Tập 4.5. Cuộc tái ngộ biển khơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mái tóc vàng ươm của Elindwyrm bắt nắng như phát sáng. Cô đứng ở cổng, dáng người dong dỏng trong chiếc áo thun trắng và quần jeans xanh ống đứng, tay cầm một túi vải in hình mặt trăng và mặt trời đối diện nhau với hai đường cong nối chúng lại. Lại là cảm xúc vừa bức bối khó chịu, vừa ấm áp lâng lâng ấy. Mẹ ơi, đó chỉ là vài giờ trước thôi sao? Người ta bảo yêu là "bướm bay trong lòng"*, còn Ben chả hiểu sao có một liên tưởng vô cùng kém lãng mạn: tim nó đang có một con ong nhặng xị.

Hiện con ong đang vo ve rằng quần áo Trái Đất nó đang mặc, dù khiến nó thoải mái hơn hẳn đồ Amagog hay pyjamas bệnh nhân, vẫn là bộ xấu nhất nó có. Vo ve, vo ve. Đáng đời thói tùy tiện về thời trang, đi mua sô-cô-la mà không tính tới sẽ bị bắt cóc lên hành tinh khác và gặp được người trong mộng. Con ong này lại còn có răng, vì mỗi khi cô xoay lại nhìn thế này tim nó đều giật thót như bị cắn ẩu. Cô chào ba người lịch sự, còn Ben chả biết làm sao lại ới ra một tiếng đáp bằng giọng mái.

Họ đi ra phía sau cung điện, Ben vừa kể cho Elindwyrm về chuyện ban nãy lúc cô đi mua phụ liệu, cố gắng để lời nói của mình không quá tíu tít. Thoắt cái, họ đã đến một thứ kiến trúc trông giống một túp lều có tường phủ gì đó như bông trắng, nhưng kích thước thì vĩ đại cỡ sân vận động. Mái của nó màu đồng, lợp những viên gạch dáng ván lướt sóng, thuôn và dài cả mét, phía trên lợp mỏng, càng về dưới càng dài và dày tựa mái tóc vàng rơm bùm xùm của một đứa trẻ. Mái được xây vươn ra, chĩa về hai phía trước, sau như hai người đang lấy tay che trên mắt ngóng đợi.

"Chúng ta sẽ gặp Alisdair nào đó ở đây à? Phải đó không?" Carina hỏi.

Từ xa, Ben thấy có bóng người đứng ở cái cửa độc nhất, nhỏ xíu so với "túp lều". Kẻ đó có dáng tầm tầm nhưng nét người hơi nhỏ nhắn, mái tóc hoe vàng lông gà con để kiểu bum bê bổ hai bên rèm như cắt bằng một cái tô, ăn mặc đúng chuẩn thiếu niên Amagog, sau lưng có một cái túi dây rút. Cậu chàng xoay lại, lập tức í ới.

"Ben, Cam, và..." Mắt Jazz trợn ngược lên và nó đưa tay úp lên miệng. "Ôi mèn ơi, Carina!"

Carina cũng sốc tới mức phải níu vào anh trai kẻo xụi. Việc Ben né tránh Jazz suốt năm năm chả ảnh hưởng gì đến tình thân mà phần còn lại của gia đình Pfeiffer dành cho thằng nhóc mồ côi. Chú Bart vẫn chở Jazz đi đâu đó khi nó cần, hoặc đôi khi chỉ là chở đi chơi. Cô Mairin vẫn mời Jazz sang ăn tối khi Ben đi vắng để tránh nó ngồi như mất hồn cả buổi. Carina thì vẫn nhõng nhẽo với Jazz mỗi khi giáp mặt, y hệt một người anh trai. Ben đã rất mừng vì tuổi lên chín của Carina mau nguôi ngoai hơn của nó, dù gia đình đã phải rất khó khăn khi báo tin cho Carina. Mẹ tụi nó khăng khăng con nhỏ cần biết sự thật và được chuẩn bị để hiểu sự vĩnh viễn của cái chết. Hóa ra, không hẳn là như thế. Tụi nó nhanh chóng chuyển sang líu lo kể lể cho nhau về những gì đã qua và vừa xảy đến, đứa này cố kịch tính hơn đứa kia, xen lổn nhổn chuyện mười hai tháng rồi và những kỷ niệm từ hồi năm hồi nẳm.

Ben, SinoJ vừa nhập bọn, và những người khác quan sát tòa nhà chúng vừa bước vào. Không gian bên trong màu nâu gà quay, hoàn toàn rỗng tuếch, dưới mái và dọc theo tường có rất nhiều những rường ngang dọc như một bộ xương quái dị. Từ phía cánh trái, một cậu bé hạt tiêu, chỉ tầm mười hai, mười ba tiến lại phía bọn nó với một nụ cười toét miệng đi trước. Thằng nhỏ mặc áo khoác dù, mang quần đùi, đi giày lính, đầu đội một cái mũ phủ tai có cặp kính gió cổ điển. Khi thằng nhỏ giở kính gió, Ben rớt hàm nhận ra những đường nét Địa Trung Hải có gì đó rất hoạt hình: da ngăm mặn mòi bóng mịn, tóc xoăn tít lò xo gốc nâu đen ngọn sáng chóe như tẩy, bờ môi căng dày rõ viền, đôi lông mày rộng rãi tơi từng sợi, mi trên dưới thưa rỉnh nhưng đậm và dài như gẩy mực đóng khung cặp mắt màu mật ong to, hơi xa nhau mà lại chúc xuống thành một biểu cảm bất di bất dịch: "tôi rất muốn, nhưng không hiểu nổi loài người". Tên mọt sách Grian* lớp kế bên Ben, thằng duy nhất dám nói chuyện với nó ở trường. Cậu bằng tuổi Ben và Jazz, chỉ là dáng người nhỏ thó còn nói chuyện thì như...

"Chào anh Syphillaenio* Jesperionnette, anh Cameron Lyndaker, chào Benedict Pfeiffer, chào Jazz Milkin và chào hai bạn thân mến. Grian Globegauger* hân hạnh phục vụ quý vị."

"Sao mày không nói với tao..." Ben rít lên với Jazz qua kẽ răng.

"Mày bịt mồm tao, không nhớ à?" Jazz rít lại, giọng vừa tự đắc vừa hờn dỗi.

"Anh không phải là Alisdair ạ?" Carina nhanh nhảu.

"Không, kia mới là Alisdair," Grian nói, lôi ra một cái điều khiển hình hộp vuông có hai ăng-ten xoắn tít và một cái nút đỏ không thể rập khuôn hơn, bấm.

Từ trong không khí, lớp ngụy trang biến mất theo từng mảng đỏ rực và mảnh giống lửa đốt giấy khiến bọn trẻ đều ngỡ ngàng. Một vật thể cực kỳ to lớn màu vàng đồng thau hiện ra, cái mũi quặp kiểu mỏ ó chúi về phía trước như cúi chào cả đám. Nó có đôi cánh rộng, cong về phía sau kiểu chim én, nhưng ngoài phần viền ra thì mỏng, trong suốt và có những ô vân mạch cánh chuồn chuồn, ngoài ra phía sau còn những tấm hướng lên dạng vây cá mập. Nó được chống đỡ bằng bốn cái chống gấp khúc, mỗi chống có bốn "ngón" chĩa về các phía như chân chim. Thân hình ít nhất phải to bằng một tòa nhà ba tầng thuôn dài dần về phía sau, phần nhỏ nhất cũng rộng bằng một căn phòng học.

"Em có phải đang mơ không? Một con tàu vũ trụ..." Carina tự nhéo mặt, lẩm bẩm.

Ben nói chậm rãi, "Anh Camlynk, có phải ý Đức Vua là..."

"Ủa chứ em tính một mình cưỡi RiScy bay qua Dải Nhân Hà, hay bọn mình sẽ tay xách nách mang trượt ống và đi các khớp không gian như một đoàn du khách vô gia cư? Đây sẽ là nhà của chúng ta trong ít nhất vài tuần tới."

"Ôi trời ơi!"

Carina phấn khích lao te te tới săm soi, sờ soạng con tàu.

"Nhưng... nhưng ai sẽ..." Ben chợt nhìn Grian với bộ đồ phi công đầu thế kỷ trước, ngực cậu đang ưỡn ra và nụ cười thì sáng lóa. "Đó là lí do bạn ở đây hả, bạn là cơ trưởng của bọn mình?"

"Mày hả? Sao tự nhiên tao sợ quá Ben." Jazz nhìn Grian đầy nghi ngờ.

Ben vừa tính nói "Ủa mày tưởng mày được đi cùng hả?" thì Grian đã nói liến thoắng, vẫn tươi rói, không có biểu hiện nào để bụng sự xúc phạm. Hay nhận ra mình đang bị xúc phạm.

"Bạn không có gì phải sợ. Những loại tàu lượn thế này bọn mình đã lái từ năm thực tập đầu tiên. Giờ mình ở năm tư rồi, có thể lái cả chiến cơ Eusperia ấy chứ! À, dĩ nhiên mình không có hy vọng được lái nó."

"Cái gì, mày vẫn là thằng học việc thôi à?"

"Nhưng Jazz thân mến, tất cả thiếu niên Galyx đều là người học việc mà? Mình chỉ học có ba việc thôi, nên mình thạo từng việc lắm, đừng lo."

Về khoản học cái gì cũng giỏi và đến nơi đến chốn thì Ben quả thật không có gì phải lo về Grian.

"Ừ, mình tin bạn. Được cấp chiếc phi thuyền như thế này là quá ngoài mong đợi của mình rồi." Ben giương tay ra và nhe răng cười, nói, "Phiền bạn đi cùng mình nhé, hy vọng sẽ không lâu."

"Đi cả năm cũng được."

Grian hào hứng nắm tay Ben giật giật, không để ý nụ cười Ben héo quẹo với câu nói đó.

"Grian, mấy người đó tới nhận tàu rồi à?"

Cả bọn nhìn về phía tiếng nói cộc cằn. Mái tóc cam đỏ ánh neon lòe loẹt, làn da rám nắng, cặp mắt hổ phách sâu, cái mũi hơi xếch và vẻ mặt ranh mãnh trông quen đến đáng ngờ.

"Đây là anh Polt, phụ trách bàn giao Ali-"

"Lại là tụi mày? Quân cờ gian bạc lận!" Chàng trai trạc mười sáu, mười bảy thốt lên.

Điểm khác lớn nhất so với lần ở sòng bài Cacao là hôm nay "nam nhân ngư" mặc một cái áo vải lanh vàng cháo lòng tay xắn tới nách, một cái quần Amagog bạc phếch, cũ xì và đứng cao nghều trên đôi chân trông có vẻ hoàn toàn bình thường.

"Còn anh là đồ lừa đảo mạo nhận. Sao giờ biết đi rồi?"

"Bọn mày hại tao mất việc nhẹ lương cao ở sòng bài, còn nói nữa hả?"

"Tôi sẽ đi nói với tất cả mọi người rằng sòng bài Cacao bần đến mức xài tiên cá hàng 'fake'."

Gã mở mồm toan thi tài đanh đá với Jazz thì chợt chú ý đến phía bên phải Ben. Nheo nheo nhìn Elindwyrm vài giây, bỗng mắt Polt sáng lên. Gã tiến mướt rượt tới trước mặt cô.

"Polt, Polt Kẻ Đa Mang, còn em?"

"Anh có thể gọi tôi là Elindwyrm, Weralt, người Eusperia."

"Anh nhìn em quen lắm. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"

Anh ta cười, nháy mắt. Còn mắt Jazz thì trợn ngược như khinh bỉ cái chiêu xưa như Trái Đất.

"Chắc là kiếp trước rồi," Polt cầm tay El lên hôn nhẹ.

Con ong có răng đã định hình được tình hình và cắn Ben một phát.

"Hẳn vậy," El cười nhạt.

Ngay khi chúng nó được vào tàu, Carina và Jazz chạy ù không cản kịp qua cánh cửa hình bầu dục. Ben mong trên tàu không có gì nguy hiểm. Camlynk chỉ muốn đi xem xét các vật dụng, đồ dự trữ để tính toán mua thêm. SinoJ ở bên ngoài, đợi người ta giao gì đó anh đã yêu cầu. Elindwyrm, Ben cùng Grian được Polt đưa đi kiểm tra các thiết bị chính trên tàu.

Họ đi qua buồng lái, các động cơ, hệ thống hút và xử lý nước, hệ thống cân bằng nhiệt độ và trọng trường... trong khi Carina và Jazz xẹt qua xẹt lại giữa các gian phòng như những con côn trùng. Nội thất bên trong nhìn giống phong cách hình họa các lớp giấy cắt la-ze, xếp lên nhau bằng các thanh chống tạo khối ba chiều. Màu trắng - kem - xám chủ đạo, điểm xuyết vàng đồng và xanh lá lì, những kiểu đồ đạc tối giản, âm tường, phong cách viễn tưởng làm không gian thoáng đãng, thanh lịch. Điều Ben không ngờ tới nhất là ngoài một số chậu cảnh nhỏ trên bàn, sen đá đủ loại nạm lên tường, thì mỗi gian đều có những cái cây đằng sau một lớp kính hình khối lục lăng, trên đó có cái khung trông như một vũng nước nho nhỏ và hiện ra chữ nòng nọc khi Ben chạm vào. Ben mỉm cười: trên những con tàu này, người ta dùng một hệ thống xử lý ô-xi và cạc-bon đi-ô-xít 3,5 tỷ năm tuổi - quang hợp.

Cuối cùng là hệ thống thông tin liên lạc. Tàu trang bị các màn hình vải dệt liên tục như trên hệ thống đường ống, với nhiều kích cỡ khác nhau.

Polt nói cộc lốc, "Lực Apilus ổn định rồi đó, gọi thử ai đó đi."

Ben suy nghĩ. Lựa chọn đầu tiên dĩ nhiên là ba mẹ nó, họ chắc đang lo lắng và hoang mang phát điên. Nhưng đó chính là vấn đề. Ben không muốn họ bù lu bù loa trước mặt những người này. Gặp Fernando? Lần đầu được nói chuyện lại với Fernando không thể là một cuộc thử đường truyền. Vậy...

"Lề mề quá, thử cái này nữa là xong, nhà bao việc. Hay đến dùng cái này cũng không biết? Đúng là đồ Mầm Địa Cầu."

Grian khoanh tay. "Polt, sao anh thô lỗ vậy?"

"Cái này... có thể liên lạc với những ai không có 'thiết bị' không?" Ben hỏi.

"Sao lại không, chú mày nghi ngờ đồ Galyx à?"

"Kể cả nếu họ... ở giữa biển, và không phải con người?"

Polt nhìn Ben dò xét. Grian chỉ tay vào một quả cầu đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhạt được đặt ở cái bệ cây đan của màn hình.

"Đặt tay lên quả cầu đó và nghĩ đến 'người nhận'. Hệ thống tìm theo liên hệ của linh hồn và ý thức, tức là bạn sẽ không thể tìm tới một người bạn không quen, hoặc không muốn nói chuyện với bạn. Còn lại, miễn là thứ bạn muốn tìm có linh hồn, bạn sẽ tìm được họ."

Khoản đó, Ben chắc chắn. Nó nắm lấy quả cầu to bằng trái bóng bàn, nhắm mắt nghĩ đến một nơi gần bờ biển đảo Isolda. Tiếng sóng và chim biển bắt đầu vang lên.

"Woa."

Tiếng Elindwyrm thở hắt. Ben mở mắt và trông thấy năm chiếc vây. Lần lượt các gương mặt với những nụ cười ma lanh cố hữu của bọn thú có v.ú biển hiện lên. Người ta hay nghĩ con cá heo nào cũng giống con cá heo nào, nhưng Ben có thể phân biệt từng thằng bạn thân thương sáu năm qua của mình dễ dàng chỉ qua tiếng cười hay điệu bộ.

"Ludwig, Pyotr, Wolfgang, Claude, Frédéric!"

Ben reo lên, và bầy cá heo tên "Đàn Giao Hưởng"* đáp trả bằng những tiếng huýt sáo và kêu lách cách, hụp lặn, nhoài người lên xuống đầy phấn khích. Pyotr - to con nhất bọn và mù một mắt - còn xoay tròn và Frédéric - thằng có sẹo ở vây - còn nhảy một vòng mừng.

"Tụi mày khỏe chứ, tao gặp tai nạn, giờ đang ở một nơi rất xa, chắc lâu lâu nữa mới về cùng bơi với nhau được."

Từ trong mắt lũ bạn, Ben biết có gì đó sai sai. "Đàn Giao Hưởng" không hiểu Ben nói gì, và những âm thanh vốn luôn chứa những câu chuyện tào lao bát xế, trên trời dưới biển hay ho giờ chỉ là những những tiếng huýt sáo và kêu lách cách vô nghĩa.

Ben và bầy đàn của nó cố nói thêm vài câu nữa, nhưng kết quả chỉ là tiếng cười khẩy của Polt. Ben xoay sang nhìn gã, rồi gượng cười vẫy tay chào những người bạn vẫn hết sức ngơ ngác, đặt quả cầu về vị trí và kết thúc tình huống tẽn tò.

"Ba cái chiêu xiếc xoét rẻ tiền. Thủy cung nào chả có."

Ben chẳng rảnh tự ái với Polt, nó chỉ chột dạ khi thấy ánh mắt Elindwyrm có sự phân vân, dò xét.

"Ông anh quên nhanh thế, hôm ở Cacao chẳng phải bạn tôi đọc ông anh như đếm cá vàng trong bể sao?"

Vừa cùng Carina bước vào phòng, Jazz hất hàm nói.

"Giờ thử đọc suy nghĩ của tao đi, nhóc đẹp gái."

"Múc hắn liền, Ben. Kể hắn nghe hôm qua hắn ăn gì luôn!"

Ben cau mày, nhìn vào mắt Polt, cố tập trung. Tuy nhiên, khối óc 1400 xen-ti-mét khối* kia hoàn toàn không thể xâm nhập.

"Biết ngay mà, một trò hề chả vui đến lần thứ hai."

Vừa đi ra khỏi tàu, Polt vừa nói với Elindwyrm.

"Cô em có biết không, loại như tụi nó anh đây gặp quá nhiều rồi. Anh đã đi khắp Dải Nhân Hà và không dưới năm mươi sáu nước trên Trái Đất."

Jazz kêu lên bằng những từ lóng mỉa mai và tông giọng đậm chất Mỹ, "Ối giời ơi, nổ thì cũng vừa vừa, dân múa cột mà làm như đại gia."

"Tao có cách của tao," Polt quay sang đáp bằng tiếng Anh. Gã cười khinh gương mặt ngáo ra vì bất ngờ và tức của Jazz.

"Chán đi với bọn nó thì tìm anh nhé."

Mười bảy giây hắn đã choàng vai Elindwyrm. Mười bảy giây rồi. Polt nháy mắt, cười duyên với cô trước khi đi. Bỗng Ben cảm nhận được một bên mặt ngứa ngáy, nó quay ngoắt xuống và thấy em gái đang nhìn nó lăm lăm, mặt không có biểu cảm rõ ràng.

Kết thúc Chương 4. GIẢI CỨU CARINA, TOÀN BỘ CARINA - Tập 4.5. Cuộc tái ngộ biển khơi.

1. Bướm bay trong lòng: Trong tiếng Anh, 'butterflies in one's stomach' là cảm giác nhột nhạt, xốn xang trong bụng do lượng máu đến dạ dày giảm đột ngột để dồn về phía tay chân. Thường thấy lúc mới yêu hoặc căng thẳng.

2. Grian: ˈgraɪən - G(ờ)-rai-ân.

3. Syphillaenio: saɪfɪˈlænɪəʊ - Xai-phi-la-ni-âu, giờ các bạn biết tại sao ảnh phải gọi tắt thành Xai-nô Giây rồi đó :)).

4. Globegauger: gləʊbəˈgeɪʤə - G{ờ}-lốp-bờ gây-giờ.

5. 'Podchestra': Một cách chơi chữ của Ben từ 'pod' - bầy cá heo, 'podcast' - chương trình phát thanh - vì bọn nó nói nhiều, và 'orchestra' - dàn giao hưởng - vì Ben đặt tên các bạn theo năm ông nhà soạn nhạc kinh điển. Nếu các bạn thấy nó 'chuối cả nải' thì nên biết ban đầu Ben định đặt là 'Orcastra', nhưng bầy đàn kiên quyết không muốn dính líu gì đến bọn cá voi sát thủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net