Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dám gọi thẳng tên Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền cũng coi như đủ dũng cảm. Nhưng Hạ Huyền lại không tức giận, điều này khiến cho Sư Thanh Huyền cảm thấy rất kinh ngạc.

"Ta cứu ngươi, chẳng qua là cảm thấy ngươi chết đuối thì tiện cho ngươi quá rồi." Hạ Huyền đi về phía trước một bước, góc áo bị Sư Thanh Huyền kéo lấy cũng bị Hạ Huyền giật ra. Sau đó, hắn quay người lại, nói với Sư Thanh Huyền: "Ngươi cho rằng ngươi đối với ta là cái gì chứ?"

Một câu này có thể nói là đánh thẳng vào nội tâm của Sư Thanh Huyền.

... Buồn cười, y vậy mà sốt ruột vì hắn trong suốt khoảng thời gian mà Hạ Huyền mất liên lạc mấy ngày, thậm chí mỗi ngày đều đi dò hỏi về tin tức của hắn như thế nào.

Hạ Huyền nhìn đôi mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào hắn của Sư Thanh Huyền dần dần ảm đạm đi, chỉ cúi đầu không nói gì. Bàn tay trái vừa tóm lấy ống tay áo của Hạ Huyền rủ xuống ở mép giường, U Minh Thuỷ Phủ vốn lạnh, độ ấm mà Sư Thanh Huyền sau khi ngất xỉu thật vất vả mới lấy về được lại trở lại, cũng do tim y đang rét run.

Ngươi cho rằng ngươi đối với ta là cái gì chứ?

Ta cho rằng đối với ngươi, ta ít nhất không phải sự tồn tại chắc chắn phải chết.

Hạ Huyền không nói gì, xoay người nâng bước chân đi ra ngoài. Âm thanh lúc hắn đóng cửa vô cùng lớn, lớn đến mức doạ cho thân thể của Sư Thanh Huyền không nhịn được bị chấn động.

Khoé mắt của Sư Thanh Huyền liếc về phía bát canh gừng ở một bên, nhìn bát canh gừng kia, trầm mặc.

Sau đó, y đi qua bê nó lên, uống hết cả bát.

Y không thể để cho thân thể sup sụp được, ít nhất trong khoảng thời gian này không thể.

....

Mấy người Tạ Liên sau một lúc mới vội vàng chạy tới U Minh Thuỷ Phủ.

Không có tiếng kêu cứu sau khi bị giam của Sư Thanh Huyền như đời trước, bọn họ phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được U Minh Thuỷ Phủ.

Việc đầu tiên sau khi tiến vào được U Minh Thuỷ Phủ, Sư Vô Độ đã hô to về hướng bên trong phủ: "Huyền quỷ! Giao đệ đệ ta ra đây!"

Tiếng la quanh quẩn ở bên trong U Minh Thuỷ Phủ, nhưng bên trong phủ lại yên tĩnh đến cực điểm, ngoại trừ bộ xương đang ngồi ngay ngắn ở ngay chính giữa thì không còn bất cứ đồ vật nào khác.

"Đó là xương cốt của ai vậy? Vậy mà được Hắc Thuỷ Huyền Quỷ cung phụng ở trong điện?" Bùi Minh hỏi ra điều mà mọi người muốn hỏi. Tạ Liên liếc mắt một cái, không nói gì.

Nghĩ một hồi, Tạ Liên mở miệng nói: "Ít nhất không phải là xương cốt của Hắc Thuỷ Huyền Quỷ. Tro cốt là nhược điểm chí mạng của quỷ, sao có thể tuỳ tiện đặt ra bên ngoài?"

Chuyện này vẫn là khi y và Hoa Thành mới gặp nhau, Hoa Thành chính miệng nói cho y biết. Không biết vì sao, khi y nói chuyện nghiêm túc như vậy, trong đầu lại không tự chủ được nghĩ về mấy câu khác của Hoa Thành.

Mọi người vây quanh bộ xương kia, bắt đầu nghiên cứu.

Tạ Liên nói: "Đầu tiên, đây là một người đàn ông."

Mọi người đều đáp: "Đã nhìn ra được."

Tạ Liên lại nói: "Tiếp theo, hai tay hai chân của người này đều rất linh hoạt, đặc biệt là mười ngón tay. Hắn hẳn đã luyện qua một chút võ công, nhưng võ nghệ không phải dạng quá cao siêu. Những võ sư ưu tú hơn phân nửa là luyện Đồng Tử Công, khung xương không phải như thế này."

Sư Vô Độ chỉ quét mắt hai cái đã tránh ra, nói: "Chỉ cần thứ này không đứng lên chắn đường chúng ta, hắn có là người nào cũng không quan trọng. Chi bằng chúng ta đi trước xem bên trong phủ có thứ gì mờ ám hay không. Thanh Huyền nhất định bị Huyền quỷ kia nhốt ở bên trong Hắc Thuỷ Huyền Quỷ này..."

Ai ngờ, gã còn chưa dứt lời, bộ xương kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên không hề báo trước đã đánh về phía gã!

Cũng may Tạ Liên tay mắt nhanh nhẹn, một chưởng đánh xuống, bộ xương kia bị kiếm của y chém ngã xuống đất, vỡ tan thành những khúc xương hỗn độn.

Trong bốn người ở đây, Hoa Thành sẽ không ra tay bảo vệ người khác, mà Tạ Liên là võ thần gần nhất, Bùi Minh phụ trách đi đầu. Sư Vô Độ tuy bị đánh bất ngờ nhưng vẫn còn trấn định, mới vừa rồi chỉ lui lại một bước, nói: "Bộ xương này bị sao vậy? Chẳng lẽ hồn phách vẫn còn chưa tan nên bám vào bên trên sao?"

Tạ Liên ngồi xổm xuống, tìm kiếm xem xét một phen quanh xương cốt, lắc đầu nói: "Kỳ quái."

Sư Vô Độ hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?"

Vào lúc Tạ Liên đang tính trả lời, một cái cửa phòng bỗng nhiên mở ra, có một bóng người chạy ra khỏi đó, dang đôi tay nhào về phía Bùi Minh.

Bùi Minh lắc mình trốn thoát, người nọ ngã gục trên mặt đất.

Một thân áo đen, tóc dài được buộc lên cao, vết máu loang lổ khắp người, lắng nghe thật kỹ mới có thể tiếng thở hổn hển của người nọ, thở từng tiếng từng tiếng thật to, tựa như đã một lúc lâu không được thở một bầu không khí trong lành vậy.

Tuy rằng không khí ở U Minh Thuỷ Phủ cũng được tính là khá tốt rồi.

Những người mang theo bộ kiếm đều rút kiếm chĩa thẳng vào người kia. Bùi Minh đang tính chém xuống, Tạ Liên vội vàng ngăn gã lại: "Trang phục này... Có phải chính là Địa Sư đại nhân trước đó đã mất tích đúng không?"

Nghe y nói như vậy, mọi người đều tiến lại gần hơn. Sư Vô Độ nhíu mày, Bùi Minh vội vàng đỡ người lên, Tạ Liên cũng cảm thấy nghi hoặc với chuyện này. Chỉ có mỗi Hoa Thành ở phía sau y, ánh mắt tối sầm lại, từ trên cao nhìn chằm chằm Minh Nghi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi cho Minh Nghi uống một viên đan dược bồi bổ xong, hô hấp của Minh Nghi dần dần đều trở lại. Sau khi thở lại được, hắn mở to mắt. trong mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Sư Vô Độ thấy hắn đã tỉnh lại, trước tiên mở miệng hỏi: "Địa Sư đại nhân có từng gặp qua Thanh Huyền chưa?" Rất rõ ràng, có thể nghe ra được Sư Vô Độ đang nôn nóng.

Chỉ là manh mối duy nhất cũng bị cắt đứt. Bởi vì minh nghi lắc đầu, nói là chưa từng gặp qua.

Mọi người đều rơi vào không khí trầm mặc.

...

Sư Thanh Huyền bị nhốt ở trong phòng.

Sau khi y uống xong canh gừng, vốn muốn ra ngoài nhìn thử xem, lại đột nhiên cửa đã bị pháp thuật phong ấn lại, mà pháp lực của y cũng không hiểu sao không thể sử dụng được.

... Đáng chết.

Vì thế, y thấy trực tiếp mở cửa ra không được nên bắt đầu đập mạnh lên cửa, vừa đập vừa kêu cứu mạng thật to. Nhưng mà đập thật lâu vẫn không có phản ứng gì cả, không có người nào mở cửa cho y.

Sắc trời dần dần tối đi, phòng không có ánh đèn, dần dần trở nên càng ngày càng đen, càng ngày càng tối.

Sư Thanh Huyền đập đến mệt, vậy mà trực tiếp dựa vào cửa, ngồi ngủ luôn.

Sau khi Hạ Huyền mở cửa, thấy một người ngã vào trong lồng ngực của mình, ngây ngẩn cả người.

Sư Thanh Huyền khi ngủ môi khẽ nhếch lên, lông mi rất dài, rất an tĩnh.

Có đôi khi, Sư Thanh Huyền rất giống một con mèo nhỏ.

Hạ Huyền đã nghĩ như thế.

Nhưng suy nghĩ của hắn nhanh chóng đã bị kéo về hiện thực, hắn nên dẫn Sư Vô Độ đến đây.

Hoá ra khoảng thời gian mà Sư Thanh Huyền ngủ say, Hạ Huyền đã dựa theo tình tiết ở kiếp trước, đưa tất cả mọi người trở về.

Ngoại trừ Sư Vô Độ.

Hắn nên làm như thế nào mới có thể dẫn được Sư Vô Độ đến đây?

... Hạ Huyền nghĩ một lúc, ngược lại nâng Sư Thanh Huyền dậy, ôm vào trong ngực mình. Một hình ảnh thoạt nhìn ái muội đến cực điểm, lại bị bàn tay đang duỗi đến bên cổ Sư Thanh Huyền của Hạ Huyền đánh tan.

Nhưng hắn không bóp chết Sư Thanh Huyền, mà lấy khoá trường mệnh mà Sư Thanh Huyền vẫn luôn đeo bên mình, cởi nó ra. Sau đó hắn đeo lên cổ mình, lại biến ra một con dao nhỏ, xẹt mấy đường qua cánh tay của mình.

Hiện tại hắn chỉ cần chờ Sư Vô Độ tự mình đưa tới cửa thôi, thuận tiện...

Hạ Huyền nhìn Sư Thanh Huyền trong lồng ngực mình.

...

Sau khi Sư Thanh Huyền tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện mình không thể động đẩy nổi, là thật sự không động đậy nổi đúng nghĩa trên mặt chữ. Nhưng không phải tư thế giống như kiếp trước, mà y đang ở trong tư thế dựa vào một cây cột mà ngủ.

Nhưng y rất nhanh đã không để ý được những thứ này. Y mở to hai mắt nhìn hết thảy cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Ca ca của y, lại một lần nữa bị Hạ Huyền giẫm đạp dưới chân. Trên gương mặt gã, gân xanh nổi lên, răng cắn chặt lại, còn có máu tươi chảy ra, toàn thân không có một chỗ nào có thể nhìn được, cả người phủ kín vết thương, bên cạnh là quạt Thuỷ Sư đã bị xé nát.

Sư Vô Độ chú ý tới Sư Thanh Huyền đã tỉnh lại, vốn định gọi một tiếng "Thanh Huyền", nhưng Hạ Huyền lại hung hăng dùng chân dẫm gã một lần nữa, lần dẫm này lập tức khiến thất khiếu của gã chảy máu.

Sư Thanh Huyền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên không thể ngồi im được nữa. Nhưng mà y lại không động đậy được, cũng không phát ra được âm thanh gì.

Không cần... Đừng để ta nhìn thấy chuyện này... Ta không cần...

Hạ Huyền lặp lại lời nói giống như kiếp trước. Nhưng khi đến hai lựa chọn mà kiếp trước đã có, Hạ Huyền lại không nói gì nữa.

Hắn không giống như đời trước ném một con dao rỉ sắt ra bảo Sư Thanh Huyền cắt cổ Sư Vô Độ, cũng không ném một đám toàn kẻ điên vào trong đây, bảo Sư Vô Độ chọn một người đổi mệnh với Sư Thanh Huyền giống như tình tiết trước kia.

Hắn chỉ là giằng co với hai người nhà họ Sư thôi. Thân thể Sư Vô Độ bị trọng thương, Sư Thanh Huyền lại không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể vừa lo lắng vừa rơi nước mắt.

Hạ Huyền chậm rãi quay đầu nhìn Sư Thanh Huyền đang rơi nước mắt, từng giọng nước mắt tí tách rơi trên mặt đất. Tuy rằng gương mặt Hạ Huyền không có biểu cảm gì cả, nhưng nội tâm lại có chút xúc động.

Nhưng hắn không thể buông Sư Thanh Huyền được.

Ngay trong khoảnh khắc Hạ Huyền thất thần, Sư Vô Độ không biết lấy sức lực từ đâu, tránh thoát khỏi lòng bàn chân hắn, đánh một quyền thật mạnh lên trên mặt Hạ Huyền. Suy nghĩ của Hạ Huyền bị kéo về, hai mắt trừng lớn nhìn Sư Vô Độ.

"Ngươi..." Hạ Huyền gần như không thể tin được, "Ngươi sắp chết vậy mà vẫn còn có năng lực phản kháng sao?!"

Trong nháy mắt, hắn chuyển qua trước mặt Sư Vô Độ, lập tức bóp chặt cổ gã, nhấc gã lên thật cao. Quạt Thuỷ Sư đã bị huỷ, Sư Vô Độ đã sớm không có năng lực phản kháng, nhưng vẫn lựa chọn chọc giận Hạ Huyền.

Tình cảnh cũng giống như đời trước vậy. Sư Vô Độ nghĩ cách đi chọc giận Hạ Huyền, muốn thử xem có thể cho Sư Thanh Huyền một con đường sống hay không.

Nhưng mà, gã đã làm được rồi.

Tiếng cười to một cách tuỳ tiện quanh quẩn ở hành lang, còn mang theo rất nhiều câu trào phúng, châm chọc hành động của Hạ Huyền không có bất cứ tác dụng gì cả.

"Nếu ngươi đã muốn chết đến như vậy." Gương mặt của Hạ Huyền không biểu cảm, "Vậy ta đây sẽ thành toàn cho ngươi."

Đầu thân hai nơi, máu bắn tung toé. Lúc này Hạ Huyền cũng giải cấm chế cho Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền trừng mắt quỳ rạp xuống đất, nước mắt như vòng ngọc bị đứt, từng hạt từng hạt vẫn luôn rơi xuống không ngừng.

Vẫn như thế...

Ca ca của y... lại một lần nữa... chết ở trước mặt y.

Nhưng Sư Thanh Huyền không hét to giống như trước kia, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, Hạ Huyền mang một thân dính đầy máu tới gần Sư Thanh Huyền, trầm mặc, không nói gì cả.

Hắn không lặp lại bất cứ câu nào giống như của kiếp trước, không hỏi "Ngươi có muốn nói cái gì hay không?"

Không có, bất cứ cái gì cũng không có.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, mà Sư Thanh Huyền phải chịu đả kích to lớn, chỉ mở to hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào thi thể mà rơi lệ.

Thật lâu sau, y mở miệng nói:

"Hạ công tử."

"Xin ngươi, hãy giết ta đi."

Xin ngươi hãy giết ta đi. Cho dù có sống lại một lần nữa cũng không thể nào thay đổi được kết cục vẫn vẹn nguyên trước mắt, với y mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích to lớn nhất.

...

... Đối với ngươi, rốt cuộc ta là cái gì chứ?

Hạ Huyền.

Hết chương 13


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net