39. Biệt viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Hoài Tang đem theo Túc Vân trở về biệt viện. Một người dìu dắt, một người chống gậy, cuối cùng cũng đến nơi. Khi nhìn thấy mỹ cảnh hiện ra trước mắt, Túc Vân liền kinh ngạc thốt lên:

"Tại sao ở đây lại có nơi như vậy?"

Nhiếp Hoài Tang lúc này đã mệt bở hơi tai, nên nghe gã hỏi vậy cũng chỉ đáp qua loa:

"Là biệt viện của Cô Tô Lam thị."

Túc Vân nghe xong xem chừng còn ngạc nhiên hơn, vừa mở lớn mắt nghi hoặc nhìn y, vừa thì thầm nói với chính mình:

"Không thể nào... Trước đây khi săn đêm ta đã đi khắp núi Linh Sơn, nhưng thật sự chưa từng thấy nơi như vậy."

Nhiếp Hoài Tang không mấy để tâm đến lời của gã, chỉ thầm nghĩ nơi được gọi là "biệt viện" thì sao có thể để người khác dễ dàng tìm ra? Hơn nữa Cô Tô Lam thị trước nay hành sự cẩn trọng, nếu đã muốn đem ai giấu đi thì nhất định phải giấu cho trót. Tuy y chưa được tận mắt chứng kiến chuyện này nhưng cũng từng nghe người khác nói qua, chỉ mới một lần nhưng cũng đủ để nhớ mãi. Nếu hiện tại có sức, y nghĩ mình cũng đem câu chuyện đó kể cho Túc Vân nghe. Dù sao cũng đã mấy tháng y không có cơ hội trò chuyện nhiều với người khác, cái miệng có chút ngứa rồi. Chỉ tiếc giờ đã mệt đến mức phải dùng miệng để thở, đâu thể cùng gã nói chuyện phiếm?

"Vào trước rồi nói sau. Ngươi bị thương không nhẹ đâu."

Nói xong, Nhiếp Hoài Tang lại tiếp tục khom lưng kéo gã đi. Lúc này trên người y đã mướt mải mồ hôi, dù xuân phong có mát mẻ đến đâu thì lưng áo cùng tay áo đều ướt đẫm.

Đến khi dìu được Túc Vân vào, thở còn chưa xong thì y đã thấy A Tô hớt hải chạy ra, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng:

"Công tử, sao ngài đi lâu vậy? Đã đến giờ cơm tối rồi!"

Lúc này Nhiếp Hoài Tang mới để ý đến việc sắc trời đã thay đổi, quả nhiên không còn sáng nữa. Cái này cũng không thể trách y được... Túc Vân kia to khoẻ như thế, áng chừng còn gấp đôi y; vậy mà y phải đem gã dìu đi cả một đoạn đường dài, có thể về đúng giờ cơm tối đã là kỳ tích.

Ái ngại nhìn sang A Tô, Nhiếp Hoài Tang chỉ biết cười cười đáp lại:

"Chuyện đó nói sau đi. Hôm nay ta có đem một người về đây, khẳng định không phải người xấu. Ngươi đừng mách với Hi Thần ca ca nha?"

A Tô há mồm trợn mắt nhìn y:

"Công tử đem ai về? Nơi này là biệt viện của Cô Tô Lam thị, không phải Trạch Vu Quân đã nhắc rồi sao? Ngài không được..."

Không đợi Nhiếp Hoài Tang trả lời, Túc Vân đã lù lù bước ra, thành công doạ A Tô kinh hãi nín bặt. Ban nãy vì trời tối, cộng thêm gã đang đứng lẫn vào đám cây tum tùm rậm rạp nên hắn nhất thời không kịp nhìn ra. Thậm chí khi thấy cái bóng to như gấu của Túc Vân, hắn chỉ thiếu điều ngất luôn ra đất. Cả tu chân giới biết gia quy của Cô Tô Lam thị nghiêm ngặt, nếu như lỡ để người khác biết được hắn dám để kẻ lạ vào nơi tuyệt mật này thì phải làm sao?

Vốn đang run rẩy nghĩ đến những hình phạt đang đợi mình trước mắt, nhưng khi vừa thấy rõ mặt của người phía đối diện thì A Tô đã khẽ kêu lên:

"Túc Vân?"

Gần như cùng một thời điểm, Túc Vân cũng mơ hồ gọi tên hắn:

"Hàn công tử?"

Một khoảng tĩnh lặng qua đi, bốn mắt đối nhau không dứt. Nhiếp Hoài Tang kinh ngạc nhìn vẻ mặt tựa như đã quen biết từ lâu của họ, trong lòng không kìm nổi tò mò mà cất lời:

"Cái này... Hai người quen nhau sao?"

Chỉ trong một khắc, ánh mắt của cả hai liền thay đổi, ngay cả bầu không khí cũng trở nên khác thường. Nhiếp Hoài Tang đứng giữa nên dĩ nhiên đều nhìn được hết, song y lại không nghĩ quá sâu. Nhân gian rộng đến đâu thì cũng chỉ là một vòng tròn lớn, người với người đi mãi rồi cũng gặp lại nhau. Túc Vân và A Tô, một người của Cô Tô Lam thị, một người của Thanh Hà Nhiếp thị, đều là trong giới tu chân cả, có là bằng hữu xưa gặp lại thì y cũng không lấy làm lạ. Hơn nữa nếu quả thực đã quen nhau thì Lam Hi Thần không thể trách y đã đem người lạ vào biệt viện này được. Túc Vân vừa là người quen của Lam gia, vừa là thủ hạ của Nhiếp gia, huynh ấy sẽ cho qua thôi.

Nghĩ vậy, y liền cười nói:

"Được rồi, quen nhau càng tốt, ta không cần giới thiệu nữa." – Sau đó quay sang A Tô – "Ngươi cũng thấy đó, người này đang bị thương, hiện tại có lẽ không đi đâu được. Ngươi có thể chuẩn bị một phòng cho hắn không?"

Như vẫn chưa hết kinh ngạc về sự xuất hiện của Túc Vân, A Tô phải để Nhiếp Hoài Tang gọi đến lần thứ ba mới hoàn hồn:

"V... Vâng. Công tử cứ giao cho ta."

Tuy mới quen biết không lâu nhưng y cũng biết mình có thể tin tưởng hắn. A Tô làm việc cẩn thận, hơn nữa cũng biết giữ mồm giữ miệng, chuyện gì nên nói thì sẽ nói, không nên nói thì sẽ không bao giờ hé răng. Vì vậy, A Tô nói giao cho hắn thì y cũng không cần để tâm nữa. Cầm theo mấy cành hoa đào vừa hái được hồi chiều, Nhiếp Hoài Tang cứ như vậy giao lại mọi chuyện cho A Tô rồi quay trở về phòng. Vừa đi y còn vừa nghĩ xem hôm nay thức ăn có gì. Từ trưa đến giờ y vẫn chưa có gì lót dạ, bắt được một con cá thì lại bị Túc Vân lấy mất, hiện tại có chút đói rồi. Nghĩ đến một bàn sơn hào hải vị, bước chân của Nhiếp Hoài Tang liền nhanh hơn, cũng không để ý đến ánh mắt của hai người phía sau vẫn dính chặt vào mình.

Cơm nước xong, A Tô vẫn chưa xuất hiện. Bình thường hắn sẽ ở đây đợi y ăn xong rồi dọn luôn. Đôi khi y cũng cùng hắn dùng bữa, nhưng số lượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ở đây chỉ có mỗi A Tô là hạ nhân, chuyện cơm nước giặt giũ trong biệt viện đều do một tay hắn lo cả, dĩ nhiên không có nhiều thời gian rề rà với y. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Nhiếp Hoài Tang liền dấy lên một trận áy náy. Đã bận như vậy mà giờ còn phải lo thêm cho một người bị thương, nói không chừng hắn sẽ mệt chết.

Nghĩ vậy, y lập tức đứng dậy thu dọn bàn ăn rồi đem hết xuống trù phòng, coi như chia sẻ công việc với hắn. Xong xuôi đâu đó, Nhiếp Hoài Tang lại muốn đến xem Túc Vân ra sao, thuận tiện đem cho gã hộp thuốc. Dù y có không thích Nhiếp Minh Quyết nhưng cũng chẳng có lý do gì để ghét thủ hạ của hắn cả.

Khi đến nơi, y thấy bên cửa sổ in lên hai cái bóng. Nhiếp Hoài Tang thầm đoán đó là A Tô.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào cửa, tiếng cãi cọ bên trong đã khiến y dừng chân.

"Hàn công tử, ngươi không cần phải giấu ta. Chuyện này có phải Nhiếp Tông chủ sắp xếp không?"

Nhiếp Hoài Tang có chút tò mò. Nhiếp Tông chủ mà Túc Vân đang nhắc đến không phải Nhiếp Minh Quyết sao? Hắn muốn sắp xếp cái gì?

Âm thanh bên trong bất chợt im ắng. Không lẽ là A Tô không trả lời?

Một lát qua đi, Túc Vân lại tiếp lời, giọng nói có phần dịu xuống:

"Chuyện này ngươi không thể không biết. Nơi này căn bản không phải biệt viện của Cô Tô Lam thị mà là biệt viện của Thanh Hà Nhiếp thị! Tại sao ngài ấy lại muốn giấu nhị thiếu gia?"

Nhiếp Hoài Tang mở lớn mắt ngơ ngác nhìn vào bức vách, nhất thời không hiểu được lời Túc Vân. Cái gì mà biệt viện của Thanh Hà Nhiếp thị? Không phải chính Lam Hi Thần đã nói nơi này là của Cô Tô Lam thị sao? Chính huynh ấy đã đưa y đến đây, sao có thể lừa y?

"Ngươi đừng hỏi nữa. Chuyện này Nhiếp Tông chủ đã quyết, lí do cũng chỉ có ngài ấy biết mà thôi. Ta và mẫu thân thật sự không..."

Như bị dẫm phải đuôi, Túc Vân tức giận cắt ngang lời hắn, giọng nói lớn đến mức chỉ thiếu điều muốn gào lên:

"Ngươi là biểu huynh của ngài ấy! Ngươi có biết để vào được nơi này thì phải có ngọc bội thông hành không? Ngươi có biết trên đời chỉ có hai miếng ngọc không? Một đã trong tay mẫu tử ngươi, một trong tay nhị công tử, còn Tông chủ thì sao? Rõ ràng chúng ta đã bị thương ở gần đây, vậy mà lại không có cách nào vào được biệt viện này. Ta cũng không thể nấn ná chờ chết, đành phải đi trước để tìm người tới giúp. Không ngờ đến khi quay lại thì không tìm thấy Tông chủ đâu, đến giờ không rõ sống chết thế nào. Ngươi nói đi! Rốt cuộc hiện tại ở đây có những ai, tại sao lại phải giấu nhị thiếu gia?"

Nhiếp Hoài Tang kinh hoảng đánh rơi hộp thuốc. Âm thanh rơi vỡ loảng xoảng vang lên lập tức làm kinh động đến những người bên trong.

A Tô luống cuống mở cửa, Túc Vân lẳng lặng nhìn theo.

Đến khi cửa được mở ra, hắn chỉ còn thấy cái bóng Nhiếp Hoài Tang đang chạy như bay về phía cửa chính.

Túc Vân dĩ nhiên cũng nhìn thấy, nhưng thay vì giúp A Tô gọi y về thì gã lại cản hắn lại. A Tô trợn mắt nhìn gã, nghi hoặc hỏi một câu:

"Ngươi cố ý sao?"

Túc Vân bình thản gật đầu. Kẻ lăn lộn nhiều năm trong gió tanh mưa lạnh như gã, sao có thể không nhận ra ở bên ngoài đang có người rình mình nghe trộm? Nói rõ rõ ràng ràng như vậy, giả bộ gào lớn như vậy, cốt là để người đó nghe được cuộc trò chuyện của người bên trong. Hành động này lập tức khiến nộ khí trong A Tô bùng nổ. Không nói hai lời, hắn lập tức xốc lấy ngực áo gã, tức giận gầm lên:

"Nhiếp Tông chủ đã ra lệnh không được để y biết, ngươi muốn tạo phản à?!"

Không buồn nổi cáu trước hành động sỗ sàng của người trước mắt, Túc Vân cụp mắt trả lời:

"Cả đời ta chỉ thờ một chủ. Hiện tại ngài ấy vì kẻ khác mà tự thương tổn mình, ta không cam tâm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net