Chương 16: Tây Thương quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người Diệp Cẩm Vân đến được kinh thành Tây Thương quốc thì đã là nửa tháng sau. Kinh thành Tây Thương- Thiên thành, là nơi rất sầm uất, rất giàu có. Chỉ cần bước ra khỏi cửa là có thể thấy được những người bán hàng rong, ra đến chợ là có thể nghe kể chuyện, đi đến đâu cũng gặp chuyện vui.
 
Tây Thương quốc là một nơi mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp, ai nấy cũng đều hoà ái dễ gần.

" Nơi này quả nhiên là nơi Thiên tử trú ngụ, đâu đâu cũng vui tươi." Diệp Cẩm Chi thích thú nhìn dân chúng đang cùng nhau chơi đùa ngoài đường.
 
Diệp Cẩm Vân cũng hứng thú nhìn gánh hát rong bên đường.
 
Tây Thương quả là nơi đáng đến nhất, cái gì cũng mới mẻ hơn cả các nơi khác.

" Cẩn Ngôn, đệ nhìn bên kia kìa. Tiểu tỉ tỉ kia thật xinh xắn." Lạc Tư nhỏ giọng trêu đùa đệ đệ, tay chỉ về phía đối diện.
 
Nơi mà Lạc Tư chỉ tay đến có một khách điếm, ở trước cửa là một tiểu cô nương đang ngồi chơi đùa với hắc cẩu.

" Nhàm chán!" Diệp Cẩn Ngôn chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt khỏi tiểu cô nương, nhàn nhạt nhìn Lạc Tư đang bĩu môi." Còn bĩu nữa là môi vẩu đấy!"

" Hừ!" Diệp Lạc Tư buồn bực quay mặt đi.

" Đi thôi, chúng ta tìm một khách điếm ở tạm qua đêm nay. Ngày mai sẽ đi tìm xem có ai bán căn nhà nào không." Diệp Cẩm Vân buồn cười gõ đầu hai đứa con, xách tay nải đi về phía khách điếm có tiểu cô nương đối diện.

" Nương, để con." Lạc Tư hăng hái xông lên trước, nhảy nhót đến trước mặt tiểu cô nương kia." Tiểu tỉ tỉ, ở đây còn phòng trọ trống không?"
 
Tiểu cô nương kia chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Lạc Tư một cái rồi lại cúi xuống, không nói gì.

"????" Hành động kia của tiểu cô nương làm Lạc Tư khó hiểu." Tiểu tỉ tỉ!"

" Ta không có điếc, ngươi gọi nhiều như vậy làm gì?" Tiểu cô nương kia bực mình quát Lạc Tư, trừng mắt nhìn đám người trước mặt.

"...."

" Ngươi nói năng cho tử tế, gọi ngươi hai lần thì làm sao. Nếu người không ngồi đây thì tỉ tỉ ta đã không gọi ngươi, ra vẻ cái gì." Diệp Cẩn Ngôn không vui nhìn tiểu cô nương, sau lại nhìn Diệp Lạc Tư." Ngày thường không phải đanh đá lắm sao? Bị tiểu nha đầu này quát cũng không biết quát lại, miệng để quên trên xe ngựa à."

Diệp Lạc Tư oan ức nhìn đệ đệ, không phải bé không muốn quát lại mà ở đây là địa bàn của nha đầu kia, nếu như hỏng chuyện không tìm được nhà trọ thì làm sao. Vậy mà tên nhóc Diệp Cẩn Ngôn kia lại có thể nói đến ngứa răng như vậy.

" Là nha đầu kia phá hỏng hứng thú của ta! Như vậy thì ta còn không được quát nó?" Thấy bản thân mình bị một nam hài xinh đẹp đay nghiến thì tiểu nha đầu này ứa nước mắt.

" Ta còn không khóc, ngươi khóc cái quái gì?" Diệp Lạc Tư bực bội nói, lúc nhìn nha đầu kia đã không còn chút tán thưởng nào trong mắt.

" Đi thôi, tìm khách điếm khác." Diệp Cẩn Ngôn kéo Lạc Tư đi, không cho tiểu nha đầu đấy một ánh mắt." Nương, chúng ta tìm nơi khác để ở thôi."
 
Diệp Cẩm Vân bất lực nhìn một màn này, có khi nào nhi tử của nàng là một tỉ khống hay không. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Tư nhi thì nó đều không yên được, ngoài miệng luôn trách móc nhưng trong thâm tâm lại luôn để ý. Cái đứa con ngoài lạnh trong nóng này.
 
Nàng lững thững bước đi theo sau hai tiểu đại nhân kia, làm người giữ hành lí. Chỉ khổ sở thay Thu Nhi, mang bao nhiêu là đồ, lại không kêu ca lấy một câu.

" Ngày mai nhất định không có khách điếm kia xuất hiện ở Thiên thành! Làm gọn chút." Trong góc tối, hắc y nhân lạnh nhạt nhìn nơi mà mấy người Diệp Cẩm Vân vừa đi qua. Hắn phân phó một người đang cung kính đứng đằng sau. " Đừng để chủ tử phải tự mình ra lệnh! Kết cục sẽ không tốt đẹp gì đâu."

" Vâng."

Người kia nhận lệnh xong liền biến mất, hắc y nhân lúc này mới từ tốn đi ra ngoài. Là Phi Dương, người theo mấy người Diệp Cẩm Vân đến Tây Thương. Hắn cải trang thành xa phu 'Đại Dương', người theo đến Tây Thương thì phải quay lại Nam Lân. Nhưng xa phu thật sự đã bị hắn cho người giết chết, giờ hắn phải bám theo Diệp Cẩm Vân theo chỉ thị của chủ tử. Phải đợi đến khi chủ tử đến Tây Thương.
 
Phía bên Diệp Cẩm Vân, sau khi các nàng tìm một lúc thì đã tìm được một khách điếm bình dân. Chủ khách điếm này là một đôi phu thê trẻ, họ đã có một nữ nhi bằng tuổi hai tỉ đệ Diệp Lạc Tư. Đôi phu thê này họ Đỗ, nữ nhi tên Đỗ Thiến, thường gọi là Thiến Thiến hay Tiểu Thiến.
 
Tiểu Thiến và Lạc Tư vừa gặp đã quen thân, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn, lúc nào cũng đều bám theo nhau không rời. Tiểu Thiến lại đặc biệt thích theo đuôi Cẩn Ngôn, luôn miệng gọi Cẩn Ngôn ca ca vô cùng ngọt.
 
Đôi phu thê họ Đỗ sau khi biết được các nàng đang cần tìm nhà thì đã giới thiệu ngôi nhà bên cạnh cho. Nhà bên cạnh vốn là thương nhân, căn nhà được xây thành một tiểu viện. Mặt trước có một cửa hàng nhỏ, đằng sau chính là sân và nơi ở, tiểu viện này có đến sáu căn phòng. Các nàng có tổng cộng là năm người, thừa ra một căn phòng thì để làm phòng kho nhỏ.
 
Sau khi xem xét kĩ lưỡng thì Diệp Cẩm Vân đồng ý mua lại tiểu viện này, nó khá giống với tiểu viện của nàng ở Phượng thành.
 
Ngày hôm sau phu thê họ Đỗ giúp các nàng quét dọn lại tiểu viện. Xong xuôi đâu đấy thì Diệp Cẩm Vân mời cả nhà họ ở lại dùng bữa.
 
Tối đến, tất cả tập trung ở phòng Diệp Cẩm Vân, bàn về kế sinh nhai. Các cửa hàng ở Nam Lân nàng đã bán đi hơn nửa, còn lại thì để họ hàng Cẩm Chi thuê, cửa hàng của Cẩm Chi cũng vậy.

" Chúng ta mở tửu lâu? Y quán? Hay là trà lâu?" Nàng hứng khí bừng bừng mà bàn bạc. Đối với nàng, bạc là quan trọng, có bạc liền là người giàu.

" Tửu lâu? Không được, cửa hàng đằng trước bé như vậy, không đủ chỗ. Y quán, với chút y thuật kia của tỉ thì làm được gì, chỉ có chữa cho thú nhỏ mà thôi. Trà lâu, càng không được, chúng ta không ai am hiểu về trà." Diệp Cẩm Chi nhàm chán bĩu môi dè bỉu những ý định khó mà làm được kia.

" Vậy thì chúng ta làm cái gì được? Gặm đất chờ chết à?" Diệp Cẩm Vân đau khổ ôm mặt than thở.

" Không phải tỉ biết y thuật sao? Nhất định là tỉ nhận biết được dược liệu. Chúng ta mở tiệm bán dược liệu, bán rẻ một chút so với nơi khác là được."

" Đúng vậy! Mua thuốc từ những thôn dân, chúng ta sẽ tự bào chế những loại thuốc đấy. Chúng ta còn có thể làm ra các loại son từ các loại hoa." Diệp Cẩm Vân như đã được khai thông tư tưởng, nàng háo hức suy nghĩ. Lúc còn đang học đại học nàng đã từng học qua cách điều chế son từ thực vật, bào chế thuốc đối với sinh viên đại học Y thì càng dễ dàng. Đúng là trời cao có mắt, sẽ không tuyệt đường sống của bất cứ ai, đặc biệt là người lương thiện như nàng.

" Vậy thì Thu Nhi, mai ngươi đi tìm người mua các loại thảo dược ở các thôn trấn gần núi, sau đấy mua một chút hoa về đây thử tạo ra son." Diệp Cẩm Chi mặc kệ tỉ tỉ đang vẫn còn mơ mộng cẩn thận dặn dò Thu Nhi đứng đằng sau.

" Vâng, tiểu thư." Thu Nhi thành thật gật đầu.
  
Sau đấy, mỗi người tự về phòng mình mà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai, sẽ bắt đầu kiếm kế sinh nhai.
 
Một đêm này Diệp Cẩm Vân đặc biệt khó ngủ, nàng lăn qua lăn lại đến nửa đêm vẫn trằn trọc không ngủ nổi. Vì thế nên nàng đã nghĩ lung tung, nghĩ đến Lạc Quân Viên. Không biết hắn sẽ phản ứng như nào khi biết nàng trốn đến Tây Thương, liệu hắn có cho người đến bắt nàng lại không. Có lẽ là không, hắn sẽ không rảnh rỗi đến vậy. Có khi là hắn sẽ được vương gia và vương phi tìm cho một mối hôn sự khác tốt hơn. Có lẽ....là vậy.
 
Bốp! Diệp Cẩm Vân nắm lấy gối đập lên đầu mình một cái. Thật là quái gở, nửa đêm nửa hôm lại nhớ đến Lạc Quân Viên.

" Lạc Quân Viên, mong là ngươi một thời gian nữa mới truyền ra tin đồn cưới thê tử. Nếu không, chỉ sợ ta sẽ không may mà nổi điên chạy đến đấy cướp rể mất. Sau này đừng gặp lại nhau thêm lần nào nữa, đừng để ta lại lần nữa động lòng với ngươi." Nàng úp mặt xuống gối tự thì thầm, tay nắm chặt lấy góc chăn.
 
Cứ giữ nguyên tư thế này, nàng lại có thể ngủ quên mất. Sáng sớm tỉnh dậy, cổ đau như sắp gãy, mặt thì đỏ lên một mảng lớn. Ngủ úp mặt vào gối như vậy thực sự rất khó chịu, đến cả hít thở cũng thấy khó khăn.
 
Nhìn bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng rõ, tiếng gà gáy vang từ xa. Không gian hiện tại thật bình dị, như là nàng đang sống ở nông thôn vậy.
 
Rửa mặt mũi xong xuôi nàng mới nhẹ nhàng mở cửa đi xuống bếp. Thu Nhi đang nấu cơm, thấy nàng vào thì hơi cúi người xuống hành lễ.

" Đại tiểu thư, người dậy sớm vậy? Mắt người thâm đen lại cả rồi. Tối qua người ngủ không ngon sao?" Thu Nhi đẩy thanh củi vào bếp lửa rồi quay qua trò chuyện với Diệp Cẩm Vân.

" Cứ coi như vậy đi! Có lẽ là lạ giường. Thu Nhi, tại sao ngươi lại dậy sớm như vậy?" Diệp Cẩm Vân hời hợt nói, nàng ngồi xuống nhặt rau.

" Thu Nhi là nha hoàn, tất nhiên phải dậy sớm để nấu cơm cho các tiểu thư. Trước kia không nấu được, nhưng giờ nô tì đã học rồi." Thu Nhi cười đến rạng rỡ, ánh mắt đều toả sáng giữa ánh lửa chập chờn.
 
Diệp Cẩm Vân vẫn cứ như vậy nhìn Thu Nhi, nàng rốt cuộc vẫn không thể hiểu nổi, làm nha hoàn nhưng tại sao Thu Nhi lại không một lời than vãn.
 
Thu Nhi nhìn thấy ánh mắt đầy nghị hoặc đấy thì cụp mắt xuống.

" Đại tiểu thư, người sẽ không hiểu nổi đâu. Từ khi còn nhỏ nô tì đã hầu hạ bên cạnh phu nhân, lúc đấy luôn là nhị tiểu thư đối tốt với nô tì. Phu nhân cũng rất tốt, người có lẽ không biết. Phu nhân thật ra rất thương người, vì bảo vệ người nên mới bày ra nhiều kế như vậy trước mặt lão gia. Khi ở phủ, trên dưới Diệp gia chỉ có ở viện của phu nhân thì nô tì mới cảm nhận được một chút ấm áp. Trước khi phu nhân qua đời đã dặn dò nô tì phải bảo vệ nhị tiểu thư, phu nhân đến lúc nhắm mắt vẫn muốn được thấy người lần cuối." Giọng Thu Nhi nghẹn lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
 
Diệp Cẩm Vân không nói, đối với nàng, Lâm Tố Nhi không hề để lại chút ấm áp nào. Có thể bà ta nghĩ cách làm như vậy để bảo vệ Diệp Cẩm Vân, nhưng thật sự là đang gián tiếp gây ra cái chết của nàng ấy. Nếu bà ta biết được, Diệp Cẩm Vân thật sự đã chết từ lúc tự sát kia, chắc hẳn bà ta sẽ rất hối hận. Nhưng có một người quan tâm đến Diệp Cẩm Vân như vậy chắc nàng ấy sẽ rất vui sướng, dù sao thì nàng ấy cũng luôn khát khao tình thân. Còn đối với nàng, Lâm Tố Nhi như chỉ là một người qua đường, không chút thân cận. Người thật sự cùng đường nàng đi chính là hài tử, tiểu muội. Lạc Quân Viên sau này sẽ đi vào quên lãng, sau này không còn gặp lại.

" Có lẽ là vậy, nhưng nếu bà ta không chọn cách bảo vệ ta như vậy thì mọi chuyện đã khác." Diệp Cẩm Vân lạnh nhạt nói, mặc dù là đang nói đến người quá cố nhưng giọng điệu lại không hề nể nang ai. Nàng nói đều là đúng sự thật. Nếu Lâm Tố Nhi đối xử tốt với Diệp Cẩm Vân ngây từ đầu thì nàng ấy đã không chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng sẽ không chết rồi để linh hồn nàng được tiện nghi.
 
Thu Nhi lần này không nói gì, chỉ trầm mặc. Lẳng lặng cho thêm củi vào đống lửa, tay khều khều thanh củi đang cháy đỏ rực. Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng đến khó chịu.

" Đại tiểu thư, nô tì không hiểu được người!" Thu Nhi lí nhí nói, nếu không phải do ở đây đang yên tĩnh thì có lẽ đã không nghe thấy gì.

" Thu Nhi, có những chuyện không cần phải hiểu. Đối với ngươi, việc ngươi nên làm chính là trung thành tuyệt đối với Cẩm Chi."

" Thu Nhi đã biết."
 
Sau đấy Diệp Cẩm Vân cũng không cùng Thu Nhi nói chuyện thêm một câu, nàng chú tâm vào những món ăn. Thu Nhi có thể hiểu được hết ý trong lời nói của nàng hay không là việc của nàng ta, nếu nàng ta phản bội Cẩm Chi, chắc chắn kết cục sẽ không hề tốt. Nhưng nếu lòng trung thành, tận tâm của nàng ta mãi không đổi thì chắc chắn nàng ta sẽ vui vẻ sống đến già.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net