Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Hoài Tang sốt cao không hạ khiến Nhiếp Minh Quyết lo lắng vô cùng, liên tục truyền linh lực sang cho đệ đệ còn sợ không đủ, hắn cầm khăn ướt khe khẽ lau phần da hiếm hoi lộ ra trên thân thể cuốn kín băng gạc của cậu. Nhiếp Minh Quyết vừa sợ bản thân tay chân lóng ngóng làm đau đệ đệ đang hôn mê bất tỉnh, vừa không yên tâm để người khác làm thay, chăm chăm canh chừng bên cạnh mới dám đảm bảo người này sẽ không nhân lúc bản thân hắn không để ý mà tắt thở, có như vậy hắn mới yên tâm được phần nào.

Bất tri bất giác, Nhiếp Minh Quyết đem hết tâm tư tình cảm của mình đều dồn hết lên Nhiếp Hoài Tang, luyện công, sự vụ gia tộc gì đó đều bị quăng ra sau đầu. Dường như hắn không ý thức được sau sự việc tối qua, trong vô thức, sự chiếm hữu của hắn đối với Nhiếp Hoài Tang tăng lên, ngay cả việc thay thuốc, lau người cho cậu cũng muốn tự tay làm, đến Nhiếp Trinh cũng bị hắn đuổi ra ngoài, không cho bất cứ ai ngấp nghé.

Chỉ là trong lúc đó, hắn vẫn cho rằng tất cả những hành động như vậy đều do quá hổ thẹn vì sự việc bạo hành tối qua.

Đợi đến chập tối, nhiệt độ cơ thể của Nhiếp Hoài Tang cuối cùng cũng giảm, hơi thở dần ổn định, không còn thoi thóp như có như không khiến người bên cạnh thấp thỏm nữa. Nhiếp Minh Quyết cả một ngày một đêm không ăn không uống, lại cộng thêm tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn trực đứt, dù là người sắt cũng không chịu được, đợi đến khi Nhiếp Trinh kết luận một câu: - Tình hình của nhị công tử đã ổn định. - Nhiếp Minh Quyết lúc này mới thở ra một hơi, cơn mệt mỏi kéo tới khiến đầu óc hắn hơi choáng váng.

Nhiếp Trinh vội sai người bưng bữa tối lên, còn đích thân đứng cạnh canh chừng Nhiếp Minh Quyết ép hắn ăn bằng được. Nhiếp Minh Quyết ăn qua loa vài miếng hết một bát cơm, uống một cốc trà, hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc vừa ăn cái gì, chỉ lo nhanh nhanh chóng chóng lấp đầy cái bụng rồi tiếp tục trông chừng Nhiếp Hoài Tang.

Suốt một đêm không ngủ, đến lúc ánh mai dần hé những tia sáng đầu tiên, hắn cuối cùng cũng không chịu được nữa mà gục xuống bên giường Nhiếp Hoài Tang, mơ màng ngủ mất. Thân hình cao lớn co thành một khối, rõ ràng là mệt lử rồi.

Khi Nhiếp Hoài Tang tỉnh lại, chỉ thấy mi mắt nặng như đeo chì, đầu óc quay cuồng choáng váng. Cậu nhắm mắt hòa hoãn lại đcơn choáng dịu đi mới lại mở mắt ra, ánh mắt vẫn hơi đờ đẫn.

Hình như không phải phòng mình.....? Nhiếp Hoài Tang nghiêng đầu, phảng phất như nghe thấy tiếng xương cổ cứng đờ của mình vang lên răng rắc. Vừa nghiêng đầu, bóng người nằm gục bên giường lọt vào tầm mắt.

Vừa trông thấy Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang còn chưa kịp vui mừng, những kí ức kinh khủng trước khi ngất đi ồ ạt kéo về, toàn thân đau nhức, nỗi sợ hãi trong tim như dìm cậu xuống đáy vực, nào còn nghĩ tới đây là người bản thân tâm tâm niệm niệm mười mấy năm nữa, chỉ biết liều mình giãy giụa muốn tránh xa hắn. Khuôn mặt vốn đã dần hồng hào đột nhiên trắng bệch như giấy, Nhiếp Hoài Tang vừa định vươn tay kéo chăn cuốn chặt mình lăn vào bên trong, ai ngờ vừa cử động đã động vào chỗ xương gãy, những vết bầm tím trên người cũng bắt đầu biểu tình kháng nghị khiến cậu không kìm được khẽ rên một tiếng.

Động tĩnh không lớn nhưng lập tức khiến Nhiếp Minh Quyết tỉnh lại.

Thấy Nhiếp Hoài Tang tròn mắt nhìn mình, Nhiếp Minh Quyết vừa tỉnh dậy đầu óc chưa kịp tỉnh táo, không nhận ra được nét sợ hãi trong mắt Nhiếp Hoài Tang, chỉ vui mừng vì cậu tỉnh, reo lên đưa tay ra định đỡ:

- Hoài Tang!

Nhiếp Hoài Tang sợ hãi kêu lên, vội vã rụt mình vào trong.

Nhìn cánh tay bó nẹp quờ trên giường, Nhiếp Minh Quyết hoang mang, cuối cùng cũng nhận ra điểm không đúng, tim phổi như bị dìm xuống hầm băng, khiến hắn tay chân lạnh toát.

Hoài Tang đang...... sợ hãi?

Hắn vội vã lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Nhiếp Hoài Tang, cố đè xuống sự run rẩy trong giọng nói:

- Đệ đừng căng thẳng, cẩn thận vết thương trên tay!

Nhiếp Hoài Tang sợ sệt nhìn hắn, thấy bộ dáng luống cuống của Nhiếp Minh Quyết, cậu bất chợt nhận ra phản ứng vừa rồi của mình thật sự làm tổn thương người khác, lòng chợt chùng xuống, lại khẽ dịch người về phía Nhiếp Minh Quyết. Dược tính trên người đại ca hẳn là đã hết rồi? Cậu nhớ trên đường về, đại ca đã khôi phục trạng thái bình thường rồi?

Sao cậu có thể làm tổn thương Nhiếp Minh Quyết chứ? Đời này, cậu phải dốc hết tâm sức bảo vệ Nhiếp Minh Quyết cả đời vui vẻ bình an! Vết thương trên cơ thể cũng đã đỡ đau nhiều rồi, cảm giác đau buốt dữ dội lúc nãy chỉ vì cậu mới tỉnh lại, tinh thần không tỉnh táo, tâm trạng không ổn định nên sinh ra ảo giác mà thôi.

Nhiếp Hoài Tang cúi đầu nhìn, cả người cậu bị băng gạc bọc kín, chỗ dày chỗ mỏng, sốt cao cả đêm khiến cơ thể toát mồ hôi, cảm giác có chút dinh dính, nhưng những vết thương đều đã được băng bó và bôi thuốc kỹ lưỡng, ngoại trừ vết thương phía sau vẫn tê nhức, những nơi khác cũng không còn quá đau nữa.

Nhiếp Trinh đương nhiên sẽ cho cậu dùng thuốc tốt nhất của Nhiếp gia, ngoài tác dụng trị thương còn giúp giảm đau, chỉ cần không cựa quậy thì cũng không cảm thấy gì, nhưng chỉ hơi động đậy khiến da thịt chịu tác động một chút thôi là đau nhức khắp người.

Nhiếp Minh Quyết thấy đệ đệ co vào trong chăn, vừa nóng lòng muốn lại gần, nhưng trong lòng hắn tồn tại nút thắt quá lớn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, xoay người xông thẳng ra khỏi phòng.

Sao hắn lại..... lại khiến Hoài Tang bị thương đến vậy! Hắn sơ ý, chủ quan, lơ đãng trong lúc săn đêm, chỉ diệt một hoa yêu tu vi thấp kém mà cũng trúng phải ám chiêu, nhưng người phải trả giá lại là Hoài Tang, còn bằng cách thức đau đớn như vậy! Càng khiến hắn suy sụp hơn nữa là Hoài Tang hoàn toàn không trách hắn, vừa tỉnh táo lại đã sợ hắn đau lòng, sự quan tâm hiện rõ trên mặt, tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt vụt qua trong lúc thất thần của cậu như đâm vào mắt hắn, khiến hắn hoàn toàn không biết nên đối mặt với cậu thế nào, chỉ biết hoảng loạn trốn chạy.

Nhiếp Minh Quyết đứng trước cửa, hít sâu mấy hơi, chần chừ do dự hồi lâu vẫn không thể hạ quyết tâm đối mặt với người đệ đệ ruột mang tâm tư khác thường lại từng trong lúc éo le phát sinh quan hệ thân mật với mình kia. Hắn thở dài một hơi, xoay người đi tìm Nhiếp Trinh tới thăm khám tình trạng thân thể của Nhiếp Hoài Tang. Hắn thầm cười khổ trong lòng, hắn và Hoài Tang hiện nay như hai sợi chỉ, càng cuốn càng chặt, dây dưa không rõ. Hắn rõ ràng muốn quở mắng Hoài Tang vì sinh tâm tư sai trái, nhưng vừa nghĩ đến đệ đệ trước nay vốn yếu đuối nhát cáy, lại âm thầm vì giải quyết vấn đề đao linh của hắn đã phải hi sinh những gì, tất cả tức giận đều bị cảm giác dao động cùng đau lòng vùi dập. Trăm mối suy tư chất kín cõi lòng khiến hắn hít thở cũng khó khăn.

Sau sự việc đêm qua, hắn càng ngày càng không có tư cách dạy dỗ hay trách móc gì Hoài Tang được nữa. Điều lớn nhất bây giờ là lỗi lầm của hắn gây ra cho Nhiếp Hoài Tang.

Nhiếp Minh Quyết thật sự không biết phải nói gì khi ở cạnh Nhiếp Hoài Tang, hắn đứng tần ngần trước cửa đợi đến lúc Nhiếp Trinh ra, kéo ống tay lão, lôi sang một góc, hỏi han tình trạng của Nhiếp Hoài Tang. Nhiếp Trinh kết luận những vết thương ngoài da của Nhiếp Hoài Tang đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được. Nghe đến đây, Nhiếp Minh Quyết mới dám thở phào một hơi, cảm giác tội nghiệt trên vai mới vơi bớt đi phần nào.

- Tông chủ, ngoại thương trên người nhị công tử tuy nghiêm trọng nhưng chút y thuật này của lão hủ cũng coi như dùng được, đảm bảo sẽ trị liệu ổn thỏa cho người, một chút di chứng cũng không để lại, nhưng vấn đề kim đan của cậu ấy thật sự rất phức tạp. Lệ khí này vốn bị hút sang từ tông chủ, loại khí mang sát thương không thuộc về cơ thể này lưu trong người càng lâu, càng khó dự đoán được nó sẽ gây ra hậu quả tiêu cực gì. Hơn nữa lão có thể chắc chắn, trước khi giải quyết được lệ khí, kim đan và linh lực của nhị công tử coi như phế, căn bản không thể sử dụng được. - Nhiếp Trinh nhíu mày nói.

- Ta biết rồi. - Nhiếp Minh Quyết trầm giọng đáp.

Nhiếp Trinh đợi một hồi, thấy Nhiếp Minh Quyết vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định dời đi nửa bước, lão ngạc nhiên hỏi:

- Không vào thăm sao?

- Ta.... - Nhiếp Minh Quyết hiếm khi nào do dự không quyết đoán như vậy, trong lòng hắn thực sự vô cùng lo lắng, muốn đích thân vào trông nom Nhiếp Hoài Tang, nhưng sợ hãi và xấu hổ cứ níu chặt lấy chân hắn. Hắn thực sự không còn mặt mũi đối diện với khuôn mặt thanh tú thân thuộc mà xa lạ đó.

Nghĩ đi nghĩ lại cả nửa ngày, Nhiếp Minh Quyết cuối cùng vẫn chọn né tránh, trong lòng căm ghét chính mình nhu nhược, nhưng vẫn không đào đâu ra dũng khí để xử lý những việc phức tạp ngoài sức chịu đựng này. Hắn trông chừng thật kỹ đệ tử sắc thuốc, nấu cháo, mắt trông môn sinh bưng vào trong, một lát sau lại bê bát thuốc đã uống hết và nửa bát cháo còn thừa ra ngoài, bản thân thì sốt ruột đi đi lại lại ngoài cửa.

Sao Hoài Tang ăn ít thế! Đệ ấy đã nhịn đói cả một ngày rồi! Nhiếp Minh Quyết thầm bất mãn. Do dự một hồi, vẫn không yên tâm, cuối cùng bất chấp sống chết, đẩy cửa bước vào.

Ánh nến trong phòng chợt tắt, bóng đêm bất ngờ ập đến khiến Nhiếp Minh Quyết dừng bước. Hoài Tang ngủ rồi? Hắn như được đại xá, sải dài bước chân, thoắt cái đã nhảy ra khỏi phòng.

Khi đó Nhiếp Minh Quyết ôm đệ đệ vào tẩm thất của gia chủ, giường của hắn tất nhiên cũng bị Hoài Tang chiếm rồi, đành phải tìm nơi khác để ngủ. Thực ra phòng ngủ của hắn không hề nhỏ, ngoài chiếc giường trong gian buồng bình thường hắn vẫn ngủ, cách đó một lớp bình phong là gian ngoài cũng kê một chiếc sập rộng rãi, ngủ nghỉ tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ Nhiếp Minh Quyết nào dám ngủ ở nơi chỉ cách Nhiếp Hoài Tang một lớp bình phong mỏng manh yếu ớt cơ chứ! Chỉ đành lủi thủi đến phòng dành cho khách ngủ tạm, nhưng cả đêm cũng vẫn trằn trọc không yên.

Hắn càng cố ngủ, trước mắt lại càng hỗn loạn, chốc chốc hiện lên hình ảnh Nhiếp Hoài Tang khi còn nhỏ, chập chững ôm chân hắn làm nũng, chốc chốc lại trông thấy cảnh thiếu niên đứng giữa sân tập bị hắn quát mắng té tát, hai mắt rưng rưng, chốc chốc lại hoảng loạn nhớ đến Nhiếp Hoài Tang bị hắn ép dưới thân, khóe mắt đỏ hồng... Nhiếp Minh Quyết dằn vặt cả đêm, không tài nào ngủ được.

Trên đường về, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, vậy mà Hoài Tang chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mê trận mà hoa yêu kia lưu lại, chuẩn xác chỉ đường thoát khỏi mê trận cho hắn. Chẳng lẽ hiểu biết về trận pháp của Hoài Tang lại cao như vậy? Nhưng hắn trước nay chưa từng thấy Hoài Tang nghiên cứu sách vở điển tích gì phương diện này? Trong khi hắn vẫn luôn ép cậu hovj đao, phải chăng hoàn toàn đi ngược lại đạo lý 扬长避短? Tại sao biểu hiện mấy ngày nay của Hoài Tang lại khác biệt quá nhiều so với ấn tượng của hắn như vậy? Là do Hoài Tang che dấu quá kỹ, hay là vì hắn trước đó bận rộn việc chiến sự, việc gia tộc, mà lơ là mất đệ đệ đến bước đường này?

Mãi mới đợi được đến ngày hôm sau, Nhiếp Minh Quyết từ sáng sớm đã tới canh trước cửa phòng Nhiếp Hoài Tang. Hắn và Hoài Tang buộc phải nói chuyện một phen, làm rõ những việc xảy ra gần đây. Phong cách làm việc của Nhiếp Minh Quyết trước nay đều quyết đoán dứt khoát, rụt cổ như rùa né tránh hiện thực khiến chính hắn cũng không chịu nổi, nhất định không thể để quan hệ giữa mình và Hoài Tang cứ tiếp tục mập mờ lộn xộn như vậy được.

Nhưng còn chưa đợi Nhiếp Hoài Tang tỉnh lại, Nhiếp Minh Quyết đã nhận được tin báo: Trạch Vu Quân đến thăm.

Hai người họ mới từ Cô Tô về Thanh Hà được hai hôm, sao Nhị đệ đã vội vàng đến thăm? Nếu còn việc gì quên chưa dặn dò, có thể sai người tới chuyển lời cũng được, hà tất phải đích thân chạy tới? Nhiếp Minh Quyết ôm một đống thắc mắc trong đầu, ngoảnh lại nhìn cánh cửa phòng đang khép chặt rồi xoay người ra tiền sảnh đón khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net