Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khánh! Dậy đi con.
Cậu giám đốc của hàng trăm nhân viên bên ngoài thì thét ra lửa nhưng về nhà rốt cuộc cũng chỉ là cậu bé 20 tuổi ham ngủ nướng đợi mẹ gọi dậy thôi. Mẹ Diệp cười thầm: Chắc hôm qua lại thức đêm làm nhạc rồi đây. Mẹ Diệp vốn luôn cưng cậu con trai này nhất, nhớ ngày đầu gặp nó bà đã biết đây là một đứa trẻ tài năng vô cùng, Khánh vốn là con trai của bạn thân chồng bà, vốn là định hôn ước cho Khánh và Hà My-cũng là con gái duy nhất của hai vợ chồng bà. Nhưng trong một lần về thăm ông bạn cũ, xót cảnh gia đình, xót cho con rể tương lai khi đó mới 12 tuổi, thân thể thì còm nhom mà vác cây đàn khắp xóm kiếm tiền, bà không đành lòng, cảm thấy quá lãng phí cho tài năng của Khánh, nên đã năn nỉ chồng nhận Khánh làm con nuôi để Khánh ra nước ngoài phát triển sự nghiệp. Nhờ vậy mới có một giám đốc mà bao người ngưỡng mộ của ngày hôm nay. Khánh bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng nhưng thật ra rất tình cảm luôn coi bà như mẹ ruột, cũng rất hiếu thảo với cha mẹ ruột, làm có tiền luôn dành dụm gửi về cho họ, nên bà càng thương đứa nhỏ này, bà biết mình không bao giờ nhìn lầm, nhìu khi chồng bà còn bảo bà cưng chiều Bảo Khánh hơn cả Hà My nữa. (Vì đây chỉ là truyện mọi thứ đều là suy nghĩ chủ quan của mình nên để tránh ảnh hưởng người thân hai cậu mình sẽ đổi tên tất cả nhân vật, trừ Khánh và Tuấn)
15p sau, Khánh khôi phục hiện dạng của một tổng tài bước xuống lầu, tươi cười với mẹ Diệp:
- Hôm nay mẹ cho con ăn gì đây. Con đói quá rồi.
- Mới dậy đã nhỏng nhẽo, con có ra dáng giám đốc không nào.
- Ngoài kia nhiều người sợ con lắm đấy nhé, mẹ đừng khi dễ.Cậu giận dỗi
- Thôi ăn lẹ đi rồi đi làm nè.
Bà Diệp đúng là cưng cậu con trai này lắm, đến nổi chồng và con gái phải ghen tỵ, công ty chủ vốn ở Nga nhưng vì cậu con trai mê âm nhạc, lại mê nhạc cụ dân tộc nên muốn về Việt Nam mở công ty con. Bà không nỡ xa con, lại biết Khánh không thích người lạ thế nào cũng không mướn người giúp việc,lo con trai không được ăn uống đàng hoàng, thế là lại qua đây chăm cậu, chạy qua chạy lại giữa Nga và Việt Nam để lo cho hai đứa con.
Bước vào ICM, nhân viên gặp cậu đều cuối đầu chào, vừa sợ vừa ngưỡng mộ. Bấm thang máy lên tầng cao nhất, ghé ngang bàn trợ lý:
- Tập hợp mọi người 15p nữa họp
Tại phòng họp:
- Chỉ như vậy các cậu đã hài lòng rồi sao.
Chàng giám đốc trẻ thét ra lửa trong truyền thuyết.
- Mỗi người viết ra một bản kế hoạch mới sáng mai nộp tui. Giải tán.
Công ty ICM là công ty quản lí nghệ sĩ, tuy mới thành lập được 2 năm nhưng đã nắm trong tay trên dưới 50 nghệ sĩ, nổi tiếng có, mới vào nghề có nhưng hầu hết đều rất tiềm năng, nhưng vẫn chưa thể làm hài lòng chàng giám đốc trẻ. Các nhân viên lắc đầu ngao ngán.
Bảo Khánh nới lỏng cà vạt, vẻ mặt có vẻ đang rất bực dộc
- Ai lại dám chọc giận giám đốc của chúng ta đây.
Ken bước vào cười tươi rói không có vẻ gì là sợ chàng giám đốc này cả
- Cậu đừng nghĩ là bạn thân của giám đốc thì muốn làm gì làm, đã mấy giờ rồi mới tới công ty. Chức phó giám đốc có lẻ không muốn làm nữa có phải không.
Không hề nao núng, Ken đáp ngay:
- Cậu đừng dọa tôi, tôi được làm phó giám đốc là nhờ năng lực, không hề dựa vào thân phận bạn thân giám đốc đâu nhé.
Ken nháy mắt. - Đến từ sớm rồi chứ có phải con sâu ngủ ỉ là giám đốc đi muộn, đã vậy vừa vào đã mắng chửi nhân viên như cậu đâu.
- Thế nảy giờ họp cậu đi đâu. Bảo Khánh nhíu mày
- Đi tìm cái mà cậu đang cần nè. Coi xong cái này có khi lại muốn thăng chức cho tui ấy chứ.
Ken cười gian:-Mà quên thăng chức nữa tui làm giám đốc rồi cậu biết làm gì.
Trở lại vẻ mặt nghiêm túc, Ken chìa điện thoại ra cho Khánh bảo:
- Xem cái này đi
Màn hình điện thoại là một Mv ca nhạc đang đứng top 3 thịnh hành. Một chàng trai mặc quân phục bộ đội đang ngân nga hát. Ngay những giai điệu đầu tiên thì lông mày của Bảo Khánh đã dãn ra, khoé miệng cậu cong lên. Hết Mv, Khánh cười sảng khoái, vỗ vai Ken:
- Giỏi lắm Ken. Không uổng công tui vất vả mời ông về đây mà.
Ken liếc xéo:
- Lật mặt nhanh vậy ông nội.
Ken ném tập hồ sơ vào người Bảo Khánh:
- Xem đi, hồ sơ của anh ca sĩ này đó.
Mở ra trang đầu, Trịnh Trần Phương Tuấn, 22 tuổi kèm với tấm hình cậu nhóc mặt non choẹt, tóc nhuộm vàng nhưng rất lúa. Bảo Khánh cười khẩy:
- Nhan sắc này làm ca sĩ được không.
Ken giật lại tập hồ sơ:
- Từ khi nào giám đốc chúng ta quan tâm tới nhan sắc như vậy. Trả đây tui giúp ông liên lạc
- Không cần.
Ken trố mắt:
- Đừng nói vì chê người ta không có nhan sắc mà bỏ qua một nhân tài đó nha
- Không phải.Tôi sẽ tự liên lạc với cậu ấy.
Ken kinh ngạc, bình thường việc này đều do cậu làm mà, hôm nay Bảo Khánh ăn trúng gì vậy. Bảo Khánh cười khẩy cầm sắp hồ sơ đi ra ngoài. Vừa rồi chỉ là đùa với Ken thôi chứ cậu biết đây chính là người cậu muốn tìm, cậu luôn tâm niệm phát triển âm nhạc dân tộc ra thế giới, điều này rất khó, giọng hát trong Mv vừa có chút ngân nga trữ tình, vừa hiện đại dễ gần chính là điều cậu đang tìm bây giờ. Ken đúng là lập công lớn rồi. Sau giờ ăn trưa, lấy điện thoại lần tìm facebook cậu ca sĩ trong sấp hồ sơ mà Ken đưa. Tìm thấy tên Phương Tuấn, bấm gửi tin nhắn ngắn gọn" tôi là giám đốc ICM-rất mong được hợp tác"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net