Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không!

Không thể là tình trạng này!

Rõ ràng thủ pháp băng bó của y không có vấn đề gì! Rõ ràng lúc y rời đi A Hồng vẫn còn sống mà!

Phương Phong rốt cuộc cũng có thể tạm thời thoát thân khỏi rắc rối trong phủ, dẫn theo hạ nhân và đại phu đến miếu nát vấn an bạn mình, không nghĩ tới lại nhìn thấy tình cảnh giống như thế, không khỏi ôm thi thể dần dần lạnh băng của A Hồng rồi khóc rống thất thanh.

Chỉ trong chớp mắt, miệng vết thương trên bụng gã đột nhiên vỡ ra, máu chảy không ngừng.

Sư Thanh Huyền thấy thế, vội vàng đè lại miệng vết thương của Phương Phong, gần như rít gào: "Còn không mau cứu nhị thiếu gia nhà các ngươi!? Mau lên! Đang thất thần làm cái gì vậy hả?!"

May mà tính mạng của Phương Phong không bị ảnh hưởng, được nâng trở về phủ Thừa tướng.

Tiễn Phương Phong đi, đám ăn xin ở phía sau Sư Thanh Huyền nói nhỏ khe khẽ với nhau.

"Mấy ngày nay sao chúng ta lại xui xẻo như thế chứ?"

"Đúng vậy đúng vậy, ra ngoài tiêu tiền đi ăn một chút đã phải nhận đòn hiểm, A Hồng chẳng qua là lên núi bắt một con thỏ thôi mà đã..."

"Ngươi nói xem, rốt cuộc có phải chúng ta bị quỷ ám hay không?"

"Ta thấy không phải chúng ta bị quỷ ám, mà là Tiểu Phong bị quỷ ám rồi!"

"Ta cũng cảm thấy như vậy, các ngươi đều nghe thấy hết những lời trong bữa tiệc rượu mừng sinh nhật hôm đó đúng không? Bất đắc thiện thuỷ bất đắc thiện chung! Phía dưới cái bàn nào có người cất giấu thứ gì! Chắc chắn là tà ma quỷ ám rồi!"

"Nói bật, lão Phong còn đang ở bên cạnh chúng ta mà. Ngươi đừng quên y có thân phận gì, làm gì có con tà ma nào dám lại đây ám chứ!"

"Lão Phong chính là người đầu tiên gặp xui xẻo đó! Chẳng lẽ các ngươi đều đã quên ngày đó y bị Khúc An ném xuống từ trên tầng, suýt chút nữa đã ngã chết sao?!"

"Còn nói mọi người coi như là lời nói vui đùa thôi đừng để trong lòng nữa. Nhìn một cái phủ Thừa tướng kia đi, lại nhìn xem A Hồng đi, mọi thứ đều ứng nghiệm rồi, sao còn có thể là vui đùa nữa!"

"Tà ma không dám tới đây đâu, theo ta thấy, sợ là chúng ta đã va chạm phải vị tiên nhân nào đó rồi! Chỉ có thần tiên mới không sợ thần tiên thôi."

"Không thể nào. Thần tiên còn có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Tiểu Phong cũng chưa làm bất cứ cái gì mà, sao lại va chạm với tiên nhân rồi?"

"Sao lại không thể chứ? Nếu như thần tiên không có lòng dạ hẹp hòi, sao lão Phong lại không trở lại thành thần tiên được? Sao có thể lưu lạc đến mức lăn lộn với đám người chúng ta rồi bị người ta giẫm đạp? Mọi người đều nhớ rõ đúng không? "Người thân, bạn bè của ngươi đều sẽ vì ngươi mà chết!" Đây là cái gì chứ? Cái này rõ ràng là nguyền rủa! Chắc chắn là có ác quỷ nào đó không quen nhìn Tiểu Phong đột nhiên thăng tiến quá nhanh nên mới hạ ác chú như vậy với gã!"

"Vậy thì không được, đâu có ai trong chúng ta không phải là bạn tốt của Tiểu Phong chứ? Hay là chúng ta nhanh chóng đi mời một cao nhân hỗ trợ giải cái ác chú này đi, trước mắt trong khoảng thời gian này ít gặp gỡ Tiểu Phong lại một chút."

"Thiên Nhãn Khai! Thiên Nhãn Khai tu đạo đã lâu, pháp lực cao cường, mau mời ông ấy đi!"

"Ta cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng sau ngày đó thì không ai biết ông ấy đã đi đâu nữa. Có lẽ là đến một chỗ khác trừ ma diệt yêu rồi, chúng ta chỉ có thể mời người khác."

Ác chú...

"Này này, lão Phong, ngươi đi đâu vậy?!"

Tiếng nói chuyện khe khẽ của đám ăn xin không ngừng quanh quẩn bên tai Sư Thanh Huyền, ép tới mức y không thể thở nổi. Y chỉ có thể tiếp tục chạy, chỉ có thể không ngừng chạy, căn bản không biết đến tột cùng bản thân đã chạy bao lâu, đã chạy bao xa.

Đêm đã khuya, núi rừng bị bóng đêm bao phủ, mây đen nặng nề, không có một tia sáng nào cả. Cây cối có hình thù kỳ quái bị gió lạnh thổi qua, tiếng lá khô xào xạc cực kỳ giống với tiếng gào rú của yêu quái, trong rừng sâu truyền đến tiếng kêu nhỏ của quạ đen.

Sư Thanh Huyền không chạy nổi nữa, ngã nhào xuống mặt đất, cả người dính đầy bùn đậy. Y bám vào một thân cây gần đó, chậm rãi bò dậy, hung hăng đánh một quyền lên trên thân cây, có vẻ vẫn cứ cảm thấy không đủ, lại đánh thêm mấy quyền nữa. Một quyền rồi lại một quyền, y đánh đến mức đôi tay của mình máu chảy đầm đìa, cuối cùng hoàn toàn mất hết sức lực, cả người ngả về phía sau, lại ngã xuống mặt đất. Y thở dốc từng hơi một, cuối cùng phát ra một tiếng rít gào.

"Hạ Huyền! Người có huyết hải thâm thù với ngươi chính là ta! Người không có kết cục tốt hẳn là ta! Người chịu nguyền rủa cũng nên là ta... Ngươi buông tha cho Tiểu Phong đi... Buông tha cho những người bên cạnh ta đi... Ta xin ngươi, có được không... Ngươi bảo Bạch Thoại Chân Tiên tới tìm ta đi... Bảo nó tới tìm ta đi..."

Chân trời vang lên một tiếng "Đùng!" của sấm sét, không bao lâu sau, mưa to trút xuống tầm tã. Sư Thanh Huyền lẳng lặng nằm trên bùn đất, mặt hướng lên trời không nhúc nhích, giống như một người gỗ này.

Hôm nay có phải là Lôi Sư với Vũ Sư quản lý hay không...

"Minh huynh, hôm nay trời mưa thật to. Lần sau ta nhất định phải tìm Vũ Sư tỷ tỷ rồi thương lượng, không cần cứ hạ mưa to như vậy xuống."

"Quản mây xếp sấm đã có Vũ Sư định đoạt, ngươi đi làm loạn làm gì."

"Cho nên ta mới không thích mùa hè! Mỗi ngày đều có gió to rồi mưa to, thời tiết như vậy khiến cho người ta oán giận, làm tổn hại đến hình tượng của bổn Phong Sư ở trong lòng bọn họ, cứ tiếp tục là không tốt."

"Làm đúng chức trách, đừng có tự ý quyết định, miễn cho ca ca của ngươi lại phải tới mắng ngươi."

"Ha ha ha, nhưng không phải còn có Minh huynh ở đây sao? Nếu như ca ca của ta lại mắng ta, Minh huynh cần phải giúp ta đó."

"Hạ Huyền, có cái gì thì ngươi cứ nhằm vào ta đi, không được sao..."

"Huyền Quỷ của ngươi sẽ không tới đâu."

Một trận gió lạnh thổi ngang qua đất bằng, thổi đến mức cành cây lung lay, lá khô bay lả tả.

Một cánh chim thật lớn xẹt qua phía trên đầu Sư Thanh Huyền. Kim Bằng chậm rãi hạ xuống đất, hoá thành hình người, niệm một cái pháp quyết, mưa lớn như thế nào cũng không thể làm ướt mái tóc đầy phô trương của gã được.

Kim Bằng đi dạo một vòng xung quanh Sư Thanh Huyền, nhìn xuống y từ trên cao, không khỏi cười to thành tiếng.

"Thiếu Quân Khuynh Tửu, Hắc Thuỷ Trầm Chu, huyến hải thâm thù? Ha ha ha ha, lúc này ngươi vậy mà còn ngóng trông hắn tới tìm ngươi."

Sư Thanh Huyền ngồi dậy, cũng không nhìn lại gã, chỉ lạnh lùng nói: "Liên quan quái gì denes ngươi."

Hình như Sư Thanh Huyền chưa từng thể hiện thần sắc lạnh băng như thế bao giờ, biểu cảm như vậy trời sinh đã không nên xuất hiện ở trên gương mặt của y.

"Ha ha, Phong Sư đại nhân thật sự đúng là một khối xương cứng, sao năm đó ta lại không thấy ngươi kiên cường như vậy nhỉ? Nói đến cũng thấy đúng, bạn tốt ngày xưa trong một sớm lại thành thù, không có chút kiên cường thì làm sao có thể tiếp tục sống được chứ." Kim Bằng ngồi xổm xuống, dùng một cái lông chim lộng lẫy trong tay nhẹ nhàng quét qua gương mặt của Sư Thanh Huyền: "Ai da, chuyện lúc trước quả thật là ta ở ẩn quá lâu không biết rõ, nhưng hiện tại ta cũng đã nghe nói tất cả về chuyện giữa các ngươi. Có phải là huyết hải thâm thù đúng không? Hắn giết ca ca của ngươi, ngươi không muốn báo thù hay sao?"

Sư Thanh Huyền không có thời gian sửa đúng lại từ ngữ cho gã, đoạt lấy cái lông chim từ trong tay gã rồi ném xuống đất, đứng lên đạp nó dưới chân. Lúc này đổi lại là y từ trên cao nhìn xuống Kim Bằng: "Hắn không ở đây vào lúc này, chẳng lẽ có cơ hội tốt như vậy mà Bằng Yêu Vương lại không tìm ta báo thù để giải nỗi hận ở trong lòng sao?"

"Không không không, so với Phong Sư đại nhân, hiện tại càng muốn nhìn thấy bộ dạng đau đớn muốn chết của Hắc Thuỷ Trầm Chu. Đường đường là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương lại phải quỳ gối ở dưới chân ta, cúi đầu xưng thần, chỉ tưởng tượng thử hình ảnh kia thôi là ta đã cảm thấy vô cùng sung sướng và thoải mái rồi!"

Sư Thanh Huyền lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn đối phó với Hạ Huyền ư, ngươi cũng không tự xem lại bản thân rốt cuộc nặng mấy cân mấy lượng. Muốn là kẻ địch của hắn, ngươi còn không xứng!"

Kim Bằng cười nhẹ thành tiếng, giang hai tay ra, chậm rãi đứng dậy: "Hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn bảo vệ hắn như thế, thật là... A, thật sự đúng là phu thê sâu đậm."

"... Ngươi lại dùng sai từ rồi."

"Không sao cả, Phong Sư đại nhân có thể hiểu rõ ý tứ của ta là được rồi. Nếu như Hắc Thuỷ Trầm Chu có thể nhìn thấy ngươi bảo vệ hắn như vậy, trong lòng hắn nhất định sẽ rất cao hứng đó."

"Ngươi mượn sức ta không thành, có lẽ cũng không rảnh ở lại đây nói chuyện phiếm với ta đúng không?"

"Cái này thì không phải rồi, chỉ là ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo Phong Sư đại nhân một chút."

Sư Thanh Huyền không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói lời vô nghĩa còn nhiều hơn cả chân con rệp nữa! Có thể nói hết tất cả trong một lần được không?"

"Được được được." Kim Bằng cười nói: "Ta hỏi Phong Sư đại nhân một câu, Bạch Thoại Chân Tiên ấy, có đáng sợ không?"

Hết chương 58


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net