7. Hiện tại có cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cho tôi vào à?" Hạ Trầm đứng ngoài cửa nói.

Cả người Quý Bạch đều có chút mơ màng, cậu ấy tuyệt đối không ngờ tới Hạ Trầm sẽ ở trọ, không đúng, phải nói cậu ấy tuyệt đối không ngờ tới Hạ Trầm thế mà lại trở thành bạn cùng phòng mới của cậu.

Nếu hai người cùng ở chung kí túc xá, điều đó không có nghĩa là ——

Ngay lập tức trong các màn quay đầu lên hai chữ ái muội kia, khuôn mặt Quý Bạch lập tức đỏ. Chú ý tới ánh mắt của Hạ Trầm ngừng ở trên người mình, Quý Bạch ho khan một tiếng, nhanh chóng tránh sang một bên cửa sổ: "Cậu ... cậu vào đi, tôi không phải cố ý muốn chắc chắn cửa sổ, ký túc xá xá tới giờ sáng màu là tắt đèn, tôi ... Tôi vừa mới chuẩn bị đi tắm ... "

Quý Bạch nói năng có chút lộn xộn thiếu chút nữa là rửa lại tay của mình, trong lòng bản thân. có tiền đồ, nhanh chóng hứng thú một chút để ổn định lại tâm tình

Hạ Trầm đi trước. Chất lượng vali của hắn rất tốt, lúc chuyển trên mặt đất không có phát ra một tiếng động nào, yên tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi. Quý Bạch đi theo hướng sau, nhìn bóng dáng của Hạ Trầm, bình tĩnh cảm thấy ký túc xá ban đầu rộng rãi trở lại, khắp nơi tràn ngập hơi thở của Hạ Trầm, để cậu đập lại. nhanh hơn.

Trong khi Quý Bạch thất thần thì Hạ Trầm lại không kịp phản ứng, đụng phải Hạ Trầm.

Quý Bạch: "..." Mình nên chết rồi.

Quý Bạch vội vàng giải thích: "Tôi không cố ý, vừa rồi tôi không có chú thích ——"

Hạ Trầm nhìn cậu, vài giây sau cũng không có nói gì khiến Quý Bạch càng xấu hơn. Khi cậu còn đang vắt kiệt sức mình nghĩ cách bào chữa cho mình, chợt thấy trong ánh mắt của Hạ Trầm nhìn cậu hiện lên một vài ý cười nhẹ.

Quý Bạch ra. Người đều nói Hạ Trầm hung ác, nham hiểm cố chấp, thế nên đa số mọi người đều sợ hãi, nhưng thật ra nếu không quan tâm đến khí chất khiến nhiều người không trang bị đến gần trên người Hạ Trầm, diện mạo của hắn thật sự rất đẹp trai.

This time to it he he đứng ở nơi nhìn Quý Bạch, hơi thở âm trầm như phai nhạt đi một chút. Anh ấy đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp của ký túc xá, tựa như ngọn núi trong bức tranh thủy mặc, tuy rằng bình thường đều khiến người ta không thể nhìn thấy được khung cảnh sau tầng hơi nước đặc như mây mù, but this is now, Quý Bạch lại thấy trong ánh mắt cậu ấy hiện lên một nụ cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, khiến cậu ấy thấy rõ nhất là tại chỗ, trái tim cũng chợt thấy hụt hẫng một nhịp.

Phải cố gắng lắm Quý Bạch mới chế lại được việc muốn nâng lên của mình, nhiệt độ thấp thỏm cùng bất an mới tan thành mây khói, trong mắt trái tim của Quý đều đập loạn xạ. Cậu ho khan một tiếng, làm bộ như không có việc gì mà lấy đồ của mình mới chuẩn bị để đi tắm vừa rồi: "Tôi đi tắm đây, cậu ... cậu sắp xếp đồ đạc đi trước."

Lúc Quý Bạch tắm xong rồi đi ra, thì thấy Hạ Trầm đang dựa lưng vào ghế, tay tùy chọn sách, dạng thức không màng đến thế sự. Nghe được tiếng động, nâng mắt nhìn về phía cậu. Vì vừa tắm xong nên tóc của Quý Bạch vẫn còn ướt, những giọt nước theo chiều dọc mà chảy xuống, cậu mặc định chiếc áo phông rộng thùng thình với những đường kẻ sọc màu xanh, bên dưới thì mặc định quần đùi , cả người nhìn vừa sạch sẽ vừa thoải mái. Hạ Trầm hơi híp mắt lại, yên lặng nhìn cậu hồi lâu, cảm thấy có chút bụng dưới nóng lên.

Quý Bạch hoàn toàn không chú ý tới tia sáng lờ mờ trong mắt Hạ Trầm, cậu nhìn hồ, thở phào nhẹ nhàng: "May mắn là tôi tắm khá nhanh, không mất nhiều thời gian cho lắm.". Cậu kết thúc Hạ Trầm: "Còn lại mấy phút nữa thôi, cậu mau đi, nếu tắt đèn sẽ không tắm được đâu. Cậu ... Cẩn thận đừng để vết thương nước nha." Quanh lại mày trắng, vừa lo lắng vừa làm bổ sung.

Hạ Trầm tựa hơi cười. Anh xoay người hát lấy bộ quần áo, đi trước mặt Quý Bạch, lợi ích của thế giới chiều cao của mình mà nhìn vào mặt cậu. Làn da Quý vô cùng trắng, đôi môi hơi hồng trông thật xinh đẹp, Hạ Trầm Trầm nhìn một lúc lâu, gần như cũng muốn người xuống hôn cậu.

Quý Bạch đứng tại chỗ, không biết Hạ Trầm muốn làm gì, đối diện với mắt cậu ta, tim cậu đập vô cùng nhanh, nhưng lại không có bỏ qua, chỉ nhìn hắn mà thôi. Một lúc sau, Hạ Trầm tự động thu hồi tầm mắt, đứng lại về phía sau, cái gì không nói, lập tức đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Quý Bạch: "..." Cậu đã làm gì không đúng khiến cho Hạ Trầm nổi giận à?

Quý Bạch đứng ở nơi đó suy nghĩ một lát, do dự một lúc lâu, không có lập tức lên giường mà quyết định ngồi đợi Hạ Trầm tắm xong.

Trong phòng tắm.

Nửa người trên của Hạ Trầm trần trụi, ánh mắt dừng trên miệng vết thương của mình. Hắn nhìn một hồi lâu rồi mới chậm rãi vươn tay vặn vòi nước, tùy ý để dòng nước chảy xuống. Vừa nãy khi đối diện với Quý Bạch, hắn thật sự muốn hôn cậu, sở dĩ dời tầm mắt đi chỉ đơn giản là vì sợ mình nhịn không được mà thôi. Hạ Trầm có chút bất mãn với sự tự chủ của mình, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Quý Bạch, hắn cúi đầu xuống rồi cười khẽ một tiếng, liếm môi, hai mắt dần nhuộm đỏ.

Hạ Trầm tắm rửa xong rồi đi ra. Trên người vẫn đang mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề: áo trắng quần đen, tóc còn hơi ướt che đi phần trán, trên người mang theo mùi hương mát lạnh cùng mùi sữa tắm thơm tho.

Trong lúc hắn đang đi về phía Quý Bạch, thì Quý Bạch ở một bên đang ngẩn ngơ.  Dường như trong nháy mắt này, cậu cảm thấy bản thân đã trở về mười năm ở kiếp trước, lúc ấy Hạ Trầm gánh vác toàn bộ Hạ gia, ở trong ấn tượng của Quý Bạch, hắn lúc nào cũng đều giống như bây giờ, chỉ cần tỉnh táo, Hạ Trầm vĩnh viễn đều sẽ duy trì bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ này.

Quý Bạch sửng sốt một lúc lâu rồi mới hồi phục tinh thần lại, lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ ở kiếp trước đi. Cậu không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi Hạ Trầm: "Tắm xong mà vẫn còn mặc áo sơ mi, cậu không cảm thấy không thoải mái à?"

Hạ Trầm lắc đầu, thản nhiên nói: "Quen rồi."

Kiếp trước, hắn tiếp quản toàn bộ Hạ gia một cách qua loa, đi kèm với việc đứng trên đỉnh cao là sự bận rộn không ai có thể tưởng tượng được, hắn cần phải giữ nguyên một bộ đồ để có thể họp và tham dự bất kì dịp trang trọng nào ở mọi lúc mọi nơi.

Mặc dù hắn chán ghét tất cả mọi điều về Hạ gia  ——

Hạ Trầm khẽ híp mắt, tầm mắt dừng lại trên mặt Quý Bạch. Kiếp trước hắn tốn không biết bao nhiêu công sức để đứng ở nơi cao như vậy, đơn giản chỉ là vì để có thể bảo vệ được người trước mặt mà thôi.

Quý Bạch thấy vẻ mặt của Hạ Trầm khác thường, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì liền gật đầu, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc rồi khích lệ: "Cậu mặc áo sơ mi thật sự rất đẹp."

Thật sự rất đẹp. Dáng người Hạ Trầm vô cùng cân đối, xung quanh người lộ ra một cỗ khí chất cấm dục lạnh lùng, vòng eo gầy gò lại khiến người khác cảm thấy nguy hiểm khó hiểu. Quý Bạch nghĩ đến đây có hơi ngượng ngùng, cậu ho khan một tiếng, cầm lấy ly nước ở trên bàn rồi uống một hơi.

"Tôi giúp cậu đổi thuốc được không?" Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Quý Bạch vội vàng đứng lên: "Cô y tế nói một ngày phải đổi hai lần, vừa rồi cậu tắm rửa, vết thương chắc không dính nước đâu đúng không?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, ngồi ở trên ghế bên cạnh Quý Bạch, thân thể hơi ngả người ra sau, chống tay lên bàn. Quý Bạch đi lấy thuốc lại đây, cúi đầu rồi thật cẩn thận giúp Hạ Trầm đổi thuốc. Hai người cách nhau rất gần, Hạ Trầm gần như có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Quý Bạch phun lên làn da của hắn khi cậu cúi đầu xuống đổi thuốc, yết hầu của Hạ Trầm nhúc nhích vài cái, hắn đang định đang định mở miệng thì "Tích" một tiếng, ánh sáng trên đỉnh đầu vụi tắt, toàn bộ ký túc xá rơi vào trong bóng tối.

Quý Bạch lập tức bối rối, đang định đứng dậy thì giây tiếp theo cả hai tay của cậu đã bị nắm chặt lại, lúc cậu phát hiện ra người đó là Hạ Trầm, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng lên, khuôn mặt của cậu lập tức ửng đỏ.

Giọng nói của Hạ Trầm thấp thấp nặng nề: "Đừng lộn xộn."

Tim của Quý Bạch đập như sấm: "Tôi... Ở bên cạnh ngăn tủ của tôi có cái đèn bàn nạp điện, bật lên là có thể nhìn thấy được."

Hạ Trầm đi bật đèn, còn Quý Bạch theo ở phía sau. Nói đúng ra là Hạ Trầm vẫn luôn nắm tay của cậu, cậu không thể không đi theo ở phía sau được. Tay của Hạ Trầm lớn hơn tay cậu một chút, nhiệt độ của lòng bàn tay cũng lạnh hơn, thế nhưng không biết như thế nào mà khi tiếp xúc với làn da Hạ Trầm, tay của cậu không thể tránh khỏi mà dần dần nóng lên, nóng đến tận tim.

Hạ Trầm mò mẫm một lúc thì tìm được đèn bàn, ấn xuống, ký túc xá lại sáng lên. Đôi mắt của Quý Bạch trong nhất thời có chút không thích ứng được, nhẹ nhàng "Ah" một tiếng, Hạ Trầm quay đầu lại nhìn cậu, khuôn mặt của Quý Bạch vẫn còn ửng đỏ, theo bản năng mà

rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay của cậu, có chút ngại ngùng mà lui về phía sau một bước.

Hạ Trầm khẽ rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Vừa rồi sợ cậu bị ngã." Trái tim của Quý Bạch khẽ rung động, mắt của cậu đã bị quáng gà nhẹ từ khi còn nhỏ, cậu cũng sợ bóng tối, bình thường khi ở một mình trong ký túc xá, trước khi tắt đèn cậu đã sớm lên giường, bật đèn ngủ rồi mới yên tâm chợp mắt.

Thấy trong mắt Hạ Trầm hiện lên một tia quan tâm, khóe miệng của Quý Bạch sắp nhếch lên, gật đầu rồi nghiêm nghị nói: "Đúng vậy... Thiếu chút nữa là ngã rồi. Thật ra tôi rất sợ bóng tối, còn một chút bệnh quáng gà nữa, thường xuyên không cẩn thận bị đụng đầu mỗi khi tắt đèn. Trước kia có một mình tôi ở đây, bây giờ..." Quý Bạch ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "May mắn là bây giờ đã có cậu."

Ngọn đèn bàn mờ tối, lờ mờ chiếu lên hình dáng của thiếu niên. Hạ Trầm yên lặng nhìn một lúc, vẻ mặt vẫn không thay đổi gì nhưng ánh mắt lại bất giác tối sầm đi, hắn thở ra một hơi, kiềm chế bản thân không được có bất cứ xúc động nào, thản nhiên gật đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: "Không còn sớm nữa, cậu ngủ đi."

Quý Bạch lén nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn không có phản ứng gì hết khiến trong lòng cậu không khỏi có hơi mất mát. Cậu nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Hạ Trầm nghe không hiểu sao? Hay là cậu nói không đúng lúc nhỉ? Quý Bạch có hơi ủ rũ nắm lấy một nắm tóc của mình, ừ một tiếng, vô cùng thành thật mà đi đến giường của mình.

Bên trong này, Hạ Trầm nhìn bóng dáng của Quý Bạch. Ở góc độ thiếu niên không nhìn thấy, ánh mắt hắn đỏ lên, cố gắng chấp nhận cùng khát vọng. Lời nói vừa rồi của Quý Bạch là hắn có nghe thấy, nhưng cậu kết thúc có nghĩa là gì? Hạ Trầm hơi thở ra, vô thức ngón tay nhẹ trên bàn, trong đầu bất giác hiện lên trước hắn và Quý Bạch gặp nhau.

Chẳng lẽ ... Quý Bạch còn nhớ rõ hắn?

-

Tác giả có lời muốn nói: Chương trình sẽ kể về những lần gặp mặt đầu tiên của hai người, cũng giải thích vì sao cả hai đời Hạ Trầm đều chỉ yêu một người.

___

Ui trời ta nói cái truyện là ló dàiiiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net