Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồ Tề Quán.

"... Là như vậy sao?"

"Là như vậy đấy." Sư Thanh Huyền chau mày, ngước nhìn vẻ mặt ngày càng u ám của Tạ Liên, nỗi bất an trong lòng cũng theo đó mà tăng lên.

Trước đó một nén nhang.

Trong lúc Hoa Thành tựa người trước bệ bếp, khen lấy khen để "Ngọc khiết băng thanh hoàn phiên bản 2.0" mới toanh của Tạ Liên thì bên ngoài cánh cửa gỗ vừa được sửa chữa lại của Bồ Tề Quán bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập.

Tạ Liên vội vàng đi ra mở cửa, rồi kinh ngạc khi nhìn thấy đứng trước cửa chính là người sau khi bị Hạ Huyền dẫn đi thì bặt vô âm tín - Sư Thanh Huyền.

Kể từ ngày đó, chịu sự nhờ vả của Bùi Minh, cộng thêm bản thân cũng vô cùng lo lắng nên Tạ Liên đã bảo Hoa Thành liên lạc với Hạ Huyền qua thông linh vài lần, nhưng tất cả đều như hòn đá chìm sâu dưới biển rộng. Vì vậy, hiện tại, khi thấy Sư Thanh Huyền bình yên đứng trước mặt mình mà không mảy may chịu chút thương tổn nào, ngoại trừ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Tạ Liên cũng không kiềm được mà cảm thấy khó hiểu, bèn vội vàng mời y vào nhà.

Hoa Thành thấy vậy cũng chủ động thu dọn chén đũa trên bàn, sau đó vào nhà bếp rửa chén.

Sau khi nghe Sư Thanh Huyền kể lại đầu đuôi sự việc cũng như những sự kiện quái lạ từng xảy ra với Hạ Huyền, Tạ Liên đã hiểu thấu tất cả, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi biến mất, mặt mày trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

"Thanh Huyền, cảm giác của ngươi dành cho Hạ Huyền... là thế nào?" Tạ Liên trầm ngâm vài giây, rồi mở miệng hỏi trước

"Ta... Ta thích hắn." Những lời thổ lộ chẳng thể thốt lên khi đứng trước mặt người trong lòng lúc này lại dễ dàng tuôn ra khỏi miệng. Có lẽ quan tâm quá nhiều sẽ bị loạn, nên Sư Thanh Huyền hoàn toàn không chú ý tới sự khác biệt này, chỉ khi nhìn thấy vẻ sửng sốt của Tạ Liên thì y mới cảm nhận được sự nóng cháy như thiêu đốt trên khuôn mặt mình.

"Ha ha ha... ta không nói đùa đâu." Sư Thanh Huyền cười xòa, sau đó ho khan hai tiếng, nhấn mạnh lần nữa.

". . ." Tạ Liên nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, nụ cười ôn hòa lúc trước lại được treo lên. Y nhỏ giọng nói: "Có thật... ngươi cân nhắc kỹ rồi chứ?"

Cân nhắc kỹ chuyện gì... tất nhiên không cần phải nhiều lời. Không nói tới nếu chuyện này rơi vào tai đám người Bùi Minh, Linh Văn trên Thượng Thiên Đình sẽ khiến họ khiếp sợ cỡ nào, ngay cả Tạ Liên – khán giả từng tận mắt chứng kiến toàn bộ sự kiện xảy ra trong thủy lao trên đảo Hắc Thủy, cũng cảm thấy thật là hoang đường, không thể tin nổi.

Nhưng Tạ Liên đã sống hơn tám trăm năm rồi, những chuyện vô lý, khó tin mà y từng gặp chẳng lẽ còn ít sao. Có một số việc, người ngoài cuộc có thể thoải mái bình luận như thể bản thân hiểu thấu mọi chuyện, nhưng với người trong cuộc, đó lại là một sự tổn thương đến họ.

Tạ Liên cụp mắt, đẩy tách trà còn tỏa khói vào tay Sư Thanh Huyền.

"Thái tử điện hạ này, ngươi có biết tại sao hắn lại làm vậy không?" Sư Thanh Huyền nghĩ trước mắt không cần giải thích quá nhiều, làm rõ ràng tại sao Hạ Huyền lại hành động như vậy mới là chuyện quan trọng nhất.

"Chấp niệm đã hoàn thành, đừng nói là mất hết pháp lực, cho dù tan thành mây khói cũng chẳng có gì lạ lùng cả." Sau khi rửa chén xong, Hoa Thành vén màn bước ra, đứng sau lưng Tạ Liên. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng sắc bén, đánh thẳng vào trọng tâm.

Sư Thanh Huyền hít sâu một hơi, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng lúc trước ở Hoàng Thành, khi mình vô tình đuổi một gã đạo sĩ bịp bợm đi, gã từng nói: "Pháp lực của quỷ bắt nguồn từ ý chí kiên định với chấp niệm chưa được hoàn thành; nếu từ đầu đến cuối luôn giữ được ý chí vững vàng, không dao động, con quỷ sẽ nhận được sức mạnh cực lớn, có thể biến thành của riêng để chính mình sử dụng."

Nhưng nếu chấp niệm không đủ mạnh, không đủ vững chắc, hoặc là tâm nguyện đã được hoàn thành, tức là nguồn cung cấp sức mạnh cho nó đã không còn, và như một lẽ tự nhiên, nó cũng chẳng thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Chấp niệm chống đỡ cho Hạ Huyền sau khi thành Tuyệt, đập nát Đồng Lô tất nhiên là những chuyện mà hắn đã trải qua. Sau khi tự tay giết chết Sư Vô Độ ở đảo Hắc Thủy, oán niệm cũng theo đó biến mất gần hết, chỉ còn lại mỗi cảm xúc không biết phải đối xử với Sư Thanh Huyền – người đã hưởng lấy mệnh cách thành thần của hắn như thế nào cho phải thôi.

Rồi y lại nhớ đến những gì mình đã nhìn thấy trong miếu, từ không khí bình thản không thể diễn tả bằng lời, cho đến ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh của Hạ Huyền, và cả tòa nhà mà hắn đột ngột bảo sẽ để lại cho Sư Thanh Huyền ở... tất cả đều nói lên rằng trong khoảng thời gian Sư Thanh Huyền hôn mê mất ý thức, Hạ Huyền đã nghĩ kỹ nên giải quyết chuyện bản thân thế nào.

Nếu vậy thật, y cũng đã tìm được câu giải thích hợp lý cho những lời mà Hạ Huyền tự thì thầm với chính mình rồi.

Có thể nói, đến lúc này, tất cả chấp niệm chống đỡ cho Hắc Thủy Trầm Chu tồn tại đều đã được hóa giải, tựa như vị nữ tướng quân hiên ngang lẫm liệt, cuối cùng chỉ để lại trong địa lao bộ áo cưới đỏ rực cũ nát ở núi Thái Thương.

Vừa nghĩ đến tình cảnh này, cánh tay đặt trên bàn của Sư Thanh Huyền khẽ run run.

"Cơ thể Hạ Huyền vốn không thỏa điều kiện để trở thành thủy quỷ, nhưng vì để chiến đấu với huynh trưởng ngươi, hắn đã sử dụng phương pháp cắn nuốt để nuốt chửng vô số quỷ quái, chiếm đoạt lấy tu vi của chúng. Tuy phương pháp đó hơi ngu xuẩn, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, hơn nữa yêu cầu đối với pháp lực của ký chủ cũng cực cao. Lúc trước, ý chí của Hạ Huyền vô cùng kiên định, sau mấy trăm năm ngủ đông, đã được áp chế khá ổn đỉnh. Nhưng những thứ mà hắn đã cắn nuốt thì chẳng có cái nào tốt đẹp cả, vừa thấy hắn đã hoàn thành tâm nguyện, chấp niệm tiêu tan, tất nhiên chúng lại bắt đầu rục rịch."

Hoa Thành thờ ơ nói tiếp: "Ngươi bảo mình nghe thấy giọng nói của Bạch Thoại Chân Tiên? Thế thì đúng rồi."

Sau mấy trăm năm bị người nuốt chửng, những quỷ quái kia đã sớm không còn thể xác, thứ còn lại chỉ là từng luồng khói đen dày đặc. Hóa ra cái thứ núp trong miếu Phong Thủy, thích di chuyển đồ vật lung tung kia lại chính là thủy quỷ từng bị Hạ Huyền cắn nuốt!

"Vì bị cắn nuốt quá lâu nên cũng chẳng làm được trò trống gì đâu. Chỉ là Bạch Thoại Chân Tiên thì sẽ hơi phiền phức đấy, theo như ngươi nói thì thức ăn của nó là sự sợ hãi?"

Nhớ lại giọng nói kia, hô hấp của Sư Thanh Huyền như bị tạm dừng, y nhắm chặt hai mắt, không ngờ chân tướng mọi chuyện lại là thế này.

"Đúng vậy." Người yêu nằm trong lòng mình, cả người run bần bật, mặt mày tái mét, lúc này lại nghe thấy câu nói kia của Bạch Thoại Chân Tiên, thử hỏi ai mà không cảm thấy rối bời, sợ hãi.

"Có lẽ, những lời này không phải dành riêng cho ngươi đâu." Hoa Thành bật cười, lơ đãng nói.

Trợn mắt há hốc miệng, đờ ra như phỗng, nghẹn ngào không nói nên lời... vô số từ ngữ miêu tả vẻ khiếp sợ tức tốc tràn vào trong đầu, rồi lại nhanh chóng biến mất. Bấy giờ Sư Thanh Huyền cảm thấy đầu óc như trống rỗng, cảm xúc mừng rỡ như điên không thể diễn tả bằng lời tức khắc trào dâng trong lòng.

Lúc này, Sư Thanh Huyền bỗng nhớ lại vài chi tiết vụn vặt lúc trước.

Trước khi đến Bồ Tề Quán, Sư Thanh Huyền đã ghé thăm tòa nhà ở Hoàng Thành mà Hạ Huyền từng nhắc. Dù bây giờ y chỉ là một người phàm đã mất hết pháp lực, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác an tâm, thoải mái mà tòa nhà đó mang đến.

Trước đó Hạ Huyền cũng thoáng có dấu hiệu pháp lực mất kiểm soát, sau trận chiến với hồ yêu thì pháp lực cũng vơi đi nhiều. Sau đó, trong tình trạng pháp lực không ổn định, hắn vẫn cố chấp vận lực chữa thương cho một kẻ sắp chết, bày hết tầng trận pháp này đến tầng trận pháp khác để bảo vệ tòa nhà kia, đồng thời còn phải phân tâm áp chế sức mạnh quỷ quái đang rục rịch quấy phá trong người.

Sư Thanh Huyền càng nghĩ thì càng thấy ngạc nhiên.

Y tưởng pháp lực của người nọ chỉ hơi dao động, nhưng không ngờ phía sau còn ẩn giấu nguyên nhân phức tạp, nặng nề như vậy.

"Khó trách... khoảng thời gian qua, hắn thường xuyên xuất hiện tình trạng pháp lực bị tổn thương." Nửa cảm thán, nửa lầm bầm, bàn tay để trên bàn của Sư Thanh Huyền siết chặt, để lại vết móng sâu hoắm trong lòng bàn tay.

"Khoảng thời gian qua? Ngươi thật sự cho rằng một chiêu Hỏa Long Khiếu Thiên của Địa Sư năm đó chỉ là trùng hợp ư?" Hoa Thành bật dậy, như đang bất bình chuyện gì đó, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn trước.

Hết chương 42


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net