#29. Đệ Đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà có thằng em báo hết sức báo=))

Chuyện kể rằng Nhuận Ngọc và Thượng Quan Thấu là hai huynh đệ ruột, nhưng tính tình thì lại trái ngược nhau hoàn toàn. Trong khi Nhuận Ngọc nho nhã, yêu kiều thì Thượng Quan Thấu lại phóng khoáng, phong lưu (hay nhân gian còn gọi là báo đời, báo đốm)

Kể từ khi hai người xuất giá thì cũng rất ít khi gặp mặt nhau, nhưng chủ yếu là do Thượng Quan công tử báo quá nên Nhuận Ngọc có hơi e ngại. Không gặp thì thôi, chứ hễ gặp là y như rằng Nhuận Ngọc sẽ gặp một trận "đại hoạ lâm đầu"

Ví dụ như lần Thượng Quan Thấu cãi nhau với Bách Lý Hồng Thước nên đã bỏ nhà ra đi, Nhuận Ngọc thấy em trai mình đáng thương tội nghiệp nên đã ra tay thu nhận hắn, ai đâu mà có dè Thượng Quan Thấu chỉ ở với Nhuận Ngọc có nửa ngày đã thành công làm cho cả Tuyền Cơ cung một phen gà bay chó chạy.

Nhuận Ngọc hết cách chỉ đành dẫn Thượng Quan Thấu xuống nhân giới chơi, chứ nếu để hắn tiếp tục ở lại thì e là đám người Quảng Lộ, Yểm thú sẽ bị hắn hành cho lên bờ xuống ruộng.

Đến nhân giới, Thượng Quan Thấu dắt tay Nhuận Ngọc chạy loạn khắp nơi, hết tham quan chỗ này, lại đi ngắm nghía chỗ kia, hắn còn mạnh miệng tuyên bố rằng mình chính là thổ địa ở nơi này, nội trong một ngày sẽ có thể cho Nhuận Ngọc biết được cái gì gọi là "Nhân gian tứ khoái"

Tối đến, sau một ngày đi chơi mệt lả hai anh em Ngọc Thấu dẫn nhau đi đến Thiên Sơn Anh Châu aka ngôi nhà thứ hai của Thượng Quan Thấu, hay còn được biết đến với tên gọi là chốn ăn chơi nổi tiếng bật nhất Lạc Dương thành.

Bước vào Thiên Sơn Anh Châu, vừa nhìn thấy Thượng Quan Thấu các cô nương bên trong lập tức ùa đến sà vào lòng hắn, không ngừng nũng nịu "Thượng Quan công tử, sau người lâu quá mới đến chỗ của chúng tôi chơi vậy? Chúng tôi thật lòng là nhớ công tử lắm đó"

Thượng Quan Thấu đưa tay, nhẹ nhàng véo vào má cô nàng vừa lên tiếng một cái rồi nói "Ta cũng rất nhớ các nàng nhưng đáng tiếc là tên mặt than ở nhà cứ trói chân ta miết, ta không thể nào đến đây được"

Tiểu cô nương đó nghe vậy liền nói "Công tử thật là đáng ghét quá đi. Thành thân một cái liền muốn bỏ rơi cả đám tỷ muội chúng tôi"

Thượng Quan Thấu nói "Nào có chứ, chẳng phải ta đã đến đây rồi sao? Hay là như vầy, đêm nay ta sẽ bồi thường có các cô có chịu không?"

Cô nương kia nói "Thượng Quan công tử người nói lời phải giữ lấy lời đó nha"

Thượng Quan Thấu nói "Đương nhiên rồi, sao ta lại có thể gạt các cô được chứ"

Lúc bấy giờ các cô nương mới kịp để ý thấy Nhuận Ngọc đang đứng ở một bên. Một tiểu cô nương tiến lên nói "Thượng Quan công tử, vị tiểu ca ca này là ai vậy? Sao lại tuấn tú quá vậy?"

Thượng Quan Thấu lúc này mới chợt nhớ đến huynh trưởng của mình, vội vàng quay sang nói "À y là ca ca của ta. Đêm nay các ngươi phải chăm sóc y thật chu đáo đó"

Tiểu cô nương nọ nghe vậy liền mỉm cười tinh quái nói "Dạ, Thượng Quan công tử"

Dứt lời cả đám cô nương liền tiến đến kéo tay kéo chân Nhuận Ngọc lôi vào trong. Nhuận Ngọc dù đã ra sức chống trả, kháng cự và bảo rằng mình không cần nhưng đứng trước đội hình quá mức đông đảo của "quân địch" y cũng chỉ đành xui tay chịu trói.

Qua độ chừng hai canh giờ sau, trước cửa Thiên Sơn Anh Châu đột nhiên xuất hiện hai luồng hào quang cực kỳ mạnh mẽ, soi sáng cả một góc trời, khi ánh sáng tan đi thì bóng dáng uy mãnh của hai nam nhân cũng dần lộ ra. Không ai khác, hai người đó chính là Nham Kiêu và Bách Lý Hồng Thước. Mà họ có mặt ở đây giờ này thì đương nhiên mục đích không gì khác chính là tìm người.

Bách Lý Hồng Thước nhìn tấm bảng đề bốn chữ Thiên Sơn Anh Châu thì tâm mi khẽ run lên, y quay sang nói với Nham Kiêu "Đại ca, chỉ còn nơi này thôi"

Mặt Nham Kiêu lúc này đã đen lại như đít nồi, cả người đều hầm hầm sát khí, có đánh chết hắn, hắn cũng không dám nghĩ rằng có một ngày đẹp trời hắn phải đặt chân vào những chốn ăn chơi như thế này để tìm tiểu kiều thê nhà mình.

Nham Kiêu và Bách Lý Hồng Thước bước vào trong, khi đi ngang qua tấm biển hiệu của Thiên Sơn Anh Châu thì còn không quên vận thần lực làm cho nó rơi xuống đất vỡ tang tành.

Bước qua những đoạn hành lang như thể kéo dài vô tận, Bách Lý Hồng Thước và Nham Kiêu lần theo khí tức trên người Nhuận Ngọc và Thượng Quan Thấu mà tìm đến một khu 'Thiên Hồ' ở phía sau biệt viện. Vừa vào đến nơi đập vào mắt Nham Kiêu và Bách Lý Hồng Thước là một cảnh tượng 'kinh hoàng' Nhuận Ngọc đang cùng Thượng Quan Thấu rượu chè be bét, hai người cứ liên tục chén chú chén anh đến mức say quên cả phụ mẫu.

Khi Nhuận Ngọc đứng dậy định học theo các cô nương xung quanh cởi quần áo để xuống hồ ngâm đuôi thì Nham Kiêu vội vàng bất ấn niệm chú, tung một đạo phép thuật về phía y, đạo chú pháp vừa rời khỏi tay Nham Kiêu thì lập tức trở nên hữu hình, hoá thành một dãy lụa màu đen quấn quanh người Nhuận Ngọc, mang y cuộn tròn lại như một quả bóng, che chắn kỉ đến mức một tất da cũng không để hở ra ngoài.

Lúc bấy giờ Nham Kiêu vô cùng tức giận quát to hai chữ "Khốn kiếp" sau đó liền triệu hồi ra Huyền Trọng Xích, vận thần lực bay lên không, nhắm hướng Thượng Quan Thấu mà trảm xuống một nhát. Vào chính lúc này Bách Lý Hồng Thước cũng vận thần lực lao đến chắn trước mặt Thượng Quan Thấu, y nhanh tay  triệu hồi ra Thiên Đạo Tam Sinh kiếm sau đó vung lên đỡ lấy Huyền Trọng Xích từ tay Nham Kiêu. Hai món thần khí vừa chạm vào nhau liền toả ra một luồng khình lực kinh hồn, hấc bay toàn thể những người có mặt tại đó bay ra xa hơn vạn trượng, chỉ có bốn người Kiêu Ngọc Thước Thấu là còn trụ lại được do có thần lực hộ thể.

Bách Lý Hồng Thước sau khi đỡ một đòn của Nham Kiêu thì liền thu kiếm lại, cúi người nói với huynh trưởng của mình "Đại ca, chuyện ở đây đã xong, người huynh muốn tìm cũng đã tìm được, xin đại ca lui gót về Tuyền Cơ cung, còn chuyện của gia đình đệ, để đệ tự giải quyết"

Nham Kiêu thu lại Huyền Trọng Xích,  giọng điệu hầm hầm nói "Tam đệ, đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng ta cảnh cáo đệ, quản lý phu nhân nhà mình cho thật tốt. Nếu còn có lần sau thì cả đệ ta cũng không nể mặt"

Nham Kiêu nói rồi liền tiến đến bế Nhuận Ngọc lên, sau đó xoay người hoá thành một luồng hắc quang bay đi mất.

Bên này Bách Lý Hồng Thước thấy Nham Kiêu rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên ấn mạnh vào huyệt đạo trên bả vai mình để điều hoà lại khí tức, khi nãy vì để đỡ được một đạo lực từ Huyền Trọng Xích của Nham Kiêu Bách Lý Hồng Thước đã dùng đến chín phần thần lực, dù là y đã sớm phi thăng đến cấp bậc chí tôn đại thần nhưng vẫn không chịu nổi một đòn đó của Nham Kiêu, thật không thể tưởng tượng được nếu lúc nãy người bị đạo lực đó đánh trúng là Thượng Quan Thấu thì hậu quả sẽ có thể nghiêm trọng đến mức nào.

Nghĩ đến đây Bách Lý Hồng Thước liền quay sang nhìn Thượng Quan Thấu, thì thấy hắn lúc này vẫn đang ngồi ngây ngốc bên bờ hồ, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bách Lý Hồng Thước tiến đến, vốn định đưa tay bế hắn lên mang về nhà, thì bất ngờ bị Thượng Quan Thấu đẩy ra.

Hắn nghiên đầu qua chỗ khác, không chịu đối diện với y, giọng điệu hờn dỗi nói "Không phải ngươi không cần ta nữa rồi sao? Còn đến đây làm gì?"

Bách Lý Hồng Thước nghe vậy thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc nói "Phu Nhân, ngươi nói cái gì vậy? Sao ta lại không cẩn ngươi nữa?"

Thượng Quan Thấu nói với giọng điệu ủy khuất "Không phải thích luyện binh pháp lắm sao? Vậy thì tiếp tục luyện binh pháp đi, không cần để ý đến ta nữa"

Bách Lý Hồng Thước đưa tay xoa đầu Thượng Quan Thấu, nhẹ giọng nói "Thôi được rồi, ta sai rồi. Sau này ta sẽ không như vậy nữa. Phu nhân xinh đẹp của ta ơi, ngươi đừng giận nữa, theo ta về nhà có được không? Ngươi mới giận ta bỏ nhà ra đi có một ngày mà ta đã nhớ ngươi đến phát điên lên rồi đây này. Ta đã chạy đi khắp lục giới tìm ngươi đó, ngươi theo ta về đi, có được không? Phu nhân xinh đẹp"

Thượng Quan Thấu nghe vậy liền hơi mủi lòng, quay sang nhìn Bách Lý Hồng Thước, nhỏ giọng hỏi "Thật sao?"

Bách Lý Hồng Thước gật đầu nói "Thật! Sao ta lại gạt ngươi được? Theo ta về nha! Phu nhân xinh đẹp"

Thượng Quan Thấu trong men rượu ngà ngà, khẽ gật đầu sau đó đưa tay ôm lấy cổ Bách Lý Hồng Thước. Y nhang chóng bế hắn lên, ôm vào lòng rồi nhắm hướng Bách Lý phủ mà bay đi mất. Để lại một đống hỗn độn ở Thiên Sơn Anh Châu=))

Về phía bên này, Nham Kiêu mang Nhuận Ngọc đặt lên giường, sau đó liền không trụ được mà vận lực đẩy một đạo hàng khí ra ngoài, sau khi luồng khói đen tích tụ bị bay hơi đi hết Nham Kiêu mệt mỏi mà thở dốc, hắn thật không thể nào ngờ được thực lực của Bách Lý Hồng Thước đã đạt đến mức này, khi nãy chỉ mới dùng một chiêu đơn giản để đỡ đòn thôi mà đã làm cho hắn, khí tức loạn xà ngầu, nếu thật sự giao chiến thì không biết sẽ thế nào, nhưng rất có khả năng là hắn sẽ bại trong tay chính đệ đệ ruột của mình.

Nghĩ rồi Nham Kiêu liền quay sang nhìn Nhuận Ngọc, thấy y đang cuộn tròn người trong lớp lụa dày, gương mặt kiều diễm ẩn hiện vài nét nhăn nhó, có lẽ dãy lụa do hắn biến ra siết chặt quá nên làm y thấy khó chịu, Nham Kiêu vung tay thu lại dãy lụa sau đó khẽ dỗ dành Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc nhẹ nhàng cọ cọ mặt mình vào tay Nham Kiêu, giọng nói thỏ thẻ gọi "Tướng công"

Nghe được hai từ này, trái tim Nham Kiêu lập tức mềm nhũn ra, bao nhiêu sự tức giận trong lòng đều tan biến hết, hắn nhìn y, dịu dàng trả lời "Ừm, ta đây"

"Tướng công, ngươi có yêu ta không?"

"Có" Nham Kiêu vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu y.

Nhuận Ngọc lại cọ cọ mặt vào tay hắn, nhẹ giọng nói "Ta cũng rất yêu ngươi. Tướng công chúng ta ở bên nhau cả đời có được không?"

"Được! Đương nhiên là được. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi" Nham Kiêu trả lời, sau đó lại tiếp tục nói "Thôi, không còn sớm nữa, ngươi mau đi ngủ đi. Ta ở đây trông ngươi ngủ"

Nói rồi Nham Kiêu liền giúp Nhuận Ngọc kéo chăn lên đắp lại, nhìn gương mặt xinh đẹp của y khi an nhàn chìm vào mộng cảnh, lại nhớ đến những lời nói khi nãy của y, Nham Kiêu thật lòng cũng có chút biết ơn đối với Thượng Quan Thấu, nếu không nhờ có hắn thì Nham Kiêu e là rất khó để nghe được những lời này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net