thì sao không chia sẻ với ta? Chẳng lẽ huynh không nghe câu một người vui không bằng nhiều người vui sao, một mình huynh ở chỗ đó cười trộm thấy có được không?

Người trong giang hồ khi nào lại nhỏ mọn như thế?

A Nhứ, huynh cố ý đúng không? Chẳng phải huynh được xưng là ngàn ly không đổ sao, sao có thể tuỳ tiện say thành cái dạng này, có phải huynh đều ôm một mối tình giống ta không?

Ta thừa nhận, trước khi giết Quỷ Thắt Cổ thì ta cũng đã tỉnh lại rồi, chỉ là ta muốn nhìn dáng vẻ bảo vệ ta của huynh mà thôi, còn nữa, không thừa dịp này mà lợi dụng một chút thì há chẳng phải thẹn với cái tội danh 'kẻ ăn chơi' mà huynh suốt ngày đổ cho ta sao?

Bây giờ, huynh say ngã vào lòng ta, ta cuối cùng cũng có thể ôm huynh mà không cần sợ hãi, chỉ là cho tới bây giừo ta không nghĩ tới cái ôm này lại nặng nề như vậy.

A Nhứ, có được huynh, ta như có được cả thế giới.

Ta lại nghĩ lung tung rồi, ta nghĩ nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thì tốt biết bao, ta nguyện ý dùng bất kỳ đại giới nào để đổi lấy giây phút nào, dù có để cho đời đời kiếp kiếp hoá thành lệ quỷ, một ngày cũng không yên.

Thế nhưng ta cũng biết đây cũng là ta si tâm vọng tưởng mà thôi.

Ta bây giờ cũng chỉ còn lại một Chu Tử Thư bị ta gọi là A Nhứ.

Nước mắt rơi rồi, từng giọt lại từng giọt, rơi xuống trên gương mặt của A Nhứ, ta biết ta không nên khóc, ta là quỷ, quỷ thì sao có nước mắt được? Thứ quỷ có, chỉ là sự tàn nhẫn và nổi hận thù vô tận.

Ta hận, ta hận ông trời, hận ông vì sao lại cho ta gặp được ngươi vào lúc này?

Ông trời ơi, ông tra tấn ta còn chưa đủ hay sao? Ông muốn hành hạ tra tấn ta đến khi nào thì ông mới có thể thoả mãn?

Mọi người đều nói trời xanh có mắt! Gạt người, đều là gạt người, con mẹ nó đều là gạt người! Trời xanh sao lại có mắt được?

Nếu như trời xanh có mắt, thì lời cầu nguyện bao nhiêu năm của ta ông ta sao lại làm như không thấy? Nếu như trời xanh có mắt, vì sao người tốt lại sống không lâu? Nếu như trời xanh có mắt, vì sao tai hoạ lưu ngàn năm? Nếu như trời xanh có mắt, những yêu ma quỷ quái vốn nên xuống địa ngục sao vẫn còn tồn tại trên thế gia? Nếu như trời xanh có mắt, ông ta sao lại tàn nhẫn mà nhìn một đứa trẻ con ăn thịt cha ruột của mình?

Trời xanh có mắt, nhưng ai dám trông chờ trời xanh sẽ mở mắt?

A Nhứ, ta chỉ còn huynh thôi, nhân gian lớn như thế, ta chỉ có mình huynh! Nhưng tia sáng còn sót lại này cũng chỉ có thể tồn tại trong nháy mắt.

Ta cuối cùng cũng nhịn không được nữa, môi ta chạm vào huynh, mang theo tình yêu cùng một thành kính, A Nhứ, huynh là của ta!

Huynh cũng chỉ có thể là của ta!

A Nhứ, đừng trách ta, chỉ là ta cũng say!

----------------------------

(Ta về rồi đây!! Hôm qua là ngày cuối cùng của CC, cảm xúc của ta rất nhiều, nhưng ta chỉ muốn nói với mấy cô chúng ta công sức của chúng ta không uống phí! LLD có danh phận rồi! Laopo cảm ơn chúng ta!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net