Diary 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

???:Shino... Shino... Có dậy hông thì bảo! Không thì anh sẽ kệ em và đi trước đấy...
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy... Tôi cứ ngỡ đấy là anh trai tôi cho đến khi tôi thức dậy...
Shouta:Ồ... Chịu dậy rồi hả
Shino:Quác!? Thiệt tình, đừng dọa tui thế chứ!
Shouta:Tiết chủ nhiệm đã xong lâu rồi đấy, Shino...
Shino:Cảm ơn đã nói điều mà ai cũng biết.
Shouta:Mà thế quái nào bà ngủ được một lèo từ tiết 6, Nhật Bản hiện đại đến giờ vậy.
Shino:Vì tui đã quyết định môn đó là giờ để ngủ từ lâu lắm rồi.
Shouta:Cái này mới... Bà có biết là Echizen-sensei đã khóc ròng không!?
*Cạch*
Minato:May quá, Shino vẫn ở đây... Metoki-sensei muốn nói chuyện với bà đó... Cái thầy dạy địa ý.
Shino:A, vậy à? Được rồi, cảm ơn nhé, Minato. Nhưng tại sao nhỉ... Ngoài đống bài tập mình chưa nộp thì đâu còn gì khác...
Shouta:À ờ, chắc không phải vì chuyện đó đâu.
Shino:Liệu thầy có giận không ta.
Shouta:98% khả năng là "Có".
Shino:Vậy tui sẽ cược vào 2% còn lại vậy... Đi trước nhé.
Minato:... Tôi vẫn thấy hôm nay bà ấy hơi buồn bã thì phải.
Shouta:Ư... Có lẽ là không đâu, chắc thế. Cho dù có đang vui thì bà ấy cũng không phải là kiểu sẽ ồn ào.

Minato:Ừ thì biết là thế, nhưng... Mong là bà ấy vẫn ổn...
Metoki-sensei:Em vẫn ổn chứ?
Shino:À... Chính xác thì ý thầy là gì ạ?
Metoki-sensei:Chà... ... Ý tôi là mọi chuyện ở nhà thế nào?
Shino:Ồ...
Metoki-sensei:Đ-ĐỪNG HIỂU NHẦM ĐẤY! TÔI KHÔNG CÓ TỌC MẠCH HAY TRÊU NGƯƠI EM GÌ ĐÂU! CHỈ LÀ TÔI ĐANG RẤT LO LẮNG THÔI!
Shino:Ơ? Ư, vâng...
Metoki-sensei:Hôm nay là... Tròn 6 tháng... Kể từ chuyện đó nhỉ? Ngày mà anh trai của em mất...
Shino:...
Metoki-sensei:Với em có lẽ tôi chỉ là một giáo viên địa. Nhưng tôi cũng là giáo viên chủ nhiệm của anh trai em khi cậu ta học cấp 3 nữa. Thế nên... Ý tôi là... Nếu tôi có thể làm gì cho em thì cứ nói.
Shino:Cảm ơn thầy... Thực ra thì... Nếu thầy bỏ qua cho em đống bài tập mà...
Metoki-sensei:CÁI ĐÓ THÌ KHÁC! EM CÓ HẠN TỚI THỨ 6!
Ba mẹ tôi... Đều đã mất từ cách đây rất lâu... Trong một tai nạn giao thông. Sau đó chỉ có tôi và anh trai sống chung với nhau cho đến khi... Anh ấy qua đời 6 tháng trước, do biến chứng của một căn bệnh cảm. Toàn bộ câu truyện chỉ có vậy.
Shouta:Thế... Metoki-sensei nói gì?
Shino:Tới thứ 6 là phải nộp.
Shouta:Ra vậy. Thôi... Tôi rẽ hướng này nhé.
Shino:Ừa gặp ông sau.
Shouta:SHINO, NẾU CÓ CHUYỆN GÌ... THÌ CỨ THOẢI MÁI GỌI HOẶC NHẮN TIN CHO TÔI NHÉ... LÚC NÀO CŨNG ĐƯỢC HẾT...
Shino:Shoutarou... Đừng có dùng tôi để thử sticker mỗi khi ông chán nữa được không... Đi mà nhắn với Minato ý. Bả sẽ kể ông nghe chuyện hoạt động của câu lạc bộ đó...
Shouta:À nhưng một khi bả bắt đầu rồi thì không ai dừng nổi...
*Cạch*
Shino:Em về rồi đây!
Nozomi:Mừng em về, Shino. Chị đợi em mãi đấy!
Một người vợ. Vợ... Của anh trai tôi.
Nozomi:Em đi thay đồ đi, để chị bày thức ăn ra nhé.
Shino:À, vâng... Nhưng... Chị bảo đợi em mãi nghĩa là sao... Quào... Ừm... Là cái chuyện đó nhỉ... Giống như khi mọi người ăn sushi uống sake ầm ĩ trong đám tang... Hồi bé mình chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa của nó...
Nozomi:Hả...? Ớ... Hôm nay không phải một ngày quan trọng với em à!?
Shino:Ơ... Như thế có hơi mơ hồ...
Nozomi:Đây trong sổ của Taishi...
Shino:Ư... Nhưng sinh nhật em vào tháng 3... Cơ mà anh trai em cũng hay tự tiện nghĩ ra mấy ngày kỉ niệm lắm... Tới mức phát phiền luôn...
Nozomi:Nói mới nhớ thì đúng thế nhỉ
Shino:À mà em biết ngày hai người "kỉ niệm" nhiều nhất luôn đấy. Ảnh cứ nói liên hồi về nó thôi.
Nozomi:CÁI GÌ!?
Shino:Thôi, trong khi em đi thay và nghĩ xem hôm nay là ngày gì thì chị cứ đợi ở đây nhé.
Nozomi:T-Trước đó thì chị có vài câu hỏi về chuyện em vừa nói đấy...
Shino:Thôi kệ đi chị.
*Xoạt*
'Suy nghĩ'
Có gì xảy ra vào tháng 6 nhỉ? Liên quan tới bài kiểm tra chăng? Chắc không phải đâu... Hay là lễ hội nhỉ...? Không nốt... HƯM!!!
Shino:EM NHỚ RA RỒI!!!!!!!
Nozomi:Shino mặc đồ vào trước đã!!!
Shino:Tóm lại là thế này... Hôm nay là ngày kỉ niệm bọn em đi muộn... Hồi em lớp 8, cả em và anh trai đều có lần đầu tiên trễ học... Chuyện là thế.
Nozomi:TÉ RA LÀ CHUYỆN KHÔNG VUI À!?
Shino:Chuẩn luôn...
Nozomi:A... Vậy nghĩa là... Chị hiểu lầm hết rồi...
Shino:Ahaha, thực ra thì không sao đâu. Chuyện đấy đúng là đáng tiếc, nhưng hôm ấy lại khá ổn... Chị biết không, em gần như không ngủ quá bao giờ. Từ bé thì đã luôn vậy rồi... Hay đúng hơn thì là do... Em chưa bao giờ ngủ ngon cả... Và khi ba mẹ em mất thì chuyện đó càng trở nên trầm trọng hơn... Nhưng vào hôm đó em có thể ngủ rất ngon nên anh ấy đã đợi cho tới khi em tự mình tỉnh giấc và thế khiến cho cả hai đứa đều muộn học... Chà, em hoàn toàn quên mất... Nên là cảm ơn chị nhé, Nozomi... Vì đã gợi lại chuyện đó cho... Em
Nozomi:Tối-TỐI NAY EM CÓ MUỐN NGỦ VỚI CHỊ KHÔNG!?
Shino:Không... Tại sao chứ!?
Nozomi:À... Phải rồi... Đương nhiên là thế nhỉ. Mà khoan, ý chị không phải vậy.
Shino:Ư...
Nozomi:Biết nói sao nhỉ... Gần đây... Em có... Ngủ ngon không?
Shino:Có ạ!
Nozomi:Vậy thì tốt quá rồi... Đĩa ngà rán đang vẫy gọi em kìa... Dù gì chị cũng đã mất công làm cả đống này... Mình ăn thôi nhỉ?
Shino:À, ừm mình ăn thôi.
Ba mẹ tôi đã mất từ rất lâu, còn anh trai tôi thì nửa năm trước. Giờ tôi đang sống với vợ của anh trai. Và câu chuyện chỉ có thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net