CHƯƠNG 1 MỘT LỜI MỜI GIẬT GÂN - Tập 1.1. Tia Sét Ở Đường Peterbug

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi anh em nhà Pfeiffer đang đi mua sô-cô-la trong một ngày trời nắng không thể đẹp hơn trên con đường Peterbug, thì một tia sét đánh xuống.

Tua lại một chút. Carina, vừa tròn mười tuổi, trong chiếc áo thun cam và váy tennis trắng rạng rỡ như một bông hoa poppy biết nhảy lò cò. Theo sau là thằng anh, sắp mười lăm tuổi, mặc bộ đồ đen kiểu hiphop rộng thùng thình, bước đi nhàn nhã nhưng sự tập trung thì rất rõ ràng. Ben để đầu đinh vuốt keo dựng, tầm vóc trung bình nhưng nhờ ốm nhom và có khí chất thẳng thớm, hiên ngang nên nó có vẻ cao.

Carina không nhìn anh nó, những đứa bé chưa bao giờ biết hiểm nguy vẫn luôn như vậy. Ngoài đường có quá nhiều thứ để ngắm khiến nó không thể dừng đôi mắt sáng rực dưới rèm mi cong vút ở đâu quá lâu. Ví dụ: Con chó pug lé xẹ mà một gã to quá khổ đang ẵm trên tay. Giờ là một con bướm khẽ lướt cánh qua gò má lúc nào cũng hồng khiến nó bật cười khúc khích, tươi cả khu phố nâu xám buồn tẻ. Không, là một giọt mưa đọng trên mái của một căn nhà xấu xí, rêu phong vừa rơi trên làn da rám nắng. Carina phóng tia nhìn khấp khởi về phía thằng anh trắng bệch, rồi ngay lập tức dí mũi lên cửa kính bày đầy nào thỏ nào trứng, nào những ngôi nhà và những nhân vật hoạt hình nổi tiếng.

Ben lặng lẽ nhìn Carina lóc chóc, thoắt ẩn thoắt hiện giữa những kệ hàng, mê mẩn kho báu tưởng chừng vô tận những hình dáng và cách kết hợp các loại sô-cô-la trong cửa tiệm nhỏ xíu. Carina sẽ chỉ xin Ben mua vừa đủ ăn, như những đứa bé có cuộc sống không thiếu thốn cũng không thừa mứa vẫn biết điều thế. Chỉ Ben biết rằng con bé đã tham lam gom hết những hình ảnh vui nhộn kia và giấu đâu đó dưới đám mây tóc đen mun, chỉ chờ một sự bùng nổ của trí tưởng tượng đem chúng trở lại với cuộc sống trong những sắc màu sáng tạo.

Nhìn đứa em, Ben phân vân liệu sinh lực rực cháy kia có bao giờ cạn kiệt. Nó cầu mong là không. Ben lại bâng khuâng liệu sự khác biệt tính cách như đêm và ngày của hai anh em có bình thường không, trong khi sinh vật này chia sẻ đến 50% bộ gen với nó. Carina ào ra khỏi tiệm sô-cô-la khi Ben còn đang tính tiền, hướng về con hẻm đường tắt về nhà. Nó nhảy chân sáo trong ánh nắng. Nó xòe váy làm bộ múa ballet, rồi xoay người rất nghệ như thi độ dẻo với chính cái bóng của mình. Chợt con bé tung người, nhắm mắt mà lao thẳng về phía trước, quỹ đạo hướng đầu nó trúng phóc vào một cây cột.

Thịch.

Carina đã va vào cái bụng phẳng lì của Ben, lớp áo hiphop rộng thùng thình đã đỡ cái đầu tăng động của nó như một túi khí. Carina ngẩng lên, nhìn thấy ngay đôi mắt thẫm một sắc xanh thâm trầm. Chỉ những người quan sát tinh tế như Carina mới có thể thấy giữa đôi mắt ấy ánh lên nét dịu dàng, như những dòng dung nham ấm nóng trào ra nơi đáy biển lạnh lẽo. Carina lè lưỡi ra thay lời cảm ơn.

Ben mỉm một nụ cười bao dung với đứa em đã góp phần luyện cho nó tinh thần tập trung và tốc độ phản xạ bất ngờ so với một thằng mọt sách mười lăm tuổi. Nó sẽ không để người nó yêu thương bị tổn thương, dù là do chính họ chuốc lấy. Không một người nào nữa.

Ben giương bàn tay thon gầy vỗ vỗ đầu Carina.

Rồi tụi nó biến mất.

ĐOÀNG.

***

"Camlynk, thằng bé có sao không?"

"Còn thở, không bị gãy xương, không bị thương nặng, nhưng mà @#$%! mấy cha nội ở Sở Apilus thiệt chứ. Thằng nhỏ ốm nhom mà quất kiểu đó."

Ben nghe giọng hai người đàn ông nói bằng một thứ tiếng xa lạ nhưng êm dịu. Nó nhớ một ánh chớp sáng lòa, và không gì sau đó nữa.

"Carina?"

"Thấy con nít bây giờ chưa. Dậy phát là nghĩ đến gái."

Ben mở mắt. Một gã tóc vàng sẫm màu rơm đang quỳ cạnh, nhìn nó chăm chú. Kế bên gã là một nhân vật khác có vầng hào quang sau lưng như thiên thần... à không, do hắn đứng che mặt trời. Ben lúc lắc đầu, cố gắng ngồi dậy và hỏi, dù chưa biết họ biết tiếng Anh không.

"Em gái tôi đâu?"

"Chỉ có nhóc ở đây thôi, trừ khi em gái nhóc có-"

Vậy là biết. Còn là tiếng Anh Mỹ. Tên che mặt trời, giờ Ben đã nhìn rõ là một người bạch tạng mặc nguyên một cây trắng, đẩy gã tóc vàng qua một bên trước khi hắn kịp nói hết. Anh ta cất tiếng dịu dàng, phát âm rất rõ dù mang giọng nghe đậm chất của người châu Âu.

"Hiện giờ chúng ta đang ở giữa một khu rừng... Chúng ta có nên đến một nơi nào đó thuận tiện hơn để giải thích mọi việc không?"

Ben hớt hải nhìn xung quanh. Thực sự đây không phải là đường Peterbug hay bất cứ nơi nào nó biết, mặc dù vốn địa lý, sinh thái của nó không phải dạng vừa nhờ coi Animal Planet và Discovery Channel mà lớn. Một số bụi cây màu đỏ với những bông hoa hình kim cương đang dần di chuyển theo bộ rễ đen tuyền song song như chân giun. Một số thân "cây" đan xen thành những dải bím màu xanh lam nhạt và xanh lá, các nhánh của các cá thể khác nhau được kết nối liền mạch thành những cấu trúc giống như tổ, nhà/cầu/sân chơi cho những sinh vật sặc sỡ. Vị trí của Ben ngược sáng nên không thể nhìn thấy chúng rõ ràng, nhưng Ben cảm nhận được chúng cũng đang tò mò, không ngừng nhìn nó chòng chọc.

"Tôi không biết đã dính vô cái gì, nhưng mấy anh không nói rõ mấy anh là ai, tôi đang ở đâu thì tôi không đi đâu hết."

"Trời sắp tối rồi, vừa đi vừa nói có được không?"

Anh bạch tạng cởi cái áo choàng từ đầu đến chân của mình và không hề ngần ngại trải thứ trắng tuyền sang – xịn – mịn đó xuống đất, nói, "Em nằm lên đó đi, bọn anh sẽ giải thích trên đường đưa em đi về nơi có thể chăm sóc tử tế."

"Tôi không nghĩ vậy."

Đi theo bọn bay có mà chết à. Ben đã được huấn luyện cả cuộc đời cho tình huống này. Đối với bọn ác, tuyệt đối không được ngoan hiền. Điều đầu tiên là...

"CỨU TÔI VỚI! CỨU, BẮT CÓC!!! Có AI ĐÓ không??? CARINA!!!"

Điều thứ hai là tìm mọi cách thoát thân. Khi hai tên lạ mặt vẫn còn trố mắt ra, Ben đã cố đứng dậy bỏ chạy, nhưng nó mới xiêu vẹo đi được vài bước là đã đủ hiểu mình hiện quá yếu và bầm dập. Dù sao, nó vẫn còn đủ sức cho điều một nên vừa lết nó vừa gào thét.

"Anh cũng không nghĩ vậy đâu."

Ben đang bám vào một gốc cây và la làng về phía rừng thì bỗng cảm nhận được một lực mạnh mẽ kéo nó lùi lại. Quay đầu xem, nó bàng hoàng nhận ra một tia sáng xanh lá từ ngón trỏ của gã tóc vàng là thứ đang làm trò ảo ma đó. Càng đáng sợ hơn, cẳng tay đó của hắn được phủ trong một thứ như phiên bản mini của cánh rừng này: một "thân cây" dù nhỏ nhưng màu sắc xanh rêu xen nâu và bề mặt thô ráp trông giống cây trưởng thành, với bộ "rễ" và "cành" mọc đan kết và nhập vào nhau dường như tham lam tỏa khắp và cắm sâu vào da thịt gã.

Vẫn chưa hết hy vọng. Bọn tội phạm đã làm việc ác rồi nên chúng thích những phi vụ dễ, vì vậy điều ba: chống trả điên loạn có thể khiến chúng chán mà tìm con mồi ngon xơi hơn. Ben cắm mạnh đôi giày thể thao xuống đất, chụp níu vào tất cả cây cối trong tầm với để bám trụ, và khi tên bạch tạng thử tiến về phía nó, nó mò đá dưới đất để ném hắn. Bất kỳ điều gì chúng làm được với nó ở đây sẽ còn tệ hơn gấp trăm lần nếu nó để bị bắt về chỗ của chúng.

Thế rồi lại như một trò ảo thuật khác, chỉ với một cái phẩy tay của tên bạch tạng, chiếc áo choàng tự bay về phía Ben. Hắn cử động những ngón tay trắng bệch uyển chuyển như đánh đàn, và chiếc áo cuộn lấy Ben, nhấc bổng nó lên. Hai gã xoay người tiến về hướng ngược lại, với cái gỏi cuốn Ben lơ lửng trong không khí. Thấy chân nó vẫn quẫy đạp liên hồi và miệng nó vẫn vừa hét vừa chửi, gã tóc vàng phì cười, nhướn mày nhìn nó như thể vừa nể vừa thương.

"Ben, tin anh, chỉ một năm nữa thôi nhớ lại ngày hôm nay mày sẽ cười tét rún. Thư giãn đê!"

"Thư giãn cái !@#$%^& mấy người."

Điều bốn: một khi đã bị khống chế thì không nên khiêu khích bọn ác. Tuy nhiên, Ben đã lạc mất em gái, ở hang hốc nào không biết, còn bị hai tên quỷ dị này giả từ bi thì nó sẽ liều đến "chữ Nho" cuối cùng.

Gã tóc vàng gập cả người mà bật cười sặc sụa, ép gấp nếp những mảnh da có màu sắc đậm nhạt khác nhau như ngẫu nhiên được kết nối bằng những đường khâu thô sơ làm thành cái áo của hắn. Hắn cười đến mức những cái lá kỳ dị trên vai rung lắc như muốn rớt ra.

"Thôi đi, chúng ta đâu muốn thằng bé có ấn tượng không đúng..." Tên bạch tạng nói khẽ bằng tiếng Anh.

"Nó vốn đã hiểu lầm mình ngay từ đầu RỒI, Sino à."

Điều năm: quan sát, quan sát và quan sát. Cố gắng ghi nhớ đường, thời gian đi, các dấu hiệu và âm thanh trên hành trình, nhận dạng của bọn ác. Dù không muốn, nhưng nữa cảnh sát có bắt tả lại thì nó sẽ buộc phải nói nguyên cây trắng "Sino" rất đẹp trai. Mắt xám hút hồn; da một màu ngà mịn màng; đôi chân mày thanh thoát, mái tóc chải nếp ướt quý phái, hai rèm mi đều thuần sắc tinh khiết. Anh ta mặc một cái áo tay dài cổ cao cài nút xéo về bên phải màu kem, quần cưỡi ngựa và bốt màu ghi, tất cả chi tiết dù nhỏ nhất đều đứng dáng, phẳng phiu, sang trọng.

"Hổng sao đâu nhóc, hầu hết người Trái Đất đều như vậy lúc lần đầu tới đây."

Người Trái Đất...? "Bộ... mấy người là người ngoài hành tinh à?"

Gã tóc vàng mím môi một giây, rồi nói, "Đúng mà cũng không đúng. Cái từ 'người ngoài hành tinh' nó dở dễ sợ. Thứ nhất là nghe từ đó em nghĩ tới quái vật, nhưng bọn anh vẫn là con người, loài Homo sapiens chính hiệu. Thứ hai là nó tùy vào góc nhìn, ở đây thì em mới là người ngoài hành tinh."

Ben cau mày nhìn gã vài giây, rồi sự thật vỡ ra thành một lời thều thào đầy hoang mang.

"Tôi... không phải đang ở Trái Đất sao?"

"Mừng em đến Amagog."

Tên bạch tạng nói, với nụ cười vô cùng ấm áp.

Gã tóc vàng thì nhe răng tươi rói.

Còn Ben thì trợn trừng mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net