Chương 23: Yến tiệc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đấy trong cung sau khi nghe lén cuộc nói chuyện giữa Lạc Quân Viên với hoàng thượng thì đám người Diệp Cẩm Vân ở lại dùng bữa cùng Lương thái hậu, sau đấy quay về phủ. Mấy ngày sau, hoàng thượng ban cho phủ công chúa hai mươi nha hoàn cùng mười gia đinh. Trong hai mươi nha hoàn đấy, Diệp Cẩm Vân chọn được một người làm nha hoàn thân cận của nàng, nàng đặt tên nha hoàn đấy là Cơm Trắng. Thật ra Cơm Trắng có tên gọi là Tiểu Yên, nhưng vì khá ngốc nên đã bị chủ tử vô lương tâm đổi tên thành một cái tên nghe rất ngốc.
 
Mấy người Diệp Cẩm Chi ban đầu biết được ý định Diệp Cẩm Vân đặt tên cho Tiểu Yên thành Cơm Trắng đã liều mạng can ngăn, nhưng ngăn không nổi. Sau cùng cũng thuận miệng gọi theo Diệp Cẩm Vân nên cũng dần quên mất chuyện này, đến giờ thì suýt quên luôn tên ban đầu của Cơm Trắng.

" Quận chúa, tối mai trong cung tổ chức yến tiệc, đã có thiếp mời gửi người rồi đây này."
 
Đang trong mơ màng bị lay tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy Cơm Trắng đang cầm một tấm thiếp màu vàng hớn hở vẫy, cười ngốc.

" Cơm Trắng, để yên cho ta ngủ!" Diệp Cẩm Vân đẩy Cơm Trắng ra, kéo chăn kín mít, lần nữa đi vào trong mộng.

" Quận chúa, vậy còn thiếp mời?" Cơm Trắng lại lay tỉnh chủ tử.

" Tỉnh dậy rồi tính. Ta nói trước, nếu ngươi còn lay ta nữa là ta ném ngươi xuống hồ nuôi cá đấy."
 
Sau khi giải quyết xong Cơm Trắng, nàng cuối cùng cũng có một giấc ngủ trưa yên bình, ngủ một mạch đến chập tối. Vừa mở mắt đã thấy Cơm Trắng sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm đủ điều.

" Cơm Trắng, sao ngươi lại ở trong phòng ta?"

" Quận chúa, thì ngươi bảo đợi người tỉnh rồi tính, nô tì đợi người cả chiều rồi. Quận chúa, thiếp mời." Cơm Trắng nước mắt lưng tròng, tay đưa ra tấm thiếp màu vàng.
 
Diệp Cẩm Vân câm nín, nàng không phải là có ý kia. Ý của nàng là Cơm Trắng đi làm chuyện khác, còn tấm thiếp thì đợi nàng tỉnh. Nha đầu này thật ngốc hết thuốc chữa.
 
Cầm lấy tấm thiếp Cơm Trắng đưa, tùy ý lật ra xem. Yến tiệc ngày mai là tổ chức vì Lộ Nghiên công chúa của Đông Lộ quốc, nàng ta đến đây du ngoạn, học hỏi. Nói là du ngoạn nhưng ai chẳng biết là nàng ta đến đây là để kết thân với hoàng tộc, duy trì bình yên cho Đông Lộ. Cái gì mà tiệc đón gió tẩy trần chứ? Nhàm chán.

" Không đi!" Ném lại tấm thiếp cho Cơm Trắng, nàng quay người xuống giường.

" Quận chúa, không thể không đi. Hoàng thượng và thái hậu đã hạ chỉ, người khác có thể không đi, riêng quận chúa là nhất định phải đi." Cơm Trắng vẻ mặt bất khuất, đưa lại tấm thiếp cho chủ tử.
 
Diệp Cẩm Vân nhíu mày, tại sao người nhất định phải đi lại là nàng. Nàng cũng chỉ là một quận chúa nho nhỏ mới được biết đến, lần này tham gia yến tiệc khẳng định sẽ không tốt đẹp gì. Lỡ như có người thù ghét nàng, như vậy chẳng phải là nàng xong đời rồi sao. Cứ tưởng làm quận chúa rồi thì nàng chỉ cần sống cuộc sống của một sâu gạo là xong, ai ngờ lại gặp lắm chuyện như vậy.

" Được rồi, được rồi. Ngày mai ta đi là được chứ gì." Nhìn thấy Cơm Trắng vừa muốn mở miệng nói gì đấy, nàng nhanh miệng cam đoan.
 
Không đợi Cơm Trắng nói tiếp, nàng phi như bay ra ngoài, tìm đến viện của Cẩm Chi ở. Vừa vào trong, nàng mạnh tay đóng cổng, tránh cho Cơm Trắng có cơ hội đi vào.

" Tỉ sao lại thục mạng mà chạy như vậy? Tìm muội là có chuyện gì?" Diệp Cẩm Chi từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng nói.

" Còn không phải nha đầu Cơm Trắng kia, lắm chuyện y hệt muội. Tìm muội tất nhiên là đi ăn cơm." Diệp Cẩm Vân thở hổn hển, vuốt vuốt ngực cho không khí lưu thông.

" Vậy thì đi thôi, Thu Nhi, đi gọi hai đứa nhỏ đi." Diệp Cẩm Chi nhàn nhạt nói, rồi kéo tỉ tỉ bước về phía đại sảnh.
 
Ở đây đã bày biện đủ các món ăn, bát đũa cũng đã được xếp trên bàn. Các nha hoàn bận rộn đi đi lại lại, hết mang cái này lên thì mang cái kia lên.
 
Tỉ muội hai người ngồi vào ghế đã được nha hoàn mang đến, ngồi đợi một lúc mới thấy tỉ đệ Diệp Lạc Tư bước đến.

" Nương, dì Cẩm Chi." Lạc Tư thấy hai người thì vui vẻ hét lên, chạy nhanh đến chỗ ngồi.
 
Diệp Cẩn Ngôn bình thản bước, người còn nhỏ nên bước đến khá chậm. Chỉ gật đầu coi như chào hỏi, xong thì ngồi vào ghế.

" Ăn đi."

Mọi người dùng bữa một cách tĩnh lặng, trên bàn ăn là một mảng yên tĩnh. Ai cũng chú tâm ăn phần của mình, lâu lâu hai người lớn là Diệp Cẩm Vân cùng Diệp Cẩm Chi sẽ gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ.
 
Ăn xong bữa cơm, mọi người ngồi lại đại sảnh uống trà, trò chuyện. Nha hoàn lần lượt đi đến dọn sạch bàn ăn, mang trà vừa pha đến.

" Mai chúng ta vào cung dự yến tiệc. Cẩm Chi, muội có nhận được thiếp mời không?" Diệp Cẩm Vân chán nản nói, tay cầm tách trà nóng thổi thổi.

" Có nhận được, dù sao thì muội cũng là hoàng thương mà, lại sống trong phủ công chúa, không có thiếp mời thì còn gì là thể diện nữa."
 
Diệp Cẩm Chi nhận lấy tách trà từ nha hoàn, miết nhẹ quai cầm. Từ lúc đến Tây Thương thì thân phận nàng cũng đã thay đổi, bây giờ trên danh nghĩa đã có hơn hai mấy cửa hàng. Một nửa là của hoàng thất, một nửa là của nàng cùng tỉ tỉ vừa mới mua. Mấy ngày đầu này thật sự rất gian khổ, các chưởng quầy đều là người xa lạ, đôi lúc nàng thấy thật cô độc. Nhưng nàng biết, bây giờ mới là khởi đầu, gian khổ lúc này sau này nhận lại chính là thành quả. Là hoàng thương do đích thân hoàng thượng ngự ban, trên tay phải có ít nhất trăm cái cửa hàng có sinh ý tốt. Khi nàng tìm được người đáng tin cậy thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, bây giờ đều là nàng tự mình làm.

" Mệt không?" Diệp Cẩm Vân đau lòng cầm lấy tay muội muội. Mới cách đây mấy ngày thôi, đôi tay này vẫn không có một vết chai nào, trắng nõn. Vậy mà bây giờ tay chai sạn, không còn trắng mềm như trước. Cẩm Chi, muội ấy vừa có mười bốn tuổi thôi, vẫn chưa cập kê.

" Không mệt! May mắn là hoàng thượng có phái tâm phúc đến giúp muội, nếu không chỉ sợ là không dễ dàng như bây giờ đâu." Diệp Cẩm Chi lắc nhẹ đầu, tóc rũ xuống che đi mệt mỏi ở đuôi mắt.

" Tìm Lạc Quân Viên đi, chắc hẳn là hắn có thể tìm giúp người những người đáng tin đấy, dì Cẩm Chi." Diệp Cẩn Ngôn thần sắc nghiêm túc, nói chuyện với dì mà như một người trưởng thành.

" Vậy ngày mai chúng ta tìm hắn nói chuyện, dù thế nào thì hắn cũng phải dự yến tiệc mà." Diệp Cẩm Vân mắt phát sáng, không che dấu được ý cười nồng đậm.
 
Vậy là mọi người quyết định ngày mai khi tham gia yến tiệc tẩy trần cho Lộ Nghiên công chúa kia sẽ tìm Lạc Quân Viên nhờ giúp đỡ. Sau đấy ở lại nói chuyện phiếm thêm một lúc thì tất cả đều quay về viện của mình.
 
Hôm sau, cả ngày Cơm Trắng đều lo lắng không yên mà lấy hết y phục ra thử lên người chủ tử, vấn tóc hết kiểu này rồi đến kiểu kia. Cứ như vậy mà một ngày của Diệp Cẩm Vân đã bị nha đầu ngốc Cơm Trắng chiếm dụng.
 
May mắn là Cơm Trắng tuy ngốc nhưng vẫn còn có chút tài lẻ, có thể biến hoá Diệp Cẩm Vân thành một mỹ nhân xinh đẹp. Y phục được chọn là một bộ tử y mềm mại vừa được thái hậu cho người đưa đến hôm trước. Cơm Trắng vấn tóc cho nàng là kiểu Lưu Vân kế, cài hai cái trâm ngọc cùng màu với y phục. Hoa tai là một đôi hoa tai ngọc màu lam, nhìn rất gọn gàng. Cách trang điểm của nha đầu Cơm Trắng này làm nàng rất vừa lòng. Nhìn bản thân mình trong gương mà nàng còn nhịn không được tự hôn lên gương hai cái, sau đấy cười như điên.

" Ta thật xinh đẹp mà. Sao trên đời lại có một mỹ nhân xinh đẹp như ta chứ." Nàng ngắm mình trong gương, tự ôm mặt cảm thán.
 
Sắc mặt Cơm Trắng đã đen đến cực điểm, thì ra chủ tử của nàng lại là người có độ tự luyến cao như vậy. Tự ngắm mình thì thôi đi, còn hôn lên gương nữa chứ. Thật không thể hiểu nổi chủ tử mà.
 
Khi ra cổng, gặp mấy người Diệp Cẩm Chi đã đứng đợi ở đấy. Diệp Cẩm Vân nhoẻn miệng cười với bọn họ, chỉ thấy họ trợn to mắt không thể tin nhìn nàng.

" Thế nào? Có phải ta rất xinh đẹp hay không? Đến cả bản thân ta cũng thấy ta rất đẹp, haha." Diệp Cẩm Vân chạy nhanh đến chỗ mọi người, hất cằm kiêu ngạo.

"..." Tất cả mọi người có mặt ở cổng đều đen mặt. Tự luyến đến trình độ này cũng không dễ dàng gì.

" Thì ra câu nói 'người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân' là có thật! Ban đầu con còn không tin, bây giờ thấy nương thì con tin rồi." Diệp Lạc Tư mang vẻ mặt cảm thán quay sang nói với Diệp Cẩm Chi.

"..." Nơi này lại lần nữa chìm vào im lặng.
 
Diệp Cẩm Vân vốn đang cười đẹp cũng vỡ vụn. Cái đồ nữ nhi hư hỏng, đến cả nương cũng dám trêu ghẹo. Sao cuộc đời nàng lại nhận được hai đứa con biến tính như vậy chứ, chẳng đứa nào thừa hưởng gen tốt của nàng.
 
Rốt cuộc vẫn là Diệp Cẩm Chi đứng ra hoà giải giữa hai mẫu tử đang muốn gây chuyện. Lúc này mọi người mới được gia đinh đỡ lên xe ngựa. Xe ngựa từ từ đi về phía hoàng cung to lớn, xa hoa.
 
Trước cửa cung là Phúc ma ma đang đứng đợi. Thấy xe ngựa của phủ công chúa vừa đến thì vội vàng chạy đến tiếp đón. Đỡ mấy người Diệp Cẩm Vân xuống xe xong mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

" Lão nô thỉnh an quận chúa." Phúc ma ma cúi thấp người hành lễ.

" Phúc ma ma đứng lên đi, người ở bên thái hậu bao nhiêu lâu, cũng coi như là tổ mẫu của Cẩm Vân. Sau này thấy Cẩm Vân thì đừng hành lễ làm gì, người nên hành lễ là Cẩm Vân mới đúng." Diệp Cẩm Vân cười dịu dàng, đưa tay giữ lấy Phúc ma ma.

" Quận chúa quá lời rồi." Phúc ma ma cười hiền lành, ấn tượng đối với vị Liên Cẩm quận chúa này càng tốt. Trong mắt bà, dù Liên Cẩm quận chúa không chịu sự giáo dục của hoàng thất nhưng cư xử lại rất đúng mực, quả nhiên là nữ nhi của A Dao công chúa.
 
Dưới sự dẫn dắt của Phúc ma ma, mấy người Diệp Cẩm Vân cuối cùng cũng tìm đến được chỗ ngồi. Nơi tổ chức yến tiệc là ở ngự hoa viên, lúc này, hoa lan đang toả hương thơm ngát cả một vùng trời.
 
Khi Diệp Cẩm Vân bước vào, tất cả như đình trệ hoạt động, nhìn chăm chăm nàng. Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, môi đỏ mọng nước, đôi mắt như có nước, lông mày như lá liễu, mi cong run rẩy nhè nhẹ. Nhìn nàng rất giống một mỹ nhân bệnh tật, nếu không phải nàng đang đầy sức sống thì bọn họ đã nghĩ nàng đang mắc bệnh, rất cần sự che chở.

" Các ái khanh, đây là Liên Cẩm quận chúa. Vân nhi, mau chào hỏi mọi người đi." Phượng Chỉ Thiên ngồi ở ghế chủ vị rất hài lòng đối với hiệu ứng mà Diệp Cẩm Vân mang lại. Thấy không, chất nữ của hắn vừa bước vào đã khiến cả hoa viên xôn xao như vậy rồi.

" Cẩm Vân thỉnh an các vị đại nhân, phu nhân, các tiểu thư, công tử." Diệp Cẩm Vân ôn nhu hiểu lễ nghĩa đứng dậy thỉnh an.

" Quận chúa, thật là một người thông tuệ."

" Quận chúa thật xinh đẹp!"

" Quận chúa quả là người am hiểu lễ nghi, rất giống Ngũ công chúa."

"..."
 
Cả hoa viên như bùng nổ ngay sau khi Diệp Cẩm Vân lên tiếng. Các công tử thi nhau khen ngợi nàng, trên người nàng như sắp bị thủng mấy lỗ dưới ánh mắt của họ rồi. Nàng nâng mắt cầu cứu Diệp Cẩm Chi, cuối cùng nhận được cái nhún vai cùng ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của muội ấy.
 
Ngay khi nàng đang không biết phải làm sao thì trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một người. Bóng lưng to lớn này, là Lạc Quân Viên, hắn đến rồi.

" Lạc Quân Viên!" Nàng vui vẻ gọi, cười nhẹ nhàng.
 
Lạc Quân Viên quay lại nhìn nàng, ánh mắt u oán. Hắn vừa mới đến đã thấy rất nhiều, rất nhiều nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt dung tục của bọn họ khiến hắn thật chán ghét, còn nàng thì đang cúi mặt xuống, không ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc ấy.

" Cẩm Cẩm, sau này ra cửa thì đừng trang điểm làm gì, nàng nên đeo thêm cái khăn che mặt nữa. Nàng xấu như vậy thì nên để một mình ta thấy thôi, đừng ra ngoài doạ người." Lạc Quân Viên ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, u oán nói.
 
Người này chắc chắn là chán sống rồi, dám chê nàng xấu. Để xem một lúc nữa nàng có đánh chết hắn không. Dám chê ta xấu, Lạc Quân Viên, ngươi chết chắc rồi.
 
Tuy tức giận nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
 
Lạc Quân Viên thấy eo đau đau, nhìn xuống mới thấy bàn tay nhỏ đang véo hắn. Hắn nhìn nàng rồi bật cười, vẻ mặt nàng đang rất tức giận, đỉnh đầu nàng như sắp bốc khói đến nơi vậy. Nàng phồng mang trợn má như vậy, trong mắt hắn, nàng thật sự quá mức khả ái rồi.

" Ngươi còn dám cười sao?" Diệp Cẩm Vân véo hắn càng mạnh tay, nàng trợn mắt.
 
Trợn được một lúc mà Lạc Quân Viên vẫn không nói gì, nàng đã sắp không trụ được vẻ mặt tức giận nữa rồi.

" Cẩm Cẩm, tay đau không?" Lạc Quân Viên cầm lấy bàn tay nàng, xoa xoa.
 
Thật ra thì tay nàng có hơi mỏi, da Lạc Quân Viên cũng thật cứng, nàng véo đến mức tay sắp gãy mà hắn vẫn không có phản ứng gì. Nàng thấy thật thất bại.

" Các khanh, đây là Lạc Quân Viên, đại tướng quân của Tây Thương ta." Phượng Chỉ Thiên cười cứng ngắc, ngoắc ngoắc tay với Lạc Quân Viên.

" Thì ra là Phiêu Kị đại tướng quân." Một vị quan nào đấy lớn tiếng nói.

" Người này chính là Quỷ tướng quân kia sao? Thì ra hắn còn trẻ như vậy." Mọi người to nhỏ bàn tán, ánh mắt lâu lâu lại liếc sang bên này.

" Này, tại sao bọn họ lại gọi ngươi là Quỷ tướng quân? Ngươi rất giống quỷ sao?" Diệp Cẩm Vân nghe mọi người nói chuyện thì nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi người đang được bàn tán.

" Thủ đoạn! Là vì thủ đoạn trên chiến trường của ta." Lạc Quân Viên liếc nàng một cái rồi nói.
 
Diệp Cẩm Vân kinh hãi, rốt cuộc thì thủ đoạn tàn ác cỡ nào mà Lạc Quân Viên mới có cái danh Quỷ tướng quân chứ.

" Sợ sao?" Lạc Quân Viên nhướn mày, bỡn cợt nhìn nàng.

" Không sợ! Ngươi có gì mà khiến ta phải sợ chứ?" Diệp Cẩm Vân mạnh miệng phản bác, nhưng tim lại không nhịn được mà đập mạnh.

" Yên tâm, ta không làm gì nàng được đâu. Ta không nỡ!" Lạc Quân Viên lúc này nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt cưng chiều.
 
Diệp Cẩm Vân nghe được như vậy thì cúi gằm mặt, nàng len lén nhìn hắn. Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt đầy ý cười của hắn, nàng chỉ muốn vả cho mình hai cái cho đỡ mất mặt. Nhìn lén người ta còn bị bắt tại trận, thật mất mặt.

" Khụ...khụ. Ngươi nhớ kĩ lời ngươi nói đấy, sau này đừng có mà bực mình chuyện gì thì lôi ta ra chém hai nhát." Nàng mở miệng nói, phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai người.
 
Lạc Quân Viên bật cười, hắn tự cười bản thân. Nàng không cần nói thì hắn cũng không làm gì nàng, hắn nói thật, hắn không nỡ. Hắn không nỡ nhìn nàng chịu tổn thương, không nỡ tổn thương nàng. Hắn thà rằng người chịu khổ là hắn chứ không muốn nàng gặp bất cứ chuyện gì. Nàng nên được nâng niu, nàng chỉ cần sống vô ưu vô lo dưới sự bảo hộ của hắn. Mọi chuyện cứ giao cho hắn, hắn sẽ vì nàng mà giải quyết tất cả.

" Yên tâm, ta thà tự chém mình, tuyệt đối không làm hại nàng." Hắn cam đoan, nhìn môi đỏ mọng của nàng hắn chỉ muốn hung hăng cắn một ngụm.
 
Ánh mắt của Lạc Quân Viên quá mức nóng bỏng, mặt Diệp Cẩm Vân đã sớm đỏ. Vì tránh tầm mắt hắn, nàng xoay người cầm lấy bình rượu trên bàn tự rót ra chén. Cầm chén rượu thoang thoảng mùi hoa quế nhưng nàng không uống, cứ như vậy cầm để.
 
Chén rượu trên tay nàng bị Lạc Quân Viên đoạt lấy, hắn ngang nhiên ngửa đầu uống trước ánh mắt của tất cả mọi người.
 
Hai người tưởng là họ đã rất thì thầm nhưng trong mắt của mọi người thì hai người chính là đang thể hiện tình cảm mặn nồng. Nhìn thấy Lạc Quân Viên giành lấy chén rượu rồi ngửa đầu uống, tất cả như muốn bùng nổ. Hành động này của Lạc Quân Viên thật sự chính là không muốn để mọi người yên ổn mà.
 
Đến cả hoàng thượng Phượng Chỉ Thiên cùng Lương thái hậu cũng không nhịn được mà ho khan. Bọn nhỏ này cũng thật là, ở ngay tiệc tẩy trần cho người khác cũng ngang nhiên như vậy.

" Đông Lộ công chúa đến!" Giọng the thé bất nam bất nữ của thái giám vang lên như muốn chọc thủng trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net