Chương 35: Đỗ gia gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đấy Lộ Nghiên vẫn bị hạ nhân kéo đi, trước khi rời khỏi vẫn không quên quay lại trừng Diệp Cẩm Vân.

Diệp Cẩm Vân cảm thấy bản thân thật oan ức. Nàng có làm gì Lộ Nghiên đâu, sao nàng ta lại phải dùng ánh mắt thù hận đấy nhìn nàng. Cứ như là giữa nàng và nàng ta có mối thù diệt tộc vậy, nàng ta như muốn ngay tức khác chém nàng làm hai. Nói trắng ra thì từ lần đầu gặp mặt nàng cũng không có đi trêu chọc gì đến nàng ta, là nàng ta kiếm chuyện với nàng trước. Sau đấy là nhiều lần cãi vã, nhưng người bắt đầu cũng là Lộ Nghiên không phải nàng. Vậy thì người nên có ánh mắt đấy là nàng chứ không phải nàng ta. Đúng là nữ nhân điên, rảnh rỗi quá lại đi hận người khác.

" Lạc Quân Viên, Lộ Nghiên đúng là điên mà. Vừa nãy nàng ta còn trừng ta." Nàng đáng thương tố khổ cùng Lạc Quân Viên, cầu mong tìm được chút an ủi của hắn.

" Vậy thì...chúng ta giết nàng ta?" Lạc Quân Viên thoáng nhíu mày, xong lại như muốn dò hỏi nàng.

Diệp Cẩm Vân như hoá đá trước câu nói của hắn, nàng trợn to mắt, mím chặt môi.

" Chàng đừng có mà điên theo nàng ta. Giết người cái gì mà giết. Mạng người chứ có phải hoa quả đâu mà hễ buồn chán là mang ra chém." Diệp Cẩm Vân kinh hãi, nàng tức giận đánh lên người hắn." Trách không được cái danh tàn bạo của chàng ở Nam Lân, hoá ra là do sở thích chém giết của chàng mà ra."

Lạc Quân Viên nhìn nàng tức giận mà nở nụ cười. Cẩm Cẩm nhà hắn đúng là quá mức đáng yêu mà, giận dỗi cũng có thể dễ thương như vậy.

" Chàng còn cười? Xem ta có đánh chết chàng hay không." Diệp Cẩm Vân tức giận mà không có chỗ phát ra, đúng lúc tìm được bao cát miễn phí là Lạc Quân Viên. Bao cát người này vừa mềm vừa có cơ, đánh đấm đúng là sướng nhất.

" Nàng nỡ đánh ta sao? Cẩm Cẩm, nàng nỡ lòng đánh ta sao?" Lạc Quân Viên tỏ vẻ đáng thương, ai oán nhìn nàng.

Diệp Cẩm Vân hết nói nổi, cái người này, mặt dày vô sỉ đến vậy là cùng. Rõ ràng là một đại nam nhân lại có thể dùng ánh mắt kia với nàng, như thể là một tiểu oán phụ vậy.

Diệp Cẩm Chi ho khan một tiếng, mắt lại nhìn sang Nam Thanh Mặc từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc. Nàng cảm giác được Nam Thanh Mặc này không phải người bình thường, khí chất của hắn thật sự giống với Lạc Quân Viên. Chỉ là bên ngoài hắn luôn diện mặt nạ là nụ cười ôn nhu, ấm áp kia. Thảo nào tỉ phu nói hắn rất có tâm cơ. Đúng vậy, Nam Thanh Mặc này nàng nhìn không thấu.

Tiếng ho khan này đánh tỉnh Diệp Cẩm Vân, nàng lấm lét liếc sang Nam Thanh Mặc. Thật là tuấn mỹ, người này sao lại đẹp như vậy chứ. May mà hắn vẫn không đẹp hơn Lạc Quân Viên, nếu không, nàng sợ rằng đã sớm nhảy sang hắn rồi.

Nàng còn chưa ngắm đủ đã bị Lạc Quân Viên nắm lấy mặt, hắn trợn mắt nhìn nàng.

" Mặc, ngươi về phủ trước đi. Ở đây có Phi Ưng theo ta là được rồi." Giọng nói nồng nặc mùi chua của Lạc Quân Viên vang lên.

Nam Thanh Mặc đứng im một lúc, song hắn vẫn nghe theo lời Lạc Quân Viên, quay về phủ. Sao hắn lại không nghe ra ý tứ cảnh cáo trong lời Lạc Quân Viên chứ. Nhưng hắn vẫn thấy nuối tiếc vì thời gian ở bên nàng không có nhiều. Hắn cũng không hi vọng nàng sẽ hiểu lòng hắn, hắn cũng sẽ không phá đám nàng cùng Lạc Quân Viên. Hắn biết, trên đời này chỉ có một mình Lạc Quân Viên là có thể bảo vệ nàng một đời bình an, vô lo vô ưu, cũng chỉ có Lạc Quân Viên là xứng với nàng. Còn Nam Thanh Mặc hắn, cả đời này cũng chỉ cần đứng ở một góc tối mà âm thầm bảo vệ nàng, không để bất cứ kẻ nào làm hại đến nàng.

Nhìn bóng dáng của Nam Thanh Mặc rời đi, Lạc Quân Viên nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

" Lạc Quân Viên, chua quá rồi." Diệp Cẩm Vân bật cười, tay che miệng, tay còn lại phẩy phẩy trước mặt hắn.

" Biết chua rồi mà nàng vẫn dám nhìn hắn?" Lạc Quân Viên cười bất đắc dĩ, sủng nịnh mà véo véo mũi nàng. Hắn đúng là không có cách nào hung ác với nàng, lúc đấy cứ như là hắn đang bắt nạt nàng vậy.

Diệp Cẩm Chi trợn mắt nhìn trời, trong lòng không ngừng kêu gào. Hai người các người tình tứ thì có thể tìm chỗ nào đấy kín kín một chút hay không. Nơi này vẫn có trẻ nhỏ là ta đấy, ta vẫn là một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời đâu.

Những ngày sau, mấy người Diệp Cẩm Vân cũng không còn nhìn thấy mặt mũi Lộ Nghiên. Các nàng nghĩ là có thể là nàng ta đã bị Nam Thanh Mặc cấm túc, mà như thế lại hợp ý mọi người. Không nhìn thấy Lộ Nghiên chính là cả ngày trôi qua trong vui vẻ.

Nhưng sự yên bình này không được bao lâu, Diệp Cẩm Vân biết, có chuyện gì đấy sắp xảy ra với nàng. Cho đến một hôm...

Ngày hôm đấy trời nắng to, nắng đến mức khiến người ta không muốn bước chân ra khỏi cửa. Đỗ gia gặp nạn, bị hoả hoạn, cả tửu lâu bị đốt cháy hết, phu thê Đỗ gia lúc đấy đang nghỉ trưa không kịp chạy ra, dù được người cứu ra nhưng vẫn không thể cứu sống.

Nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt uất hận cùng không cam lòng của Đỗ thị. Cả người Đỗ thị bị bỏng nặng nề, tuy đã sắp không gắng gượng nổi, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt đợi Diệp Cẩm Vân đến.

" Đỗ đại tẩu, ngươi yên tâm, ta mang theo ngự y. Nhất định phu thê hai người sẽ được cứu sống." Diệp Cẩm Vân chen lấn đám người đang vây quanh Đỗ thị, nàng nâng tay Đỗ thị lên." Trời ơi, sao lại bỏng nặng đến mức này?"

Đỗ thị nhìn thấy Diệp Cẩm Vân thì nước mắt giàn giụa, mấp máy môi mãi mới có thể nói ra mấy câu.

" Giúp ta, Tiểu Thiến, nhờ muội. Nhà cháy, người kia, nam nhân, họ Lộ." Đỗ thị khó nhọc nói ra từng từ, lại không thể nói nguyên vẹn cả một câu.

Tuy lời của Đỗ thị mơ hồ, đến mức những người xung quanh vẫn không hiểu được, nhưng Diệp Cẩm Vân lại hiểu. Đỗ thị nói, 'Giúp ta chăm sóc Tiểu Thiến, nhờ muội. Người đứng sau vụ hoả hoạn này là một nam nhân họ Lộ.'

Họ Lộ? Họ Lộ này, tám chín phần là có liên quan đến hoàng thất Đông Lộ. Là ai? Tại sao hắn lại ra tay với chủ nhân của một tửu lâu nhỏ bé như hai phu thê Đỗ thị?

" Đại tẩu, thái y nhất định sẽ cứu được ngươi." Nàng tuy rằng đang suy nghĩ đến lời nói của Đỗ thị, vẫn không quên trấn an nàng ấy." Tẩu phải cố gắng gượng, Tiểu Thiến còn cần ngươi chăm sóc."

Đỗ thị nở một nụ cười chua sót, nàng còn có thể sống được hay không, chỉ có nàng là hiểu nhất. Cảm giác nặng nề này, nàng như đang tiến đến gần địa phủ. Sao nàng lại không biết Tiểu Thiến vẫn cần nàng chứ, nàng cũng muốn lắm, nhưng không được rồi.

Đỗ thị thở càng khó khăn, mí mắt càng trùng xuống như sắp không thể mở nổi.

" Nương!!!" Tiếng hét tê tâm liệt phế của Tiểu Thiến từ xa vang lên.

Mọi người quay qua nhìn thì thấy được hai đứa nhỏ của quận chúa đang mang theo con gái của Đỗ thị chạy đến đây.

Trên mặt Tiểu Thiến là kinh hoàng, đau lòng xen lẫn sợ hãi. Tiểu Thiến cố gắng chạy đến, dù bị ngã nhưng vẫn đứng dậy chạy tiếp, lại đẩy đám người đang đứng quanh Đỗ thị ra.

" Ti...ểu...uuu...Tiểu...Thiến." Đỗ thị rốt cuộc cũng nở một nụ cười, là nụ cười nhẹ nhõm.

Lời nói đứt quãng của Đỗ thị vừa thoát ra khỏi miệng thì bàn tay đang nắm chặt tay Diệp Cẩm Vân tuột xuống, mềm oặt đi.

Tiểu Thiến vừa bước tới, đập vào mắt là Đỗ thị cả người không còn hơi thở nằm trong lòng Diệp Cẩm Vân.

" Nương!!!" Tiểu Thiến tang thương hét lên, nhào lên ôm lấy thân thể đã bỏng đến mức không nhìn rõ máu thịt của Đỗ thị." Nương, người dậy... người dậy nhìn Tiểu Thiến đi... Tiểu Thiến chưa được ăn cơm...nương dậy nấu cho Tiểu Thiến đi, nương... Nương đừng bỏ con mà, nương..."

Tiểu Thiến ôm chặt lấy thân thể Đỗ thị, cũng không bật khóc nức nở như trong dự liệu của mọi người, chỉ im lặng rơi nước mắt lay lay người Đỗ thị. Nhưng như vậy, lại càng làm người ta thương tiếc hơn cho tiểu cô nương nhỏ tuổi này.

Diệp Cẩm Vân vươn tay kéo lấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Thiến vào lòng, nàng thở dài. Đứa bé này cũng thật đáng thương, vừa mới năm tuổi đã mất song thân. Sau này nàng nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Thiến, để Đỗ đại tẩu có thể yên lòng.

" Tiểu Thiến ngoan, sau này để dì Cẩm Vân chăm sóc cho con. Đừng làm nương con ở dưới hoàng tuyền phải đau lòng." Nàng vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Thiến, nghẹn ngào nói.

Tiểu Thiến rúc vào lòng của nàng, tay lại vòng ra sau ôm lấy eo nàng, nước mắt lành lạnh của bé thấm ước một mảng trên y phục.

" Dì...dì Cẩm Vân, nương đi rồi...nương không cần con nữa, không cần Tiểu Thiến nữa rồi. Phụ thân cũng đi rồi... không ai cần con nữa..." Tiểu Thiến lúc này bật khóc, thanh âm run rẩy đáng thương.

" Ai nói không có người cần con? Dì Cẩm Vân cần, dì Cẩm Chi cần, Cẩn Ngôn ca ca cần, Lạc Tư tỉ tỉ cũng cần, phủ công chúa chúng ta cần Tiểu Thiến. Sau này hãy theo ta đến phủ công chúa sống, chúng ta sẽ đối xử với con thật tốt. Tiểu Thiến, nguyện ý theo dì Cẩm Vân về nhà hay không?" Diệp Cẩm Vân lau nước mắt cho Tiểu Thiến, nàng dịu dàng cười.

Diệp Cẩn Ngôn cùng Diệp Lạc Tư đi đến bên cạnh Diệp Cẩm Vân, im lặng nhìn hai người đang ôm nhau khóc. Nói là hai người đang ôm nhau khóc nhưng thật sự chỉ có mình Tiểu Thiến là khóc, còn Diệp Cẩm Vân thì nhẹ nhàng vỗ về tiểu cô nương.

" Tiểu Thiến, về sau hãy để chúng ta bảo vệ muội, chăm sóc muội." Lạc Tư ngồi xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Tiểu Thiến, vuốt ve mái tóc." Tỉ cùng Cẩn Ngôn ca ca của muội sẽ bảo vệ cho muội, sau này sẽ không có ai bắt nạt được muội."

Tiểu Thiến im lặng, cũng không đáp lại lời của Lạc Tư.

" Người đâu, đi mua đồ làm tang lễ cho hai người Đỗ gia." Diệp Cẩm Vân nâng mắt nhìn mấy người thị vệ của phủ công chúa.

" Vâng, quận chúa!" Có hai người thị vệ cúi đầu nhận lệnh rồi rời khỏi nơi này.

Tiểu Thiến lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng nhìn Diệp Cẩm Vân lại nhìn đến hai tỉ đệ Diệp Lạc Tư.

" Về cùng chúng ta nhé, Tiểu Thiến?" Lạc Tư nhoẻn miệng cười, lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Thiến.

Tiểu Thiến lại rơi nước mắt, gật đầu liên tục, tay lại nâng lên lau nước mắt.

" Về thôi, chúng ta về nhà." Diệp Cẩm Vân cười nhẹ, liếc mắt với Cẩn Ngôn.

Cẩn Ngôn nhìn ra ý trong lời nói của nương, nắm lấy tay Tiểu Thiến, kéo bé dậy.

" Cẩn Ngôn ca ca?"

" Để ta mang muội về. Đừng sợ!" Cẩn Ngôn cười ôn nhu, lúc này cậu mới thật sự giống một tiểu hài tử năm tuổi nhất.

Tiểu Thiến do dự chốc lát nhưng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp Cẩn Ngôn, ánh mắt vẫn tràn đầy đau thương liếc nhìn Đỗ thị cùng Đỗ phụ đang được thị vệ phủ công chúa khiêng đi.

Tang lễ của phu thê Đỗ thị được tổ chức tại một tiểu viện mà Diệp Cẩm Chi đặt mua, trong tang lễ chỉ có mấy người Diệp Cẩm Vân cùng Lạc Quân Viên đến. Tiểu Thiến mặc tang phục, dáng người nhỏ bé yếu ớt ngồi bên cạnh hai cái quan tài, nhìn qua thật sự rất tang thương. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tiểu Thiến gầy chỉ còn da bọc xương, mắt vì khóc quá nhiều cũng bị sưng lên.

Khi quan tài được nâng đi, Tiểu Thiến đang dán mặt vào quan tài lập tức rơi nước mắt nhưng cũng không làm ra những hành động ngăn cản. Tiểu cô nương này, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.

Từ đấy, Thiên thành không còn tửu lâu của Đỗ gia, Đỗ Thiến, nữ nhi của Đỗ gia được Phiêu Kị đại tướng quân Lạc Quân Viên nhận nuôi. Đỗ Thiến từ đấy đổi tên thành Lạc Thiến, trở thành một tiểu cô nương được nhiều người yêu thích.

Nhưng Diệp Cẩm Vân lại không vui, Tiểu Thiến đúng ra là do nàng nhận nuôi, nhưng Lạc Quân Viên lại chen một chân. Tiểu Thiến dù là sống trong tướng quân phủ rất tốt nhưng khẳng định sẽ không vui vẻ được như ở phủ công chúa của nàng.

Nhưng hình như nàng đã đoán sai!

Tiểu Thiến tuy rằng đã đau lòng vì mất phụ một thời gian dài, nhưng dù sao thì vẫn là một đứa bé năm tuổi, cô bé rất nhanh lại hoạt bát như bình thường, lại còn rất yêu thích nghĩa phụ tuấn mỹ Lạc Quân Viên. Tiểu Thiến được cả phủ tướng quân sủng ái, lại được cả phủ công chúa yêu thương, nghiễm nhiên trở thành một tiểu cô nương được nhiều người ghen tị.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net