Song sinh (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02. Phiên ngoại kiếp sau (Thượng)


Văn Tịch từ nhỏ đã không giống với người khác.

Lúc bạn bè đồng trang lứa có thể đi đứng, nói cười, Văn Tịch vẫn chưa tự mình đứng lên được.

Khi bạn cùng tuổi đã bắt đầu ríu rít đùa giỡn ở nhà trẻ, nàng vẫn chưa mở miệng trò chuyện câu nào.

Cha mẹ Văn Tịch cứ nghĩ con mình sinh ra bị thiểu năng, lòng nóng như lửa đốt, mang nàng đi khám ở thật nhiều bệnh viện lớn nhỏ, nhưng đều không có kết quả gì.

Có người nói nàng bị chậm phát triển, có kẻ khác lại cho rằng nàng có khuyết tật gì đó trong cơ thể nên sinh ra di chứng này.

Tuy nhiên bất kể lời chẩn đoán là gì, không một ai có thể đưa ra phương án trị liệu phù hợp với Văn Tịch.

Về sau Văn Tịch bắt đầu đi học, cha mẹ nàng mới biết được rằng, thì ra nàng cũng có thể nói chuyện, chỉ là vẫn luôn trầm mặc ít nói mà thôi.

Thêm một điều bất ngờ là cô giáo chủ nhiệm còn chủ động liên hệ gia đình, khen Văn Tịch cực kỳ thông minh hơn người, để họ có thể bồi dưỡng nàng hơn nữa.

Hai vợ chồng Văn gia ngơ ngác nhìn nhau, lại dẫn đứa trẻ đi kiểm tra toàn diện, lúc này mới phát hiện con gái nhà mình có chỉ số thông tin khá cao.

Bác sĩ tâm lý nói Văn Tịch không phải là thật sự bị tự kỷ, nàng nói chuyện rất có trật tự, thậm chí không giống như lời nói của một đứa trẻ bình thường, nàng chỉ là bài xích giao lưu trò chuyện với người khác.

Trong thế giới của người lớn, biểu hiện như vậy có thể gọi là "chứng sợ giao tiếp xã hội tương đối nghiêm trọng".

Nhưng loại bệnh trạng này lại có ở đứa trẻ đang dồi dào sức sống như vậy, thật sự làm cho người khác cảm thấy âu sầu khó hiểu.

Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể nghĩ ra cách làm có thể làm nàng thoải mái trò chuyện với người khác.

Tuy nhiên thông tin này ít nhiều cũng khơi gợi chút hi vọng cho cha mẹ Văn Tịch, họ vẫn đối xử với con gái như bình thường, mà không phải đưa nàng đến ngôi trường học đặc biệt nào đó.

Một thời gian sau đó, lúc vợ chồng Văn gia đã gần như từ bỏ hết hi vọng, họ lại gặp được một người đạo sĩ mù.

Đạo sĩ rất có phong thái của thần côn(*) đầy kinh nghiệm, đầu tóc bạc phơ, râu dài trắng tinh, còn chống thêm cây gậy.

(*) Thần côn: những người làm nghề đồng cốt, phù thủy có thể trừ tà, làm bùa, làm phép, triệu hồn, ếm đối v..v. Nghĩa khác có thể là những người lợi dụng danh nghĩa tôn giáo (thần thánh, ma quỷ) để lừa dối người khác.

Lão đạo sĩ tình cờ gặp gia đình Văn gia trên đường, nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, mới cười cười vẻ cao thâm khó đoán.

"Đứa nhỏ này còn chưa thuộc về thế giới này." Lão đạo sĩ vuốt râu nói mơ hồ.

Vợ chồng Văn gia không tin tưởng đạo sĩ hay coi bói gì, nhưng bệnh tình của con mình cũng thật sự là không có cách chữa, nên chỉ có thể dừng bước, nghe xem lão đạo sĩ nói thế nào.

Nói đi nói lại cũng chỉ là thái độ "còn nước còn tát"(*) mà thôi.

(*) Nguyên văn là "lấy ngựa chết thành ngựa sống", nghĩa là biết mọi cố gắng đều vô ích, nhưng họ vẫn nuôi hy vọng, không ngừng nỗ lực thử tất cả phương pháp có thể tìm đến để giải quyết vấn đề.

"Đứa nhỏ này kiếp trước chấp niệm rất sâu, hồn phách phiêu đãng trong nhân thế quá lâu, cho dù chuyển sinh cũng nhất thời khó tụ hình, có khi thậm chí đột nhiên nóng nảy, đó là lúc linh hồn tương dung xuất hiện phản ứng."

Nghe thật giống như là lời kịch trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy.

Vợ chồng Văn gia càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn, nhưng đã nghe thì phải nghe cho trót, thế là họ thuận miệng hỏi thêm một câu.

"Vậy thì chúng tôi phải làm gì đây?"

"Chờ đi. Đợi đến khi hồn phách tụ lại thành hình, đợi đến lúc cháu nó có thể tìm thấy người có thể làm chấp niệm tiêu tán."

"Thế lỡ như con bé không tìm thấy được người kia thì phải làm sao?" vợ chồng Văn gia đầy lo lắng.

"Vậy đứa bé này cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi ở kiếp sau thôi."

Tên này nhất định là phường lừa gạt rồi.

Vợ chồng Văn gia nghĩ như vậy.

Họ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không thể hiện ra ngoài do lễ phép, nên không muốn hỏi chuyện thêm nữa, chỉ buông lời cảm tạ, hỏi giá tư vấn xong định bụng sẽ rời đi.

"Tôi có duyên với đứa nhỏ này, không cần trả tiền đâu." Lão đạo sĩ vuốt râu gật gù đắc ý, an ủi vài câu: "Hai người đừng quá lo lắng, đứa nhỏ này có công đức lớn ở kiếp trước, trời cao tất nhiên sẽ không bạc đãi đâu, cháu nó chỉ cần vượt qua cửa ải trong lòng kia, thì cả đời về sau sẽ bình an trôi chảy thôi."

Lời này còn êm tai được một chút.

Nhưng rất nhiều năm sau đó, vợ chồng Văn gia lại khịt mũi coi thường khi nhớ đến câu nói ấy.

Bất quá cũng chỉ bực bội trong giây lát, bởi vì họ đã không có dư lực nghĩ nhiều về lão đạo sĩ bèo nước gặp nhau kia.

Mà Văn Tịch dần dần lớn lên, vẫn không có biến chuyển tốt như suy đoán của các bác sĩ trước đó.

Nàng đứng đầu trong việc học tập, cũng có thể dễ dàng giao tiếp đơn giản với người khác.

Chỉ là tính tình nàng quá lạnh nhạt, không có bạn bè gì cả, có rất nhiều người còn nói nàng giống như người máy, lúc đi lại bên cạnh người khác cũng rất đáng sợ.

Không ai làm bạn thì cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng điều làm cho cha mẹ Văn Tịch cảm thấy lo lắng nhất là tinh thần của nàng.

Lúc mười mấy tuổi, Văn Tịch cuối cùng cũng chịu chủ động mở lời.

Nhưng tất cả những gì nàng nói đều rất khó hiểu, thậm chí là không thể nắm bắt được.

Có đôi khi câu trước là ra là "Trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của ta!", thì tiếp theo mặt nàng đã lạnh xuống, giống như là đang nhìn mặt kẻ thù.

Vợ chồng Văn gia nơm nớp lo sợ, lúc đi gặng hỏi nàng, lại thu được ánh mắt mờ mịt.

Càng về sau, bệnh của Văn Tịch càng trở nên nghiêm trọng.

Thời gian phát bệnh ngày càng dài ra, thậm chí bắt đầu ảo tưởng mình là đại hiệp cứu thế.

Có đôi khi nàng được cha mẹ dẫn ra đường chơi, nàng lại đột nhiên chạy đến nơi hẻo lánh, đá cái thùng rác, thậm chí còn có lần cầm dao đâm đứa trẻ khác ven đường.

Vợ chồng Văn gia bị nàng dọa hết hồn, dù sau đó không tìm được đứa trẻ kia, họ vẫn cảm thấy bệnh của con gái mình đã nguy kịch lắm rồi.

Họ lo lắng nàng vô thức gây tổn thương đến người khác, nên không thể không đưa nàng vào bệnh viện tâm thần điều trị.

Nhưng đến cùng thì họ vẫn rất quan tâm đến Văn Tịch, thường xuyên đến bệnh viện thăm hỏi nàng.

Phần lớn thời điểm Văn Tịch rất yên lặng, nhưng có khi lại lên cơn, giống như chó điên chỉ muốn xổng ra bên ngoài.

Nàng vào bệnh viện mấy tháng vẫn không có tí biến chuyển tốt đẹp nào, mà ngược lại càng trở bệnh nghiêm trọng hơn.

Ngay lúc vợ chồng Văn gia gần như đã tuyệt vọng, có một vị bác sĩ mới đến đập tan tuyệt cảnh này.

Bác sĩ mới có họ Sở, tuổi còn rất trẻ, vào nghề chưa được hai năm, nghe nói nơi này có bệnh nhân đặc biệt, nhất thời hiếu kì, chủ động hỏi thăm.

"Bệnh nhân đặc biệt" này dĩ nhiên là Văn Tịch.

Ngay từ đầu, đám người ở bệnh viện đều nghĩ rằng bác sĩ Sở tuyệt đối không kiên trì được mấy ngày.

Ấy thế mà bác sĩ Sở lại có thể chăm sóc Văn Tịch đến tận lúc nàng có thể xuất viện dưới con mắt tò mò của họ.

Cũng không biết bác sĩ Sở có phép thuật gì lại có thể khiến Văn Tịch trở nên ngoan ngoãn dễ bảo như vậy.

Tuy là đôi khi nàng vẫn còn phát bệnh, cảm thấy mình là đại hiệp tế thế, nhưng sẽ không nhào ra đường lông nhông suốt ngày.

Cùng lắm chỉ là buông mấy câu mê sảng, nhưng cũng không còn đánh người khác nữa.

"Bác sĩ Sở, cô có phải là thần côn không vậy?" Có người hỏi đùa nàng, "Vừa đến mà đã chữa được bệnh điên của đứa bé kia, ai không biết còn tưởng là nó dính vào thứ gì không sạch sẽ nữa đó."

Bác sĩ Sở cười cười không đáp.

Ngược lại là người kia cũng tự giác thấy mình nói phạm chút kiêng kị, nên im lặng không hỏi han nữa.

Thế nên anh ta cũng không biết có lẽ lời đoán mò kia là chính xác.


———————


Tới bây giờ Sở Diên vẫn không ngờ mình thật sự sẽ có kiếp sau.

Chẳng qua lúc tuổi nhỏ ý thức không thanh tỉnh lắm, chỉ sống ngơ ngơ ngác ngác qua ngày.

Trừ bỏ người trong gia đình ra, toàn bộ người ngoài ra đều chẳng hay biết gì, ngược lại còn gắn cho nàng cái mác "người đẹp lạnh lùng".

Sở Diên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không để ý gì đến mấy thứ nhỏ nhặt này.

Dù sao từ góc độ tâm lý mà nói, không biết nàng còn lớn hơn mấy người này mấy trăm tuổi nữa.

Nếu cứ khăng khăng so đo với đám con nít thì hơi mất mặt rồi, nàng không làm được chuyện như vậy nha.

Kiếp này gia đình nàng rất mỹ mãn, tốt đẹp đến độ có phần không thể tin được.

Gia cảnh giàu có, cha mẹ ân ái, không có ân oán lộn xộn gì, từ nhỏ thì chăm chỉ học tập, gặp nhiều bạn bè, từ từ trưởng thành.

Nhưng đáy lòng nàng vẫn có một khoảng không trống rỗng, không có thứ gì có thể lấp đầy.

Mãi cho đến khi nàng tốt nghiệp đại học, trở thành bác sĩ theo ý thích của mình, đang lúc chuẩn bị từ nơi khác điều về quê nhà thì nghe được một cái tên —

Văn Tịch.

Thiên hạ trùng tên trùng họ xưa nay không ít, nhưng chỉ có duy nhất lần này, cái tên này làm đáy lòng nàng rung động.

Máu huyết cả người sôi trào lên, phảng phất như đang kêu gào cái gì.

Đây chính là người nàng muốn tìm.

Sở Diên bỗng được trực giác mách bảo như vậy.

Cho nên nàng cũng tuân theo trái tim của mình, vứt đi mẫu đơn vừa điền xong, dứt khoát chuyển sang bệnh viện Văn Tịch đang điều trị.

Lần đầu tiên các nàng gặp nhau trong kiếp này là ở trong phòng bệnh.

Cô gái mười mấy tuổi ngồi trên giường, đầu cúi thấp xuống, lặng yên không nói tiếng nào.

Rất khó có thể tưởng tượng đứa nhỏ biết điều như vậy lại có thể nổi điên đánh người như thế nào.

Có lẽ là có hiểu lầm gì đó rồi.

Sở Diên vô thức toát ra ý nghĩ này, thậm chí nàng không cảm thấy được mình đã thiên vị, bênh vực người trước mắt mà không cần lý do gì.

Đứa bé ấy giống như đã cảm giác được ánh mắt của Sở Diên, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

Đôi mắt trống rỗng như có thần thái sáng lên, nhưng chỉ thoảng qua tức thì rồi lập tức lụi tàn mất.

Lòng Sở Diên giật thót, những ký ức xa xưa ập tới, không chừa một giây một phút cho nàng kịp chuẩn bị.

Khôi phục ký ức với Sở Diên không phải chuyện đau khổ gì, tựa như một lần tình cờ nhớ lại chuyện cũ lúc nhỏ.

Nhưng cảm xúc tùy theo mà đến lại không hề đơn giản như vậy.

Đó là kiềm chế, là thống khổ, còn có áy náy che trời lấp đất lao đến, tràn đầy cõi lòng.

Trong chớp mắt kia, hình dáng của một thế giới khác chợt hiện lên dưới đáy mắt nàng, cũng tự nhiên hiểu được —

Cô gái trước mắt tựa như cái vỏ rỗng không có linh hồn này, chính là người nàng cứ mãi kiếm tìm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net