Tập 5.2. Niềm vui bể đầu của quý G0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài hát của tập: My Jolly Sailor Bold - Ashley Serena

"Belle, tôi sẽ dẫn bạn ra mắt cha tôi."

Lời Elindwyrm sau bữa trưa khiến Ben chớp chớp mắt. Sớm vậy sao?

"Tôi vừa về lại đi xa, phải nói với ông một tiếng."

"À, dĩ nhiên rồi."

Ben thấy kỳ lạ là cô bé là người duy nhất nó luôn mặc định là sẽ đi cùng nó chuyến này. Nó quên mất cô cũng là một thiếu niên và cần sự cho phép của gia đình. Nhưng bọn nó không phải đi tới một căn nhà nhỏ xinh nào đó, mà là Lãnh sự quán Eusperia tại Feiraling.

"Lãnh sự" trông giống một rạp chiếu phim vì nó là một tòa nhà màu đen tuyền điểm trắng, vàng và có quá nhiều poster. Chủ đề chung của chúng đập vào mắt ngay: Quân đội™ và Nhân dân©. Quân đội bên trẻ em và những cụ già. Tất cả các ngành nghề trong xã hội hướng về Quân đội. Quân đội sẵn lòng xông pha bảo vệ cả những nước khác. Quân phục Eusperia là một trong số những bộ đồ lính đẹp nhất Ben từng thấy. Vải đứng dáng màu đen, bốt cao đỉnh nhọn, các mô típ màu trắng và vàng hình thoi, hoặc hình thoi bọc lấy hình tròn, trang hoàng nổi bật nhưng tinh tế cúc áo, gấu áo, cổ tay áo đắp nổi. Họ xứng đáng làm lá chắn cho cả tiểu hành tinh Euspero trước một bóng tối tím, xanh dương đậm, đặc quánh. Ít nhất là về mặt thẩm mỹ.

Ở vị trí trang trọng nhất là các poster về cùng một cậu bé qua các lứa tuổi khác nhau. Cậu bé có mái tóc đen tuyền, làn da trắng lạnh nhạt, đôi môi hồng thắm cong cong nổi loạn, đôi mắt thẳm một màu xanh, sáng quắc ánh gì đó phản tự nhiên, và cái nhìn thì như thách thức cả thế giới. Hình của...

"Ben đó hả, sao nhìn xuất sắc vậy?"

Camlynk chỉ vào một bức tranh nhìn như sơn dầu: Đứng giữa ánh đèn sân khấu, Ben mặc áo đuôi tôm, tóc chải mướt rượt, đôi mắt sáng như sao, gương mặt trái xoan và cái mũi thanh tú không thua gì con gái.

SinoJ khoanh tay. "Nét cọ chăm chút quá. Tác giả của nó chắc phải ngưỡng mộ em lắm Ben ạ."

"Hồi bảy tuổi về trước nó theo mẹ lưu diễn khắp thế giới đó quý vị. Sau đó nó thành ra như vầy."

Jazz chỉ lên chỉ xuống vào mái tóc vuốt keo và bộ đồ thùng thình của Ben, chép miệng. Carina thốc hông Jazz, còn Ben nhướng mắt cảnh cáo thằng bạn, nhưng cũng tự thấy thoáng bâng khuâng khi biết đã từng đó năm mình không cười rạng rỡ như thế.

"Mà... sao ở đây có nhiều hình Ben quá vậy?"

Hình nó và Grian thắng cuộc thi cấp hạt về khoa học. Hình nó trùm khăn đứng trên bục nhận giải nhất bang bơi thiếu niên. Bên cạnh còn có Carina tự hào tặng hoa cho ông anh. Ben giật phăng nó xuống, bóp chặt rồi nhét vào túi. Thì ra Nữ Vương đã thấy tấm ảnh này. Mọi người soi cơ man là hình, với Jazz và Carina líu lo thi nhau thuyết minh từng tấm như hướng dẫn viên du lịch. Khi chúng đang nhiệt tình hướng sự chú ý đến tấm hình Ben hồi ba tuổi còn để nguyên quả đầu bum-bê dài, phóng to, zoom cận từ tấm ảnh yêu thích của mẹ nó, thì Ben chợt nhận ra một góc tờ báo quen thuộc. Quá quen thuộc. Ben bất giác xoay người như cố không cho những người khác thấy những gì trên đó. Ánh mắt ráo hoảnh. Thịnh nộ. Bừng lên sự chống đối để che đi nỗi đau đớn và hoang mang. Bên dưới dòng chữ nòng nọc ghi đè chắc chắn là tiêu đề đã ám ảnh nó sáu năm qua: "Học sinh hạ thủ kẻ tâm thần tấn công trường tiểu học. Một học sinh chết."

"Sino, đọc đi." Tiếng Camlynk khiến Ben giật mình. Anh hất hàm về phía tấm poster mới toanh, được đặt vị trí nổi bật có cảnh Ben kéo tay Jazz chạy ra khỏi sòng bài Cacao. Bên dưới có một dòng chữ nòng nọc to tướng. Ben lấy kính dịch chữ đeo lên.

Jazz chậm chạp đọc như bé cấp một, "Quý G0 xung kích trong hang ổ tội lỗi, vạch trần sai lầm nhục nhã của Amagog."

Hai người Amagog nhìn Ben và Jazz. Cuối cùng, Jazz có vẻ đã "nhảy số".

"Thì ra Ben là G0, quý G0, à? Wow, không ngờ mình là bạn thân nhất của siêu anh hùng."

Lại là G0.

Để trả lời câu "G-gì-đó là sao ạ?" của Carina, Quentin tụng lại bài cũ, đồng thời chỉ vào một cặp màn hình lớn có hình ảnh chuyển động về hai cô gái. Một có mái tóc phủ tai trắng bạch kim và đôi mắt hút hồn tím thẫm như viên đá của SinoJ. Chỉ một cú vung tay kéo về thành nắm đấm, những khối kim loại khổng lồ bị bóp vụn. Cô còn lại tóc nâu đỏ thì tung người nhảy về phía trước, điệu nghệ hạ trọng tâm ép sát mình xuống, nhìn lên bằng mắt đen lạnh sắc lẻm rồi vừa chạm tay xuống mặt đất đã khiến nó rung chuyển như địa chấn. Sức mạnh hủy diệt được phô diễn qua những góc máy đầy tính điện ảnh. Ben thấy lạnh sống lưng. Họ là những thiên tai trong hình hài con người.

"Trước đó còn có một người nam nữa, nhưng cậu ta chết trong lúc làm nhiệm vụ," SinoJ phá tan sự im lặng, ánh mắt phức tạp.

Camlynk đáp lời, "Chuyện cũng đâu bảy, tám năm rồi, ha? Một người Eusperia chết mà xôn xao đến tận Amagog thì chắc ở đó phải to chuyện lắm."

"Ừ, nghe nói cậu ấy là một người lính xuất chúng, không những trung thành từ nhỏ mà siêu năng lực còn vô cùng lợi hại, đúng không Elindwyrm?" SinoJ nói, "Cả đất nước rúng động vì họ đã mất đi một á thần."

Mọi người bỗng đồng loạt quay sang nhìn cậu bé bên ngoài poster nghi ngại, làm Ben đang trầm tư hóa ra bối rối. Có phải họ cũng như nó, đang thắc mắc tại sao nó lại được xếp vào chung với những siêu nhân này? May quá, ánh mắt của người ta chỉ chăm chú chứ không phán xét. Cô chợt quay ngoắt về phía cửa Lãnh sự, và chạy ào đến ôm chầm lấy một cậu trai trạc tuổi bọn nó. Khi El hôn lên má kẻ lạ mặt đẹp trai một cái "chóc", Ben cũng bị con ong cắn một phát đau điếng.

"Wywy*... Lại đây nhìn cái nào... Ba tháng rồi không gặp, nhớ quá đi mất." El bưng gương mặt của cậu ta bằng cả hai tay, săm soi chăm chú, miệng toét ra những nụ cười rạng rỡ, rưng rưng.

"Phải nửa năm ấy chứ." 'Wywy' kia nói khẽ rồi tựa đầu vào vai El, mỉm cười với hai lúm đồng tiền thật duyên, đôi mắt lim dim để El vỗ vỗ lên lưng.

Quàng tay qua cổ cậu ta, El quay sang cười toe toét nói với mọi người.

"Xin giới thiệu, Wyvern*, người em yêu nhất trên đời, người sẽ đưa nhân loại tiến đến cảnh giới mới về hiểu biết Sinh học."

Jazz liếc nhìn Ben, và cái gì đó làm cậu phì cười. Mặt nó khó coi lắm sao? Wyvern chỉ đang chiếm mất cả hai vị trí phải dành cho Ben thôi mà.

"Là em trai thôi ạ." Wyvern cười bẽn lẽn.

"Song sinh, em trai song sinh!"

Cậu ta có đôi mắt sâu hơi sụp, to và buồn như một chú cún con mắc lỗi, hàng mi dài và dày. Khi cậu ta cười trông thật hiền, còn cái mũi anh tuấn khẽ chun lại đáng yêu. Tất cả các đường nét dịu và lành kết hợp thật hài hòa tạo ra một khuôn mặt khôi ngô và hòa nhã. Ben thấy má mình ngứa ngáy. Đáng lý ra nó phải thấy trước để khỏi làm trò cười cho Jazz, nhưng khi El áp sát mặt mình vào mặt Wyvern thế này thì rất rõ là họ chung huyết thống: hai chị em có cùng đôi môi có đỉnh tròn đặc biệt và màu hồng đất tự nhiên, sắc tóc vàng và đôi mắt xanh lá xuyên tim. Chỉ có điều dù nét nào cũng đẹp hơn chị mình, tất cả mọi thứ về sắc độ Wyvern đều nhợt nhạt hơn của El một tông - như thể bảng màu của El bị chìm dưới nước.

El kéo Wyvern ra một góc nói chuyện riêng gì đó.

Grian liếng thoắng, "Việc G0 mới xuất hiện ở Trái Đất thì ở tiểu hành tinh Euspero chúng em ai cũng biết hết ạ. Và nếu đã từng đi đến nước Eusperia thì ai cũng phải thấy mặt Ben rồi, vì poster ở khắp nơi. Sao các anh không biết được nhỉ?"

Ben muốn nổ đầu khi nghĩ tới việc có một xứ xở mà tranh ảnh của mình lúc nào cũng nhan nhản như linh vật mùa Thế Vận Hội. Camlynk liếc nhìn để bảo đảm hai chị em người Eusperia đang ngoài tầm nghe thấy.

"Quan hệ giữa Eusperia và Amagog như một cuộc tình không cân đối vậy đó: chia tay xong một bên cứ cay cú mãi, nhất cử nhất động của bồ cũ đều theo dõi để móc mỉa, bên còn lại thì chả nhớ đó là cô nào." Anh nhún vai. "Tin tức của Eusperia ít khi đến Amagog lắm."

Rồi anh chốt gọn bâng.

"Sứ quán Eusperia người Amagog vào không tiện đâu. Chú mày tự xoay xở nha."

SinoJ đi có việc, còn Camlynk dẫn bọn trẻ đi mua sắm, chỉ có Ben cùng hai chị em song sinh tiến vào Lãnh sự.

Quy trình an ninh tuy được thực hiện bằng phép thuật, nhưng có thể nhận ra nét tương đồng với khi vào bất kỳ Lãnh Sự Quán nào, kể cả sự lạnh lùng khi Ben trình giấy tờ. Nó đoán người đó chuyển sang cau có chủ yếu là do mảnh gỗ xác nhận nhân dạng Amagog mà nó nhận được ở Mami-Bulberry. Họ còn chẳng thèm nhìn mặt nó - có vẻ cái họ cần là xác nhận dấu chỉ độc nhất của Sinh lực có khớp không. Tâm linh mà cũng có "mã vạch".

Khi đi qua cổng tò vò ở bước cuối, có cái gì đó vô hình lướt qua người Ben như những làn nước yếu, mỏng.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Wyvern đáp, "À, bộ dò vũ khí, xem bạn còn giấu dụng cụ ma thuật nào không."

"Nếu là người Amagog thì giao nộp kiểu gì?"

"Thấy mấy cái khóa kia không?"

Quentin chỉ vào những tấm bằng kim loại bọc cả cẳng tay thô kệch như đúc bó bột, lại có vẻ rất nặng, làm Ben nhớ tới những cánh cửa dày cui bằng chì trong các phòng khám để tránh tia X. Bên cạnh còn có găng tay đen làm bằng các mắt xích bé xíu kết lại, chia sáu chồng theo kích cỡ và tay thuận.

Wyvern thì thào với Ben, "Thật ra... chỉ cần cái găng thôi."

Rồi cậu ta hé một nụ cười mỉm chi, nhún vai chán chường nhưng mắt ánh nét tinh nghịch thơ ngây khiến Ben dù đang mắc mệt với sự nhỏ mọn của Eusperia cũng phải thấy nó hài hài. Ở lãnh thổ Amagog mà họ còn thế thì chắc ở mẫu quốc "đặc sắc" lắm. Nhưng khi quan sát kỹ hơn bên trong, Ben thích thú nhận ra gia chủ cũng không vừa gì: tòa nhà này họ xây, và họ đã có thể xây nó hoành tráng như Sở Apilus hay thoát tục như Cung Điện, nhưng không, cấu trúc xấu đau xấu đớn này đạt chuẩn ViriOrk rừng rú. Đã cần rất nhiều sơn đen - trắng, những nội thất mang dáng hình học cứng cáp và poster cỡ lớn để "cứu nét". Nó chuyền lại cho Wyvern một cú gật đầu, mím môi ngán ngẩm đồng lõa. Khi El quay lại nhìn xem hai cậu trai có gì vui thế thì Ben vội nói.

"Mình cảm nhận được hai kiểu 'rà' khác nhau lận."

"À... màn chắn Arofojur đó. Chúng có thể ngụy trang thành con người, không giống lắm, nhưng nếu ta thờ ơ, lơ là..." El nheo mắt.

Vào sảnh chính, dưới dòng chữ "Lịch sử 100 năm Glordium", Ben ngắm nghía chân dung và bảng thành tích của hai mươi hai G1. Địa khai hóa*, xây cầu, sửa đường, cứu hộ, chữa cháy... các cô siêu anh hùng được gọi là "Niềm vinh hạnh và tình yêu của Eusperia" cống hiến phết. Bên còn lại của tường dĩ nhiên là cái mặt hình sự của nó, hoàn toàn đơn độc - quá nhiều bức ảnh thậm chí Ben còn không biết từng được chụp, và có lẽ là còn nhiều nữa, vì trên tường có những lỗ đinh. Dòng thời gian sử sách Eusperia. Tổ chức nhà nước và quân đội. Lướt tới tiêu đề "Mùa Hè Danh Dự", Ben nhắm mắt lại, hít thở.

"Tôi rất vui khi thấy bạn có lòng tìm hiểu về Tổ quốc." El mỉm cười hài lòng, vỗ vỗ vai Ben. "Cứ từ từ nhé, có gì không hiểu cứ nói."

Nhưng những gì Ben thấy khuất tất, nó không nghĩ hỏi El sẽ có kết cục tốt. Chìa khóa của mọi vấn đề dường như nằm ở điều gì đó rất sai nó cảm nhận được trong câu...

"Phụng sự phái nữ và những người yếu thế."

Ben lẩm bẩm. Rồi nó chợt để ý bà lão nhỏ thó kế bên, mặc kiểu đầm trắng rộng giản dị thêu hoa viền cổ áo nền nã mà nó thấy ở nhiều người phụ nữ thường dân ở đây, đang ngó nó chăm chăm. Bà làm động tác kêu nó bỏ kính ra. Nó bối rối giắt lại kính vào cổ áo. Mắt bà trợn trắng lên, mồm há hốc. Nó chưa kịp hỏi bà có sao không thì đã bị hét vào mặt.

"Benedict Pfeiffer, đúng là cậu rồi."

"G0 Pfeiffer?"

"Quý G0, quý G0 đến rồi."

Sau khi những tiếng ấy truyền qua đám đông như những làn sóng sôi nổi, người ta bu lấy Ben, tách nó ra. Những người trung niên lũ lượt nắm tay nó, mỉm cười trìu mến và ngưỡng mộ. Các cô gái tụ lại một phía, bấm tay nhau khúc khích, những thứ hẳn là vệ nữ trùng đủ loại và phẩm chất vo ve quanh họ. Bọn con nít được người lớn ẵm lên để nhìn nó cho rõ, ngó nó cho gần phấn khích cố vươn người vào nó. Họ nói nhiều, kích động, chồng lấp lên nhau, đến mức hoa tai của nó quá tải chẳng nghe được gì nữa. Nó ngó nghiêng tìm El - hai chị em đang đứng ở một góc khuất nhìn cảnh náo nhiệt. El không nói gì, ngoảnh đầu đi tiếp về phía sảnh sau.

"Xin lỗi, nhưng tôi có việc phải đi."

Khó khăn lắm cũng thoát được khỏi "nhân dân", nó chạy đuổi theo El. Quentin, khác với sự tọc mạch thường ngày, lại rất nghiêm túc và im lặng đứng ngoài cửa. Ben liếc lão khọm vệ nữ trùng trước khi chậm rãi tiến vào.

Điều nổi bật ở ông Weralt là tầm vóc ít nhất một mét chín. Wyvern đã may mắn sao y bản chính dung mạo của ông, dù có lẽ thời gian và kinh nghiệm đã làm những đường nét ôn hòa kia trở nên sắc bén trên gương mặt người cha, màu tóc vàng phai đi thành nâu cát. Ông cũng mang loại cổ áo xếp lớp chéo cao và cứng cáp, nhưng thay vì chỉ một, hai lớp như những người ngoài kia, ông có tận bốn nếp gấp chồng lên nhau theo hình xương cá. Nếp trên cùng là một màu đỏ máu lạnh gáy, trong khi những người khác chỉ có vàng, trắng, hay màu gốc là đen. Ben đang đứng trước một ai đó không phải chỉ cao về ngoại hình.

"Benedict Pfeiffer, rất hân hạnh cuối cùng cũng được gặp cậu, niềm hy vọng và tự hào của Eusperia."

Ben đưa tay ra bắt, nó tẽn tò rụt tay lại khi ông Weralt khẽ cau mày như nói "Ở đây chúng tôi không làm thế".

***

"Amagog bắt cậu lên đây là một sự khiêu khích trắng trợn. Bộ Ngoại giao và Bộ Quốc phòng đã có phản ứng rất gay gắt với Hoàng gia Amagog. Họ đã tận dụng kẽ hở luật của Liên Minh để cướp cậu làm công dân trước. Trơ trẽn!"

Ông Weralt đập bàn mạnh đến mức làm 12% linh hồn của Ben muốn bay theo.

"Hãy tin rằng chúng tôi sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để cậu có thể trở về quê hương. Nhân dân ngày đêm mong chờ sự tham gia của cậu vào Quân đội năm sau, khi cậu đủ 16 tuổi."

Ben bối rối nhìn vào cái cạnh sắc lẻm của bàn uống trà nơi đã ngồi sượng trân nãy giờ. Nó đã quá xoắn trước việc "ra mắt" cha của Elindwyrm đến mức nó quên mất mình cũng sẽ gặp đại diện chính phủ Eusperia. Ben thở hắt ra: nỗi lo sợ đã thành sự thật, nó không chỉ có chuyện của Carina cần giải quyết, bản thân nó cũng đang là tài sản bị tranh chấp.

"Nhiệm vụ lần này rất vinh quang, cứu một bé gái - sẽ là thời gian rèn luyện quý giá cho sự nghiệp quân sự sau này."

Ben ngao ngán khi ông Weralt nói ôn tồn gần như động viên, theo kiểu chắc chắn năm sau nó không những phải vào lính mà còn phục vụ suốt đời, nhưng thấy El nở nụ cười tươi hiếm hoi mà nhìn cha ngưỡng mộ, nó lại chột dạ. Con gái nhà binh phải thích quân nhân, nhỉ? Ông Weralt cắt ngang sự cân nhắc của Ben.

"Tuy nhiên cậu chưa được huấn luyện, lại không biết gì về Galyx, dễ gặp bất trắc. Nếu cậu muốn, tôi sẽ cử vài quân tinh nhuệ đi theo hỗ trợ."

Ben nghe có quân tinh nhuệ đi theo cũng thấy tốt, nhưng nghĩ đến những anh trai lớn mặc quân phục nhìn đẹp và ngầu như mấy anh ngoài kia đi theo El và nó... Bậy, bậy, mối lo lớn nhất của nó là những tấm poster ngoài kia. Nếu nó chịu ơn Eusperia ra tay giúp nó cứu em, Amagog sẽ khó giành nó với Eusperia trong khí chính Amagog làm thất lạc em nó. Vào tròng rồi thì không biết người ta sẽ bắt nó làm những trò khỉ gì để tuyên truyền.

"Xin cảm ơn ạ, nhưng cháu có vài người lớn đi cùng rồi. Cháu tới đây là để xin bác cho bé... Elindwyrm đi cùng cháu."

Sắc mặt của ông Weralt chợt thay đổi. Giọng nói ông vẫn trầm ổn, nhưng ánh mắt lóe lên một tia sát khí khiến Ben tự nhiên thấy lo. Ông chậm rãi đứng lên, trông sừng sững như một quả núi đang nhìn xuống Ben, rồi nhìn El.

"Con định đi theo cậu ta à?"

"Vâng ạ." El cũng đứng lên, gật đầu.

Ông Weralt thở mạnh, lời nói bắt đầu nặng nề, "Chừng nào con mới biết thân biết phận làm một đứa con gái hả?"

El nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, "Con chỉ đang đi theo tiếng gọi của nghĩa vụ."

Có gì đó vụt qua Ben. El vừa lãnh trọn một cái tát nảy lửa khiến cả ba đứa nhỏ đều nhìn ông Weralt bàng hoàng. Người cha gắt lên.

"Con đã thề với cha và mẹ của con như thế nào?"

Như nhớ lại gì đó, ánh mắt hỗn độn cảm xúc của El mềm lại và cụp xuống. Cô thều thào, "Con thề là con sẽ là một đứa con gái ngoan." Rồi bình tĩnh mà quả quyết, cô tiếp, "Con không có thề là sẽ ngưng cố gắng."

El mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cha mình. Ông Weralt liền vung tay lên nữa nhưng Ben đã chụp lấy, níu lại bằng hết sức bình sinh.

"Này, ông không được đánh bạn ấy."

"Cậu để tôi dạy con tôi."

Ông có nạt hay giãy thì Ben vẫn lì lợm bám víu. Nó là anh của Carina Ký Sinh Trùng mà. Tuy nhiên, chỉ là anh thôi. Sau một cú vẫy mạnh bạo của người đàn ông to lớn, thằng nhóc mảnh khảnh té lăn, và nó có thể nhìn toàn cảnh cạnh bàn đang chào đón vầng trán của mình. Nó thấy xiểng niểng.

El run rẩy tiến đến gần nó, chạm tay vào vết thương, rồi ngó trân trân xuống tay mình. Cô ngước nhìn cha, lẩm bẩm.

"Cậu ta... chảy máu, một G0 chảy máu vì... con."

Gia đình Weralt sững sờ. Chợt, El quay sang kêu lớn với Wyvern, "Em còn đứng đó làm gì, mau lấy bông!"

Cậu em hoàn hồn, lật đật làm theo. El đỡ vai và nắm tay Ben để dìu nó lên ghế. Bàn tay cô bé ẩm mềm, xương xương, ấm áp.

"Bạn... bạn có sao không?"

Nhìn ánh mắt xúc động của El, Ben chợt cảm thấy như vết thương này thật xứng đáng. Có phải nó tét đầu, hư luôn cả óc rồi không? El mím chặt môi, run rẩy dùng hết miếng bông này đến miếng bông khác thấm máu của Ben. Cô bé đưa cái đĩa đầy bông máu me cho Wyvern, cậu ta nhìn hai người đăm chiêu vài giây rồi lặng lẽ rời đi. Đến bước rửa và may vết thương thì cô lại bình tĩnh và chắc tay lạ thường. Là thuốc El bôi hay dung nhan của cô làm Ben không còn biết đau đớn là gì nữa, nó không rõ. Đây là lần Ben được ngắm "điều không thể tránh khỏi" của nó gần nhất. Dù ông Weralt đang quay lưng lại, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, nhưng nó cũng không dám nhìn lâu. Giữa những lần ánh mắt nó vương vấn trên làn môi mỏng, nhỏ xinh và đôi má có lớp lông măng trắng mịn và đáng yêu như tơ trên một trái đào, nó cũng ráng làm bộ liếc sàn liếc trần. Elindwyrm vô cùng tập trung, nhưng trong những khoảnh khắc hiếm hoi mắt chạm mắt, Ben như ngừng thở.

Thuộc Chương 5. XUẤT PHÁT - Tập 5.2. Niềm vui bể đầu của quý G0

Wywy: waɪwaɪ - Wai-wai

Wyvern: ˈvaɪvərn - Vai-vờn

Địa khai hóa: thay đổi bề mặt, các thuộc tính lý, hóa, địa chất của một thiên thể để con người sống được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net