Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử đang đọc kinh thư trong thư phòng đứng bật dậy nhìn thái giám quỳ dưới đất

- Sao cơ? Kỳ Phong và thừa tướng đến đây nhờ ta xét xử ư? – "Kỳ Phong ơi Kỳ Phong, sao đệ lại gây chuyện với thừa tướng chứ? Đúng là anh hùng không qua ải mỹ nhân"

Thái tử lắc đầu lo lắng cho đệ đệ rồi cùng tiểu thái giám ra ngoài đại sảnh

- Thái tử an khang – mọi người trong sảnh cùng hành lễ

- Thái tử, xin người hãy minh xét cho nữ tử Nhược Vân của thần – thừa tướng không đợi thái tử trả lời vội nói

- Thừa tướng, đệ đệ, mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói. Người đâu, truyền ghế và trà lên

Thái tử ngồi vào ghế chính giữa đại sảnh, tìm cách hạ nhiệt giữa 2 bên. Nhưng cả 2 phe đều rất nôn nóng, không ai chịu ngồi. Kỳ Phong tiến tới quỳ bằng 1 chân, 2 tay nắm quyền, thưa

- Đại ca, xin huynh minh xét. Là Nhược Vân dù đã trở thành hoàng tử phi nhưng vẫn đố kị với Lan nhi nên rắp tâm hãm hại nàng. Nhược Vân đã nhốt Lan nhi trong phòng rồi phóng hỏa...

- Thái tử, muội không làm chuyện đó – Nhược Vân ngắt lời Kỳ Phong, mắt ngân ngấn nước

- Mọi người hãy bình tĩnh lại. Ngươi đâu, mau truyền tất cả những người có liên quan đến đây

Chỉ 1 lát sau, Kỳ Phong và các a hoàn, thị vệ đều được gọi tới

2 thị vệ canh gác cung của nó bẩm báo

- Bẩm thái tử, hôm xảy ra vụ cháy đúng là hoàng tử phi Nhược Vân đã đến, lúc đi ra, vẻ mặt của người rất tức giận

Đến lượt đám a hoàn của Nhược Vân, họ lo lắng nhìn trước nhìn sau không biết phải bẩm báo như thế nào

- Thưa...thưa...thái tử. Hôm...hôm đó, hoàng tử phi và chúng nô tỳ chỉ...chỉ...đập phá 1 chút trong phòng Lan nhi cô nương chứ không hề phóng hỏa hay khóa cửa đâu ạ

- Không đúng – Thu Cúc vội ngắt lời – Bẩm thái tử, lúc nô tỳ trở về thì phòng của tiểu thư đang bị khóa trái cửa, tiểu thư bên trong đang đập cửa cầu cứu lạc cả giọng. Nô tỳ không biết làm cách nào nên đành chạy đi tìm sự giúp đỡ

- Nói láo, lúc đó ngươi cũng có trong phòng mà – Nhược Vân quát Thu Cúc

- Hoàng tử phi, sao người lại nói như thế, lúc đó nô tỳ đang đi lấy nước rửa mặt cho tiểu thư mà

- Thu Cúc. Ngươi được lắm, ngươi thật to gan, dám bịa chuyện

Nhược Vân không kiềm chế được lao tới đánh Thu Cúc. Nó chạy ra đứng giữa cản Nhược Vân lại, nhìn Thu Cúc lo lắng "Thu Cúc, muội thật ngốc, đến lúc này sao muội còn nói dối cho ta, sẽ rất nguy hiểm"

- Tất cả im lặng. Nãy giờ là lời nói của a hoàn 2 bên. Lạc Thiên, ngươi không theo bên nào, có lẽ lời nói của ngươi là trung thực nhất, ngươi hãy bẩm báo đi

Lạc Thiên nhìn thái tử rồi nhìn nó, ánh mắt lo lắng, những ngày tháng khổ cực phải hầu hạ Nhược Vân của nó ùa về trong đầu hắn, hắn quyết định phải làm 1 điều gì đó

- Bẩm thái tử. Hôm xảy ra chuyện, thảo dân đang ngồi thổi sáo trên mái phòng của thảo dân. Do quay mặt về phía Tây nên đã nhìn thấy hoàng tử phi đi ra từ căn phòng bị cháy nhìn a hoàn khóa cửa lại...

Cả nó và Nhược Vân đều rất ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Lạc Thiên, Nhược Vân định chạy đến

- Ngươi cũng nói láo...

- Người đâu, giữ hoàng tử phi lại, không để muội ấy làm càn – thái tử ra lệnh – Lạc Thiên, ngươi nói tiếp đi

- Dạ, lát sau thảo dân thấy cô nương này chạy vào như muốn tìm cách mở cửa... – Lạc Thiên chỉ Thu Cúc - ...nhưng không được nên chạy đi. Lúc đầu thảo dân nghĩ có lẽ có người trong phòng nhưng chưa hiểu rõ chuyện nên không dám xen vào. Lúc sau thấy có khói bốc lên nên thảo dân đã đánh liều bay đến đó ứng cứu và đã cứu được tiểu thư đây

- Vậy là nhân chứng, vật chứng đã có đủ. Thừa tướng, Nhược Vân, 2 người còn muốn nói gì không? Cố ý giết người sẽ bị xử tội gì đây? – Kỳ Phong nhìn 2 người đắc ý

- Thái tử...

- Dù sao Lan nhi cũng đã bình an vô sự, Nhược Vân bị nhốt trong lãnh cung 1 thời gian chịu khổ sở coi như là đã bù lại lỗi lầm của mình rồi. Chuyện này coi như kết thúc ở đây – thái tử thấy thừa tướng định cãi lại nên nhanh chóng ngắt lời

- Đại ca, không thể như thế được. Đó là chuyện liên quan đến mạng người – Kỳ Phong tức giận

Nó kéo tay Kỳ Phong lại, nhìn hắn lắc đầu ý bảo thôi. May mà chuyện không bị vỡ lẽ, nếu cứ tiếp tục e là không ổn. Kỳ Phong nhìn nó 1 lúc, lấy lại bình tĩnh rồi quay ra nói với thái tử

- Được, tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát. Xin huynh hãy phạt Nhược Vân 50 trượng để răn đe kẻ khác. Nếu không chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải sẽ làm loạn chốn hậu cung sao?

Thái tử nhìn Kỳ Phong "Đệ đệ ngốc, không thể cho qua chuyện này được sao?" rồi hạ lệnh

- Người đâu, phạt hoàng tử phi 10 trượng để răn đe. Chuyện này kết thúc tại đây

Sau đó phất áo bỏ vào trong mặc mọi người gọi theo. Nhược Vân bị lôi đi, có tiếng ghế và gậy ngoài sân khiến cô mếu máo

- Phụ thân, phụ thân, cứu con

Thừa tướng không thể làm gì chỉ biết đau lòng nhìn ái nữ bị lôi đi, tay nắm chặt thành nắm đấm "Các ngươi sẽ phải trả giá"
Vài ngày sau, có thánh chỉ được truyền đến khu ở của Lạc Thiên. Kẻ địch bắt đầu rục rịch, tất cả những người được tuyển trong lần vừa rồi đều phải ra trận, xem như là 1 thử thách trong cuộc thi. Chỉ có điều số lính dưới quyền Lạc Thiên lại ít hơn những người khác. Chắc chắn là thừa tướng đã làm chuyện này. Hắn biết, biết cả nguyên nhân. Thế thì đã sao? Hắn không hối hận vì đã giúp nó. Hắn sẽ chiến thắng bằng chính sức lực của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net