Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế gian có một câu nói như thế này.

"Chuông gió vang, cố nhân về. Ta đang đợi gió nổi lên, đợi ngươi quay trở về."

Nghe tiếng chuông gió vang lên, cố nhân cũng sẽ trở về.

Khi mà gió nổi lên, người nên trở về cũng nên trở về rồi.

....

Thượng Thiên Đình gần đây không được thái bình.

Bởi vì đạo thiên kiếp thứ ba của Sư Vô Độ đã sắp tới rồi.

Sư Thanh Huyền cũng bởi vì sự kiện này mà bận đến mức sứt đầu mẻ trán.

Dù sao cũng là ca ca của chính mình, nếu như đến lúc phải độ kiếp thì bản thân y cũng có thể xuất ra toàn lực của mình. Nhưng mà y cũng không nghĩ tới lại có nhiều chuyện khiến cho mình phải bận rộn như vậy.

Nhưng mà, y cũng may mắn.

May mắn là pháp lực của y vẫn còn, may mắn là hiện tại không giống như đời trước nữa, y mất hết pháp lực, không thể giúp được bất cứ cái gì, chỉ có thể làm một kẻ vô dụng.

Nhưng mà y cũng cảm thấy kỳ quái.

Từ lần từ biệt trước ở Hoàng Thành, Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền đã không gặp mặt nhau rất lâu.

Thượng Thiên Đình cũng truyền ra tin tức Địa Sư Minh Nghi mất tích, điện Linh Văn cũng đã cật lực truy tìm tung tích của hắn. Mà không biết là nguyên nhân gì, Sư Thanh Huyền lại thường đi điện Linh Văn hỏi xem có tin tức của Minh Nghi hay không.

Ở trong mắt người khác, y đang sốt ruột vì bạn tốt nhất của mình, Tạ Liên cũng khuyên y không nên gấp gáp làm gì, sẽ tìm được thôi. Nhưng chính bản thân Sư Thanh Huyền lại không biết rằng rốt cuộc vì nguyên nhân gì.

Y không biết, chỉ là y muốn đi hỏi mà thôi.

Mỗi một ngày, y không hề cảm thấy phiền toái mà đi hỏi tin tức về Minh Nghi.

Rõ ràng là từ lần từ biệt nhau đó, khi y trở lại Thượng Thiên Đình đã đóng lại nội tâm của mình, điều y mong muốn nhất chính là hai người sẽ từ biệt từ đây, không cần phải gặp lại nhau nữa.

Nhưng vì sao khi nhìn tình hình như thế này, y lại sốt ruột vì Minh Nghi chứ?

Ánh mắt của Sư Thanh Huyền tuy rằng nhìn về phía Sư Vô Độ đang lơ lửng ở trên mặt hồ trống không, nhưng trong lòng lại đang nghĩ về Hạ Huyền.

Hắn sau đó đã làm cái gì vậy?

Hắn... có thể niệm tình bạn cũ của hai người mà buông tha cho Sư Vô Độ được không?

Nghĩ như vậy, Sư Thanh Huyền lắc đầu, bật cười tự giễu.

Sao có thể được chứ? Cái chết... Chính là sự trừng phạt đúng tội với hai người nhà họ Sư chúng ta.

Sư Vô Độ vì y nghịch thiên sửa mệnh, y còn tự nhận mình là người có thiên phú dị bẩm, nhưng thực chất lại sống nhờ mệnh cách của người khác suốt mấy trăm năm.

Hơn nữa cộng thêm thời gian sống ở đời trước, tuổi tâm lý của Sư Thanh Huyền có lẽ cũng đã lớn ngang với tuổi của Tạ Liên rồi.

Cái xác này vẫn là bộ dạng như thiếu niên, tuổi tâm lý không biết đã lớn đến bao nhiêu tuổi rồi.

Phong Sư đại nhân tuổi tròn mười sáu.

Phong Sư đại nhân vui tươi tiêu sái.

Phong Sư đại nhân kỳ tài ngút trời.

Phong Sư đại nhân thiện lương chính trực.

... Kỳ tài ngút trời?

... Kỳ tài ngút trời cái chó má gì, chẳng qua cũng chỉ là do nghịch thiên sửa mệnh đổi lấy mà thôi.

Lúc này, trên mặt biển truyền đến tiếng kêu cứu.

Là ngư dân đang bị cuốn vào trong sóng biển.

Sư Thanh Huyền lúc này rốt cuộc mới nhớ tới mình nên làm cái gì, những chuyện mà bản thân cần phải vội vàng hoàn thành lại vô tình quên đến mức không còn một mảnh.

Y vào thông linh trận, trong thông linh trận vô cùng lộn xộn, người kêu la người gào thét, không thể nghe rõ được đang nói về chuyện gì, quả thật là loạn thành một mảnh hỗn loạn.

Trong cơn tức giận, Sư Thanh Huyền trực tiếp ném mười vạn công đức ra ngoài, nói: "Câm miệng! Bên Đông Hải này có rất nhiều ngư dân bị cuốn vào trong sóng biển! Mau cử người tới hỗ trợ đi!"

Hành động này ngược lại phản tác dụng. Trong thông linh trận vốn đã hỗn loạn rồi mà sau lời nói này càng trở nên rối loạn hơn. Nếu như mới vừa rồi trong thông linh trận chỉ là hỗn loạn thông thường, vậy hiện tại giống như cảnh tượng một đàn chó tranh giành bát cháo bị đổ ra. Linh Văn sau khi nghe thấy cũng kinh ngạc, vội vàng hỏi có võ thần nào đang rảnh rỗi hay không, sau đó lại hỏi xem lão Bùi như thế nào.

Bùi Minh đáp một tiếng, nói mình đang chạy về hướng bên đó rồi, lại nhờ vả Linh Văn là gọi thêm nhiều người đến để thuận tiện xác định rõ xem có bao nhiêu ngư dân bị cuốn vào trong sóng biển rồi giải cứu, sau đó vội vàng cắt đứt thông linh.

Linh Văn bất lực, yên lặng chửi thầm ở dưới đáy lòng.

Thấy Bùi Minh cắt đứt thông linh rồi cũng không nghe được nữa, nhưng gã đã tới Đông Hải rồi nên sẽ biết tình huống hiện tại như thế nào, biết phải làm gì, không cần dặn dò nhiều lắm.

Linh Văn lại mở miệng ở trong thông linh trận: "Thủy Sư đại nhân hiện tại đang mở đạo trường, không cho phép người khác tiến vào trong phạm vi độ kiếp của hắn ta. Thần quan của Trung Thiên Đình đi vào nhất định sẽ bị đánh đến không còn một mảnh, thần quan của Thượng Thiên Đình đại khái có thể thử xem cách phá tan rào chắn. Số người bị sóng biển cuốn đi chỉ sợ vượt quá hai trăm người, hai người Minh Quang tướng quân và Phong Sư đại nhân ở nơi đó cũng sợ không đủ sức lực, vẫn cần thêm một võ thần nữa. Có vị điện hạ nào ở đây có thể ứng cứu không? Nam Dương tướng quân? Huyền Chân tướng quân?"

Có người đáp: "Không phải hai vị tướng quân bởi vì hủy hoại Tiên Kinh cho nên bị phạt cấm túc hay sao? Hiện tại không thể liên lạc được..."

"Thái Hoa đâu? Thái Hoa điện hạ đã trở về hay chưa?"

"Vẫn chưa trở về! Đã phái ngài ấy đi làm nhiệm vụ trước đó rồi."

"Kỳ Anh đâu?"

"Ai biết được hắn ta chạy đi đâu rồi chứ. Người này hàng năm đều chặn đứng tất cả thông linh, không nghe lời của bất cứ ai hết, ngài cũng không phải là không biết."

Trừ bỏ một vài vị này, Thượng Thiên Đình còn có vị võ thần nào có thể đủ vũ lực để giải cứu được đây? Cho dù đang lo lắng, Tạ Liên cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Chẳng lẽ vầng hào quang từ thần rách nát của y thật sự mạnh đến mức người người nhà nhà đều quên y vốn xuất thân là võ thần sao? Vậy nên y vội hỏi: "Ta! Ta ở đây. Để ta đi. Đi đến Đông Hải cứu ngư dân đúng không?"

Linh Văn nói: "Thái tử điện hạ, hiện tại sóng gió bên trên Đông Hải vô cùng hung hiểm. Pháp lực của ngài có lúc cũng sẽ mất linh, vạn nhất có chuyện gì thì..."

Tạ Liên đáp: "Không có việc gì đâu. Ta đã từng bắt cá ở khắp tứ hảo, không có một lần nào rời bến mà không gặp sóng to gió lớn cả. Ta thường xuyên lướt trên biển đến mười ngày nửa tháng, đã thành thói quen rồi."

"..."

Chúng thần qua không nhịn được nghĩ thầm rằng: "Nói như vậy rất đúng! Rốt cuộc ngươi đã làm những gì vậy?"

Nhìn thấy tình thế nguy cấp trước mắt, cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, Linh Văn nói: "Được. Vậy phiền toái ngài, thái tử điện hạ! Mong rằng ngài có thể mau chóng chạy tới Đông Hải trợ giúp nhóm người Bùi tướng quân!"

Tạ Liên đang ở Bồ Tế Quán cắt đứt thông linh, quay đầu lại nói với Hoa Thành: "Tam Lang, bên Đông Hải..."

Ai ngờ, y vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hoa Thành đã thay đổi sang vẻ ngoài của một ngư dân ở vùng Đông Hải. Hắn tung cục xúc xắc lên, một tay bắt lấy khi nó rơi xuống, một tay kia đặt ở trên cửa, thản nhiên nói: "Đi thôi!"

Tạ Liên ngẩn ra, cũng lập tức cười theo, nói: "Được!" Sau đó cũng đi theo hắn/

Có đôi khi có Tam Lang ở đây, giống như thật sự không cần lo lắng đến bất cứ chuyện gì cả.

Tạ Liên đã nghĩ như vậy.

Hết chương 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net