Phần 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Phong đứng dậy chỉnh lại chăn cho nó rồi ra ngoài. Lạc Thiên vẫn đang sốt ruột đứng ngoài cửa, lòng lo lắng không yên

- Ngươi vẫn ở ngoài này sao? – Kỳ Phong lên tiếng. Tuy không thích Lạc Thiên nhưng bản thân vốn công tư phân minh, không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tương lai đất nước nên Kỳ Phong vẫn đành đưa Lạc Thiên vào cung

Lạc Thiên nghe thấy tiếng Kỳ Phong vội ngẩng lên, thi hành lễ

- Lan nhi đã tỉnh lại rồi. Giờ nàng ấy đang nghỉ ngơi. Ngươi có thể an tâm ra về - Kỳ Phong nói tiếp, mục đích là muốn đuổi Lạc Thiên về, tránh để 2 người gặp mặt nhau

- Thập nhị hoàng tử, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?

Kỳ Phong có phần ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý, ra lệnh cho toàn bộ binh lính lùi ra xa. Sau khi chỉ còn 2 người, Lạc Thiên lên tiếng trước

- Thập nhị hoàng tử, vì sao Tiểu Lan lại đồng ý vào cung cùng người?

Kỳ Phong cảm thấy khó xử với câu hỏi của Lạc Thiên. Phải trả lời như thế nào đây? Nếu nói sự thật, Lạc Thiên sẽ biết tình cảm của nó, sẽ không thể nào buông tay. Nếu nói nó vì không muốn bị liên lụy mà theo mình, dù Lạc Thiên sẽ hận nó nhưng làm như vậy là đã hạ thấp nhân cách của nó rồi

- Ngươi không cần biết về điều đó

Có nét thất vọng trên gương mặt Lạc Thiên, nhưng Kỳ Phong là hoàng tử, hắn không thể bắt Kỳ Phong trả lời được

- Người rất yêu Tiểu Lan đúng không?

- Đúng vậy

Bỗng Lạc Thiên bất ngờ đấm Kỳ Phong 1 quả khiến Kỳ Phong không kịp trở tay

- Hư, yêu sao? Vậy người xem xem người đã đối xử với Tiểu Lan như thế nào?

Binh lính từ xa thấy vậy vội chạy đến bắt Lạc Thiên lại, thái độ của Lạc Thiên vẫn không hề thay đổi. Kỳ Phong sững sờ vài giây, khẽ lau vết máu trên khóe miệng

- Thả hắn ra. Để hắn nói tiếp. Ta bảo các ngươi đứng xa ra cơ mà

- Làm a hoàn, sống trong lãnh cung lạnh lẽo, cô đơn, suýt chút nữa thì chết cháy. Tình yêu này thật quá vĩ đại – Lạc Thiên nói với thái độ mỉa mai cùng ánh mắt căm hận người đã đem lại khổ đau cho nó

- Vậy còn ngươi? Ngươi nói ta, hãy thử nghĩ đến mình trước đi – Kỳ Phong túm cổ áo Lạc Thiên – ngươi cũng từng bắt Lan nhi làm a hoàn, bắt nàng làm biết bao nhiêu việc. Đúng, ta khiến nàng như thế là không tốt, nhưng ta không chủ ý

Lạc Thiên định giựt tay Kỳ Phong ra nhưng nghe những lời nói đó khiến hắn nhớ đến quãng thời gian trước đây. Nghi oan, trách mắng, phạt tội khiến nó bao lần thập tử nhất sinh. Vậy thì hắn có tư cách gì để chỉ trích Kỳ Phong. 2 tay hắn buông thõng, cuộc sống của nó ở đây có phải vẫn tốt hơn trước kia?

- Sao ngươi không nói gì? Không nói lại được phải không?....

- Thập nhị hoàng tử, tiểu thư muốn gặp người ạ - Thu Cúc đi ra báo. Là nó thấy tình hình quá căng thẳng nên kiếm cớ tách 2 người ra. Lúc chứng kiến Lạc Thiên ra tay đấm Kỳ Phong, nó hốt hoảng, tim như ngừng đập. Hắn muốn tìm đến chỗ chết hay sao? Binh lính xông vào bắt hắn, thiếu chút nữa là nó lao ra ngoài, thật may là Kỳ Phong ra lệnh thả hắn ra, gánh nặng đè lên ngực nó như gỡ bỏ được phần nào. Tuy không biết 2 người đang nói về chuyện gì nhưng nếu cứ tiếp tục để 2 người như vậy, không dám chắc Kỳ Phong sẽ kiềm chế được đến lúc nào. Lúc ấy, Lạc Thiên có 10 cái đầu cũng không thoát được tội chết, có khi còn liên lụy đến những người trong Tư Mã phủ

Kỳ Phong buông tay nhưng mắt vẫn không rời Lạc Thiên

- Được, nói với nàng, ta sẽ vào ngay

Ngày hôm sau, vì nó cũng không bị thương nặng nên Kỳ Phong cũng an tâm mà lên triều, nó lại tiếp tục làm đèn để giết thời gian, Thu Cúc vẫn cùng làm nhưng không cho nó thắp nến nữa. Nó cùng Thu Cúc vừa làm vừa cười đùa rất vui vẻ thì tiếng thái giám vang lên

- Thập nhị hoàng tử phi giá đáo

Nụ cười trên gương mặt 2 người tắt hẳn, vội đứng dậy

- Hoàng tử phi cát tường

- Hư, nghe nói hôm qua lửa cháy to lắm, vậy mà ngươi vẫn chưa chết sao. Thật đáng thất vọng – Nhược Vân ngồi xuống, giọng mỉa mai, những chiếc lồng đèn đập vào mắt, đứng dậy tức giận quát – Ngươi vẫn làm cái này sao? Xem ra chuyện hôm qua vẫn chưa đủ để cảnh cáo ngươi

Nhược Vân cùng đám a hoàn đang định động tay động chân thì có tiếng vang lên

- Thập tam cách cách giá đáo

Tất cả cùng hướng mắt về phía cửa, sao tự dưng thập tam cách cách lại đến đây. Một cô gái xuất hiện, gương mặt khá nhanh nhẹn với nụ cười tươi, tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn có nét hoàng tộc, theo sau là 1 vài a hoàn. Tất cả cùng đứng lên hành lễ

- Thập tam cách cách cát tường

Không đợi cách cách nói gì, Nhược Vân vội lên tiếng

- Nhược Hy muội muội, lâu ngày không gặp, trông muội càng ngày càng xinh ra đấy

- Đa tạ Nhược Vân tỷ tỷ, tỷ quá khen rồi – Nhược Hy quay ra nhìn nó, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng chỉ 1 thời gian ngắn lại tươi cười – Tỷ là Lan nhi à? Muội nghe nói hôm qua tỷ gặp nguy hiểm đến tính mạng nên hôm nay muội đến thăm tỷ. Đông Mai, mau mang đồ lên đây. Đây là chút thuốc cho tỷ tẩm bổ

Vừa dứt lời, các a hoàn phía sau liền bê biết bao khay đồ lên

- Cảm...cảm ơn muội, à, thập tam cách cách

Nhìn gương mặt khó hiểu của nó mà Nhược Hy phì cười

- Muội sơ suất quá. Muội là Nhược Hy, thập tam cách cách, muội muội của Kỳ Phong ca. Tỷ là thê tử của ca ca nên cứ gọi muội là muội muội

- À, ra thế. Nhược Hy muội muội

- Oa, đèn lồng nè, trông ngộ thật đấy, không giống những đèn lồng mà muội thường thấy – Nhược Hy nhìn thấy đống đèn lồng trên bàn

- Ưm. Đèn lồng này mà có nến bên trong sẽ rất lạ đấy. Thu Cúc, mau mang nến ra đây

- Tiểu thư, không được. Ở đây toàn giấy, sẽ rất nguy hiểm, thập nhị hoàng tử đã dặn – Thu Cúc can ngăn

- Tiếc quá, muội tò mò – Nhược Hy mặt xị xuống

- Xin lỗi muội. Hay là muội chọn 1 cái, tỷ sẽ tặng cho muội, đến tối sẽ xem được

- Thật nhé. Muội chọn cái này, không không, cái này, không phải, cái này đẹp hơn. Ôi, biết chọn cái nào bây giờ

- Nếu khó chọn thì muội lấy hết đi. Đằng nào tỷ cũng đang rảnh, sẽ làm thêm được

- Oa oa, tỷ là nhất. Đông Mai, mau mau, không tỷ ấy đổi ý – Nhược Hy nói đùa

Nhược Vân ngồi bên cạnh mà bị coi như vô hình, ả không ngờ chiếc lồng đèn này lại lôi kéo được cả Kỳ Phong và Nhược Hy, thật là tức chết mà

- Nhược Hy – Nhược Vân lên tiếng – Nếu muội thích đèn lồng, để THẬP NHỊ HOÀNG TỬ PHI này nhờ phụ thân tìm mua tất cả đèn lồng đẹp nhất thế gian này về cho muội, có được không?

- Xin lỗi Nhược Vân tỷ tỷ, muội chỉ là thấy đèn lồng do Lan nhi tỷ tỷ khá đặc biệt, sao dám kinh động đến cả thừa tướng. À, hình như vừa nãy muội thấy Kỳ Phong ca đến cung tìm tỷ đó

Nghe đến đây, gương mặt của Nhược Vân sáng lên

- Vậy sao? Vậy tỷ xin cáo từ trước. Hôm khác tỷ sẽ đến thăm muội sau. Dung ma ma, chúng ta hồi cung

Nhìn đám người của Nhược Vân đi khuất, Nhược Hy mới quay lại cười tinh nghịch

- Là muội lừa cô ta đấy, có như thế mới đuổi được cô ta đi

- Muội không thích Nhược Vân tỷ sao? – nó có phần hơi ngạc nhiên trước cô thập tam cách cách này

- Uhm. Cô ta thật đáng ghét, chỉ giỏi nịnh mẫu phi của muội, khiến bà lúc nào cũng dạy bảo muội phải hiền dịu như cô ta. Nhưng cô ta chỉ lừa được mẫu phi muội thôi – Nhược Hy nắm lấy tay nó – Làm sao cô ta có thể hiền dịu, nết na được như Như Nguyệt tỷ tỷ đây

- Như Nguyệt là ai? – lại thêm 1 điều ngạc nhiên mà cô cách cách mang lại cho nó

- Ôi, muội xin lỗi. Vì tỷ giống Như Nguyệt tỷ quá, nên muội nhầm. Như Nguyệt tỷ là ý chung nhân quá cố của Kỳ Phong ca. Không ngờ trên đời lại có trường hợp người giống người như vậy, lúc đầu nhìn thấy tỷ muội cũng phải giật mình

Thì ra là vậy, đây chính là lý do mà Kỳ Phong yêu thương nó hết mực sao? Hóa ra nó là người thay thế vết thương trong trái tim hắn. Nó sao thế này? Vì sao lại có cảm giác đánh mất một thứ gì đó. Rốt cuộc người nó yêu là ai? Có phải nó đã thay lòng đổi dạ rồi không?

- Lan nhi tỷ tỷ, Lan nhi tỷ tỷ? – Nhược Hy lay lay người, kéo nó về thực tại – Kỳ Phong ca chưa kể với tỷ sao?

- À, chàng kể với tỷ rồi, nhưng chỉ là nói qua qua nên tỷ cũng không rõ lắm. Tỷ và tỷ ấy giống nhau lắm sao?

- Uhm. Giống như 2 giọt nước vậy. Đến cả cách ăn nói nhỏ nhẹ cũng giống nhau

- Tỷ ấy là người trong hoàng tộc à? Vì sao tỷ ấy lại qua đời?

- Cũng gần như thế. Tỷ ấy là biểu tỷ của Nhược Vân, qua đời do tai nạn. Muội nghi ngờ Nhược Vân kia cũng dính dáng đến vụ tai nạn đó

- Sao muội lại nghĩ thế? Hai người họ là biểu tỷ muội cơ mà. Sao có thể hại chết nhau được?

- Tỷ thật là hiền lành quá, không hiểu hết được sự thâm hiểm của con người. Chỉ vì tình yêu, quyền lực, họ có thể bất chấp tất cả, kể cả tình cảm ruột rà, huống chi là biểu tỷ muội. Nếu muội mà tìm được bằng chứng thì cô ta đã không còn ngồi đây rồi – Nhược Hy vẻ mặt đầy tức giận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net