Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục [Có thể bạn chưa biết ] part 5😌

13. Mỗi một câu nói của lão Ôn, A Nhứ đều sẽ khắc ghi trong đáy lòng và chầm chậm đáp lại. 

" Ta gọi ngươi là A Nhứ có được không? "
                                  •
" Lão Ôn, là ta, A Nhứ! Ta là A Nhứ! "

~

" Không ngờ A Nhứ nhà chúng ta bình thường thích bắt nạt ta như vậy nhưng khi đứng trước mặt người ngoài vẫn phân biệt rõ thân sơ xa gần nhỉ?"
                                  •
" Ngươi không xứng! Chân Như Ngọc chính vì xả thân bảo vệ Dung Huyền nên mới lâm vào cảnh nhà tan cửa nát. Sư đệ ta cũng chính vì thế mà thuở nhỏ đã mất cha mẹ, luân lạc vào Quỷ cốc. Ngươi hãy thử hỏi lương tâm, thử hỏi chính mình xem. Ai cũng có thể phán xét đệ ấy, ngươi xứng sao? "
                                   •
" Là từng người từng người đến, hay là lên cùng một lúc? "
                                   •
"Bất kể người nào muốn tìm sư đệ ta tính sổ, thì trước tiên phải qua ải của ta! "
                                   •
" Người của Tứ Quý sơn trang, ngươi cũng dám đụng! "

~

" A Nhứ, để ta tiêu tiền của ngươi đi, không lỗ đâu, ngươi chịu vì ba đồng của lão già kia mà bán mạng đi trăm dặm, cùng lắm thì nửa đời sau ta mặc ngươi sai bảo! Có được không? "
                                    •
" Vậy ngươi nhớ châm đầy túi rượi. Tiện thể châm đầy bình rượu của ta luôn. "
                                    •
" Được, nhớ về sớm nhé! Bằng không cơm tối chẳng ai nấu! "

" Ta khinh. Chẳng lẽ ta thành nô tài rồi? "

" Hả? Không phải sao! "
                                    •
Từ đầu đến cuối tui vẫn luôn rất thích cách A Nhứ thể hiện tình yêu của mình đối với lão Ôn. Đạm như trà nhưng càng nếm lại càng say.

Giống như trước đây tui đã phân tích qua thì "A Nhứ" chỉ là một cách xưng hô mà Ôn Khách Hành dùng để trêu chọc Chu Tử Thư, nhưng về sau lại trở thành một cách xưng hô đặc biệt chỉ của riêng hai người.

Chu Tử Thư ban đầu vốn không care việc Ôn Khách Hành gọi mình như thế nào. Nhưng không care không đồng nghĩa với việc y không nhớ! Y luôn nhớ, thời thời khắc khắc đều nhớ. Nhưng y không phải nhớ một cách rập khuôn rằng: à, ngày đó giờ đó, tại chỗ đó ngươi nói với ta cái gì, hỏi ta câu gì. Mà cách ghi nhớ của A Nhứ rất đặc biệt. Y sẽ đem ý nghĩa của câu nói khắc vào trong đáy lòng rồi từ từ, chầm chậm dùng hành động để trả lời đối phương. Chầm chậm nói với lão Ôn của y rằng: ta luôn nhớ nhưng ta sẽ không bao giờ nói ra rằng ta nhớ.

Cũng giống như khi Ôn Khách Hành nói rằng bình thường y hay bắt nạt hắn như vậy nhưng khi đứng trước người ngoài vẫn phân biệt thân sơ xa gần, y nghe, liền nhớ.

Lúc hai người đi vào nghĩa trang, đụng độ phải dược nhân quân, Ôn Khách Hành lại vì trúng Túy Sinh Mộng Tử mà mất năng lực chiến đấu, Chu Tử Thư cũng không hề bỏ rơi hắn mà còn tận lực bảo vệ.

Lúc Thành Lĩnh rơi vào tay Độc Hạt, cả Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đi cứu thì vô tình chạm mặt Hạt vương. Chu Tử Thư vì không muốn đánh nhau nên đã phóng ám khí tung hỏa mù để chuồn đi. Và khoảnh khắc ám khí được tung ra, Chu Tử Thư đã giơ tay ra chắn trước mặt Ôn Khách Hành, một hành động tỏ ý bảo vệ cực kỳ rõ ràng.

Cũng cùng là một hành động đó, cho dù có là trước mặt Diệp Bạch Y- một người có thể dễ dàng lấy mạng y y cũng chưa từng thay đổi. Vẫn như cũ mà che chắn cho Ôn Khách Hành. Thậm chí còn lừa hắn để một mình đi ngăn cản Diệp Bạch Y, và khi ngăn không nổi nữa thì liền quyết định đồng sinh cộng tử. Hành động này của Chu Tử Thư đã nói lên rằng: dù thế nào đi chăng nữa thì y vẫn luôn bảo vệ hắn, nếu y bảo vệ không nổi nữa thì có chết cũng phải chết chung với hắn.

Và cho dù có phải đối địch với cả thiên hạ, thì lưng của A Nhứ vẫn luôn như thế mà chắn trước mặt lão Ôn.

Ở Bạch Lộc nhai, A Nhứ đưa lưng về phía lão Ôn, chĩa kiếm về phía võ lâm giang hồ. Mặc kệ người khác nói gì, y vẫn kiên quyết bảo vệ hắn. Và khi không còn đủ kiên nhẫn để dây dưa với đám người kia nữa thì liền nói: "Là từng người từng người đến, hay là lên cùng một lúc? " Chu Tử Thư lúc này đã thực sự nổi sát tâm. Câu nói này mang hàm nghĩa chính là: đến một người thì giết một người, đến một đám thì giết một đám. Giết đến khi nào không còn ai dám có ý định đánh giết lão Ôn của y nữa mới thôi.

Ở anh hùng đại hội, Bạch Y kiếm vẫn như thế mà vô thức bảo vệ người phía sau lưng. Lúc Mạc Hoài Dương nói "Quỷ chủ, đi đâu thế! " Chu Tử Thư liền lập tức nổi sát tâm, gằn nhẹ một câu "Ngươi gọi sư đệ ta là gì? ", lúc Ôn Khách Hành bị người trong giang hồ bao vây, Mạc Hoài Dương lôi thân phận Quỷ chủ của Ô Khách Hành ra đòi tính sổ, Chu Tử Thư đã không do dự mà nhấc kiếm lên chắn trước mặt Ôn Khách Hành và nói: "Bất kỳ ai muốn tìm sư đệ ta tính sổ, đều trước tiên phải qua được ải của ta. Bạch Y kiếm lúc này đã vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Giống như chỉ cần giây tiếp theo Mạc Hoài Dương hay bất kỳ ai khác mà dám đụng vào một sợi tóc của Ôn Khách Hành thì kiếm của y cũng dám lấy mạng của người đó. 

Cuối cùng là khi ở Quỷ cốc, khi Hạt vương chuẩn bị lấy mạng Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư đã bay ra đỡ một kích đó, và đem mũi kiếm kề sát cổ Hạt vương mà nói: "Người của Tứ Quý sơn trang mà cũng dám động! "
Càng về sau, sự quyết tâm bảo vệ Ôn Khách Hành của Chu Tử Thư càng mãnh liệt. Sự quyết tâm không còn dừng lại ở hành động nữa mà đến lời nói cũng tỏa ra sự áp bức, bức kẻ địch phải lùi bước. Trong đáy mắt cũng đã thực sự xuất hiện sát khí.

Vậy đó. Chỉ cần Ôn keo chó dám nói thì Chu mỹ nhân sẽ dám nhớ, kể cả việc ai kia trượt miệng nói cả đời sẽ mặc y sai bảo. 😂

Ờ mà Ôn keo chó cũng ít có lươn lẹo lắm. Lúc tiêu tiền người ta thì lấy thân gán nợ, nửa đời sau mặc ngươi sai bảo. Nhưng tới lúc người ta sai thì giãy đành đạch lên chẳng lẽ ta thành nô tài rồi? 

Ớ. "Không phải sao? " - Chu mỹ nhân said. Là ai nói nửa đời sau mặc ta sai bảo vậy!? :"> ヾ(¯∇ ̄๑)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net