Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hoa Thành trở về không bao lâu, Thái tử Điện Hạ quả nhiên thực hiện những lời mà y đã hứa với đám ăn xin ở Hoàng Thành lúc nhân trận kết thúc.

Đám ăn xin ngồi kín khoảnh sân mới được sửa chữa lại của Bồ Tề Quán, từng tô mì chân gà vàng ruộm được bưng ra lũ lượt như dòng nước, ai cũng ăn đến độ miệng đầy dầu mỡ, vui sướng không chịu nổi.

"Thanh Huyền, đã lâu không gặp." Sau khi tiễn một đám thần quan tới chúc mừng về, Tạ Liên bước tới bên cạnh Sư Thanh Huyền, chắp tay chào hỏi. Từ cái đêm tết nguyên tiêu vô tình nhìn thấy ba nghìn ngọn đèn xinh đẹp lạ thường kia, Sư Thanh Huyền biết người mà thái tử điện hạ chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng quay về rồi, thế nên những ngày qua, y cũng biết điều không tới quấy rầy bọn họ. Lúc này, Sư Thanh Huyền nhìn khuôn mặt cười tươi roi rói của thái tử điện hạ, lại liếc nhìn Quỷ Vương áo đỏ luôn bám theo phía sau Tạ Liên như hình với bóng kia, tuy giữa hai người không có hành động thân mật gì, nhưng quanh cả hai như có một bức tường vô hình bao bọc, ngăn cách họ với những người khác. Sư Thanh Huyền còn định trêu chọc vài câu, từ phía đám đông bên kia bỗng truyền tới tiếng xôn xao nho nhỏ.

Mấy người bên này quay sang nhìn, thì ra là một đám đạo sĩ cũng từng giúp một tay lúc ở Hoàng Thành nghe tin nên chạy tới, kẻ gây xôn xao chính là tên cầm đầu – Thiên Nhãn Khai, hắn luôn miệng la hét từ tô mì có quỷ khí bốc lên, bảo mọi người đừng có ăn. Ba người lập tức cạn lời, không biết nói gì, Huyết Vũ Thám Hoa khẽ cau mày, nắm lấy tay Tạ Liên kéo y đi về phía nhà bếp, Sư Thanh Huyền cũng dở khóc dở cười đi theo.

Sư Thanh Huyền còn đang rối rắm tại sao từ trong ra ngoài cơ thể thái tử điện hạ lại tỏa ra quỷ khí thì bên phía phòng bếp bỗng xảy ra sự cố. Năm mươi mấy tô mì biến mất chỉ trong nháy mắt khiến Bồ Tề Quán nho nhỏ nháo nhào hết cả lên, Sư Thanh Huyền ngơ ngác nhìn Gà Tinh đang khoa trương thét chói tai và Lợn Đồ Tể đang hùng hổ cầm dao chặt chân heo, như thể thứ trên thớt không phải chân heo mà là kẻ thù không đội trời chung của hắn ta vậy.

Lúc trước khi Sư Thanh Huyền cùng Hạ Huyền cải trang tới Chợ Quỷ đã từng gặp qua hai người này một lần, thật không ngờ y lại một lần nữa nhìn thấy họ ở ngay tại đây, đúng vào lúc này!

Vừa nghĩ tới mì mà đám ăn xin đang ăn bên ngoài được làm ra như thế nào, Sư Thanh Huyền không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh. Thiên Nhãn Khai bị chặn ngoài cửa vẫn còn đang la hét ầm ĩ, vắt óc tìm cách chen vào trong gian bếp nho nhỏ này để tìm cho ra sự thật. Sư Thanh Huyền vội vàng nhảy lên, lui ra ngoài, vừa đóng cửa nhà bếp lại, vừa cười ha ha đẩy Thiên Nhãn Khai ra phía ngoài sân.

À thì... tuy y dám chắc tô mì này không có độc, không chừng còn có ích cho tinh thần và thể xác của người phàm, nhưng nếu để vị đạo sĩ này nhìn thấy, sợ là sau một hồi lăn qua lộn lại, cái Bồ Tề Quán này của thái tử điện hạ sẽ bị đập đi xây lại mất!

"Ha ha ha ha, vị đạo trưởng này, có Quỷ Vương ở đây, đương nhiên là quỷ khí nồng nặc rồi! Ta nói này, hay là ngươi trở về ăn nhiều thêm hai chén mì đi!" Sư Thanh Huyền vừa ngăn không cho Thiên Nhãn Khai tiến vào phòng bếp, vừa lấm lét dòm trái ngó phải, hồi nãy, trong lúc hỗn loạn, cũng không biết thái tử điện hạ đã bị vị Huyết Vũ Thám Hoa kia kéo đi đâu mất rồi nửa. Hiển nhiên Thiên Nhãn Khai cũng phát hiện chuyện này, vừa tìm sơ hở để lẻn vào nhà bếp, vừa hoài nghi hỏi: "Nhưng Hoa Thành chủ đã đi rồi mà, sao quỷ khí vẫn còn dày đặc tới vậy?"

Nghe thế, Sư Thanh Huyền có chút sửng sốt, khẽ ngước mắt nhìn, lúc đảo qua khoảng sân toàn người là người kia, y phát hiện bên ngoài cửa sân có một bóng đen nhẹ lướt qua, Sư Thanh Huyền lập tức trợn trừng hai mắt.

Nhất thời, trong đầu Sư Thanh Huyền bỗng hiện lên rất nhiều hình ảnh, có khi là người mặc áo đỏ lạnh lùng băng giá đứng trong con hẻm nhỏ ở Hoàng Thành, có khi là cái bánh bao nóng hỏi mà đứa nhỏ kia cầm trong tay ngày ấy, còn có cả ngọn đèn sáng rực dưới tàng cây và chén chè trôi nước ngọt ngào, mềm mịn trong đêm tết Nguyên Tiêu. Sau vài giây sững sờ, Sư Thanh Huyền đặt tay lên ngực, nắm chặt lấy cán quạt được bọc trong lớp vải giấu bên trong áo, miệng hít sâu một hơi, sau đó kéo hai người bên cạnh lại, hét lớn: "Nam Dương Huyền Chân, canh chừng chỗ này!"

Phong Tín và Mộ Tình trơ mắt nhìn tên ăn xin Sư Thanh Huyền lao vọt ra khỏi cửa, Phong Tín không thể tin nổi hỏi: "Mẹ nó, không phải y bị què hả, sao có thể chạy nhanh tới vậy chứ?"

Mộ Tình đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng với Thiên Nhãn Khai: "Đừng nhìn nữa, làm gì có quỷ khí cơ chứ, ăn mì của ngươi đi."

Sư Thanh Huyền vừa đuổi theo vừa rầu rĩ nghĩ ngợi, lần trước nhờ có pháp lực được ai đó truyền vào, giúp y nối lại gân xương, ít nhiều gì hành động cũng linh hoạt hơn bình thường, nhưng lần này y vừa què vừa tật, không biết đuổi kịp không nữa. Người ta chính là tuyệt cảnh quỷ vương đó, tiện tay tung một cái Rút Ngàn Dặm Đất là chạy mất tích rồi. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa miếu, mới đuổi theo chưa được mấy bước, y đã nhìn thấy dưới tàng cây, không phải cái bóng đen vừa sượt qua thì còn ai vào đây nữa?

Lúc trước, Địa Sư Nghi với mái tóc buộc cao gọn gàng, thoạt nhìn vừa đầy sức sống lại không kém phần trầm ổn, tóm lại là bộ dạng vô cùng đáng tin. Nhưng bây giờ lớp ngụy trang đã được cởi bỏ, thân là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, mái tóc đen nhánh của Hạ Huyền buông lơi sau lưng, càng làm nổi bật lên ngũ quan sắc bén. Hắn mặc một thân áo báo màu đen, nơi vạt áo thêu hoa văn gợn sóng tinh xảo, càng tăng thêm vẻ kỳ dị cho y.

Không giả làm Hoa Thành, cũng chẳng biến thành người khác, đó thật sự là Hạ Huyền, một thân huyền y từ trên xuống dưới, mặt mày lạnh lùng, chính là Hạ Huyền mà Sư Thanh Huyền từng quen thuộc nhất, cũng cảm thấy xa lạ nhất lúc này.

"Hạ công tử." Sư Thanh Huyền đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng chắp tay chào hỏi.

Nghe người đó gọi mình như vậy, cả người Hạ Huyền hơi cứng lại, tầm mắt vốn còn thơ thẩn nơi khác cùng trở về, dừng lại trên người cái tên mà hắn ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng dày vò tâm trí hắn từ sau cái ngày ở đảo Hắc Thủy ấy.

Hạ Huyền cảm thấy có lẽ mình bị điên mất rồi. Từ cái lần hắn đưa Sư Thanh Huyền tới Hoàng Thành, để lại một câu cả đời này không cần gặp lại nhau nữa, ban đầu hắn quả thật chìm đắm trong sự vui sướng khi trả được mối thù lớn, nên không thèm để ý, quan tâm xem cuộc sống của người đó thế nào; cộng thêm sự ảnh hưởng của việc núi Đồng Lô mở ra, nên hắn càng không rảnh để tâm đến y.

Ngày hai người gặp lại, chính là cái ngày ở Hoàng Thành, vốn hắn chỉ tới giúp Hoa Thành chút chuyện nhỏ vì nợ tình nghĩa nhờ người ta sửa cây quạt, nhưng chỉ mấy tháng không gặp nhau thôi, người nọ đã biến bản thân thành ra dáng vẻ này rồi! Hạ Huyền bàng hoàng, tức giận, có chút không cam tâm, và cả chút tự trách.

Quỷ hẳn sẽ không nằm mơ, nhưng kể từ ngày ấy, sau khi trở về từ Hoàng Thành, nhiều đêm Hạ Huyền bị dọa tỉnh, trong mơ toàn là gương mặt của Sư Thanh Huyền, hỉ nộ ái ố của người đó, ánh mắt quan tâm của người đó, khóe mắt luôn mang theo ba phần ý cười, khóe miệng lúc nào cũng cong cong, cả lúm đống tiền nhàn nhạt hai bên má, và đương nhiêu, phần nhiều chính là sự tuyệt vọng và kinh hoàng của ngày hôm đó.

Hắn tự nhận bản thân đã ở bên Sư Thanh Huyền tận trăm năm, bản thân thật sự ôm tâm tư không thể để cho người khác biết với y, nhưng nỗi hận không đội trời chung trong lòng chính là động lực đã chống đỡ hắn, thúc đẩy hắn thành quỷ, rồi thành Tuyệt đến tận bây giờ, nỗi hận đó tuyệt đối không được dao dộng. Hắn định đẩy Sư Thanh Huyền ra khỏi chuyện này, nhưng lại vô tình để ý biết được, nhưng rất rõ ràng, cuối cùng mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng xấu nhất. Hắn vẫn chưa tìm ra cách giải quyết mối quan hệ với người đó, nên hằng ngày vẫn phải chịu sự dày vò, chỉ có thể biến ra ảnh ảo, đứng từ xa liếc mắt nhìn y một cái, thì mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Lúc nãy, khi thông linh với Hoa Thành, nhờ hắn chỉ cách sửa cây quạt, cuối cùng lại nghe được câu nói như vô tình nhắc tới của Huyết Vũ Thám Hoa: "Đám ăn xin ở Hoàng Thành thật sự đến tìm ca ca xin chân gà, tận một năm rồi mà họ vẫn còn nhớ rõ."

Hạ Huyền ngây người, cau mày: "Không thể nói không giữ lời."

"Ha ha ha, nói rất đúng, ta đồng ý." Tên Hoa Thành kia bật cười thành tiếng, sau đó cắt đứt thông linh.

Hạ Huyền không biết ý Hoa Thành là gì, hắn chỉ biết, chờ hắn phản ứng lại, bản thân đã thi triển Rút Ngàn Dặm Đất chạy tới Bồ Tề Quán của thái tử điện hạ, lúc trước hắn từng cùng Sư Thành Huyền – hồi y vẫn còn là Phong Sư, tới bái phỏng một lần, nên tính ra cũng ngựa quen đường cũ. Ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy mấy con yêu quái đến từ Quỷ thị kia nấu mì như thế nào, vốn hắn không hề có ý định xen vào việc của người khác, nhưng lại bất chợt nhớ ra mì này là cho ai ăn, thế là đành thi triển thuật pháp, đổ hết đống mì này xuống sông nhỏ phía sau.

Hết chương 11


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net