Chương 44: Chuẩn bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh nhau đến mệt, Lạc Quân Viên cùng Nam Thanh Mặc tự động dựa vào nhau mà ngồi dưới sàn không muốn động đậy.

" Sao lại chạy đến đây? Nam Thanh Sở an phận đến mức khiến ngươi yên tâm như vậy sao?"

" Ta hạ chút dược, để hắn yên ổn trong mấy tháng. Hắn không tạo nổi sóng gió nào đâu."

Trách không được hắn lại yên tâm chạy đến Nam Lân, đúng là thật an nhàn mà. Lạc Quân Viên nhướn mày, trong lòng nghĩ ngợi.

" Cẩm Cẩm, nàng ấy có khoẻ không? Đi đường có gặp chuyện gì không?"

Nam Thanh Mặc trầm ngâm trong chốc lát: " Yên tâm đi! Quận chúa vẫn đang hừng hực ý chí chiến đấu lắm. Nàng còn định ngày đại hôn sẽ đến náo động."

Lạc Quân Viên cong môi cười, nhìn xuống nền nhà cũng thấy nó đáng yêu hơn. Cẩm Cẩm, nàng muốn cướp tân lang?

Nam Thanh Mặc đứng dậy đi về phía bàn, tự mình rót một chén trà. Vừa uống vừa kể: " Ta cũng không hiểu là ngoại tổ phụ ngươi cùng nàng thoả thuận cái gì, nhưng khi nàng biết tin tức cũng không lập tức đi tìm ngươi."

Lạc Quân Viên dựa đầu vào tường, vừa yên lặng nghe Nam Thanh Mặc nói vừa suy tư. Tổ phụ cùng nàng sẽ có thoả thuận gì chứ? Không phải nàng sợ nhất chính là người nghiêm túc như tổ phụ sao? Vậy sao lại có thoả thuận gì?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt tâm trạng của hai người.

" Ai?"

" Thế tử, nô tì đến thay trà. Nô tì có thể vào hay không?"

Lạc Quân Viên nâng mắt nhìn Nam Thanh Mặc, xong lại hất đầu nhìn lên xà nhà.

Nam Thanh Mặc hiểu ý, lập tức nhẹ nhàng phi thân lên xà nhà, chọn một nơi ở góc khuất khó phát hiện. Trên mặt mang thập phần hứng thú theo dõi từng cử động của đôi cô nam quả nữ bên dưới.

Đây là gì đây? Không lẽ là ả nữ nhân này đang mộng giữa ban ngày? Muốn một bước lên mây, chim sẻ hoá phượng hoàng? Muốn quyến rũ tên Lạc Quân Viên dở người này sao? Đúng là khá vọng tưởng!

" Hôm nay tại sao lại rót trà nhiều lần như vậy? Ta chạy đi nhà xí còn không kịp ngươi đưa trà lên!" Lạc Quân Viên không nóng không lạnh hỏi cung nữ kia.

Cung nữ không biết phải trả lời ra sao, ấp úng một hồi mà chẳng thốt ra đưa nửa từ.

" Thế tử...nô tì tên Châu Duẫn."

Lạc Quân Viên mất hứng đá khay trà nóng xuống sàn, khói bốc lên nghi ngút.

" Ngươi tên gì liên quan gì ta? Nói cho ta làm cái gì? Đầu ngươi vừa nãy bị nước nóng dội vào hay sao?"

Châu Duẫn mặt không đổi sắc cúi xuống nhặt khay trà, trong mắt hiện lên chút tính toán. Bàn tay trắng như ngọc vừa chạm vào khay trà lập tức đỏ lên, mà nàng ta vẫn nhặt nhạnh ấm trà cùng chén trà. Đôi bàn tay cứ như vậy mà bị bỏng.

Sau khi đặt khay trà lên bàn, nàng ta đáng thương nhìn Lạc Quân Viên, mong muốn hắn có thể được dịu dàng an ủi một câu.

Nhưng Lạc Quân Viên là loại người nào chứ? Chút chiêu trò dùng trong hậu viện như này hắn vô cùng rõ ràng. Vả lại, ả cung nữ này nghĩ mình thật sự đẹp mắt lắm sao? Chút nhan sắc này hắn còn không thèm để vào mắt. Còn không đẹp bằng cái móng chân của Cẩm Cẩm.

" Ngươi nhớ đừng bôi thuốc! Nếu không ngươi lại nhúng tay vào nồi nước nóng cho bỏng thêm, sẽ xuất hiện vết sẹo sau khi lành. Tay ngươi vừa xấu vừa thô như vậy có thêm sẹo mới đẹp mắt một chút."

Không thể không nói, lời nói của Lạc Quân Viên cực kì đả thương người khác. Lời nói đay nghiến như vậy mà hắn vẫn có thể nói ra với một nữ nhân xinh đẹp. Đúng là làm khó nàng ta nổi lên tâm tư với hắn rồi.

Châu Duẫn bàng hoàng nhìn Lạc Quân Viên, lúc này trong mắt hắn không có chút tình cảm chứ đừng nói đến tia dịu dàng kia. Trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Bị người khác chê đôi tay xấu, đã vậy còn là một nam nhân. Cho dù ai cũng không muốn nghe lời nói khó nghe ấy. Nhưng rõ ràng vừa nãy thế tử đã dùng ánh mắt dịu dàng nhu tình nhìn nàng, tại sao bây giờ lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy.

" Thế tử, tại sao người lại nói nô tì khó nghe như vậy? Vừa nãy không phải người nhìn nô tì rất dịu dàng sao?"

" Đồ điên! Ta nhìn ngươi lúc nào? Ánh mắt đấy là dành cho Liên Cẩm quận chúa Diệp Cẩm Vân của Tây Thương, ai nói là nhìn ngươi. Ngươi ăn gì mà chứng vọng tưởng lại mạnh mẽ như vậy?"

Ở trên xà nhà, Nam Thanh Mặc đã suýt không nhịn được cười, hắn cật lực khống chế bản thân. Nhưng lời của Lạc Quân Viên thật khiến người ta chết tâm mà, lời nói thật đả thương người khác. Nói người ta bị bỏng đừng bôi thuốc thì thôi đi, đằng này hắn còn có thể mắng người ta là đồ điên, haha.

" Châu Duẫn đúng không? Ngươi sau này không cần cả ngày canh ngoài cửa nữa. Ta thấy rất phiền! Còn nữa, từ lâu ta đã không còn là thế tử, cho nên hãy gọi ta là tướng quân."

Châu Duẫn uất ức, khuôn mặt hết xanh lại đỏ.

" Nhưng người vốn là thế tử, vương gia là phụ thân của người. Sao người có thể bán mình phục vụ Tây Thương như vậy? Bọn họ có thể cho người thứ tốt đẹp gì sao?"

Lạc Quân Viên nhíu mày, bàn tay giấu trong tay ao nắm chặt. Đây là nói hắn như chó của Tây Thương sao? Muốn nói hắn bán nước cầu vinh?

" Câm mồm! Còn dám nói nửa lời nữa bổn tướng quân cũng không ngại giết chết ngươi." Thanh kiếm dưới nền đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, hắn kề kiếm bên cổ Châu Duẫn. Hành động này chỉ thực hiện trong nháy mắt, thật làm người ta sợ hãi.

Châu Duẫn sợ điếng người, không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần động chút sẽ bị cắt đứt cổ.

" Biết tại sao bổn tướng quân lại trở thành tướng quân của Tây Thương không? Bởi vì lúc nhỏ bổn tướng quân từng được uống độc dược của vị vương gia kia của các ngươi, được hắn nhốt trong xà động, được hắn lấy máu đi luyện thuốc. Cho dù ta sống chui lủi như chó cũng tốt hơn là vì các ngươi làm việc." Lạc Quân Viên bước lại gần Châu Duẫn, lạnh lẽo nói bên tai nàng ta.

Châu Duẫn không tự chủ lùi lại về phía sau, trong đầu chỉ còn một ý niệm là phải tránh xa nam nhân đáng sợ này.

Nam Thanh Mặc nhảy xuống, không để ý Châu Duẫn đang kinh sợ mà giáng một đòn xuống gáy nàng ta. Nhìn Châu Duẫn mềm oặt nằm trên sàn, hắn đưa chân đạp đạp hai cái: " Ngươi chỉ nói mấy câu đã sợ thành ra như vậy, thật vô dụng. Còn không bằng một nửa của nữ tử Tây Thương chúng ta."

Lạc Quân Viên cười nhạt, vốn nàng ta gan nhỏ mà. Ban đầu Quân Minh Nhạc không phải là có ý định để nàng ta trèo lên giường hắn sao, chỉ trách ánh mắt hắn ta thiển cận mà chọn trúng nữ nhân này.

Nam Thanh Mặc cảm thấy thời gian đã không còn sớm nữa, nhanh chóng nói lời tạm biệt cùng Lạc Quân Viên.

" Ta cũng phải quay về rồi, rời đi lâu quá mấy tên cáo già kia lại để ý. Cẩn thận!"

Nói lời, hắn nhảy qua cửa sổ, biến mất không thấy bóng dáng.

Những lời nói chưa kịp thốt ra của Lạc Quân Viên cứ như vậy mà nuốt lại vào bụng.

Khách điếm nơi đoàn sứ giả Tây Thương trọ, trong phòng của Phong Dụng đang chật kín người. Mọi người tập trung bàn bạc tại phòng của hắn. Tuy thiếu mất một Nam Thanh Mặc nhưng lại không ai phát hiện ra.

" Ngày mai, cử hành đại hôn rồi." Phong Dụng thở dài một cách nặng nề, lén lút quan sát sắc mặt của Diệp Cẩm Vân.

Các sứ giả khác cũng thi nhau liếc nhìn nàng, mấp máy môi nhưng không nói gì.

" Cẩm Vân biết các vị đại nhân đang sợ hãi điều gì! Binh lính đi theo chúng ta chính là đội binh tinh nhuệ của Lạc Quân Viên, chúng ta chỉ cần chạy khỏi thành Biền Dương là sẽ gặp được cứu viện. Đấy là nếu có khả năng bị truy sát." Diệp Cẩm Vân cười nhẹ trấn an đám người, trong lòng cũng nhịn không được mà lo lắng.

Các sứ giả đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, hướng Diệp Cẩm Vân cười tươi. Những nụ cười này không hề mang ý tứ nịnh nọt như mọi ngày, đây là nụ cười thật lòng, nụ cười tràn đầy quan tâm và lo lắng.

" Quận chúa, không phải chúng thần sợ chết, mà là chúng thần sợ người gặp chuyện không may. An nguy của người, là điều mà chúng thần coi trọng nhất. Quận chúa, rất quan trọng với Tây Thương."

Diệp Cẩm Vân xúc động hít hít mũi, mắt đỏ lên. Tây Thương che chở cho nàng như vậy thật làm nàng hổ thẹn vì đã lợi dụng lòng thương của dân chúng. Nàng cũng không hiểu là tại sao mọi người lại thương yêu nàng như vậy, nàng đã làm được gì cho họ đâu.

" Giá y này tương đối đơn giản, thật không hợp với quận chúa. Nhưng mà lần sau tại đại hôn của quận chúa sẽ là một bộ giá y xinh đẹp tinh tế hơn." Cơm Trắng nâng rương đi vào, tiếc hận nói. Quận chúa của nàng, xinh đẹp như vậy mà chỉ có thể khoác lên mình bộ giá y này, thật đáng tiếc.

Mọi người ai cũng thấy vậy, bộ giá y này không thể tôn lên dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều của Diệp Cẩm Vân, đã vậy chất liệu vải còn không phải loại thượng hạng. Nhưng vì không có thời gian chuẩn bị nên chỉ có thể chuẩn bị bộ này thôi. Ai cũng cảm thấy thiệt thòi cho quận chúa.

Nhưng dù có thấy thiệt thòi đi nữa, Diệp Cẩm Vân vẫn cực kì vui vẻ sờ đi sờ lại bộ giá y. Bộ giá y này, chất liệu vải cùng đường may cũng rất được đấy chứ. Nó là vật không thể thiếu trong vở kịch ngày mai, nó vô cùng quan trọng.

Nghĩ đến ngày mai, nàng không khỏi nghĩ đến cảnh Lạc Quân Viên mặc giá y đỏ rực, mang theo ý cười nhẹ nhàng mà ấm áp nhìn nàng từ xa, đôi mắt ôn nhu. Aaa, không được rồi! Chỉ cần nghĩ như vậy là nàng đã xúc động muốn thấy cảnh tượng ấy, chắc chắn là rất đẹp mắt. Sau này, nàng nhất định phải để Lạc Quân Viên mặc những bộ hồng y mới được, hắn mặc vào sẽ mang theo một chút gì đấy hơi yêu dã. Nam nhân của nàng ấy, được cái là trời sinh đẹp mắt nên dù chỉ khoác cái chiếu rách cũng có thể làm người khác mờ con mắt.

Đúng là người tình trong mắt hoá Tây Thi. Nếu như người khác biết những ý nghĩ này của Diệp Cẩm Vân thì họ khẳng định sẽ coi nàng như kẻ đầu óc có vấn đề. Trên thực tế, cho dù có đẹp mắt cỡ nào thì mặc bố y cũng đã hạ thấp khí chất đến cùng cực, đằng này lại là nói chỉ khoác tấm chiếu rách có thể làm người khác mờ con mắt. Điều này là không thể nào! Chỉ có những người không bình thường mới thấy đẹp mắt thôi. Và tất nhiên, điều mà quận chúa cô nương nghĩ không ai biết tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net