5. Tri kỉ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ cái đêm định mệnh đó, cả Song Luân và Atus bắt đầu gặp nhau nhiều hơn.

Sau mỗi giờ làm việc, Atus có thêm một người tài xế riêng, còn Song Luân thì có thêm một "công việc part-time" mới, chính là làm tài xế riêng của ai đó.

"Có muốn ăn gì trước khi về nhà không?" Song Luân vừa nói vừa giảm nhiệt độ điều hòa trong xe.

"Em có mang theo lạp xưởng nhà làm." Atus lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong xếp đầy lạp xưởng, mùi đồ ăn thoáng chốc đã ngập tràn không gian trong xe, rất là khiêu khích dạ dày của những con người bán mình cho tư bản.

Song Luân liếc nhìn hộp lạp xưởng trên tay Atus, nghĩ đến cái gì đó khó nói, nhưng cũng không ý kiến gì, chỉ cúi đầu "ừm" một cái thật nhẹ nhàng, nhưng cũng đã đủ khiến tim Atus ngứa ngáy như bị mèo cào.

Song Luân rất biết cách để trêu ghẹo trái tim Atus.

Atus nhìn Song Luân đang diễn trò thì liền dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào vai hắn, em tự dưng thấy buồn cười, cất giọng giải thích.

"Cái này em tự làm, thế anh có muốn ăn không? Không thì em ăn một mình nhé?"

"Thật à? Ăn chứ? Sao lại không ăn? Đúng lúc anh đang đói nè Tú." Song Luân thái độ thay đổi 180°.

Tấp vào một bên lề đường vắng vẻ, Song Luân bật chiếc đèn xe lên, chiếu sáng không gian bên trong. Ánh đèn vàng cùng hai người trên xe tạo nên một bức tranh vô cùng ấm áp và hòa hợp.

"A đi nào." Atus vừa nói vừa xiên một miếng lạp xưởng đưa đến trước mặt Song Luân.

"Aa..." Song Luân phối hợp há miệng ra.

"Uhm, ngon." Atus đưa đến nửa đường liền quay xe cho thức ăn vào trong miệng mình.

Song Luân trên đầu hiện đầy dấu hỏi chấm: "???"

Hắn vừa mới bị em trêu có phải không?

Đáo để thật.

Song Luân không giận, chỉ cười nhạt. Hắn rất tận hưởng bầu không khí ở hiện tại, hắn có em, có được tình yêu của em, có được sự quan tâm của em, chẳng phải như vậy là đủ rồi sao.

"Tú ơi." Song Luân nhìn Atus, cất giọng trầm ấm.

"Sao vậy anh Sinh?" Em ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn.

"Anh yêu em."

Không để Atus kịp đáp lại, hắn đã nhanh chóng đưa tay giữ lấy gáy của em, đặt lên đôi môi em một nụ hôn dịu dàng.

Ừm, nụ hôn hôm nay có mùi vị của lạp xưởng.

Khoảnh khắc hai đôi môi hơi tách ra, Atus nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy.

"Em-từ-chối-anh-Sinh!" Atus nhếch miệng cười, nhẹ nhàng phun ra từng chữ.

Song Luân bị câu nói của Atus chọc cho bật cười.

"Em còn nhớ anh đã từng nói gì không Tú?"

"Anh nói cái gì?"

"Có thể em không cần anh, có thể em ghét anh, nhưng mà anh cần em."

Lần này thì đến Atus bị Song Luân chọc cho bật cười.

Niềm vui của cả hai người rất đơn giản, đối với Song Luân và Atus, cả hai người bọn họ hiện tại chỉ muốn được trải qua cái cảm giác bình yên này mà thôi, không cần phải nghĩ ngợi gì đến tương lai, về những khó khăn mà họ sắp phải đối mặt.

Chỉ cần có nhau là đủ rồi.

Song Luân và Atus cũng không có ý che dấu ý muốn được ở cạnh nhau ngay cả khi trên trường quay của chương trình Anh Trai Say Hi.

Không ai để ý mà có thể không nhận ra, lúc ghi hình, họ có thể mỗi người một nơi, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người nhau. Và kể cả những lúc đóng máy nghỉ ngơi, nơi nào có Atus, nơi đó sẽ có Song Luân.

Muốn tìm Song Luân? Ừ, hỏi xem Atus cậu ấy đang ở đâu.

Nói cả hai như hình với bóng cũng chẳng phải nói điêu. Đôi khi tại phòng tập của đội Atus, sẽ không thấy lạ khi nhìn thấy Song Luân sang đưa thức ăn, và chờ đợi "bạn nhà" tập xong để chở em về.

Nếu có người hỏi về mối quan hệ của cả hai hiện tại, thì câu trả lời của cả hai đều vô cùng ăn ý: "Là tri kỷ".

Tri kỷ, chỉ đơn giản 2 từ thôi, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều thứ, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc của cả hai.

Isaac vốn là người lớn nhất chương trình, nhìn hai đàn em của mình là Song Luân và Atus, trong lòng anh cũng có suy nghĩ và tính toán riêng, nhưng vẫn không dám khẳng định, anh không muốn tin, và cũng không muốn mọi thứ diễn ra theo hướng như anh đang nghĩ.

"Trường Sinh, lát nữa có rảnh không?" Isaac gọi Song Luân.

Song Luân lúc này đang đứng nói chuyện với Atus, hơi khó chịu vì bị cắt ngang. Quay lại nhìn người vừa gọi tên mình, thấy là Isaac thì tâm trạng mới dịu đi một chút.

"Sao vậy anh Xái? Có chuyện gì hả?" Song Luân khẽ híp mắt, nhìn Isaac trước mặt.

"Không có chuyện gì thì không thể tìm mày hả?" Isaac nhìn lại Song Luân, thi thoảng còn nhìn sang cả Atus đang ngồi ngay phía sau lưng hắn.

Ánh mắt của Isaac nhìn bọn hắn khiến Song Luân có một chút khó chịu.

Là đang đánh giá sao?

Song Luân trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không hỏi thẳng. Dù sao có những chuyện, không phải cứ thắc mắc là có thể nói ra.

​ ​"Tất nhiên là vẫn có thể rồi, nhưng em không nghĩ là anh rảnh rỗi tới mức độ đó thôi." Song Luân mỉm cười đáp trả.

Atus nhìn hai con người trước mặt đang giằng co lẫn nhau, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Lớn rồi mà làm cái gì vậy hả?

Isaac thì như chú hồ ly gian xảo đang âm thầm dò xét, còn Song Luân thì như chú sói sẵn sàng lao đến khai chiến 1v1 với chú hồ ly kia. Atus cảm thấy, nói chung là nhức đầu.

"Thế là mày có thời gian cho anh không?" Isaac hỏi lại một lần nữa.

"Hơi tiếc nhưng mà một lát em phải đưa T-..." Song Luân định từ chối.

Chưa kịp để Song Luân nói hết câu, Atus đã đứng dậy, cắt ngang  lời Song Luân.

"Anh Sinh tất nhiên là có thời gian rồi, hai người cứ thoải mái." Atus vỗ nhẹ vai Song Luân, trên miệng nở nụ cười tiêu chuẩn, "Anh Sinh, một lát em cũng có việc, không đi cùng anh được đâu, anh cứ đi với anh Xái đi."

Isaac im lặng nhìn Atus một hồi, mới dời tầm mắt sang chỗ Song Luân. Ánh mắt phải nói vô cùng lạnh lùng.

"Được rồi, vậy thì em rảnh. Anh muốn hẹn ở đâu?" Song Luân khó chịu nhún vai, bày ra bộ dáng bất đắc dĩ.

"Đi với anh khiến em khó chịu vậy hả?" Isaac hỏi.

"Nghĩ nhiều rồi." Song Luân phủ nhận.

Nếu thấy hắn đang khó chịu thì hủy luôn cuộc hẹn này đi, vì anh mà hắn không thể đưa em nhà hắn về nhà rồi đây này!

"Qua nhà anh nói chuyện cho an toàn. Thời gian địa điểm gửi vào cho mày rồi đó." Isaac cầm lấy điện thoại, gửi định vị sang cho Song Luân.

"Tùy anh. Nếu bây giờ không còn gì thì em đi nhé?" Song Luân không muốn dây dưa với Isaac, hắn cảm giác hôm nay Isaac có gì đó rất lạ, khiến hắn không thoải mái.

Hắn muốn em yêu của hắn giúp hắn thấy ổn hơn. Mới xa em có một chút mà hắn đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

Isaac đạt được mục đích thì cũng không giữ Song Luân lại, xua tay, "Đi đi, một lát nữa gặp lại."

"Được, tạm biệt anh." Song Luân dứt lời liền rời đi.

Isaac dựa lưng vào tường, nhìn bộ dáng rời đi dứt khoát của Song Luân, trong lòng bắt đầu toan tính.

Lấy một cây thuốc lá trong túi đặt lên miệng, Isaac chậm rãi châm lửa, thử hút vào một hơi.

"Khụ khụ..." Mùi thuốc nồng nặc chạy lên não khiến cho Isaac không khỏi ho vì bị sặc.

"Khó dùng." Anh cau mày, dập đi tàn lửa rồi vứt cả cây thuốc trên miệng và hộp thuốc vừa mua vào trong thùng rác.

Isaac cảm thấy bản thân không hợp với thể loại này.

Thoáng chốc đã gần đến giờ hẹn. Vì cả hai đều có công việc riêng, nên Isaac hẹn Song Luân vào khung giờ 8h tối, không quá sớm cũng không quá muộn, địa điểm cũng là nhà anh, không bị hạn chế. Isaac ngồi thư thả trong phòng khách, chờ đợi người nào đó "ghé thăm".

Song Luân đến cũng rất đúng giờ, đồng hồ vừa đến 8h thì âm thanh chuông cửa vang lên trong nhà Isaac, phá tan không gian yên tĩnh kia.

"Đến rồi?" Isaac mở cửa, cong môi nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên ngoài.

"Đến rồi." Song Luân đáp trả.

"Mời." Isaac làm bộ dáng mời khách rất chuyên nghiệp.

Song Luân gật nhẹ đầu, theo Isaac vào trong phòng khách. Dọc đường, hắn cũng quan sát xung quanh căn hộ của anh theo bản năng.

"Ngồi đó đi, đợi anh pha trà." Isaac chỉ về phía bộ salon đen giữa nhà, rồi đi thẳng vào phòng bếp.

"Không cần cầu kì như vậy, có chuyện gì thì nói luôn đi, xong chuyện em sẽ về ngay." Song Luân khách sáo từ chối, từ trong giọng điệu có thể nghe ra một chút mất kiên nhẫn.

"Sinh, mày ăn tối chưa?" Isaac làm bộ không nghe ra ý đồ trong câu nói của Song Luân, từ phòng bếp nói vọng ra.

"Em ăn rồi. Thế hôm nay anh gọi em là có chuyện gì sao?" Song Luân một lần nữa hỏi xoáy vào chuyện chính.

Hắn không muốn dây dưa lâu với một Isaac như thế này. Anh ta cho hắn cảm giác không thoải mái, hắn không muốn ở lại lâu. Dù sao hắn vẫn còn phải về sớm, để facetime với ai đó nhà hắn nữa.

"Gấp làm gì? Dù sao anh không nghĩ sau cuộc hẹn với anh mày còn hẹn thêm ai khác, mày rảnh, cứ từ từ đi." Isaac không giả bộ không biết nữa, thẳng thắn để lộ ý định muốn làm ngược với ý muốn về sớm của Song Luân.

Isaac bê bộ ấm trà ra, rất thong thả, thong thả đến mức Song Luân cảm thấy Isaac hôm nay rất đáng ghét. Isaac nhìn ra sự khó chịu trên khuôn mặt Song Luân, nhưng vẫn chậm rãi ra dáng chủ nhà rót trà mời nước, không có ý định sẽ bắt đầu nói chuyện ngay.

"Phạm Lưu Tuấn Tài, rốt cuộc là anh có ý gì?" Song Luân cảm thấy bản thân không muốn nhịn nữa.

Mất thời gian quá!

Isaac nghe thấy Song Luân gọi thẳng họ tên của mình thì thoáng giật mình, anh không ngờ là hắn lại mất kiên nhẫn đến mức độ này.

"Thôi được rồi, vậy thì không vòng vo nữa. Anh hỏi thẳng, mày trả lời thật lòng giúp anh nhé." Isaac sợ nếu bản thân nhây thêm một chút, cái tên trước mặt có khi tức giận bỏ về luôn cũng nên.

"Anh nói đi, để em xem." Song Luân không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.

"Mày với Tú đang quen nhau hả?"

"Ý anh là sao?"

"Ý trên mặt chữ, mày, với Bùi Anh Tú - Anh Tú Atus, hai tụi mày đang hẹn hò, có phải không?"

── ── ── ── ──

Author: Say hii:)) đã lâu không gặp, tui trở lại rồi nè. Và lần trở lại này tui sẽ mang một ít drama đến cho hai anh nhà này nhé :))

Ban đầu tính để anh Xái hiền lành lo lắng cho đàn em các kiểu nhưng mà tự dưng thấy ảnh kiểu gian xảo phản diện nó hay hơn nên là 🌚👉👈

Thôi, nói chung là cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui và cái fic giống y chang sảng văn này của tui nha, và hãy tiếp tục yêu thương em nó nhée 😘💕


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC