Chương 36: Cứu ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi Sư Thanh Huyền sẽ nghĩ đến những chuyện lúc mình còn là Thần Quan. Dù vui vẻ hay khổ đau, dù an nhàn hay cực nhọc, y đều nghĩ đến khoảng thời gian niên thiếu của mình.

Tuổi mười sáu xinh đẹp tuyệt trần đó, tuổi mười sáu phong quang vô tận đó. Xuân đến rồi xuân qua, đông về rồi đông rời, dù thời gian có trôi đi, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau trong ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Nhưng tuổi mười sáu ấy mãi sẽ không trở lại.

Bây giờ cũng vậy, ngày kia vẫn vậy, và về sau vẫn vậy. Sư Thanh Huyền cứ mãi sống trong ảo mộng mình tự tạo ra, y không thể thoát khỏi nó.

Từng nhát kiếm của Hứa Dương liên tục đâm vào người y, thêm những trận đòn tứ phía khiến y cực kì đau khổ. Thân thể cành vàng lá ngọc, thân thể của một thiếu quân nhẹ nhàng lại bị hành hạ như con trâu con chó.

Thời khắc này, y không giống một con người nữa.

Thuốc được hạ nhân đưa đến khi vẫn còn nóng, và nó cũng được đổ ngay vào cổ họng y. Sư Thanh Huyền không còn sức nữa, y không muốn chịu đựng thêm bất kì trận tra tấn nào.

Có lẽ đến đây là được rồi, y nên kết thúc cuộc sống này thôi.

Sư Thanh Huyền tự động đưa lưỡi về phía trước, y muốn chết. Mặc dù y phải sống để trả nợ cho Hạ Huyền, nhưng không được nữa rồi. Cái khiến Sư Thanh Huyền cảm thấy buồn bực nhất chính là trước khi chết không thể nhìn mặt hắn.

Hạ nhân từ ngoài chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, hai mắt hắn đầy tơ máu. Khuôn mặt khi chạy vào vốn dĩ đã hoảng loạn, nay lại càng trầm trọng hơn.

Hứa Dương đang cao hứng, nhìn thấy hạ nhân chạy vào phá mất thú vui của mình liền bực bội: "Chuyện gì mà chạy nhanh như vậy? Quỷ đuổi à?"

Hạ nhân run người: "Bệ hạ, bệ hạ về! Bệ hạ hồi cung rồi!"

Hứa Dương mở to hai mắt. Không phải chứ, chuyến đi của Hoàng Đế Vương chẳng phải đến tháng sau mới về à? Sao vừa mới khởi hành chưa được bao lâu lại trở về rồi!?

Hứa Dương chạy ra ngoài, không quên bỏ lại câu nói rợn người: "Ném hắn lên giường, dọn dẹp, đừng để bệ hạ nhìn thấy!"

Đây không phải lần đầu Hứa Dương ra tay hành hạ những ái nhân của Hoàng Đế Vương, có thể nói đối với chuyện này hắn đã quen tay rồi. Người đến rất nhanh, mà cũng biến mất nhanh tựa cơn gió.

Nhanh chóng, đám hạ nhân đã dọn dẹp đống đồ tra tấn ở phòng y, ba chân bốn cẳng rời khỏi Thành Ngọc cung. Sư Thanh Huyền được đặt "cẩn thận" lên giường, y có thể nghỉ ngơi một chút.

Có lẽ Hoàng Đế Vương về đúng lúc, nếu y không nghe tiếng hạ nhân chạy vào cung, y đã không dừng việc tự sát.

"Đế Vương..."

____________

Hoàng Đế Vương trở về cung rất nhanh, hắn không an tâm để y lại nơi này. Dù biết Sư Thanh Huyền sẽ bị làm khó dễ, nhưng hắn thật sự không biết y sẽ bị thế nào.

Thường ngày hắn sẽ không quan tâm đến những vết thương trên người nữ nhân, nam nhân trên giường hắn. Nhưng đối với Sư Thanh Huyền, hắn có một cảm giác vô cùng kì lạ.

Hắn muốn bảo vệ y.

Đạp mạnh cửa cung, Hoàng Đế Vương đi vào phòng Sư Thanh Huyền với vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận không tả. Khi nhìn y nằm bất động trên giường, hắn lại cảm thấy khó chịu.

Mặc dù hắn đã lệnh y không cần hành lễ, nhưng không thèm nhìn mặt hắn thế này là thế nào?

Hoàng Đế Vương nghiến răng: "Huyền Nhi!"

Sư Thanh Huyền khó khăn xoay người lại, y muốn nhìn hắn. Đối với y bây giờ, Hoàng Đế Vương là sợi dây sự sống cuối cùng của mình, nếu không có hắn, y không thể tồn tại.

Sư Thanh Huyền giơ tay lên không trung, giống như muốn nắm lấy Hoàng Đế Vương, nhưng không thể. Đôi mắt y mơ màng, y đã sớm không thấy gì ngoài những vệt sáng bị nhoè đi.

Hoàng Đế Vương nắm lấy bàn tay đã lạnh của y, hắn đặt lên mặt mình. Sủng ái Sư Thanh Huyền phải nói là nhiều hơn tần suất hắn sủng ái những phi tần khác, nhưng hắn chưa thấy y như thế này bao giờ.

Có mị hoặc hơn.

Hắn ngồi lên thành giường, vuốt ve khuôn mặt trắng tựa tuyết của Sư Thanh Huyền. Mặc dù vừa mới trở về, vẫn chưa hoàn thành công việc, nhưng bỗng nhiên hắn lại cao hứng lạ thường.

Hoàng Đế Vương hắn muốn chà đạp y, khiến y phải cầu xin hắn.

Không nói nhiều, hắn lập tức cởi bỏ ngoại bào, leo lên người Sư Thanh Huyền, từ từ cởi y phục y ra. Sư Thanh Huyền không còn sức kháng cự, y chỉ biết nằm im, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Y không tự chủ được, giọng nói nhỏ dần: "Đế Vương..."

Hoàng Đế Vương đang cao hứng, hắn không nghe được gì, trước mắt chỉ có Sư Thanh Huyền. Cảnh đẹp nhân gian này, làm sao có thể tồn tại?

Khoái lạc chưa được bao lâu, tròng mắt Hoàng Đế Vương trợn trắng, tơ máu cũng từ đó mà chằng chịt. Sư Thanh Huyền phun ra một ngụm máu tươi, vương vấn trên nền áo trắng cùng bàn tay thô ráp của hắn.

"...cứu ta!"

____________

*P/S: Sau này em bé sẽ được buff rất nhiều [OAO], và cũng bị ngược rất nhiều [T^T]!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net