Chương 33: Chuyện cười Trấn Nam hầu phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình ngày đại hôn của Đông Lộ công chúa cùng nhị công tử hầu phủ không ở cùng nhau đêm động phòng đã tạo một trận oanh tạc Thiên thành. Có nhiều người hả hê nghe bát quái, có người lại thấy đáng thương cho nàng ta, có người lại nói đây là cái mà nàng ta nên nhận vì tính tình kiêu căng ngạo mạn của mình. Nhưng không ai thấy nhị công tử hầu phủ làm sai, bọn họ thấy, sai chắc chắn cũng là Lộ Nghiên sai. Tây Thương chính là có một thói quen tốt, thích nhất là bao che lẫn nhau trước mặt các nước khác.

Lại có thêm một tin tức do ma ma làm trong viện của Nam Thanh Mặc truyền ra, đêm tân hôn, nhị thiếu phu nhân đã mắng chửi quận chúa, cãi nhau rất ầm ĩ với nhị thiếu gia nên bị vắng vẻ. Bây giờ dân chúng coi như đã tường tận, nguyên lai là vì mắng Liên Cẩm quận chúa của bọn họ, xứng đáng bị như vậy. Không ai nghi ngờ tại sao Nam Thanh Mặc lại vì một quận chúa không quen biết mà cãi nhau với thê tử kết tóc, mọi người chỉ nghĩ hắn cũng như họ, một lòng bao che cho mặt mũi của Tây Thương.

" Đống tin vịt vớ vẩn." Diệp Cẩm Vân ngồi trong cửa hàng, nàng bực mình nhăn nhó ngồi im một chỗ." Cái quái gì cũng đồn lên được. Chuyện Nam Thanh Mặc cãi nhau, nếu có liên quan đến ta mới là quái dị, đồn đãi như vậy lại thành ra ta đang hồng hạnh vượt tường."

Diệp Cẩm Chi từ quầy thu ngân đi đến, thấy một bộ dáng tức giận đến giậm chân của tỉ tỉ thì lắc đầu.

" Tỉ, vẫn còn tức giận sao?" Nàng ngồi xuống đối diện tỉ tỉ, đưa tay cầm ấm trà rót ra chén.

" Càng ngày tin đồn này càng có hướng công kích về phía ta. Lộ Nghiên này, rảnh rỗi lắm sao mà gả rồi vẫn tính kế ta chứ?" Diệp Cẩm Vân đoạt lấy một chén trà, lấy trà hạ hoả.

Thật ra thì tỉ muội Diệp Cẩm Chi đều oan uổng Lộ Nghiên rồi. Thật sự thì nàng ta cũng có làm một số chuyện, nhưng vẫn chưa đến lúc, mà chuyện này căn bản không phải nàng ta làm. Cũng bởi vì nhiều lần tính kế Diệp Cẩm Vân nên lần này mọi người đều hướng mũi nhọn về phía nàng ta, kẻ đáng thương không được lòng phu quân lẫn phu gia.

Mà hôm nay, chính là ngày lại mặt của Lộ Nghiên. Vì nàng ta là người Đông Lộ nên không thể chạy đến tận Đông Lộ lại mặt được, nên đến khách điếm mà Lộ Diên trọ, xong sẽ vào cung tạ ơn.

Nhưng Nam Thanh Mặc dường như đang thể hiện bất mãn của mình với thê tử nên đến tận lúc gần dùng bữa mới nhăn nhó cùng nàng ta đến khách điếm. Đến lúc vào cung thì đã là giữa chiều, may mắn là hoàng thượng cùng thái hậu cũng không để chuyện này trong lòng, một bên đối xử rất tốt với Nam Thanh Mặc, một bên lãnh đạm với Lộ Nghiên.

Chuyện lại mặt của Đông Lộ công chúa lập tức truyền khắp nơi, người người đều cười vào mặt Trấn Nam hầu phủ, cười vào mặt Đông Lộ. Cũng vì chuyện này mà người Trấn Nam hầu phủ không dám lộ diện nhiều ngày, có chuyện gì cũng là Nam Thanh Mặc ra mặt giải quyết.

" Thật hả lòng hả dạ. Nam Thanh Mặc này không ngờ lại rất biết làm việc, có thể vừa làm hại đến mặt mũi của Đông Lộ cùng Trấn Nam hầu phủ lại không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Mà hắn có thể nhân cơ hội này mà chứng tỏ thực lực với bên ngoài, đến lúc tranh giành chức vị hầu gia sẽ thuận lợi hơn. Đúng là một người có tâm kế." Diệp Cẩm Chi nhàn nhã nghe Thu Nhi bẩm báo, không thể không mở miệng khen ngợi Nam Thanh Mặc.

" Nếu không có tâm kế thì sao lại có thể đi theo ta đến chức phó tướng?" Lạc Quân Viên cũng ngồi cùng, một tay ôm lấy người Diệp Cẩm Vân.

Chuyện giữa Nam Thanh Mặc cùng Lạc Quân Viên hai tỉ muội Diệp Cẩm Vân đều biết, cũng không khỏi cảm thán. Giữa một Tây Thương đông đúc lại có thể che giấu nhiều năm, hai người này che giấu cũng thật sâu.

" Nhưng tại sao Nam Thanh Mặc lại làm vậy? Như vậy thì Trấn Nam hầu phủ cũng bị ảnh hưởng không ít." Diệp Cẩm Vân ngồi trong lòng Lạc Quân Viên, vừa bóc lạc vừa nghi hoặc nhìn hắn.

" Nam Thanh Mặc vốn không phải nhi tử của hầu phủ nhân, hắn là con  thị thiếp. Trấn Nam hầu không để lộ chuyện hắn có thị thiếp hay thông phòng ra bên ngoài nên Nam Thanh Mặc nhất định phải được nuôi dưới danh nghĩa của hầu phu nhân." Lạc Quân Viên nhìn nàng chăm chú, cũng không giấu giếm nàng về Nam Thanh Mặc." Thật ra thì tính cách của Nam Thanh Mặc có hơi lãnh khốc, lại tính kế người rất giỏi. Lúc nhỏ ta từng trúng kế hắn hai lần."

" Chàng trúng kế hắn? Vậy tức là hắn cũng rất giỏi. Ừm, tính kế được chàng, sau này ta phải xin hắn chỉ dạy mới được." Nàng lộ vẻ kinh ngạc, lại không phúc hậu mà cười.

Không chỉ có mình Diệp Cẩm Vân là kinh ngạc, ngay cả Diệp Cẩm Chi cũng vậy. Trong mắt hai người thì Lạc Quân Viên chính là một tên đen từ trong ra ngoài, lại giỏi tính kế hại người khác. Không ngờ hắn cũng bị tính kế, tuy rằng sẽ không được tốt lắm, nhưng trong lòng hai người cảm thấy rất hả hê.

" Hắn ngày ngày cùng Trấn Nam hầu phủ đấu, làm gì còn sức lực để chỉ dạy cho nàng. Hay là để ta dạy nàng, đảm bảo tốt hơn hắn." Lạc Quân Viên cũng không giận, ngược lại còn muốn lôi kéo muốn hôn nàng trước mặt Cẩm Chi.

" Đồ sắc lang, tránh sang một bên." Diệp Cẩm Vân biểu tình khinh thường, đẩy đẩy mặt hắn.

Trong lúc hai người đang đấu mắt thì dưới lầu chợt vang lên tiếng cãi nhau. Tỉ muội Diệp Cẩm Vân mắt sáng như sao, hai người nhìn nhau, không phải trùng hợp như vậy chứ. Để chứng thực suy nghĩ của mình, hai người bỏ lại Lạc Quân Viên mà chạy như bay xuống lầu dưới.

" Đường thị, ngươi quá phận rồi đấy." Trong đám đông đang chụm lại, giọng nói đầy tức giận vang lên.

Mà tỉ muội Diệp Cẩm Vân vừa xuống đến dưới đã nghe được câu này, hào hứng muốn đến xem người khác gặp hoạ. Giọng nói kia rõ ràng là giọng của Lộ Nghiên, có chết hai người cũng không nhầm được.

" Lộ thị, đang ở bên ngoài, ngươi đừng làm mất mặt hầu phủ." Đường thị nhìn càng dần càng có nhiều người vây xem thì trừng mắt nhìn Lộ Nghiên.

" Là ai gây sự trước hả? Ta đang chọn trang sức, là ngươi đến đoạt." Lộ Nghiên cũng không nhìn Đường thị như đang ngồi trên đống lửa, trực tiếp chỉ trích nàng ta.

" Trang sức kia ngươi vẫn chưa trả tiền, vậy thì vẫn còn chưa phải của ngươi. Ta nhìn trúng, liền mua." Đường thị gấp lên, nhưng vẫn không quên phản bác lại Lộ Nghiên.

" Nào có chuyện dễ dàng như vậy. Trang sức này, ta đã nói với chưởng quầy là sẽ mua, nha hoàn ta vừa đi lấy bạc đã bị ngươi đoạt mất. Sao nào? Bây giờ lại đổ lỗi lên đầu ta?"

" Lộ thị, có gì về phủ rồi nói, đây đang là ở bên ngoài."

Lộ Nghiên muốn cãi lại nhưng rốt cuộc vẫn e sợ danh thế nhà chồng, cũng không dám tiếp tục làm loạn. Trừng mắt nhìn Đường thị, rồi lại quay người đi muốn xem mấy món trang sức khác.

" Ủa? Chỉ có thế thôi sao? Chuyện gì nhạt toẹt vậy? Không đánh nhau đến long trời lở đất sao?" Ở trong góc, Diệp Cẩm Vân như sợ không có chuyện vui để xem, nàng nhướn mày bất mãn nói." Ta cứ tưởng lần này hai người bọn họ đánh đến ta sống ngươi chết rồi chứ. Hoá ra Đường thị cùng Lộ Nghiên cũng chỉ là hổ giấy."

Lời nói này của nàng như là sợ thiên hạ không đủ loạn, lời nói ra có mấy phần đáng tiếc.

Diệp Cẩm Chi yên lặng quan sát hai người Đường thị, cảm giác được rằng hôm nay không chỉ có như vậy, chuyện hay còn ở đằng sau. Đôi mắt nhìn khắp lầu một, vẫn có một số kẻ vẫn đang mang tâm lí xem trò vui, còn chưởng quầy đã sớm túa mồ hôi đầy mặt.

Quả thật, khả năng đoán mò của Cẩm Chi đặc biệt đúng, trò hay, vừa mới bắt đầu thôi.

Nam Thanh Sở, đại thiếu gia Trấn Nam hầu phủ, bên ngoài đồn đại hắn là người phong lưu, hay hái hoa bậy bạ. Hôm nay mọi người đều được chứng thực lời đồn.

Nam Thanh Sở ôm ấp một nữ tử đi vào cửa hàng, mà lập tức bị hai người Lộ Nghiên bắt gặp. Đường thị ban đầu là kinh ngạc, sau lại đổi thành phẫn nộ. Còn Lộ Nghiên thì lui sang một bên, xem trò.

Nữ tử Nam Thanh Sở dẫn đến dáng vẻ thiên kiều bá mị, người tựa không xương mà bám lên người Nam Thanh Sở, đuôi mắt điểm một nốt ruồi son lẳng lơ, nhìn qua là thấy giống kĩ nữ lầu xanh. Nhìn thấy Đường thị hùng hổ đi đến thì tỏ vẻ khiếp nhược, sợ hãi mà núp vào lòng Nam Thanh Sở, làm hắn đau lòng không thôi.

" Tra nam." Diệp Cẩm Vân ngồi trong góc, vừa ăn lạc vừa mắng.

Đường thị thấy Nam Thanh Sở không những không thả nữ tử kia ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn thì nhíu mày.

" Đại tẩu, sợ ả rồi sao? Đại ca hình như rất sủng ả thì phải." Lộ Nghiên sợ không đủ loạn, còn muốn thêm dầu vào lửa.

" Sợ? Sao phải sợ?" Đường thị hét lên, trợn mắt nhìn nữ tử trong lòng Nam Thanh Sở." Phu quân, nữ nhân này là ai? Có thân phận gì?"

Nam Thanh Sở cũng biết bản thân đuối lí, nuôi dưỡng nữ nhân ở bên ngoài, cùng nàng ta đi mua trang sức lại bị thê tử bắt gặp, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

" Thanh nhi, nàng đừng giận. Sau này hai người là tỉ muội, ta để hai người làm quen. Tiểu Điệp, chào phu nhân đi." Nam Thanh Sở cười cầu hòa với Đường thị, lại hơi đẩy Tiểu Điệp trong lòng. Đường thị tên đầy đủ là Đường Thanh.

Đường thị biểu tình quái dị nhìn Nam Thanh Sở, mọi người xung quanh cũng không khác gì.

" Ha, đã mang nữ nhân theo, bị thê tử bắt gặp liền nói để hai người làm quen. Nam Thanh Sở này, mang tiểu thiếp chưa vào cửa đến làm quen với chính thất. Đây quả thật là chuyện nực cười nhất mà ta nghe được." Diệp Cẩm Vân bật cười, nhìn Nam Thanh Sở đầy chán ghét.

Diệp Cẩm Chi im lặng, nhưng cũng cùng ý nghĩ với tỉ tỉ. Nàng biết rằng tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng dẫn tiểu thiếp đi mua đồ mà bị chính thất bắt gặp, lại còn để hai người làm quen thì là lần đầu thấy. Tiểu Điệp kia vừa nhìn qua là biết không phải thiên kim tiểu thư, khí chất lẳng lơ, ánh mắt đưa tình, thân hình lả lướt kia rõ ràng là của nữ tử lầu xanh.

Mà Đường thị hình như cũng nhận ra điểm khác biệt ở Tiểu Điệp.

" Phu quân, Tiểu Điệp là nữ nhi nhà nào? Người muốn cưới nàng thì phải nói, Thanh nhi sẽ vì người mà đi cầu thân. Tiểu Điệp, sau này là tỉ muội cùng hầu hạ phu quân, muội nhớ hầu hạ cho tốt." Đường thị trong nháy mắt liền cười dịu dàng, lại thấu tình đạt lý nói.

Nam Thanh Sở xấu hổ xoa xoa cánh mũi, lại nhìn Đường thị rồi nhìn Tiểu Điệp.

" Tỉ tỉ, Tiểu Điệp là cô nương của Bích Ảnh lầu." Tiểu Điệp nghẹn ngào nói, trong chốc lát đã nước mắt đầy mặt.

Nam Thanh Sở đau lòng mỹ nhân, không quan tâm vừa rồi xấu hổ, quay lại trừng mắt nhìn Đường thị.

Bích Ảnh lầu là lầu xanh lớn nhất kinh thành, mỹ nhân nhiều như nấm. Nếu muốn Tiểu Điệp gả vào Trấn Nam hầu thì phải chuộc nàng ta ra.

" Phu quân, nếu phụ thân cùng mẫu thân biết thân thế của Tiểu Điệp, chắc chắn nàng ta không vào được cửa hầu phủ đâu." Đường thị oan ức bị trừng, bực mình nói.

" Là ta cưới hay hai người họ cưới?" Nam Thanh Sở bỏ ngoài tai, ôm lấy thân mình yếu ớt của Tiểu Điệp.

" Đại ca, Trấn Nam hầu phủ là phụ thân quyết định hay huynh quyết định?" Lộ Nghiên vốn đang đứng một bên xem kịch, bây giờ cũng chen chân góp vui.

" Nhị đệ muội, chuyện của đại phòng khi nào lại đến lượt nhị phòng xen vào?" Nam Thanh Sở liên tiếp bị hai nữ nhân gây khó dễ thì phát cáu, lời nói không chút cố kị." Sau này như thế nào chẳng phải ta kế thừa hầu phủ, bây giờ quyết định như nào là chuyện của ta."

" Lời nói đại nghịch bất đạo này của đại ca có thể bị quan Ngự Sử dâng tấu lên hoàng thượng đấy." Lộ Nghiên cười như không cười, lạnh nhạt nói.

" Phu quân, chuyện của người cùng Tiểu Điệp, e là phải để phụ thân giải quyết. Thiếp lực bất tòng tâm." Đường thị nương theo lời của Lộ Nghiên, ra vẻ bất lực.

Lời này quả thật đánh thức lí trí vừa bị câu mất, Nam Thanh Sở vội khẽ đẩy Tiểu Điệp ra. Chưa được kế tước vị, hắn chưa thể làm càn, phụ thân mà biết thì hắn chỉ còn một kết cục là bị đuổi ra khỏi hầu phủ tự sinh tự diệt.

" Ha, hầu phủ đại công tử thì ra phong lưu như vậy.'

" Mang theo kĩ nữ đến gặp thê tử, quả thật là chuyện hiếm gặp."

" Cứ tưởng hắn là nam nhân tốt, tiểu muội nhà ta còn muốn gả cho hắn làm thiếp. May mà lần này biết bộ mặt thật, về nhà phải nói cho tiểu muội."

" Nhị công tử tốt bao nhiêu thì đại công tử mang tiếng xấu bấy nhiêu."

" Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong được."

" Trấn Nam hầu phủ thật làm người khác thất vọng."

Bao nhiêu tiếng thì thầm bàn tán của dân chúng vây xem đều lọt vào tai mọi người, sắc mặt Nam Thanh Sở trong nháy mắt loé tia ngoan lệ.

Nam Thanh Sở đẩy Tiểu Điệp ra, vung kiếm hướng tới một phụ nhân trong đám đông. Mọi người hét ầm ĩ cả lên, đẩy nhau chạy tán loạn. Mà phụ nhân kia như chết sững, chỉ mở to mắt mà không biết chạy trốn.

Keng! Thanh kiếm của Nam Thanh Sở bị một thanh chủy thủ đánh bay, hắn nhìn quanh.

" Đồ đê tiện, vừa bị mắng hai câu đã muốn giết người diệt khẩu?" Diệp Cẩm Vân cùng Diệp Cẩm Chi chạy lại đỡ phụ nhân kia.

Người vừa phóng thanh chủy thủ là Cẩm Chi, nàng vừa đi theo Phi Dương học võ công được một thời gian. Vì tình hình nguy cấp nên vớ đại thanh chủy thủ giắt bên hông của Diệp Cẩm Vân, vẫn may là cứu được phụ nhân kia.

" Ngươi là ai? Lo chuyện bao đồng. Ha, nhìn mặt mũi cũng xinh đẹp đấy chứ. Hay là theo ta về làm thiếp? Ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." Nam Thanh Sở vốn tức giận, nhưng nhìn đến mặt mũi của tỉ muội hai người thì thay đổi sắc mặt.

Lộ Nghiên cùng Đường thị cũng nhìn thấy hai người Diệp Cẩm Vân, trong lòng có suy nghĩ khác nhau. Lộ Nghiên thì hận thấu xương Diệp Cẩm Vân, ánh mắt tràn đầy ác ý. Còn Đường thị thì lo lắng Nam Thanh Sở bị hai tỉ muội là cho mê muội.

" Làm thiếp? Cho dù là làm chính thê của ngươi ta cũng không muốn làm." Diệp Cẩm Vân cười lạnh.

" Loại người như ngươi xứng với tỉ tỉ của ta sao?" Cẩm Chi thần sắc lãnh đạm đứng sau tỉ tỉ.

Nam Thanh Sở sắc mặt khó coi. Không xứng? Hắn sau này sẽ là Trấn Nam hầu gia, có nữ nhân nào không muốn gả cho hắn chứ. Hai nữ nhân này thật không biết tốt xấu.

Lộ Nghiên cười quái dị, nếu Diệp Cẩm Vân gả cho Nam Thanh Sở làm tiểu thiếp thì thế nào. Chắc chắn Lạc Quân Viên cùng Nam Thanh Mặc sẽ rất hận Nam Thanh Sở, vậy thì bọn họ chẳng phải tự đấu đá nhau sao. Nàng sẽ đứng xem bọn họ đấu, ngư ông đắc lợi.

" Là người nào muốn nữ nhân của ta làm tiểu thiếp?" Giọng nói lạnh lẽo kèm theo từng tiếng bước chân, như tiếng của địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net